01
một,
lee seunghoon một chú chó thuộc giống loài husky. nhóc đã ở đây với kim jinwoo từ khi nhóc vẫn chỉ là một con husky với cái chân ngắn cũn cỡn, với dáng người nhỏ xíu. cho đến bây giờ, khi lee seunghoon đã trưởng thành, trở thành một con husky với đôi chân dài, và với dáng người to lớn thì nhóc vẫn đang ở đây.
seunghoon có một đôi mắt màu trời. dù cho thời gian ở với con người quá lâu khiến cho seunghoon mất đi nhiều thứ, nhưng sự nguy hiểm phát ra từ đôi mắt đó thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trên người seunghoon.
dẫu sao, trước khi về với kim jinwoo, seunghoon cũng từng là một kẻ sống ngoài tự nhiên.
hai,
cuộc gặp gỡ của hai người bắt đầu từ ngọn núi nào đó, mùa tuyết lở. seunghoon không biết bằng cách nào mà ngay từ lần đầu mở mắt, nhóc đã thấy mình nằm giữa một bầy sói con, trong cái giá lạnh của vùng băng giá. nhóc và bọn chúng hao hao nhau, nhưng nếu nhìn kĩ thì seunghoon trông hiền hơn nhiều. cũng chẳng lạ khi vốn dĩ, tổ tiên của chúng đều cùng một loài. điều làm seunghoon trông hiền hơn đấy là nhóc thích nheo đôi mắt màu trời đó của mình lại, để rồi nó xuất hiện trên mặt nhóc trông như hai sợi chỉ.
seunghoon ở đây được vài tháng, nhóc lớn chậm hơn bọn sói con nhiều. mùa đông đến, thức ăn ít đi, nhóc phải theo chân đàn đi săn mồi.
bằng một cách kì lạ nào đó như cái cách mà seunghoon xuất hiện ở đây, nhóc bị lạc. từng cơn rét buốt đến thấu xương sộc vào mũi nhóc khiến seunghoon chẳng ngửi thấy gì cả. seunghoon bơ vơ đứng giữa núi cao hùng vĩ của đại ngàn, trong cơn bão tuyết không ngừng gào thét, cơ thể nhỏ bé không chịu được lâu mà gục xuống. nhóc nằm dài trên nền tuyết lạnh lẽo, mọi thứ trước mắt cứ dần tối lại. trước khi tia sáng cuối cùng biến mất, seunghoon thấy một bóng dáng cao lớn bước ra từ bão tuyết, một giống loài trông khác lạ, thứ đó không giống nhóc.
ba,
lần thứ hai seunghoon mở mắt, nhóc thấy mình nằm trong một hang động. bão tuyết ngoài kia vẫn chưa dừng lại. nhóc mơ hồ mở mắt ra, ngẩng ngẩng cái đầu lên. nhóc cố đứng dậy nhưng cái cơ thể rã rời khiến seunghoon gục xuống nhanh chóng. thứ ánh sáng đỏ toả ra hơi ấm, ban đầu nhóc hơi sợ hãi nó, seunghoon lui ra xa khỏi thứ ánh sáng kì lạ. qua một lúc, nhóc nhận ra rằng nó không hề nguy hiểm, lại còn ấm áp, thế là seunghoon mới mon men bò qua.
seunghoon cạn kiệt năng lượng từ lâu, bụng nhóc réo lên. lúc này, có một bóng người to lớn xuất hiện trước mặt nhóc. nhóc giật nảy mình, dồn hết sức đứng bật lên, lùi ra sau, lớn giọng gầm gừ. người nọ nhìn nhóc, cũng lùi ra sau vài bước. seunghoon chỉ thấy anh ta ném đến trước mặt nhóc một miếng thịt còn đỏ hỏn rồi lui hẳn ra sau thứ ánh sáng đỏ đỏ.
seunghoon cảnh giác gầm gừ một lúc lâu mới cúi đầu, tha miếng thịt ra một góc.
một người, một thú đã trải qua một đêm bão tuyết như thế
với những tiếng rì rầm của một thứ ngôn ngữ kì lạ mà seunghoon không hiểu nổi.
bốn,
kim jinwoo, chủ nhân của nhóc là một người xinh đẹp. seunghoon không biết dùng từ như thế có đúng không nhưng anh là một trong những thứ xinh đẹp nhất mà seunghoon từng nhìn thấy trong cuộc đời mình.
seunghoon đã theo anh ta đến một nơi kì lạ sau cơn bão tuyết, và cũng đã định cư ở đây vài năm.
seunghoon ít khi ra ngoài. ở với nhau lâu, seunghoon cũng lây nhiễm cái sự lười ra đường của jinwoo.
kim jinwoo ấy mà, chủ nhân của nhóc ấy mà, là một kẻ kì lạ.
anh ta không thường xuyên ra ngoài, trừ khi đi mua đồ ăn, hoặc thỉnh thoảng đưa seunghoon đi dạo thì anh ta dành phần lớn thời gian ở nhà, bên ghế sofa hoặc bộ máy tính. còn nhà bếp là nơi gần như chẳng có tác dụng gì trong ngôi nhà này.
trong phòng jinwoo có một bộ máy tính to đùng, với hàng loạt các loại màn hình với bàn phím khác nhau. giấy tờ được anh ta chất đống ở một góc.
có đợt vài ngày, seunghoon cũng không nhìn thấy mặt jinwoo vì anh ta cứ ở lỳ trong phòng.
mỗi lần như thế, seunghoon chỉ nhìn mấy bát hạt được đổ sẵn ra bày ở góc của nhóc, bất mãn mà nhai rộp rộp.
năm,
jinwoo chưa từng dẫn ai về nhà. có lần, seunghoon cứ ngao ngao lên hỏi vì sao. nhóc chẳng biết jinwoo có hiểu được tiếng nhóc không. kì diệu là kim jinwoo đoán được điều nhóc muốn nói và seunghoon cũng hiểu anh nói gì.
jinwoo bảo, công việc của anh ta là một công việc đặc biệt.
seunghoon cũng biết điều đó khi căn nhà này có nhiều lớp khoá, kể cả cửa sổ, mặc cho nhà của bọn họ đã nằm trên tầng cao nhất.
seunghoon cứ nghĩ mọi thứ sẽ cứ diễn ra như thế này, cuộc sống này, sẽ chỉ có nhóc và kim jinwoo. cho đến một ngày, khi seunghoon tỉnh dậy, nhóc thấy cửa được mở, có một thứ gọi là vali được đẩy vào nhà, là một chàng trai , cậu ta đến, với một con vật kì lạ có bộ lông màu vàng và bốn cái chân ngắn cũn cỡn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro