Bonus 3: END
Tôi tên là Park Jieun, tôi có một người em gái gọi là Park Jiyeon.
Tôi rất yêu nàng, thế nhưng không hề nói cho nàng biết.
Rời xa nàng, tới một quốc gia lạ lẫm, hàng đêm tôi đều mơ thấy nàng.
Trong giấc mơ, dưới ánh trăng sáng tỏ, mái tóc đen tuyền xen lẫn mùi hương thơm ngát của nàng bao phủ lấy lồng ngực của tôi, cùng với hơi thở dồn dập đánh úp lên mũi tôi. Tôi vòng tay ôm lấy cơ thể trần trụi của nàng, gắt gao ôm nàng thật chặt.
Trái tim của chúng tôi kề nhau gần như thế, nhịp tim của nàng vì tôi mà đập.
Thật là một giấc mộng đẹp, tôi có thể dùng sức ôm lấy nàng.
Dòng máu của tôi vì gặp phải nàng mà trở nên ấm áp, nàng cũng là lí do khiến tôi tồn tại trên cõi đời này.
Tôi không có cách nào để ngừng yêu nàng, hơn hai mươi năm qua, làm bạn bên nhau cả ngày lẫn đêm, tôi đã không thể rời bỏ nàng, nhưng đồng thời tôi cũng vô cùng căm hận căn bệnh thần kinh của mình khi bị kích thích.
Tôi yêu nàng nhiều bao nhiêu thì muốn tổn thương nàng nhiều bấy nhiêu.
Tôi không thể nào khống chế bản thân trở nên hoang tưởng đối với nàng, từng giây từng phút trôi qua, tôi hận tới mức khi không thể ép nàng chỉ thuộc về một mình mình. Park Jieun tôi đã từng nghĩ sẽ hòa nàng vào trong máu thịt của mình, có thế tôi và nàng sẽ không tiếp tục bị chia lìa.
Trớ trêu thay, nàng là một con người độc lập, không phải là thứ tài sản trong tay tôi.
Nàng đã nói với tôi như thế vào năm nàng tròn mười lăm tuổi.
Tôi hứa với nàng lời hẹn ước mười năm, không biết nàng còn nhớ hay không.
Những ngày sống ở nước Mỹ, tôi nhớ nàng đến muốn phát điên lên. Tôi hận bản thân mình năm đó khi tự tay đẩy nàng ra, song cũng vui mừng khi thấy nàng rời xa tôi.
Bởi vì căn bệnh thần kinh hoang tưởng này của tôi sớm muộn gì cũng sẽ thương tổn nàng.
Tôi từng tận mắt nhìn thấy người có chung căn bệnh quái ác này, đó chính là mẹ tôi. Mẹ tôi đã tổn thương người đàn ông bà yêu nhất như thế nào, người đó cũng chính là ba của tôi.
Bà không có cách nào khống chế chính bản thân mình.
Tôi không tưởng tượng được mẹ của tôi cuối cùng lại có thể lấy con dao sắc bén đâm vào lồng ngực người mà bà yêu nhất.
Tôi cũng không hề có cách nào để khống chế chính mình.
Cho nên tôi tình nguyện rời xa nàng.
Tôi không muốn trở thành một con quái vật.
Tôi tự cho rằng bản thân có thể thay đổi, rốt cuộc tất cả lại cũng chỉ là công dã tràng.
Tôi thương tổn nàng, làm cho nàng coi tôi như một cơn hồng thủy.
Tôi yêu nàng như vậy, qua nhiều năm sau, nguyên lai cũng trở về nơi bắt đầu với hai chữ ''chị gái''.
Lời hẹn ước mười năm đã qua, tôi đã không còn là thiếu nữ mười tám, nàng cũng thôi hết yêu tôi.
Tôi nghĩ nàng có lẽ sẽ hận tôi đi, không, chắc chắn đã hận tôi, thế nhưng tôi lại cảm thấy rất vui vẻ.
Bởi vì hận dài lâu hơn so với yêu.
Tôi nghĩ tôi sắp chết rồi, tôi không thể nào tiếp tục kiên trì được nữa.
Người tôi yêu nay đã trưởng thành đến mức tôi không còn cách để cầm giữ.
Nàng sống tốt như vậy, hạnh phúc như vậy.
Mà tôi lại không phải là người mang đến những thứ ấy tới cho nàng.
Tôi vô cùng hối hận, hối hận khi trải qua nhiều giấc mộng như thế đều không thổ lộ cho nàng biết rằng tôi rất yêu nàng.
Biết đâu khi tôi nói ra, nàng sẽ nhớ tôi hơn.
Nàng sẽ dắt tay tôi và khẽ hôn lên tóc của tôi.
"Chị gả cho em nhé?''
"Được''
Tôi là cười đáp như thế, trong ánh mắt chứa đầy nét mặt dịu dàng của nàng.
Lời của tác giả: Căn bệnh rối loạn thần kinh hoang tưởng còn được gọi là triệu chứng tâm thần phân liệt dai dẳng. Bệnh chủ yếu thiên về việc gây ra ảo giác và ám ảnh, mà nguyên nhân gây ra bệnh hiện nay vẫn chưa được phát hiện ra. Nếu ảo giác xuất hiện ngắn ngủi thì bệnh sẽ không bị kích thích, nếu trường hợp không liên quan tới hoang tưởng thì tâm lý sẽ không có gì bất thường xảy ra.
Nguyên nhân sinh bệnh không rõ lắm, thường qua 30 tuổi sẽ có nguy cơ phát bệnh, một phần là do di truyền, một phần cũng là do tính cách cá nhân và môi trường xã hội cùng các yếu tố khác. Đa số người bệnh thường sẽ có khuyết điểm trong tính tình như chủ quan, cố chấp, mẫn cảm, đa nghi, lòng tự ái cao, luôn coi mình là trung tâm, ảo tưởng nặng, dễ bị kích thích, từ chối tiếp thu lời phê bình và cảm giác không an toàn, khiếm khuyết trong cá tính, môi trường xã hội (như thất tình, vv...) dần dần tác động tới căn bệnh, trở nên xuyên tạc và bóp méo sự thật rồi hình thành sự vọng tưởng. Dưới ảnh hưởng của việc hoang tưởng, người bệnh gia tăng sự xung đột với cảnh vật chung quanh, do đó tiến vào trạng thái hoang tưởng nặng nề.
Cho nên mọi người đã hiểu vì sao Park Jieun yêu Park Jiyeon nhiều năm như vậy, rốt cuộc lại không thể kiểm soát được bản thân muốn thương tổn trái tim của nàng chưa?
THE END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro