6. Thượng
Dường như ở thực tại, trong đầu cậu đã bắt đầu u mê.
Dục cảm cũng không ngừng bủa vây, từng chút một nuốt chửng ý thức.
Tay của cậu bị hắn khống chế rồi, mắt của cậu cũng bị hắn dùng tấm khăn trắng che lại, nguồn sáng cuối cùng vốn dĩ đã lưu mơ đi lúc nào không hay. Là thực hay mộng cũng không còn khả năng nhận thức được nữa.
Hô hấp bắt đầu đứt quãng, tựa hồ nghẹn lại bên trong, phóng túng khó khăn. Ngoại thân vùng vằng rối mắt, giống như không muốn tiếp nhận lại đối phương.
Mà bác sĩ vô cùng cao trào vỗ mông cậu, dùng sức ở hông, ma sát rất nhanh.
Thân thể dưới ánh sáng hư ảo đó dường như đã cao trào rõ rệt, chính vì vậy mà thanh âm nhu nhuận càng triền miên không dứt.
Vị bác sĩ dáng vóc cũng không tệ, trái ngược là vô cùng tuấn tú, mù sương phả ra gọng kính mờ mờ ảo ảo, cánh môi đối phương kì thực chỉ thấy nhếch lên. Dị thường có, cuống hút cũng có. Mà tự lúc nào đây, khiến cho trân nguyên trong cậu rực rỡ hơn rồi. Tỏa sáng hơn rồi.
Căn phòng toàn là mùi cơ thể của cậu, hỗn độn đưa đến mũi của bác sĩ. Tâm tình tự khi nào cảm thấy vô cùng rối loạn.
Bích tràng nóng đỏ, ma sát nhanh đến mức tựa hồ da thịt như muốn nở rộ theo từng trận cảm khoái. Bình sinh tiêu biến, hóa thành một chất kích thích sự giao hoan. Mà cánh tay linh động vuốt ve khắp cơ thể, qua lớp quần áo, mùi hương kì lạ phả vào không gian. Lý trí ai đó cứ luôn luôn thúc giục, quan hệ một cách mất kiểm soát.
Kì thực ngay từ đầu, giữa họ không có bất kỳ loại cảm nhận gì. Đến cả họ tên lại càng rất mập mờ. Vì vậy căn bản cả hai không thể nào làm chuyện đồi bại như vậy một cách rất điềm tĩnh, cũng không thể vượt ra khỏi ranh giới chịu đựng như vậy. Chẳng phải hắn nói rằng, chỉ là sơ khám thôi sao ? Thế nên việc này đúng thực không khoa học!
Tâm can nam nhân gào thét mãnh liệt, rốt cuộc lại biến hóa thành lực bất đồng tâm. Không phải. Tất cả chỉ toàn là ảo giác! Người bình thường nếu trong hoàn cảnh như cậu, nhất định sẽ kháng cự rất lâu dài, là cuồng nhiệt, là bản thân không thích ứng nên mới dữ dội đáp trả. Nhưng mà, đối với Kim Taehyung mà nói, tuyệt nhiên trái ngược.
Vốn dĩ chỉ là một linh vật, dục ái thông thường cư nhiên lại trở thành bất bình thường. Tựa hồ có thể nói đó là một thỏi nam châm cực đại, lực hút mạnh mẽ chọt thủng kí ức. Ngàn vạn lần bản thân muốn trốn thoát, vậy mà, chỉ thấy trước mắt là ảo ảnh bủa vây.
"Không được..." Giọng nói đứt quãng còn có chút dâm mị, nếu như không nghe lầm, nam nhân này chính là ra lệnh cho hắn, đừng nên tiếp tục vậy nữa. "...A - " Chưa lần nào cậu lại cảm nhận một sự bất ổn đến như thế. Đó không còn cảm giác da thịt cọ xát, mà chính là trở thành một loại bản năng mất rồi.
Đến cả lý trí còn bị kiểm soát, còn bị nhu thuật của đối phương thôi miên. Đem hoa ly trắng tàn nhẫn vừa mới giẫm đạp đó mà rải từng cánh hoa một xuống đường cong của cậu, hương hoa lan truyền cũng không sao kìm hãm lại được.
Chỉ biết đón nhận lấy, đôi khi còn mơ hồ rên rỉ cầu xin.
Bác sĩ vỗ vỗ mông cậu, trấn an cơ thể: "Ngoan lắm, rên lớn như vậy chỉ có kích thích lẫn nhau. Cảm giác đầu tiên sẽ vô cùng khó chịu, nhưng sau này là tuyệt đối cảm khoái. Rất tuyệt."
Mà âm thanh trầm ấm kia, kỳ lạ ở chỗ cứ mỗi lần phát ra, tựa hồ như tiếng hát ru con trẻ̉, giòn giã thốt nên, trong đầu cậu không biết tại sao lại hiện lên một dãy hình ảnh lộn xộn, không rõ ràng, chỉ thấy xung quanh là một màu đen tăm tối, có một ngọn nến trắng đặt trên bàn, sắp sửa cháy tàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro