Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bonus 2

Ban đêm, sau khi Jiyeon kể chuyện xưa để dỗ Minyeon ngủ xong, trở về phòng ngủ thì thấy Hyomin còn nằm lỳ ở trên giường chơi game trên máy tính.

Jiyeon đi tới, khom lưng lấy máy vi tính ra, rồi tra hỏi bé gái không nghe lời kia.

"Mấy giờ rồi?"

Hyomin nhìn đồng hồ.

"9:30 tối''

"Vậy sao chị còn chưa ngủ?"

"Tại em không có ở đây''

Hyomin hùng hồn trả lời.

Jiyeon kéo chăn leo lên giường nằm, sau liền đem con động vật cỡ lớn nào đó kéo vào trong lòng ôm chặt.

"Vậy giờ có thể ngủ''

Hyomin bị Jiyeon ôm vào trong ngực, mùi hương nhàn nhạt trên người nữ nhân bên cạnh quanh quẩn trong mũi nàng, khiến nàng có chút mất tập trung.

"À... Ừm...''

''Chị đang nghĩ gì thế?"

Vẻ mặt Hyomin thì đứng đắn nhưng hai tai lại đỏ ửng, cẩn thận luồn tay vào trong áo ngủ của Jiyeon.

Jiyeon cười như không cười, hai mắt lặng lẽ nhìn Hyomin.

"..."

Nửa bên mặt nàng nhanh chóng đỏ lên dưới ánh mắt của Jiyeon, tay đang sờ cái vật thể tròn trịa trên người nữ nhân bên cạnh, giống như ăn trộm đột ngột bị phát hiện liền rụt tay trở về, hai con mắt vô tội ngước nhìn Jiyeon không nói lời nào.

Jiyeon cũng bình tĩnh nhìn nàng.

Hyomin thấy Jiyeon không có động tĩnh, suy đi nghĩ lại một chút, vì vậy cả gan luồn tay vào trong áo ngủ của nữ nhân đó lần nữa. Khi bàn tay vững chắc bắt lấy con thỏ trắng ấy, Jiyeon rốt cục có động tác, Hyomin sợ tới mức thân thể cứng đờ, còn cô lại chỉ cầm điện thoại di động tắt máy đặt qua một bên.

"..."

Trải qua động thái của cô, nàng vẫn là không có can đảm sờ lần nữa.

Jiyeon liếc nàng, cô bỗng bật cười.

"Thế nào? Chị không dám trộm nữa hả?"

Hyomin ngay lập tức không vui nói.

''Chị cũng không phải trộm''

Jiyeon cúi đầu ngó chừng cái bàn tay đang đặt trên ngực mình bên trong áo ngủ, ý tứ không cần nói cũng biết.

"..."

Được rồi, nàng đúng là trộm ấy, còn là một tên trộm dám làm không dám nhận.

Hyomin nhỏ giọng nói.

"Sờ chút cũng không mất miếng thịt nào''

Jiyeon nhướng mày, bắt chước động tác của Hyomin mà luồn tay từ trong váy ngủ của nàng mò lên trên, rồi đem tay mình đặt lên bộ ngực của nàng, còn chơi xấu ngắt một cái.

Ừm, cảm giác càng ngày càng tốt.

''...''

Jiyeon cười nói.

"Chị nói xem, không cái gì a''

''..."

Nàng chẳng phải là tự đào hố chôn mình sao?

Con ngươi Hyomin đen láy xấu xa khẽ động, nàng bỗng nhiên trở mình đè lên Jiyeon, sau đó dụi đầu vào cần cổ cô, thanh âm rụt rè.

"Chồng... Chồng tốt..."

Jiyeon tay phải đỡ eo Hyomin, tay trái ôm nàng, giọng điệu nhàn nhạt hỏi.

"Chị có chuyện gì?''

"Chị muốn em a...''

Hyomin trầm giọng xuống hết mức.

Jiyeon nhấc tay trái lên, dùng ngón tay chọt chọt mặt vợ.

"Chị đúng là không biết xấu hổ a''

Vừa dứt lời, cô liền giơ tay tắt đèn cạnh đầu giường. Trong bóng tối, Jiyeon tinh tế hôn Hyomin, giữa lúc nàng bị cô hôn tới thất hồn tám tố, tay trái của Jiyeon liền lôi kéo tay nàng một đường đi xuống phía dưới, sau đó kề nó sát nơi mềm mại ấy.

Hyomin cảm thấy tim mình như muốn nhũn ra.

Nàng không biết người khác có thích làm như nàng hay không, dù sao mỗi ngày, nàng chỉ biết nàng ngày càng yêu Jiyeon nhiều hơn mà thôi.

Làm sao mà không thể yêu người nữ nhân này cơ chứ?

"Ưm... A..."

Jiyeon khe khẽ rên rỉ.

Hyomin nghiêng đầu, cẩn thận hôn lên cổ của cô, còn có ý đồ xấu xa lưu lại ấn ký hồng hồng. Dường như biết được ý đồ của vợ, Jiyeon vòng tay ôm lấy cái cổ của Hyomin, nhợt nhạt lên tiếng, trong giọng mang theo sự cưng chiều nhiều năm.

''Chị nha..."

Hyomin suy ngẫm một lát, thừa dịp hiện tại thời gian còn sớm, nàng phải tranh thủ đè Jiyeon lâu lâu hơn chút a, miễn cho hồi nữa nàng lại bị Jiyeon đè đến hừng đông, dằn vặt nàng mấy lần.

Một đêm sắc xuân...

Sáng hôm sau, Hyomin đang ngủ say sưa chợt cảm thấy có người chọt mặt nàng. Trong giấc mơ, nàng cho đó là Jiyeon nên liền mơ màng nói.

"Yeonnie... Đừng nghịch..."

Lại nghe thấy giọng nói của đứa trẻ con.

"Mẹ... Mẹ ơi..."

"...''

Hyomin đột ngột giật mình mở mắt ra, mà quỷ con phá phách kia vẫn chưa phát giác ra hành động của mình làm mẹ của bé hoảng sợ. Minyeon nằm nhoài trước giường, con mắt có nét đẹp y như Jiyeon vẫn không hề chớp mà nhìn chăm chú vào Hyomin.

"Mẹ thật là lười biếng nha''

"..."

Bé cưng à, không phải mẹ con lười, mà do hôm qua thân thể quá mệt mỏi a.

Minyeon nhăn mặt nhỏ lại, bất mãn nói.

"Mẹ, mẹ mau dậy đi, mamy nói muốn dẫn con đi ra ngoài chơi. Mẹ, mẹ dậy đi..."

"Được, được, ngoan, con ra ngoài trước đi, mẹ lập tức rời giường chịu không?"

Cả ngày chỉ biết bắt nạt mẹ a.

Mặt mày Minyeon tức khắc hớn hở, cực kỳ giống Jiyeon.

"Dạ''

Chờ Hyomin sửa soạn xong bước ra khỏi phòng thì Jiyeon vừa vặn bưng bữa sáng đặt lên bàn ăn. Thấy vợ đứng trước phòng ăn, cô cười nói.

"Chị dậy rồi?"

"Ừm''

Vừa dứt lời, thì thấy Minyeon giẫm dép lê chạy tới, trên người mặc một bộ áo ngắn tay màu đỏ giống hệt áo của Jiyeon, một bước nhào tới người Hyomin, ôm chân nàng, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nói.

"Mẹ..."

"Hửm?''

Hyomin cúi người ôm con gái.

"Con và mamy mặc giống nhau nè''

"..."

Con bé này tính khoe khoang sao?

Jiyeon ở một bên cười nhạt nói.

"Ăn cơm trước''

"Dạ''

Minyeon vứt Hyomin sang một bên, xoay người chạy đến ngồi cạnh Jiyeon.

Con bé này sao chỉ biết nghe lời mỗi mình Jiyeon a? Còn nữa, con đoạt ví trí quen thuộc của mẹ a, đó là nữ nhân của mẹ mà.

"Sao nào?"

Hyomin buồn rầu no.

"Em không có mặc đồ đôi với chị...''

Em xem Minyeon khoe khoang như thế a.

Jiyeon có chút bất đắc dĩ.

"Đồ của chị, em để trên đầu giường đó''

"Sao?''

Hyomin nhớ lại, hình như có bộ quần áo màu đỏ để ở đầu giường thật nha.

Nghĩ đến đây, Hyomin lập tức chạy trở về phòng, quả nhiên đổi bộ quần áo xong liền quay lại phòng ăn nhìn Minyeon rồi hả hê mỉm cười.

Nhóc con, muốn đấu với mẹ sao? Con còn ngây thơ lắm a.

Thế nhưng Minyeon lại vô cùng cao ngạo mà hừ lạnh hai tiếng.

"..."

Tiểu tử này là do mình sinh sao?

Thật sao?

Jiyeon lên tiếng hòa giải.

"Ăn cơm nhanh đi''

"Dạ''

"Ừm''

Hai con người chưa lớn lắm đồng thanh nói.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Jiyeon quét dọn nhà bếp rồi bước ra ngoài. Ở trong vườn, Hyomin và Minyeon cùng mặc bộ đồ đôi đang đùa giỡn lẫn nhau, ánh mặt trời vào buổi sáng rất tốt, cây cổ thụ trong vườn dưới ánh nắng ngẫu nhiên lốm đốm hai cái bóng đang chạy giỡn hết sức ồn ào. Jiyeon nhẹ nhàng mỉm cười, lắng nghe tiếng cười của bọn họ, có một loại tâm tình vô cùng thoải mái từ đáy lòng dâng lên khiến cô không thể diễn tả được, tựa như một người bước đi trong bóng tối bỗng nhìn thấy ánh sáng khát vọng tận cuối đường. Cô cười đi về phía hai người nọ, đó chính là sinh mệnh quan trọng đã hiện diện trong đời cô và cũng là khởi nguồn của toàn bộ hạnh phúc ấy.

Thời gian dù trôi qua bao lâu thì chúng ta vẫn bên nhau, tình cảm đôi ta vẫn còn mãi cho đến khi bạc đầu.



THE END.



Thật ra thì còn một phiên ngoại cuối cùng nữa sẽ nói về Park Jieun. Bao nhiêu câu thắc mắc, tò mò về quá khứ và lí do vì sao Park Jieun lựa chọn từ bỏ Park Jiyeon sẽ có lời giải đáp ở chương sau nha. Bạn nào muốn biết thì có thể đón xem chap sau nhé còn không thì xem như truyện tới đây là END rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro