Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

"Ta sẽ hiến dâng hết tất cả cho ngài, cả trái tim lẫn thể xác này."

Tà thần tóc đen hờ hững không thèm nhìn người mới đến, hắn mệt mỏi đáp lại: "Ta đã không còn sức mạnh nữa, ngươi có hiến dâng cả một kinh thành đến đây ta cũng không có cách nào đáp ứng ước muốn của ngươi."

Hắn nghĩ nhân loại này cũng chỉ cầu mong sức mạnh nhưng người đó lại nhìn thẳng vào mắt Tà thần, si mê nói rằng: "Ta không cầu gì hết, chỉ mong ngài có thể chấp nhận để ta ở bên."

Tà thần lúc này mới hướng đôi mắt đen láy nhìn người đàn ông nọ: "Tại sao?"

"Vì ta yêu ngài."

----

Tà thần Jeon Wonwoo, một đời hại người vì không tin vào luân thường đạo lý, không tin vào luật lệ của Thần Mặt Trời đặt ra. Một mình hắn từ nơi tối tăm nhất của địa ngục bò lên như ma quỷ chống lại cả Thiên giới hơn trăm vị thần.

Mạnh mẽ là thế nhưng càng đánh thì càng khiến hắn nhận ra mình lẻ loi đến mức nào, hắn thắng không được Thiên giới. Cuối cùng bị Thần chiến tranh đánh bại rồi đày xuống trần gian khi chỉ còn thoi thóp hơi tàn.

Hắn từng tin thứ tình yêu trong miệng lũ Thần trên trời không hề tồn tại, đó chỉ là xiềng xích do Thiên giới bày ra, nói với nhau những lời hoa mỹ để kiểm soát con người.

Nhưng Tà thần cuối cùng cũng phải chịu thua trước thứ tình yêu được Nữ Thần Mặt Trời ban phát, họ nói như thế. Quả thật tin tức Tà thần yêu con người hoàn toàn là một tin tức không ai có thể ngờ đến, kẻ ghét tình yêu nhất lại vì thứ này nguyện ở lại nhân giới không rời nửa bước, thậm chí còn tự bòn rút sức mạnh ít ỏi còn lại của mình vì sợ ảnh hưởng đến người "chồng" này.

"Thật sao?" - Một vị thần đầy nghi ngờ hỏi.

"Thật đấy, ta từng đến nhìn thử rồi, lần đầu ta thấy Tà Thần cười vui vẻ đến thế. Nữ thần Mặt Trời đúng là vĩ đại, đến cả Tà Thần cũng phải khuất phục trước sức mạnh của ngài rồi."

"Chậc chậc, chúng ta sẽ được sống yên ổn ít lâu đây, chúc Tà Thần có cuộc sống vui vẻ nhé."

Có người nói như vậy như thể tội lỗi của Tà thần chỉ như hạt cát, gió cuốn liền coi như không tồn tại. Cũng không thể trách họ, đã là Thần thì gần như bất tử, họ tồn tại rất lâu, rất lâu, có rất nhiều chuyện để làm cũng không thể khư khư ôm một mối thù mà tồn tại được.

Từ xưa đến nay đã biết bao nhiêu vị Thần quấy phá Thiên giới? Chính họ còn chẳng rõ nữa là.

"Mọi người sao thế? Đang nói chuyện mà sao lại im thế .... à."

Các vị thần khi thấy cái bóng cao lớn lướt qua liền mím môi nhìn giày, không dám hó hé thêm câu nào. Tin tức này người khó chấp nhận nhất là chiến thần Thiên giới, kẻ thù ngàn năm của Tà Thần – Kim Mingyu.

Jeon Wonwoo quả thật đang sống rất hạnh phúc, hắn sờ lên cái bụng bắt đầu hơi tròn của mình, nhìn thoáng qua giống như mập lên nhưng có sự sống bên trong.

Tà Thần ban đầu chỉ chấp nhận lời yêu cầu của chồng hắn vì quá chán nhưng sau khi nhận ra sự chân thành của người nọ, tàn nhẫn như Tà Thần cũng không khỏi rung động.

Nam nhân đó vào lúc trời trở đông như hiện tại rất hay ôm hắn vào lòng sưởi ấm vì biết hắn dễ bị lạnh, nhưng lúc này chỉ còn thân hình lẻ loi của hắn ngồi tại hiên nhà ngắm nhìn tuyết rơi, chờ người trở về. Chồng hắn là chiến binh loài người, không thể luôn ở nhà bên cạnh hắn được, nhưng người này đã hứa sẽ nhanh chóng trở về và đây sẽ là lần cuối hắn ra chiến trường.

Sức mạnh của Jeon Wonwoo đã không còn bao nhiêu, hắn thật lòng thật dạ muốn ở đây cùng sống một đời bình yên với chồng mình, hắn thổi nhẹ một hơi khiến không khí lạnh cóng biến thành một làn khói trắng. Hắn vẫn chưa nói với chồng mình chuyện bản thân có thai mà mong chờ lần này hắn chiến thắng trở về sẽ thông báo như một món quà nhỏ, nghĩ đến đây Jeon Wonwoo không khỏi mỉm cười.

"Chủ nhân, trời đã tối rồi, ngài nên vào ngủ đi thôi." - giọng nói già nua của bà lão đánh thức Wonwoo khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, hắn gật đầu rồi vào phòng. Bà lão này là gia nhân lâu đời nhất trong phủ, bà ấy gọi chồng hắn là gia chủ còn hắn là chủ nhân, với mấy chức danh này Wonwoo không coi trọng nhưng chồng hắn thì có, hắn muốn mọi người tôn trọng Wonwoo.

Jeon Wonwoo lần đầu đắm chìm trong tình yêu, cứ một lúc lại nghĩ đến người đó, hắn tự mắng mình quá phụ thuộc, mới xa một chút đã không khỏi nhớ mong nhưng vẫn vui vẻ nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.

Thời tiết hôm nay lạnh đến mức Jeon Wonwoo không khỏi cuộn mình dưới lớp chăn dày, hắn thật sự muốn đi ngủ đông nhưng lại sợ bỏ lỡ khoảnh khắc chồng trở về nên vẫn gắng gượng chống chọi cái lạnh đến tận bây giờ. Đã đêm nhưng Wonwoo hoàn toàn không ngủ được chút nào, hắn chỉ đơn giản nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nghe một tiếng cạch do cửa gỗ mở ra mà va chạm.

Tà Thần vui vẻ bật dậy, mắt hắn luôn không tốt nhưng hắn ngửi thấy mùi máu. Tà Thần không nghĩ nhiều, đinh ninh đó là người chồng mới từ chiến trường trở về không khỏi nhớ hắn nên chưa kịp tắm rửa đã lao vào phòng, hắn nghĩ vậy cũng đúng, ngoài gia chủ thì không ai được phép mở cửa phòng Wonwoo lúc hắn ngủ. Wonwoo không khỏi vui mừng, nhoẻn miệng cười mở rộng vòng tay chào đón người mới trở về, hắn ôm chặt người đàn ông vào lòng, giả vờ trách móc: "Ngươi tại sao lại đi lâu như vậy, làm ta nhớ ngươi muốn chết."

Nhưng người trong lòng không đáp lại, ủ rũ nằm trên vai hắn, Jeon Wonwoo thấy hơi lạ vội vàng kiểm tra xem có gì không ổn, nhưng người này lại ôm chặt hắn vào lòng không cho hắn động đậy. Wonwoo lúc này mới cảm thấy thần lực quen thuộc bao vây xung quanh hắn, Tà Thần hét lên cố đẩy người trong lòng ra: "Ngươi! Buông ra!!"

Kim Mingyu không nhúc nhích, ôm chặt hắn vào lòng, hơi thở nóng ẩm dán lên phần tai lạnh lùng của Tà Thần nhưng không nói gì, Wonwoo hoảng loạn gọi người nhưng lạ thay không có ai đáp lại cũng chẳng có ai tiến đến phòng hắn. Wonwoo hoảng sợ hỏi Kim Mingyu: "Ngươi đã làm gì? Giết họ sao?"

Kim Mingyu nắm lấy vai Tà Thần, lúc này mới tách ra mà nhìn kĩ hắn. Cả hai đã lâu không gặp hiển nhiên có chút xa lạ, Tà Thần rũ bỏ thần cách, mái tóc chuyển đen dài ra rất nhiều, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi nhợt nhạt nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, cơ thể cũng mềm mại không ít, từng tấc da thịt đều như nói với Kim Mingyu hắn đã có gia đình, điều này làm y nghiến răng tức giận.

"Sao ngươi có thể hạnh phúc được chứ? Ngươi mà cũng xứng sao?"

Wonwoo ngơ ngác, nếu là ngày xưa hắn đã không chút ngại ngùng nào đáp trả Mingyu nhưng hiện tại cuộc sống bây giờ rất quan trọng với hắn, Wonwoo cắn răng thầm nhủ bản thân nên nhường nhịn, chỉ nhàn nhạt trả lời: "Ta biết Thần tướng vẫn nghĩ ta là kẻ cặn bã không đáng được dung thứ nhưng ngay cả Thần Mặt Trời cũng đã không truy cứu nữa, ngươi không nên đến làm phiền cuộc sống của ta. Xin hãy rời đi, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi."

Kim Mingyu tức giận nắm chặt cánh tay của Wonwoo khiến hắn đau đến mức nhíu mày.

"Không liên quan?! Ngươi vì cuộc sống giả tạo này mà muốn cắt đứt mọi quan hệ với ta sao!"

Nghe người này mất bình tĩnh hét lên khiến Wonwoo hơi hoảng sợ, hắn chưa từng thấy Mingyu lộ ra bộ mặt hung dữ mất kiểm soát thế này liền vội vàng lùi lại tránh né sự đụng chạm: "Ta đã có gia đình, đó không phải giả tạo, chồng ta rất thương ta và ta cũng vậy."

Thứ quan hệ Kim Mingyu nói đối với Jeon Wonwoo cũng chỉ như một mảnh kí ức trong quá khứ. Vốn dĩ cũng chẳng có gì, nhưng lại dây dưa với nhau cả trăm cả ngàn năm, đối với Kim Mingyu đó gần như là cả cuộc đời y nhưng đối với Jeon Wonwoo ngoài lúc đánh nhau trên chiến trường thì những chuyện lông gà vỏ tỏi khác từng xảy ra đều không đáng nhớ.

Kim Mingyu lúc này im lặng, Wonwoo lại nói tiếp, lần này vì tăng thêm tính thuyết phục liền cầm lấy bàn tay của Mingyu thấp giọng cầu xin: "Thần Tướng, ta xin ngươi tha cho ta lần này, ta biết ngươi là người tốt mà, không thể mắt nhắm mắt mở buông tha ta được sao, chỉ cần đợi đến khi chồng ta không còn ... ngươi muốn đánh muốn giết thế nào ta cũng mặc, ta chỉ muốn sống vui vẻ thời gian này thôi."

Đôi mắt đen luôn khinh miệt nhìn y giờ lại lấp lánh mềm mại vì người khác, Kim Mingyu khó chịu tột cùng, bỗng chạm đến phần bụng của Wonwoo, thấp giọng hỏi: "Đây là minh chứng tình yêu của ngươi với hắn sao?"

Thai nhi hiện tại quý như mạng của Tà Thần, Tà Thần không khỏi run rẩy khi bị chạm vào nhưng vẫn phải cố nuốt sự sợ hãi cố gắng thuyết phục: "...đúng, không phải ngươi nói Thần yêu thế gian sao? Chồng và con ta là một phần của nó, ngươi sẽ không nỡ làm hại họ đúng không?"

Đáp lại hắn là lực bàn tay chậm chầm tăng lên, Wonwoo cảm thấy khó thở, cảm giác bụng càng lúc càng đau, hắn hoảng sợ nhìn Mingyu, chỉ thấy đôi mắt đó lộ vẻ âm trầm không chút rung cảm.

"Tất cả mọi sinh vật đều có thể được hạnh phúc, nhưng ngươi? Ngươi nghĩ bản thân có thể nhận được điều đó sao?"'

"Ah! Đừng .... đau quá!"

Ngón tay bọc trong giáp đè lên phần bụng mềm mại như muốn xuyên thủng nó lôi ra cốt nhục của hắn bóp nát, Wonwoo đau đớn giãy dụa nhưng nhanh chóng bị Mingyu đè xuống nhốt chặt trên nệm.

Cơn đau dai dẳng không ngừng, nỗi sợ hãi khiến Orochi phải chảy nước mắt, hắn cố gắng nắm lấy tay Mingyu ngăn y lại, nức nở cầu xin: "Mingyu ... làm ơn, trẻ con thì có tội gì chứ?"

"Tình yêu của ngươi mới là thứ có tội." – Kim Mingyu lạnh nhạt nói.

Lớp thịt non mềm không chịu nổi sức mạnh của Thần Tướng bắt đầu nứt ra, Wonwoo hét lên nhưng Mingyu vẫn vững vàng nhét từng ngón tay xét nát lớp thịt bảo vệ thai nhi trong bụng hắn ra, mùi máu tanh tưởi bốc lên trong căn phòng gỗ nhỏ, tiếng hét và tiếng khóc thảm thiết vang lên trong ngày tuyết trắng xóa.

Mingyu đào trong tử cung yếu ớt, móc ra hai bào thai đỏ hỏn mới thành hình chưa được bao lâu, chỉ lớn bằng hai ngón tay của hắn, thai nhi yếu ớt nếu thoát ra khỏi bụng mẹ chưa đến 1 khắc nhất định sẽ chết yểu. Kim Mingyu không thèm quan tâm đến chúng, vứt nó trên sàn, hai miếng thịt mềm đầy máu đập một tiếng rồi dừng lại ở góc nhà.

Wonwoo khóc vì đau nhưng vẫn cố gắng bò dậy dù cho bụng hắn đã vỡ toang, hắn lăn lộn trong phòng một lúc lâu mới có thể chạm đến sinh vật còn chưa kịp mọc đủ chân tay kia. Tiếng khóc của người mẹ đau thương tột cùng, run rẩy ôm hai miếng thịt mềm vào lòng, thậm chí còn điên cuồng muốn nhét lại vào bụng.

Mingyu không vì hắn đau lòng mà nương tay chút nào, mạnh bạo nắm lấy mớ tóc đen kéo hắn trở lại nệm khiến Wonwoo hét lên. Mingyu cau mày nhìn hắn: "Ngươi còn muốn có con sao? Được, ta cho ngươi."

"Tên điên! Ai muốn mang thai con của ngươi chứ? Buông ta ra!" - Wonwoo hét lên, bàn tay vì căm phẫn bỗng nhiên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, thành công đẩy được Mingyu ra rồi lao ra ngoài.

Khi tiến đến hành lang thì cổ chân bị giữ lại khiến hắn ngã xuống, khuỷu tay và chân đập mạnh lên sàn khiến thịt bầm tím, phần bụng được chút thần lực ít ỏi vá lại lúc này lại mở toang ra chảy đầy máu, nhưng Wonwoo không có thời gian quan tâm, cố gắng đá hắn và vùng vẫy muốn chạy trốn.

Mingyu không còn là chiến binh chính nghĩa này nào nữa, hắn chầm chậm bị sức mạnh tà ác ăn mòn từ sau cuộc chiến với Tà Thần. Bí mật hắn dần sa ngã được Thần Mặt Trời giấu kín, nhưng giấy không gói được lửa, từng ngày từng ngày hắn đều nghĩ đến Jeon Wonwoo, nhớ đến nỗi ám ảnh của mình đối với Tà Thần, hắn không chịu nổi việc Wonwoo vui vẻ bên cạnh người khác càng không chịu nổi việc Tà Thần cao ngạo lại vì người khác mà cúi mình cầu xin hắn. Kim Mingyu điên rồi, hắn yêu người này đến điên rồi thậm chí khiến Wonwoo đau khổ cũng không còn quan tâm nữa, hiện tại hắn chỉ muốn Wonwoo chỉ nghĩ về hắn thôi, phải là như vậy.

Bản thân Thần chiến tranh còn không nhận ra đó không phải tình yêu, đó là sự ám ảnh điên cuồng của riêng hắn. Kim Mingyu đổ lỗi cho Tà Thần vì đã khiến y điên dại như thế nhưng y nào biết chính tâm trí của mình mới là thứ khiến mọi chuyện thành ra như thế này.

Kim Mingyu vừa hận Jeon Wonwoo cũng vừa si mê hắn một cách điên cuồng, hận vì nghĩ Jeon Wonwoo là sinh vật xấu xa, reo rắc cái ác và sự sợ hãi trong quá khứ; si mê vì hắn từng là Tà Thần cao ngạo, khinh thường cả thế gian, một mình chống lại Thiên giới.

Một sinh vật tự coi mình là nhất như vậy nhưng bây giờ ở đây khóc lóc vì mất đi đứa con gớm ghiếc của mình với một con người.

Kim Mingyu tức giận vì Jeon Wonwoo đã không còn là Tà thần mà y biết, hắn ghen tị và sâu thẳm lại nghĩ chính vì Jeon Wonwoo giờ đã yếu đuối như vậy, cuối cùng y cũng có thể chạm tới.

Sau ngàn năm gặp nhau trên chiến trường, cuối cùng Kim Mingyu cũng có thể hạ gục Jeon Wonwoo hoàn toàn và biến hắn thành của mình.

Kim Mingyu điên rồi.

Nhưng sẽ không ai có thể làm gì, Thần Mặt Trời ưu ái hắn, các vị Thần khác nể sợ hắn còn Tà Thần lại không thể phản kháng.

Đây không phải tình yêu, chỉ đơn giản là sự thỏa mãn cho cái tôi của Kim Mingyu mà thôi.

Kim Mingyu không muốn tin như vậy, vậy nên y bao che sự xấu xí bằng cách gọi đó là "yêu".

Khi cơ thể lạnh ngắt đầy máu dưới thân lộ ra, Kim Mingyu chỉ cảm thấy vui sướng.

Quần áo của Tà Thần bị xé rách, cơ thể mềm mại vì được chăm sóc cẩn thận lộ ra, làn da trắng như tuyết dính lấm tấm máu đỏ khiến nó trông càng thêm bắt mắt. Như những bông hoa đỏ trên lụa trắng, sự tương phản làm mắt ai đó nóng lên.

Cơ thể của Jeon Wonwoo hấp dẫn theo nhiều cách, hắn có đôi mắt lạnh lùng, môi nhỏ đỏ như máu, mũi cao thẳng, đường viền hàm sắc nét, chân tay thon thả, chân dài eo nhỏ. Hắn là hiện thân của tội lỗi cũng là hiện thân của sự đam mê đối với cái đẹp, hiện tại hắn còn trông đẹp hơn khi khuôn mặt và bầu ngực tròn trĩnh lúc mang thai. Đôi mắt cáo lạnh lùng hiện tại đỏ bừng vì tức giận và sợ hãi.

Tà thần kiêu ngạo khóc lóc vì y, Kim Mingyu đã từng cầu nguyện điên cuồng để có thể được chứng kiến. Bây giờ nhìn thấy hắn lại hối hận vì sao không khiến Tà thần khóc sớm hơn.

Kim Mingyu nắm lấy cánh tay đang đánh loạn của Jeon Wonwoo, vài tia thần lực yếu ớt của Jeon Wonwoo hiện tại không có uy hiếp gì đến vị thần cấp thấp nhất chứ đừng nói đến Chiến Thần của Thiên giới.

Kim Mingyu híp mắt ghé xuống bên tai của hắn, mở miệng trêu chọc vị trí nốt ruồi ở vành, y than thở: "Đáng lẽ ngày người bị đày xuống nhân giới ta phải bắt ngươi đi rồi. Đáng tiếc thật."

Y nói rồi đưa tay bóp phần thịt mới liền lại trên bụng của Jeon Wonwoo, tiếng gầm gừ nhẹ nhàng hiện tại càng them phần tức giận: "Nếu lúc đó ta không do dự, thì thứ gớm ghiếc đó đã không tồn tại trong bụng của ngươi."

Jeon Wonwoo hét lên vì đau khi Kim Mingyu một lần nữa bóp mạnh bụng hắn. Jeon Wonwoo khóc khi nghe thấy cái tên mà Kim Mingyu đặt cho đứa con của mình, hắn cố nén cơn đau, nghiến răng nghiến lợi chửi Mingyu: "Ngươi đang nằm mơ à, dù ta có chết cũng sẽ không ở bên cạnh ngươi! Con của ta không phải thứ để ngươi lăng mạ, đồ khốn!"

Kim Mingyu tức giận, hắn vung tay tát vào khuôn mặt xinh đẹp của Jeon Wonwoo. Bàn tay mang giáp khiến phần thịt bên ngoài mặt bị rách thành những vệt máu dài, bên trong miệng cũng bị xước vì lực mạnh.

Con cũng đã chết, Jeon Wonwoo hiện tại chỉ mong chồng mình đừng về, hắn sợ nếu người chồng của mình về sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của Chiến Thần. Chỉ cần nhấc một ngón tay, chồng hắn cũng có thể tan xương nát thịt. Jeon Wonwoo còn chịu được vì xét cho cùng, hắn cũng là thần, hắn không chết được.

Nhưng hắn không thể chứng kiến người mình yêu chết trước mặt, cũng không thể đánh thắng Chiến Thần nên hiện tại hắn chỉ có thể cầu nguyện.

Jeon Wonwoo là thần, hắn không biết phải cầu nguyện với ai nữa nhưng hắn mong số phận không tàn nhẫn với hắn đến mức đó.

Wonwoo bị lột trần dưới mái hiên nhà chồng, cơ thể được nâng niu như báu vật trong tay người mình yêu giờ đây bị hủy hoại bởi người khác. Thứ trong tâm trí hắn lúc này không phải căm phẫn hay nhục nhã mà là thấy có lỗi. Wonwoo để nước mắt chảy xuống thái dương, không động đậy mặc cho Mingyu tuỳ ý hạ nhục, hắn lẩm bẩm trong miệng hai từ xin lỗi.

Bàn tay Kim mignyu tiến đến xoa bóp đùi trong của Wonwoo khiến hắn run rẩy sợ hãi, ngón tay thon dài tiếp tục lướt lên xoa nhẹ đáy quần của Wonwoo. Kim Mingyu hổn hển vì phấn khích, chỉ cần ở gần hít mùi hương thơm ngát hòa cùng mùi máu của Wonwoo khiến thú tính của y trỗi dậy.

Kim Mingyu xoa bóp mông của Wonwoo, nhào nặn nó rồi lầm bầm "Mông nhỏ như vậy, chồng ngươi thật sự thấy thỏa mãn sao?" Tiếng nói tục tĩu của anh ta khiến Wonwoo buồn nôn nhưng vẫn cắn môi không nói một lời nào.

Mingyu đè Wonwoo xuống sàn gỗ ở ngoài hiên, nhưng hiện tại sẽ chẳng có ai biết vì họ đều đã chết, Kim Mingyu hôn lên núm vú của Wonwoo, ngậm nó trong miệng rồi mút, lăn núm vú nhạy cảm trong miệng trêu chọc Wonwoo.

"Chồng ngươi có bú ở đây không? Hửm?"

Đầu vú tê rần trong miệng lưỡi của Mingyu khiến Wonwoo có chút không chịu nổi vội vàng nắm lấy tóc của anh ta run rẩy nói "... câm mồm ... ư ... đừng nhắc đến chồng của ta bằng cái miệng bẩn thỉu đó." Kim Mingyu không để ý đến lời nói hung ác của hắn, anh ta vuốt ve môi âm hộ mềm mại của Wonwoo liếc nhìn nó, khinh bỉ cười.

"Đến lúc này còn muốn làm giá, ngươi thử nói xem, nếu chồng ngươi đi về thấy cảnh này sẽ làm gì đây? Liệu hắn còn yêu ngươi hay không haha."

Wonwoo khóc lên trước câu hỏi của Mingyu, Mingyu thấy hắn khóc lại khơi dậy tâm lí vặn vẹo trong mình, vội vàng đè mạnh lên âm vật nhạy cảm xoa xoa, tay còn lại nắm lấy dương vật mềm nhũn của Wonwoo bắt đầu di chuyển lên xuống. Phản ứng cơ thể là khó nói nhất, Wonwoo sau khi có thai chưa bao giờ tự thoả mãn bản thân, cơ thể hắn kiêng khem một thời gian dài nên hiện giờ cực nhạy cảm. Khoái cảm như điện giật truyền từ hai bộ phận sinh dục khiến Wonwoo đau khổ hét lên, chân tay co giật không biết nên đặt vào đâu, khóe mắt đỏ bừng khóc lên khi đạt cực khoái.

Tinh dịch rỉ ra đặc sệt khiến Mingyu thích thú, hắn bôi chất lỏng lên đầu vú Wonwoo rồi nhéo đầu vú khiến Wonwoo nức nở.

Âm hộ co giật chảy nước hòa cùng máu bởi lần mổ bụng sau cực khoái dễ dàng tiếp nhận ngón tay của Kim Mingyu, anh ta trêu chọc Wonwoo: "Thật dễ dàng, rên rỉ như một con điếm khi chồng mình không có ở nhà, ngươi thèm khát một đứa con đến vậy à?" Vừa nói anh ta vừa mạnh bạo khuấy động ngón tay bên trong lỗ ướt khiến tiếng nước nhớp nháp vang vọng trong phòng nhỏ. Wonwoo khóc lên vì ghê tởm không chịu nổi. Hắn kinh tởm khi thấy Mingyu nhắc đến chồng và con mình, lấy tính mạng của con hắn còn chưa đủ còn muốn hạ nhục chồng hắn.

"Câm mồm." – Jeon Wonwoo rên rỉ thảm hại trong nước mắt

"Ngươi nói gì cơ? Nói rõ lên nào." Kim Mingyu giả vờ không nghe nhưng động tác móc thịt mềm càng lúc càng mạnh bạo khiến Wonwoo ú ớ khó nói thành lời, Mingyu hổn hển nhìn cơ thể trắng mềm trên sàn, món ăn xinh đẹp mà hắn thèm khát cả đời, cơ thể này mềm mại mọng nước khiến răng y ngứa ngáy. Mingyu hôn lên làn da trắng nõn, vừa hôn vừa cắn để thưởng thức món ăn của riêng mình. Mingyu cứng đến đau, rít lên một tiếng khi rút ra dương vật đầy gân của mình, Wonwoo không dám nhìn chỉ đành nhắm mắt để nước mắt chảy dài trên thái dương.

Dương vật thô to áp vào lỗ âm hộ, nó cọ cọ nước nhớt, lướt quy đầu đến hôn lấy âm vật đang sưng lên rồi lại chà lỗ âm hộ co rút mãi mới đút vào. Wonwoo đau đớn hét lên, Mingyu nhân cơ hội này hôn hắn, dùng đầu lưỡi tàn phá khoang miệng của Wonwoo, nuốt đi tiếng hét thảm hại, Wonwoo hoảng sợ mở to mắt khi nhận ra từng lớp thịt chật hẹp trong lỗ bắt đầu bị kéo căng không chịu nổi. Âm hộ co giật phun thêm nước nhớt khiến Mingyu càu nhàu thoả mãn, hắn không đợi Wonwoo thích nghi đã vội vã nắm lấy eo hắn cố định lại, thân dưới vội vàng đưa đẩy đem dương vật đập mạnh vào háng Wonwoo.

Wonwoo hét lên, tiếng hét cao của hắn khiến Mingyu rất vừa ý, hắn đâm rút mạnh bạo, đập mạnh quy đầu vào cửa tử cung của Wonwoo. Wonwoo hoảng sợ muốn rời đi, dương vật của con người không đời nào dài đến mức đó, kích thước đáng sợ của Mingyu khiến tử cung mới lành lại đau nhói. Wonwoo hoa mắt vì đau, hắn theo bản năng muốn chạy trốn nhưng hai tay của Mingyu cản lại, chỉ còn biết hét lên vô nghĩa "Ah .. ah... đừng ... đau quáaa!"

"Đừng sợ, đừng sợ hmmm ta sẽ đút cho ngươi mỗi ngày đến khi ngươi quen là được thôi." Mingyu vui vẻ nói với Wonwoo, dương vật hắn được lỗ nhỏ xoa bóp sướng muốn điên lên, tiếng vỗ ướt át trong lỗ cùng mùi tình dục hòa cùng mùi tanh của máu bắt đầu lấn át hương đốt nhàn nhạt, Mingyu nhắm mắt lại thở dài, cảm nhận được con cặc của mình đang đập vào thịt mềm khiến y rên rỉ. Eo hông bất giác đưa đẩy mạnh mẽ hơn, nghiến răng muốn vùi hết vào trong người Wonwoo mà phát tiết, hắn run rẩy vỗ vào mông Wonwoo vì quá sướng.

Cả người Wonwoo tê dại vì đau đớn, tiếng hét the thé như cầu xin thương xót, Wonwoo không còn suy nghĩ cẩn thận được nữa, chỉ biết hét lên và khóc thật to.

"Ngươi thật sự rất đẹp ... tuyệt quá."

Mingyu cũng bị khoái cảm chiếm cứ bắt đầu nói những lời vô nghĩa, hắn lật người Wonwoo lại, đụ hắn đi đến bên thềm. Mingyu rúc mũi bên tai Wonwoo thì thầm lời yêu thương nhưng động tác dưới thân lại không yêu thương cơ thể người đó chút nào, mỗi lần đâm rút đều như muốn nhét cả túi tinh nặng trĩu vào bên trong, Wonwoo đờ đẫn thè lười ra rên rỉ không ngừng.

Wonwoo cảm thấy đau khổ vì hắn không thể chết, nếu hắn có thể đã không phải chịu sự sỉ nhục như thế này. Nếu hắn có thể chết thì sẽ mãi chung thủy với chồng mình.

Bây giờ hắn chỉ có thể khóc.

Hai miếng thịt hồng hào trước ngực áp vào mặt sàn lạnh lẽo vì động tác dưới thân mà chà xát lên lớp gỗ khiến Wonwoo đau đơn. Dịch âm đạo tiết ra quá nhiều đến mức dương vật thô to cũng chặn không hết chảy xuống gốc đùi yếu ớt của Wonwoo. Mingyu vòng tay xuống dưới háng Wonwoo, bắt đầu vuốt ve âm vật đã sưng lên liên tục xoa theo nhịp ra vào của dương vật.

"Không! ... đừng đừng... khôngggg ah ... ah ah!!"

Mingyu cạy mở cửa tử cung ra, nhét quy đầu vào bên trong, thoả mãn thở ra rồi cắn vành tai đỏ bừng của Wonwoo.

Cơ thể hai người dính chặt lấy nhau, khiến nhiệt độ cơ thể rõ ràng hơn bao giờ hết, Kim Mingyu eo hông bắt đầu mất nhịp độ lắp bắp di chuyển, tay không khống chế lực đạo nhéo lên cuống hoa nhạy cảm khiến Wonwoo khóc thét. Mingyu gầm lên cắm dương vật vào trong lỗ rồi xuất tinh, lượng tinh dịch ấm nóng tràn vào khiến Wonwoo co giật, lỗ hoa không tự chủ được mút lấy quy đầu như muốn ép hết tinh dịch của Mingyu ra.

Mingyu nắm lấy má của Wonwoo bắt hắn quay mặt sang một góc không mấy thoải mái rồi hôn hắn, môi lưỡi liên tục hoạt động cho đến khi dương vật trong lỗ cứng lên ra hiệu sắn sàng cho cuộc đua tiếp theo, Wonwoo yếu ớt khóc, hai chân run rẩy có ý định khép lại nhưng không thể.

Hắn đã ngất đi vì đau đớn, tuy đau khổ nhưng bản thân lại cảm thấy may mắn khi người chồng của mình không biết về chuyện này. Ít nhất, hắn chỉ mong chồng của mình nghĩ hắn đã chết, như vậy là xong, để tình yêu trong hắn không bị tội lỗi ăn mòn.

Khi tỉnh dậy lần nữa, nơi đó đã không còn là dinh thự quen thuộc. Jeon Wonwoo tỉnh dậy ở một cung điện xa hoa nhưng từng viên gạch đều hét lên sự xa lạ với hắn.

Mỗi ngày hắn đều phải gặp người đã cướp đi sự hạnh phúc đầu tiên và cuối cùng của mình.

Mỗi ngày Jeon Wonwoo đều khóc. Jeon Wonwoo cuối cùng cũng tin lời Kim Mingyu nói, rắng hắn không xứng đáng được hạnh phúc.

Có lẽ tất cả đều là cái giá mà hắn phải gánh lấy vì tội lỗi xưa kia của mình, hình phạt sẽ kéo dài mãi mãi. Cuối cùng thứ gọi là tình yêu cũng khiến hắn đau khổ đến hết đời và đây là kết cục tốt nhất Tà Thần như hắn có thể nhận được. - Jeon Wonwoo nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro