Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Min là con trai của hai vị thần tối cao thời cổ đại - Jeon Wonwoo và Kim Mingyu. Cậu nghe nói mối quan hệ của họ khi xưa chính là kiểu quan hệ người hành quyết và tội nhân.

Nhưng điều đó không quan trọng nữa, vào khoảng thời gian khi con người, thần và yêu không còn can thiệp đến cuộc sống của nhau thì họ chỉ là bố và mẹ của cậu.

Min không biết rõ điều gì đã xảy ra giữa hai người, nhưng cậu biết rằng mẹ mình - Jeon Wonwoo sau buổi phán quyết cuối cùng đã mất đi thần cách, từ đó ngoại trừ cuộc sống vĩnh hằng ra thì hắn không khác gì con người cả và người lấy đi thần cách của hắn cũng chính là bố cậu - Kim Mingyu. Cậu cũng biết một điều nữa rằng mẹ mình rất ghét bố, chính điều đó khiến mẹ ghét luôn cả đứa con trai của mình.

Jeon Wonwoo luôn tỏ ra lạnh lùng với Min, hắn không chịu tiếp xúc với con mình hay nhìn cậu nhiều hơn mức cần thiết. Đối với nhiều người thì đây chỉ là hành động ghét bỏ, nhưng Min không nghĩ thế, hẳn là Jeon Wonwoo muốn coi cậu như không tồn tại mà sống, cũng có lẽ vì cậu quá giống người chồng hắn ghét nên Jeon Wonwoo càng thêm khó chịu với cậu hơn.

Cuộc sống của Min thực chất khá ổn, gia đình giàu có, được bố dạy dỗ rất tốt, thành tích lẫn sức mạnh của cậu vẫn luôn vượt trội.

Thật ra Min nghĩ Kim Mingyu là một người khá tuyệt vời, vừa là vị thần mạnh mẽ vừa là ông bố hiền lành, nghiêm khắc, trước mặt các phụ huynh khác ông được coi như biểu tượng của sự thành công vậy. Nhưng khi nói đến Jeon Wonwoo thì Kim Mingyu như biến thành người khác, ông không để cho vợ mình rời khỏi nhà nửa bước, cũng không cho Jeon Wonwoo sử dụng các vật dụng có thể kết nối với mạng xã hội, nếu xét về những gì Tà thần khi xưa có thể làm thì Min cũng không có ý kiến khi bố mình làm vậy, nhưng sự kiểm soát kinh khủng của ông khiến Jeon Wonwoo cực kì bất mãn.

Nhiều đêm cậu nghe thấy tiếng la hét và đập phá của mẹ mình, họ chửi bới nhau căng thẳng đến mức Kim Mingyu vô thức rò rỉ thần lực nhưng Jeon Wonwoo mặc dù mất đi thần cách cũng không mấy sợ hãi mà còn càng thêm quá khích hơn. Có một lần Min từng thấy Jeon Wonwoo cố gắng tự tử trong nhà bếp, được bố truyền thần lực nên đã không thành, kết quả của sự việc quá khích đó là mẹ anh bị xích lại trong căn phòng ngủ không có bất cứ vật dụng nguy hiểm nào trong suốt 1 tháng.

Có lẽ Jeon Wonwoo thậm chí không biết đến việc hắn không thể tự tử bằng cách thức giống như con người, điều này ngoại trừ khiến hắn yếu ớt hơn và tự làm đau bản thân thì vốn dĩ chẳng có ích gì. Kim Mingyu và cả Min đều biết điều đó nhưng họ không nói gì hết.

Sau sự việc đó Min đã thầm cầu mong Jeon Wonwoo sẽ ngoan ngoãn trở lại, không phải Min vô tình không muốn cầu xin mà vì Jeon Wonwoo ghét thấy mặt cậu, tuy không chửi rủa nhưng ánh mắt lạnh lùng đó nói lên tất cả, Min sau vài lần cũng tự biết mình nên không dám đến gần mẹ nữa.

Thời gian bị nhốt đó Jeon Wonwoo hết la hét thì lại không chịu ăn uống, thật may căn phòng đó cách âm nên không ảnh hưởng gì đến việc Min học hành, còn phần ăn uống ... thật ra Min không biết bố mình đã dùng cách nào mà sau một đêm mẹ mình lại ngoan ngoãn mở miệng để chồng đút cơm.

Cuộc sống hôn nhân của họ không tốt chút nào, Min từng hỏi bố mình về vấn đề này nhưng Kim Mingyu lại cười với cậu, bảo là vì ông yêu mẹ mình rất nhiều và không muốn mẹ làm điều ác nữa.

Cậu không biết nên khen bố mình dũng cảm hay mù quáng nữa. Trọng trách giam giữ và kiểm soát Tà Thần trong truyền thuyết đã được Kim Mingyu làm rất tốt, dù có phần hơi quá nhưng phận làm con thì sao Min dám phán xét chứ?

Còn về cảm nhận của Min đối với mẹ mình à? Thật ra cậu cũng không rõ, cậu có cảm giác rất mơ hồ đối với người mẹ lạnh lùng này của mình. Cậu có thể thừa nhận mẹ mình rất đẹp, đẹp hơn bất cứ ai cậu từng thấy nhưng tính cách không tốt một chút nào, quan hệ huyết thống là không thể chối bỏ nhưng thái độ của người mẹ này khiến Min khó lòng mà yêu thích được.

Khi lớn hơn một chút cậu có thể lờ mờ đoán rằng Jeon Wonwoo không mong muốn sự ra đời của Min. Về phần tại sao cậu vẫn có thể có mặt tại đây thì chắc phần lớn đều nhờ bố của cậu.

Hôm nay là sinh nhật tròn 17 tuổi của Min, cậu đang ngồi ở ghế sô pha phòng khách coi TV chờ bố mình về ăn sinh nhật như mọi năm, ngạc nhiên thay, lần đầu tiên Min thấy mẹ mình bước ra khỏi căn phòng đó mà không có sự nhắc nhở hay ép buộc của bố.

Thấy cái bóng đen mảnh khảnh đó từ từ bước vào bếp khiến Min nghĩ hắn hẳn là bắt đầu đói rồi, vì lo sợ mẹ mình không biết nấu ăn nên cậu trăn trở một lúc, sau đó bước vào bếp với ý định hâm nóng chút đồ ăn trong tủ lại cho mẹ.

Nhưng Min đã sai, Jeon Wonwoo ghét việc phải ăn uống trong căn nhà này, điều duy nhất khiến hắn bước ra khỏi phòng chính xác là vì Kim Mingyu không có nhà. Khi Min bước vào bếp là lúc cậu thấy trên sàn là một mảnh đỏ sẫm, khi nhìn lên cánh tay trắng như ngọc của mẹ, cậu thấy một vết cắt sâu ở cổ tay, tựa hồ như muốn cắt đến xương và con dao làm bếp được mẹ cầm chắc trên tay phải, hình như là hắn muốn làm thêm một đường nữa.

Min không nói nhiều lời, tức giận đoạt lấy con dao trên tay Jeon Wonwoo vứt ra xa, cậu nắm chắc cái tay đứt của Jeon Wonwoo cố cầm máu nhưng sự đụng chạm này khiến Jeon Wonwoo giật bắn người, hắn hung ác nhìn vào mặt Min: "Đừng chạm vào ta!"

Min không nhường bước, dưới sự vùng vẫy yếu như mèo của mẹ mình cậu vẫn nắm chắc tay Jeon Wonwoo, Min gầm gừ đối đầu với mẹ mình: "Mẹ nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy hả? Ngồi im để con băng bó."

Khuôn mặt trắng trẻo của Jeon Wonwoo lúc này tái nhợt vì mất máu nhưng hắn vẫn cứng đầu rít lên với Min: "Đừng gọi ta là mẹ! Ngươi chỉ có một người bố mà thôi, ta không có chút quan hệ nào với hai người cả."

Trước sự lạnh lùng và những câu nói từ chối sự tồn tại của mình như vậy khiến Min bắt đầu nổi nóng, cậu hét vào mặt mẹ mình: "Mau ngồi im nếu không muốn bị con nhốt lại!"

Jeon Wonwoo bất giác giật mình hoảng sợ trước câu nói của hắn, chính Min cũng vậy, cậu không ngờ bản thân vốn là người được dạy dỗ đàng hoàng lại dám nói những lời đại nghịch bất đạo này với mẹ mình, cậu bắt đầu lắp bắp xin lỗi. Nếu để Kim Mingyu biết, cậu thật sự không dám nghĩ một người nghiêm khắc như Kim Mingyu sẽ tức giận với cậu đến nhường nào.

Nhưng Jeon Wonwoo không nói, hắn im lặng một lúc sau đó mỉm cười đầy chán ghét nhìn cậu: "Quả nhiên là con của Kim Mingyu."

Đây là lần đầu tiên Jeon Wonwoo cười với cậu, dù có là nụ cười đầy chua chát cũng vẫn đẹp đẽ đến đau lòng. Jeon Wonwoo không tiếp tục vùng vẫy nữa, hắn để Min băng bó cho mình, lần đầu được ở gần mẹ đến mức này khiến Min bất giác căng thẳng, hắn hít thở thật sâu để cố bình tâm lại nhưng khi ngửi thấy mùi hoa ngọt ngào hoà cùng mùi máu thì hắn lại càng thêm lo lắng hơn. Điều này không tốt một chút nào.

Vết thương được băng bó xong, Jeon Wonwoo không nán lại một giây nào mà trực tiếp đi về phòng đóng cửa, thậm chí còn vặn ổ khoá nghe một tiếng "cạch" giòn tan để lại Min một mình lau máu dưới sàn cho hắn. Min thấy mình không ổn, dưới thái độ chán ghét rõ ràng như vậy mà hắn vẫn còn vui vẻ bởi một nụ cười nào đó.

Khi Kim Mingyu về nhà đã gần 11 giờ đêm, anh ta cầm hộp bánh sinh nhật khoe với con trai mình sau đó tiến vào bếp làm mấy món đơn giản, khi xong xuôi hết thì hai bố con bắt đầu dọn món. Kim Mingyu không quên tiến đến cửa phòng ngủ ở tầng hai để gọi Jeon Wonwoo.

"Jeon Wonwoo, hôm nay là sinh nhật 17 tuổi của con trai chúng ta, mau ra ngoài đi."

Sau một thời gian dài bị kiểm soát khiến Jeon Wonwoo cũng có chút sợ anh, hắn chầm chậm mở cửa và bước qua Kim Mingyu nhưng lại bị Kim Mingyu giữ lại, anh ta cười dịu dàng với Jeon Wonwoo và hỏi: "Nụ hôn chào mừng về nhà của ta đâu?"

Jeon Wonwoo biết hình phạt của việc không có nụ hôn này là như thế nào, hắn cũng không muốn chịu khổ nên mím môi miễn cưỡng ngẩng đầu trao nụ hôn nhẹ cho Kim Mingyu, nhưng tay của Kim Mingyu đã nhanh chóng ôm lấy gáy vợ mình ép hắn vào nụ hôn sâu hơn. Kim Mingyu luồn lưỡi của mình vào miệng vợ, làm Jeon Wonwoo phải cố gắng phục tùng hoặc phản kháng, dù là kết quả nào thì Kim Mingyu vẫn luôn chiếm quyền kiểm soát triệt để, lưỡi của Jeon Wonwoo bị Kim Mingyu dùng răng cắn lấy, kéo nhẹ và dùng lưỡi của chính anh ta chơi đùa, khoang miệng nóng ẩm bị Kim Mingyu thô bạo thăm dò và quậy phá khiến Jeon Wonwoo chịu không nổi, rên rỉ chống đối trong cổ họng, nước bọt chảy xuống khoé miệng xinh đẹp của Jeon Wonwoo khiến tiếng hôn chùn chụt của họ càng thêm rõ ràng, tai Jeon Wonwoo lúc này ù đi chỉ toàn nghe thấy tiếng nước.

Khi nụ hôn kết thúc kéo ra một sợi chỉ mỏng manh giữa hai miệng, Jeon Wonwoo mặt đỏ bừng, thút thít dựa vào ngực Kim Mingyu, vì để con trai không nhận ra tình trạng xấu hổ của mẹ nên Kim Mingyu ôm hắn vào lòng một lúc và dùng vải áo lau đi vết nước bọt còn sót lại.

Năm nào sinh nhật cũng sẽ đầy đủ ba người, niềm vui nhỏ trong gia đình khiến Min cười toe toét khi thầm ước điều ước của mình trước nến, thật ra với khả năng thần thánh của Min vốn dĩ không có nhiều điều cậu không thể nhưng dẫu sao đây cũng là một tập tục khá thú vị của loài người nên hắn cũng làm theo, ánh nến vụt tắt và sau đó là tiếng vỗ tay chúc mừng của Kim Mingyu. Min bất giác nhìn về phía Jeon Wonwoo, thấy hắn chán nản nhìn xuống mặt bàn sau đó hỏi Kim Mingyu: "Bây giờ ta về phòng được chưa?"

Kim Mingyu không yêu cầu Jeon Wonwoo phải giả vờ vui vẻ trước mặt Min, chỉ cần sự xuất hiện của hắn nên anh đã đồng ý trước yêu cầu của Jeon Wonwoo. Tuổi thọ của thần quá dài gần như là vô hạn, sự kiện như sinh nhật thế này vốn không thể nào khiến cựu Tà Thần hứng thú được, tuy biết là thế nhưng trong lòng Min vẫn có chút hụt hẫng. Kim Mingyu sau đó tặng cậu một món quà, là một sợi dây chuyền bạc nhỏ, Kim Mingyu mỉm cười dịu dàng giải thích cho cậu: "Mẹ con vốn dĩ là một người lạnh lùng như vậy, mấy năm gần đây hắn còn trở nên xấu tính hơn nhưng con đừng để trong lòng, hãy coi chiếc vòng này như một phần của mẹ con nhé."

Sự thiếu thốn tình cảm của mẹ chắc hẳn cũng khiến Kim Mingyu để ý nên anh mới cố tình chọn món này, Min nhìn sợi dây bạc được chế tác tinh xảo khiến cậu thật sự nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng của mẹ mình, nụ cười xinh đẹp đó lại ùa về trong tâm trí, Min bất giác mỉm cười hạnh phúc rồi cảm ơn Kim Mingyu.

Jeon Wonwoo lúc còn là Tà Thần vốn dĩ không nhỏ nhen như vậy, hắn thậm chí có thể nói là vị Thần vị tha nhất không bao giờ tức giận với bất kì ai, đó chính là vì hắn có sức mạnh, sức mạnh khiến hắn trở nên tự phụ và nhìn trần gian với con mắt của kẻ bề trên, nhưng sau khi bị tước đoạt thần lực và nhốt hắn ở một nơi gọi là gia đình như thế này khiến hắn trở nên bất lực cùng căm phẫn, hắn đặc biệt ghét Kim Mingyu từ đó, sau là đến bản sao nhỏ của anh ta.

Hắn từng có một gia đình thật sự, một gia đình nhỏ nhưng ở nơi đó anh hắn yêu thương chồng mình và chồng hắn cũng thương hắn, chứ không phải một gia đình giả tạo luôn muốn nhốt hắn như thế này.

Bây giờ hắn lại phải cùng người mình ghét chung chăn gối và bị giam cầm suốt quãng đời còn lại khiến Jeon Wonwoo không tài nào vui vẻ được. Hắn cố đẩy cái đầu đen còn đang gặm nhấm cổ họng của mình ra, rên rỉ đầy bất mãn: "Hôm nay ta mệt."

Nhưng Kim Mingyu chỉ ngẩng đầu dùng đôi mắt sáng rực trong bóng tối của mình, lạnh lùng nhắc nhở hắn: "Mệt là đúng rồi, hôm nay ngươi lại cắt tay đúng chứ? Vết máu trên băng cứu thương vẫn còn chảy kìa."

Jeon Wonwoo biết mình không thể giấu nên yếu ớt cầu xin Kim Mingyu: "Ta biết sai rồi nên làm ơn, tha cho ta hôm nay được không?"

Kim Mingyu cười mỉa mai khi nghe những lời này, anh đưa tay nới lỏng cà vạt của mình, để lộ cơ ngực khoẻ mạnh đang nâng lên hạ xuống nhanh chóng vì dục vọng đi kèm với tức giận: "Biết sai? Lần trước ngươi cũng nói vậy, ta đã tha cho ngươi một lần Jeon Wonwoo, đừng nghĩ có thể lừa ta một lần nữa."

Jeon Wonwoo bị lột trần nằm ở tư thể quỳ, đầu hắn úp vào gối mềm để che giấu sự nhục nhã trong khi mông nâng cao và đùi khép lại để lộ hoàn toàn lỗ hậu và hai bộ phận sinh dục non ở phần đáy chậu.

Phần thịt hồng hào mềm mại dưới thân không kéo được chút sự dịu dàng nào từ Kim Mingyu, bàn tay to cùng ngón tay thon dài của anh ta đập mạnh vào nơi đó. Mỗi lần cánh tay đó rơi xuống đều khiến Jeon Wonwoo cắn gối cố che giấu nước mắt và tiếng nức nở của mình.

Phần thịt ngao mềm và cả lỗ hậu cùng túi tinh bị đánh đến đỏ ửng và sưng húp, nếu nhìn vào thì cũng có một chút đáng yêu, sau hơn chục cái tát vào các bộ phận non mềm nhưng vẫn chưa thấy Kim Mingyu có dấu hiệu dừng lại khiến Jeon Wonwoo hoảng sợ không thôi, hai mắt ướt đẫm lúc này yếu ớt nhìn anh ta, nức nở gọi: "C-chồng ơi ... dừng lại đi, em đau quá ..."

Jeon Wonwoo chỉ gọi Kim Mingyu là chồng khi cần xin sự thương xót của hắn thôi, biết điều này nhưng Kim Mingyu vẫn dừng lại, đặt bàn tay nóng bừng của mình khẽ xoa nhẹ an ủi phần thịt mới bị đánh.

Điều này chẳng những không khiến Jeon Wonwoo bớt đau mà còn khiến hắn phải chịu đựng khoái cảm râm ran truyền đến từ âm vật, âm vật đau nhức sưng lên vì bị đánh khiến nó càng thêm nhạy cảm mà lúc này còn bị lòng bàn tay của Kim Mingyu xoa nhẹ làm sao Jeon Wonwoo có thể chịu nổi, phần hông yếu ớt khẽ co giật muốn thoát khỏi khoái cảm nhưng không thật sự dám rời đi vì sợ Kim Mingyu lại nổi giận, sau vài lần xoa đã có thể khiến âm hộ của Jeon Wonwoo bắt đầu chảy nước.

Kim Mingyu không biết thương tiếc hắn lúc này, ngón tay thon dài vạch nhẹ từ âm vật qua lớp môi âm hộ sưng húp vì bị đánh rồi khẽ tiến vào đường hầm ẩm ướt, dù chỉ là một ngón tay cũng đủ khiến Jeon Wonwoo rên rỉ. Ngón tay Kim Mingyu tiến khá sâu vào rồi gãi nhẹ lên vách thịt non mềm, hắn không đợi Jeon Wonwoo thích ứng liền rút ra và đút thêm một ngón khác vào, lúc đầu là mô phỏng động tác giao hợp tiến lui nhưng sau đó lại ở yên trong âm hộ chà xát phần thịt yếu ớt của hắn. Ngón tay cử động rất nhanh vào vị trí sung sướng của cựu Tà Thần khiến hắn thấp giọng thút thít không chịu nổi, phần eo nhỏ không tự chủ được mà chuyển động với mong muốn nhận được nhiều niềm vui hơn. Kim Mingyu rất quen với cơ thể này, chỉ hai ngón tay đã khiến Jeon Wonwoo hét lên và đạt cực khoái, ngón tay bị thịt nóng bóp chặt cũng không ngăn được Kim Mingyu giảm tần suất gãi nhẹ trên phần thịt mềm, kéo dài khoái cảm của Tà Thần.

Đợi khi thời kì trơ qua đi Kim Mingyu mới rút ngón tay đẫm nước của mình ra khỏi người Jeon Wonwoo, Kim Mingyu đưa bàn tay ướt đẫm của mình đến trước môi hắn, ý định rất rõ. Cựu Tà Thần xuất thân cao quý cảm giác như mình đang bị hạ nhục nên cố gắng quay đầu đi tránh né, đó không phải là một quyết định khôn ngoan trước vị Thần Hành Quyết kiên định này, Kim Mingyu kéo tóc Jeon Wonwoo khiến hắn đau đớn nằm im, anh ta ra lệnh: "Mau liếm đi."

Jeon Wonwoo nhắm mắt để giọt nước mắt yếu ớt của mình chảy xuống khuôn mặt đỏ bừng và vươn lưỡi ra chạm nhẹ vào ngón tay chứa dịch tình, Kim Mingyu nhân cơ hội mạnh bạo nhét ngón tay vào miệng Tà Thần, chơi đùa với lưỡi của hắn, bắt hắn phải liếm cho bằng hết chất dịch do chính hắn chảy ra mới thôi. Sự mạnh bạo khiến Jeon Wonwoo ú ớ không nên lời, bắt buộc phải cảm nhận vị tanh nhẹ trên đầu lưỡi.

Chỉ mở rộng hai ngón tay còn lâu mới đủ để dương vật của Kim Mingyu thoải mái tiến vào, nhưng đã gọi là trừng phạt thì sao mà thoải mái được chứ. Kim Mingyu cọ con cặc cứng ngắc của mình ở lối vào còn co rút và từ từ đẩy hông, chắc hẳn Jeon Wonwoo đang lên tiếng phản đối nhưng lại không thể nói được gì, Kim Mingyu vẫn như cũ chầm chậm đẩy vào lối đi hẹp của âm hộ, khi con cặc đã ngập gốc cũng là lúc Kim Mingyu thở ra một hơi dài thoả mãn và Jeon Wonwoo nức nở đau đớn.

Kim Mingyu rút tay khỏi miệng Jeon Wonwoo, đầu lưỡi tê rần vì bị trêu đùa lúc này ngoan ngoãn thè ra và thở hổn hển để nước bọt chảy ướt cả gối. Tiếng hô hấp hỗn loạn đi kèm vài câu ngâm nga của Jeon Wonwoo truyền đến tai Kim Mingyu, ở mức độ này vẫn chưa khiến Kim Mingyu hài lòng. Kim Mingyu bắt đầu rút dương vật mình ra từ từ, chỉ để lại quy đầu kẹt ở trong lỗ rồi mạnh mẽ đụ vào âm hộ nhạy cảm khiến Jeon Wonwoo hét lên.

Jeon Wonwoo thật sự rất ghét những lần cùng Kim Mingyu làm tình, hắn không thể chịu nổi sự thô bạo trên giường của chồng mình, điều đó cũng có nghĩa là mọi phản kháng đều vô nghĩa thậm chí còn phải chịu phạt nhiều hơn, sau kinh nghiệm nhiều năm chung chăn gối đã khiến Jeon Wonwoo ở trên giường ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Khi thấy ngón tay của Kim Mingyu vòng qua ngực Jeon Wonwoo cũng chỉ biết thút thít cong ngực cho anh ta chơi đùa.

Tiếng da thịt ẩm ướt đập vào nhau khiến cả hai đỏ mặt nhưng người duy nhất chịu không nổi chính là Jeon Wonwoo, thịt mềm trong lỗ liên tục bị vật thô cứng đập vào, ép buộc phải thả lỏng và phun nhiều nước hơn, dù rất ghét Kim Mingyu nhưng khoái cảm anh ta cho Jeon Wonwoo là rất lớn khiến đầu óc Jeon Wonwoo bắt đầu rối loạn, chỉ còn biết la hét vô nghĩa và cong mông đáp ứng dục vọng của người phía sau, phần núm vú mềm mại cũng không tốt hơn là mấy, thịt ngực mềm yếu bị Kim Mingyu nhéo dần đứng thẳng lên, móng tay cùn còn cố tình cào nhẹ vào lỗ sửa ẩn trên đầu vú, Jeon Wonwoo sướng đến mức toàn thân run lên, hai chân yếu ớt quỳ không vững trượt mấy lần, lần nào cũng bị Kim Mingyu đuổi theo đâm mạnh vào âm hộ.

Việc làm tình mạnh bạo kéo theo tiếng khóc càng lúc càng to, tiếng kêu cũng càng lúc càng ngọt ngào không chịu nổi.

"C-Chậm thôi ... ah."

Kim Mingyu nhìn tấm lưng trắng mịn đang kết một tầng mồ hôi mỏng của vợ mình bất giác thấy ngứa ngáy không chịu nổi. Kim Mingyu đè bẹp Jeon Wonwoo trên giường, phần thân dưới không ngừng đục xuống như đóng cọc, miệng lưỡi cũng không rảnh rang khi hôn và cắn khắp lưng ngọc ngà, một lát sau thì tiến đến mặt Jeon Wonwoo bắt hẳn phải quay đầu đáp lại mình.

Tử cung bị thao túng bắt đầu lỏng lẻo, chỉ sau vài lần nữa sẽ mở toang để chứa hoàn toàn dương vật của Kim Mingyu, Jeon Wonwoo chưa thụ thai thêm lần nào nữa nên Kim Mingyu cật lực đụ vào nơi bé nhỏ này, tuy đổi lại là sự ghét bỏ và sợ hãi ngày càng sâu của vợ nhưng anh ta không quan tâm. Jeon Wonwoo thấy hắn bắt đầu đụ mạnh cửa tử cung thì hoảng sợ cực độ, tiếng khóc ngày một lớn, giãy dụa cào loạn giường: "Không ... đừng mà Kim Mingyu, ta không muốn có con! Chồng ơi ... chồng ơi!"

Jeon Wonwoo thử gọi mọi cái tên mà mình nghĩ được nhưng Kim Mingyu vẫn cứng đầu tiến vào mật đạo của hắn, bàn tay mạnh bạo đánh vào mông mềm để trừng phạt hắn vì dám phản kháng. Jeon Wonwoo hét lên như sắp mất giọng trước mỗi cái tát như trời giáng vào mông mình, sau một lúc hắn không giãy dụa nữa mà co giật đạt cực khoái. Cửa tử cung lúc này là mềm nhất khi chảy ra một lượng lớn dịch tình, thành công để Kim Mingyu xâm chiếm, Kim Mingyu không để Jeon Wonwoo thả lỏng chút nào mà tiếp tục ra vào điên cuồng trong âm hộ, ngón tay chùi đi lớp bọt ở mép giao hợp rồi nhúng một cách nông cạn đến huyệt sau của hắn.

Jeon Wonwoo mới đạt cực khoái, dương vật co giật bắn ra tinh dịch trắng đục còn chưa hết đã bị Kim Mingyu đẩy mạnh vào chỗ yếu khiến hắn khóc muốn ngất, lỗ hậu sưng đỏ cũng không được tha khi Kim Mingyu bắt đầu mở rộng. Jeon Wonwoo rất sợ, nhưng chỉ có thể khóc chứ không làm gì được hơn.

Kim Mingyu từ từ mở rộng lỗ hậu vừa thúc mạnh âm hộ ướt đẫm của Jeon Wonwoo, khoái cảm khiến anh ta gầm gừ và hổn hển bên tai vợ mình, cơ thể nóng rực của hắn áp sát vào người Tà Thần lạnh lẽo cảm nhận cường độ co giật của người dưới thân. Kim Mingyu gặm nhấm phần tai của Jeon Wonwoo, kéo nhẹ phần dái tai mềm và cắn mạnh nơi sụn tai yếu ớt. Hơi thở ẩm ướt và tiếng nước bên tai khiến Jeon Wonwoo xấu hổ không thôi, theo bản năng nghiêng đầu né tránh.

Sau một lúc chơi đùa thấy lỗ hậu bắt đầu nới lỏng, Kim Mingyu lục tung ngăn tủ đầu giường, lấy ra một giương vật giả bằng cao su mềm đút vào lỗ của hắn. Việc chịu đựng hai con cặc trong cơ thể mình khiến Jeon Wonwoo cảm thấy no không chịu nổi, hai mắt trợn tròn, lưỡi thè ra như một con chó cái động dục, hổn hển cố ổn định hô hấp. Kim Mingyu nhấn khởi động dương vật giả khiến nó rung lên trong người vợ mình, sau khi hoàn thành thì nắm lấy đùi Jeon Wonwoo lật người lại, khuôn mặt ngu ngốc vì khoái cảm quá mức của Jeon Wonwoo thật sự khiến Kim Mingyu vui vẻ, anh ta bắt đầu tăng tốc độ phần hông dập mạnh vào lỗ tử cung.

Ngón chân lơ lửng trên không của Jeon Wonwoo co quắp lại khi chịu đựng dục vọng to lớn Kim Mingyu, Jeon Wonwoo bắt đầu cào cấu bắp tay to khoẻ của Kim Mingyu, để lại vài vết xước đỏ nhạt nhưng không đau đớn, chắc hẳn hắn đã hết sức rồi.

Kim Mingyu vừa đụ mạnh vừa dùng tay chà xát âm vật sưng tấy, khiến Jeon Wonwoo lắc đầu nguầy nguậy cố kéo bàn tay đang hành hạ mình rời khỏi nhưng không thành công, tiếng khóc thảm thương cứ thế vang lên, âm hộ cùng lỗ hậu bị chơi đùa co giật hết lần này đến lần khác, cả dương vật mệt mỏi cũng bắt đầu cứng lên, ép buộc phải xuất tinh. Dưới khoái cảm râm ran Kim Mingyu cũng không chịu đựng lâu được nữa, những lần đưa đẩy bắt đầu nông dần nhưng nhanh chóng rồi cắm chặt vào tử cung mà đến.

Dương vật co giật bắn ra dòng chất lỏng ấm nóng khiến Jeon Wonwoo cong người hét lớn, sau đó cũng xuất tinh đằng trước và phun nước phía sau.

Jeon Wonwoo biết Kim Mingyu sẽ không tha cho hắn cho đến khi bản thân hết tức giận, nhận thức được điều này làm Jeon Wonwoo bắt đầu âm thầm khóc khi con cặc của Kim Mingyu lại một lần nữa cứng lên bên trong lỗ.

Kim Mingyu cúi xuống hôn lên khóe mắt đỏ bừng của hắn, liếm đi những giọt nước mắt mặn chát, sau đó hôn nhẹ lên cánh môi mềm của Jeon Wonwoo để bắt đầu một trận nữa.

Min không thể nghe thấy những gì họ làm trong phòng vì mỗi phòng đều có cách âm rất tốt, thế nhưng mắt nhìn của cậu không có vấn đề. Buổi trưa chủ nhật khi Kim Mingyu phải đi giải quyết công việc đột xuất thì Jeon Wonwoo mới khập khiễng bước ra khỏi phòng, dù đã mặc áo tay dài nhưng vẫn không thể che nổi những vết tích mờ nhạt trên cổ của hắn, cả đôi mắt đỏ bừng và đôi môi có vài vết máu của hắn đều khiến Min liên tưởng đến vài điều bố mẹ đã làm, Min vội cúi gằm mặt nhìn vào cuốn sách mình đang đọc, nhằm làm sao nhãng tâm trí của bản thân.

Jeon Wonwoo chỉ ra khỏi phòng để uống nước rồi nhanh chóng quay người định về phòng, Min không nhịn được hỏi hắn: "Mẹ có muốn ăn gì không?"

Jeon Wonwoo không sửa lại xưng hô này nữa, cổ họng đêm qua vì la hét mà khản cả giọng, giờ nói thôi cũng khiến hắn đau đớn, hắn chỉ liếc nhìn Min mà không nói tiếp tục vào phòng đóng cửa lại.

Thái độ lạnh nhạt của mẹ không khiến Min phiền lòng chút nào, dù gì hắn cũng đối xử với cậu như vậy từ nhỏ, vốn thần không cần ăn uống nhưng Min vẫn cố gắng bày tỏ chút sự quan tâm đến người mẹ đang mệt mỏi này. Min lại tiếp tục cúi đầu đọc sách trên ghế sô pha nhưng Jeon Wonwoo một lần nữa mở cửa bước ra khỏi phòng tiến đến chỗ bên cạnh hắn nhẹ nhàng ngồi xuống.

Min mở to mắt kinh ngạc nhìn mẹ mình, ở khoảng cách gần như thế này hắn có thể nhìn thấy góc nghiêng sắc sảo, đẹp như tượng tạc của Jeon Wonwoo, lông mi mềm khẽ run mỗi khi hắn chớp mắt cứ như một con bướm xinh đẹp đang vỗ nhẹ trong tim cậu, khiến Min bất giác đưa tay chạm vào ngực. Min cố gắng quay mặt bỏ qua sự thôi thúc trong lòng, cậu thầm sợ nếu bản thân nhìn thêm một chút, Jeon Wonwoo sẽ đi mất nên cũng không dám nói gì, đến hít thở cũng không ổn định nổi, cả người căng như dây cung cố gắng giữ tư thế nghiêm chỉnh nhất.

Những điều này Jeon Wonwoo đều không quan tâm, đột nhiên hắn mở miệng hỏi: "Ngươi có biết cách xoa bóp không?" - giọng nói quả thật khàn đi rất nhiều, còn rất nhỏ nếu không phải ngồi ngay bên cạnh thì có thể Min thật sự sẽ không nghe thấy.

Min căng thẳng, ngơ ra đợi xử lí thông tin một lúc: "Dạ? ... à biết."

Jeon Wonwoo lúc này mới nhìn Min qua khóe mắt, lạnh nhạt ra lệnh: "Mau bóp chân cho ta, đau quá."

Min không dám hỏi lí do bị đau, cả người như một con rô bốt bị hỏng đang chờ đợi não bộ đưa ra phán đoán thì Jeon Wonwoo đã gác chân lên đùi cậu chờ cậu hành động. Min nuốt nước bọt cố gắng kìm nén căng thẳng, nhưng Jeon Wonwoo không để ý, hắn nhắm mắt chống tay lên thành ghế sô pha im lặng chờ đợi.

Hai bàn tay của Min có cảm giác lạnh toát, các khớp cứng ngắc mãi mới dám đặt lên phần bắp chân của Jeon Wonwoo bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp. Chân của Jeon Wonwoo dài nhưng gầy, phần cơ bắp mỏng không giống như Min hay Kim Mingyu chút nào, qua lớp vải trơn của bộ đồ ngủ sẫm màu Min vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của lớp thịt dưới lòng bàn tay mình, cậu cố gắng niệm kinh trong đầu kêu gọi bản thân mình bình tĩnh, đây là cơ hội ngàn năm có một để cậu thân thiết với mẹ hơn, không được làm mất mặt. Nhưng mệnh lệnh tiếp theo càng thêm quá đáng hơn, Jeon Wonwoo mắt vẫn nhắm nhưng giọng nói lơ đãng bảo cậu đưa tay lên cao hơn.

Min cảm thấy tai cùng mặt mình đỏ bừng khi đặt tay lên phần đùi gầy của mẹ, thật may mắn Jeon Wonwoo không hề mở mắt, nếu không Min sẽ xấu hổ đến chết mất. Min cố gắng xoa bóp một cách cẩn thận mặt trên đùi của Jeon Wonwoo, cả người ngoan ngoãn không dám có ý định bất dung nào khác. Jeon Wonwoo được xoa bóp hiển nhiên rất thoải mái, khẽ ngâm nga, mà tiếng ngâm nga này lại khiến Min thêm đau khổ hơn, cậu ước gì mình có can đảm bỏ chạy ngay lập tức.

"Ở đùi trong cũng đang nhức nữa."

Một câu nói gợi ý rất rõ ràng chỗ tiếp theo cậu cần phải chạm đến, nhưng Min sốc đến mức vô thức bật tiếng "Hả?" ra khỏi miệng, lúc này Jeon Wonwoo chậm rãi mở mắt, nhìn thẳng vào hắn.

"Sao? Làm không được à?"

Cảm giác Jeon Wonwoo sắp rời đi, Min trong lòng không muốn chút nào, hơn 17 năm nào có lúc Jeon Wonwoo lại nhờ vả hắn việc gì cơ chứ? Nghĩ rồi Min đau khổ cố kìm nén, bắt đầu xoa bóp đùi trong của hắn. Phần thịt non mềm hiển nhiên nhạy cảm hơn những phần khác, đêm qua bị Kim Mingyu hành hạ vừa đau vừa nhức bây giờ được Min nhẹ nhàng xoa bóp khiến Jeon Wonwoo thỏa mãn ậm ừ thầm cổ vũ cậu tiếp tục. Min cảm thấy phần dưới của bản thân bắt đầu cứng lại, hắn cảm thấy tội lỗi đến phát điên nhưng cơ thể lại phản ứng rất thành thật, nếu không phải bản thân đang mặc áo thun rộng chắc Jeon Wonwoo sẽ càng thêm ghét bỏ cậu mất.

Sau một thời gian được xoa bóp, Jeon Wonwoo đã đủ thỏa mãn liền rời đi không một lời khích lệ nào, để lại Min tội lỗi đến mức sắp khóc. Một đứa trẻ 17 tuổi lại có suy nghĩ đồi bại với mẹ mình, Min cảm thấy mình bị bệnh thật rồi, nếu Kim Mingyu mà biết chắc hẳn sẽ đưa cậu đến pháp trường ngàn năm trước quá. Min đau khổ lủi thủi đi vào phòng tắm giải quyết vấn đề của bản thân.

Sau lần đó, cứ vài hôm Jeon Wonwoo lại nhờ Min xoa bóp một lần. Min không hiểu bố mình đã mạnh bạo đến mức nào mà khiến mẹ cậu lúc nào cũng đau nhức, sau vài lần ở cạnh, Jeon Wonwoo cũng đã bớt ghét bỏ Min lại, thậm chí còn cùng cậu nói vài lời. Bàn tay to của Min đè lên eo gầy của mẹ, im lặng xoa bóp khi nghe hắn kể chuyện, Jeon Wonwoo không nói quá nhiều, nhưng lần nào cũng nhắc đến hoa đào đẹp ra làm sao, hắn đã rất lâu không được ngắm rồi, Min cũng thầm hiểu Jeon Wonwoo đang dự định làm cái gì.

Quả nhiên sau vài lần Jeon Wonwoo nắm lấy tay cậu đưa lên trước ngực, nhỏ giọng cầu xin: "Ta thật sự rất muốn đi ngắm hoa đào, chỉ một hôm thôi, con có thể đưa ta đi không Min?"

Đây là lần đầu tiên Jeon Wonwoo gọi tên hắn, giọng nói ngọt ngào đầy mê hoặc nhưng Min không dám mềm lòng, hắn sợ những điều Jeon Wonwoo có thể làm và sợ cả việc bị Kim Mingyu trách mắng. Thấy ánh mắt do dự của Min, Jeon Wonwoo vẫn cố chấp áp sát, nỉ non cầu xin, hai mắt đượm buồn nhìn cậu.

Min định từ chối thì bỗng cậu cảm thấy mình không thở nổi, Jeon Wonwoo khóc! Hắn khóc trước mặt Min khiến cậu cảm thấy khó thở. Khuôn mặt kiều diễm áp sát, hai mắt đẫm nước như đá quý trong sương, Min cuối cùng cũng đành yếu ớt gật đầu với hắn, Jeon Wonwoo vui mừng đến mức tiến đến hôn lên má cậu một cái.

Nụ hôn này khiến Min nhớ mãi không thể quên.

Đó là một buổi chiều thứ bảy đẹp trời, Min lấy mọi can đảm cùng Jeon Wonwoo lén lút trốn Kim Mingyu ra ngoài ngắm hoa. Min từng nghĩ đến việc có cần tìm sợi xích trói Jeon Wonwoo lại để hắn không chạy trốn không, nhưng xét về vấn đề đạo đức thì cậu không dám nên quyết định chỉ cần im lặng đi sau Jeon Wonwoo không rời mắt khỏi hắn giây phút nào là được.

Jeon Wonwoo luôn luôn phải ở nhà nên tủ đồ của hắn đều là những bộ đồ ngủ mềm mại và đơn giản, nghĩ sao thì Min cũng nghĩ điều này không phù hợp nên đã đề nghị cho hắn mượn đồ của mình. Bản thân cậu chịu ảnh hưởng rất lớn của thời trang hiện đại, tủ đồ toàn những bộ đồ thể thao đơn giản và thoải mái, cả tủ đồ đa phần đều là màu đen, Min đau đầu thầm xem xét một lúc thấy Jeon Wonwoo có lẽ không phù hợp với phong cách của mình, Min liền tiến đến mở tủ đồ của Kim Mingyu chọn áo sơ mi đen và quần tây cùng màu. Cả hai đều là kiểu kín mít, Jeon Wonwoo không có ý kiến gì về việc này, rất nhanh đã thay đồ. Ngoại trừ việc ống quấn hơi dài và eo hơi lỏng ra thì không có vấn đề gì đặc biệt, Min cúi xuống xăn ống quần lên vài vòng cho hắn và dùng dây lưng kéo phần eo lại sau đó tự nhìn ngắm thành quả của bản thân.

Jeon Wonwoo từ mặt đến dáng đều rất đẹp, là kiểu người cao nhưng mảnh khảnh, vai rộng eo nhỏ, màu đen của vải tôn lên làn da trắng nõn vì hiếm khi tiếp xúc với Mặt Trời của hắn, mái tóc đen hơi dài nhưng chỉ đến gáy, mặt nhỏ không cần trang điểm vẫn hồng hào và xinh xắn, Min có thể chắc chắn không ai có thể quên một người đẹp đến nhường này.

Về phần Min, cậu mặc áo khoác gió đen đơn giản cùng quần lửng xong liền xỏ giày thể thao dắt mẹ mình đi ngắm hoa.

Đường đến địa điểm ngắm hoa không xa lắm, vì lo sợ Jeon Wonwoo sẽ khó lòng thích nghi với cuộc sống bên ngoài nên cậu rất quan tâm, cẩn thận nắm cổ tay của Jeon Wonwoo dắt hắn cùng lên xe bus để đến nơi có nhiều hoa đào nhất cậu biết. Jeon Wonwoo tuy đúng là khó có thể thích nghi với cuộc sống hiện đại này nhưng hắn kìm nén rất tốt, không lộ ra vẻ tò mò mà chỉ im lặng ngắm nhìn những thay đổi trên đường phố sầm uất.

Min để im cho hắn ngắm, bản thân cũng không dám lơ là cảnh giác, thậm chí không dám lướt điện thoại chỉ lẳng lặng quan sát Jeon Wonwoo đang dán mắt ra ngoài cửa sổ xe bus. Min nghĩ, nếu Jeon Wonwoo hôm nay thật sự ngoan ngoãn hắn sẽ tiếp tục lén dắt Jeon Wonwoo đi thêm vài lần nữa, dù gì ở thành phố cũng có rất nhiều địa điểm thú vị.

Hoa đào nở mùa này thật sự rất đẹp, vì chỉ có một buổi chiều nên Min cũng không có ý định ngồi lại, chỉ cùng Jeon Wonwoo đi bộ ngắm nhìn những cánh hoa mỏng manh rơi đầy trời, tạo thành một mảnh trắng xóa như tuyết mùa xuân kèm theo mùi thơm nhàn nhạt giống trên người Jeon Wonwoo. Jeon Wonwoo ngắm nhìn hoa đào rất chăm chú, đến mức không cẩn thận va phải một người đàn ông khác, nhưng hắn không xin lỗi chỉ lạnh lùng chán ghét nhìn người đó, ánh mắt xem thường khiến người đàn ông nổi giận đùng đùng, nắm lấy cổ tay gầy của Jeon Wonwoo:

"Đụng vào người khác mà không biết xin lỗi à?"

Min cau mày vội đứng trước mặt hắn, mạnh bạo xé cánh tay đó ra khỏi người mẹ mình, dù trong lòng có cảm giác chán ghét cực độ với người dám động tay động chân vào Jeon Wonwoo nhưng vì được dạy dỗ đàng hoàng và người sai là mẹ mình nên cậu mềm mỏng xin lỗi người đàn ông đó. Người đó cũng không muốn làm to chuyện, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi lại tiếp tục ngắm hoa.

Min thở dài, quay lại nói với Jeon Wonwoo: "Mẹ lần sau hãy đi gần con .... " - nhưng Jeon Wonwoo lúc này đã không còn phía sau lưng hắn nữa, một cảm giác bất an chiếm cứ khắp người Min, cậu cố gắng nhìn xung quanh mình nhưng không hề thấy bóng dáng Jeon Wonwoo. Min tức đến nghiến răng, hóa ra Jeon Wonwoo thật sự lừa mình để được trốn ra ngoài.

Min quét thần lực của mình một vòng, nhưng lại không hề cảm nhận được khí tức của Jeon Wonwoo, hắn lo lắng và tức giận muốn điên, thầm chửi rủa trong lòng và cố gắng chạy xung quanh tìm kiếm Jeon Wonwoo.

Phía cuối chân trời hửng đỏ rồi tối dần nhưng vẫn chưa có dấu vết nào của Jeon Wonwoo, Min bất lực kéo tóc mình, cố nghĩ tại sao Jeon Wonwoo có thể che giấu bản thân dù không có thần lực được, cứ nghĩ mọi chuyện đã đủ tệ thì cuộc gọi của Kim Mingyu lại đến.

Min run tay sợ hãi, hắn nuốt nước bọt và cuối cùng cũng chấp nhận cuộc gọi của Kim Mingyu.

"Min, con có thấy Wonwoo đâu không?"

Giọng nói nghiêm túc của bố khiến Min muốn òa khóc như một đứa trẻ bị bắt phải thú nhận tội lỗi của bản thân. Min lấy hết can đảm run giọng kể lại mọi việc cho Kim Mingyu, nhưng sau khi nghe xong Kim Mingyu cũng không mắng cậu, vẫn bình tĩnh hỏi cậu đang ở chỗ nào, sau đó vội đen lái xe tới.

Min sau khi thấy bố mình đến thì cả người bủn rủn, sợ hãi nhưng Kim Mingyu không nhìn hắn kêu hắn đi về nhà trước. Chính thái độ lạnh nhạt này mới khiến Min càng thêm buồn tủi, Kim Mingyu chưa bao giờ đối xử với cậu như vậy, hẳn là đang rất giận, cũng đúng thôi. Min ngoan ngoãn về nhà ngồi ở trên giường của mình thầm cầu mong Kim Mingyu sẽ tìm thấy mẹ, chỉ như vậy cảm giác tội lỗi của cậu mới được giảm bớt.

Phải đến gần 1 giờ sáng cửa nhà mới có tiếng mở, Min lo lắng đến mức không ngủ được vội đen bước ra khỏi phòng, nhưng chưa đến phòng khách thì đã nghe thấy tiếng Kim Mingyu cao giọng mắng Jeon Wonwoo: "Ngươi giỏi lắm, dám bỏ trốn cơ đấy!"

Jeon Wonwoo bị hắn ném trên sàn cũng không dám nhiều lời, chỉ biết sợ hãi sửa lại tư thế, co người lại không nhìn vào mắt Kim Mingyu. Kim Mingyu không chấp nhận thái độ này của hắn, mạnh bạo nắm mái tóc mềm bắt hắn ngước lên nhìn anh ta, Kim Mingyu cười mỉa mai nói với hắn: "Ngươi còn cả gan dụ dỗ cả con mình, ngươi không phải đã khóc khi cầu xin nó sao? Mau làm lại đi."

Chuyện xấu bị Kim Mingyu biết khiến Jeon Wonwoo lúng túng, cười yếu ớt chạm vào tay Kim Mingyu, mềm mại cố xoa dịu anh ta: "Chồng ơi, em chỉ muốn đi ngắm hoa đào một lát thôi mà, ... đã rất lâu em chưa được đi ra ngoài rồi." - sự nhún nhường của Jeon Wonwoo khiến Kim Mingyu một lần nữa lại tức giận, nắm lấy khuôn mặt xinh đẹp kia mạnh đến mức sẽ để lại vài vệt đỏ trên má và cằm vài ngày tới.

"Nói hay lắm, nếu ngươi chỉ muốn đi ngắm hoa đào thì việc gì phải cố hết sức quyến rũ con trai mình."

Jeon Wonwoo oan ức lắc đầu, giọng gấp gáp như muốn khóc: "Em không có mà."

Kim Mingyu buông tay ra, hừ lạnh rồi lấy điện thoại của bản thân ra bấm vài lần rồi đưa đến trước mặt Jeon Wonwoo: "Thế ngươi muốn giải thích điều này như thế nào?"

Video trên màn hình đang chạy, là cảnh Jeon Wonwoo ngoan ngoãn nằm trên giường để Min xoa bóp phần eo của mình, hắn định lên tiếng phản bác thì Kim Mingyu cướp lời: "Ngươi định nói đây chỉ là chút tình cảm mẹ con thôi sao? Đừng đùa với ta, ngươi còn để nó chạm vào đùi và những phần khác dù biết rõ nó đối với ngươi có ý gì, ta vẫn chưa mù đâu Jeon Wonwoo."

Min trốn sau tường nghe những lời này cũng bất giác cảm thấy như bị bắt gian tại trận, không dám cử động.

Kim Mingyu buồn bã cúi người ôm mặt Jeon Wonwoo, giọng cũng nhỏ lại hỏi hắn: "Vợ à, anh không đủ để thỏa mãn em sao?"

Kiểu xưng hô này khiến Jeon Wonwoo vừa buồn nôn vừa sợ hãi, cố gắng dùng lực thoát khỏi tay Kim Mingyu. Kim Mingyu bị hắn đẩy ra cũng không có chửi mắng, mặt như có lớp hắc tuyến lạnh lùng nhìn hắn vùng vẫy muốn bỏ trốn, nhanh chóng nắm lấy cổ chân gầy của hắn kéo Jeon Wonwoo về lại bên mình. Vết móng tay mỏng do bám víu khiến trên sàn có vài vết xước nhỏ, Jeon Wonwoo cố dùng chân đá vào mặt Kim Mingyu nhưng đều bị né gọn gàng, Jeon Wonwoo điên cuồng gào thét mắng chửi Kim Mingyu: "Đồ khốn nạn! Mau buông ra!"

Cái tên này đã rất lâu Jeon Wonwoo không dám gọi nữa, vậy mà bây giờ lại lớn tiếng đến vậy. Kim Mingyu chỉ cười nhạt xé toạc bộ đồ đen Jeon Wonwoo đang mặc, ngưng tụ chút sấm sét trên tay chạm trực tiếp lên da Jeon Wonwoo, Jeon Wonwoo bị nhiễm điện co giật rên rỉ trên sàn nhà, một lúc liền mất sức cứng đờ cả người.

Min ở sau bức tường biết bố mình đang cố làm gì, vừa sợ hãi vừa không khỏi tò mò mà lén lút nhìn họ.

Kim Mingyu không dịu dàng chơi đùa với Jeon Wonwoo nữa mà mạnh mẽ đẩy dương vật của mình vào âm hộ khô khốc, sự xâm nhập thô bạo khiến phần thịt mềm rách toạc, máu đỏ chảy xuống đùi trắng của Jeon Wonwoo khiến hắn hét lên vì đau đớn, hắn tuyệt vọng đánh lên mặt cùng vai của Kim Mingyu, nhưng Kim Mingyu không nói gì chỉ đưa tay tháo thắt lưng của hắn, bắt đầu quất vào vùng da mềm ở bụng và ngực của cựu Tà Thần.

Làn da bị đánh mạnh liền tụ máu nổi lên những vệt đỏ sẫm kinh người, đầu vú yếu ớt bị trúng vài lần có cảm giác như sắp bị đứt, Jeon Wonwoo ăn đau chịu không nổi hai mắt bắt đầu ướt đẫm, đối đầu không được lại bắt đầu cầu xin: "Kim Mingyu, tha cho ta đi mà, ngươi giết ta cũng được nhưng làm ơn đừng giam cầm ta như thế này nữa."

Kim Mingyu buông thắt lưng xuống, ánh mắt thương hại nhìn hắn rồi cười.
"Ta cả đời cũng sẽ không buông tay đâu."

Tình dục đẫm máu khiến Jeon Wonwoo mặt tái nhợt, nghĩ đến việc mình sẽ bị giam cầm lại nức nở che mặt để nước mắt chảy xuống thái dương. Min thấy mẹ mình khóc như một đứa trẻ, trái tim cũng có chút đau đớn nhưng đối mặt với vị chiến thần vĩ đại thì cậu không dám, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh giao hợp cưỡng ép của họ.

Đáng buồn thay cậu thật sự bị kích thích bởi điều này, tuy đau lòng nhưng khi nhìn khuôn mặt đẫm nước kia lại có một ngọn lửa tội lỗi bắt đầu đốt cháy cậu.

Kim Mingyu cúi xuống hôn lên môi Jeon Wonwoo, cắn môi hắn đến mức bật máu để thúc giục hắn mau mở miệng, Jeon Wonwoo run rẩy nhắm mắt lại hơi hé miệng ra để Kim Mingyu tiến vào, Kim Mingyu hổn hển khi bắt đầu liếm miệng hắn, thô lỗ cuốn lấy lưỡi Jeon Wonwoo đưa đẩy triền miên, hai miệng hết áp vào rồi lại hé mở hôn mở một góc độ khác, Jeon Wonwoo ư ử rên rỉ khi phần thân dưới của Kim Mingyu lại bắt đầu di chuyển. Cơ thể đã quen với việc bị Kim Mingyu xâm chiếm rất nhanh tiết ra chất lỏng bôi trơn để Kim Mingyu dễ dàng di chuyển.

Kim Mingyu buông tha môi của hắn và thì thầm bên tai: "Ngươi là của một mình ta, nhớ cho kĩ."

Jeon Wonwoo cắn răng, miễn cưỡng gật đầu tỏ vẻ đã biết. Kim Mingyu vẫn ôm hắn vào lòng, nhưng ánh mắt lại hướng về phía trước như một con thú đang cố đe dọa cảnh cáo những sinh vật khác có ý định xâm chiếm lãnh thổ của mình, và ánh mắt đó hướng về phía Min.

Bây giờ thì cậu hiểu rồi, không phải vì Kim Mingyu không biết mà là vì biết những gì Min và Jeon Wonwoo đang làm nên mới hành động như vậy. Ông muốn dùng một lần này cảnh cáo cả hai mẹ con phải biết vị trí của mình, sự chiếm hữu hoàn toàn của bố khiến Min bất giác bật cười, thật đúng là một vị thần đáng sợ mà, bố của cậu muốn cậu biết rõ người dưới thân ông là của ai, Min sợ thật rồi.

Cậu lặng lẽ quay người bước vào phòng của mình rồi khóa cửa.

Đó là lần cuối Min được phép gặp riêng Jeon Wonwoo, camera được giám sát khắp nơi trong căn nhà đều truyền hình ảnh trực tiếp đến chỗ Kim Mingyu, còn Jeon Wonwoo bị nhốt trong căn phòng nhỏ có tận 3 lớp bảo vệ nghiêm ngặt, thậm chí còn dùng thần lực ngưng tụ một dây xích ở cổ chân Jeon Wonwoo.

Nếu ông không có nhà thì Min sẽ không bao giờ được phép gặp Jeon Wonwoo nữa.

Jeon Wonwoo sau đó cũng rất ngoan ngoãn trước mặt Kim Mingyu, gọi chồng ngọt ngào nhưng không dám yêu cầu thêm điều gì khác, hắn không dám nhìn Min nữa hoặc nói đúng hơn thì Min đã không còn giá trị trong mắt mẹ mình sau lần đó, hắn không cần giả vờ thêm, trực tiếp coi Min như không tồn tại.

Ngọn lửa tội lỗi lại từng chút từng chút bùng lên, không biết đến lúc nào sẽ đốt cháy mọi thứ đây?

- END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro