7
Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày chiếu qua cửa sổ, đánh thức cả hai dậy. Minho là người thức dậy đầu tiên, nhưng không vội rời giường. Anh cứ nằm đó, lắng nghe hơi thở nhẹ nhàng của Han, cảm nhận không gian yên tĩnh xung quanh. Một cảm giác gì đó thật khó tả lan tỏa trong lòng, như thể hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt.
Han trở mình, mắt vẫn nhắm lại nhưng môi đã khẽ nhếch lên thành nụ cười. "Cậu còn chưa dậy à, Minho?" Cậu thì thầm, nhưng đủ để anh nghe thấy.
Minho khẽ ho một tiếng, cố tỏ ra bình tĩnh. "Tôi... tôi không muốn làm phiền cậu."
"Phiền gì chứ? Cậu ngủ ngon đấy chứ?" Han ngồi dậy, tóc mái hơi rối bù. Đôi mắt của cậu sáng lên khi nhìn vào Minho, nhưng lại có gì đó bối rối. "Thật ra... cám ơn cậu tối qua."
Minho nhìn cậu, hơi ngạc nhiên. "Cám ơn gì?"
"Vì đã để tớ ngủ trên giường còn cậu thì ngủ dưới đất. Tớ biết cậu không thích vậy, nhưng vẫn làm." Han cười nhẹ, giọng nói của cậu ấm áp nhưng cũng chứa đựng một chút lo lắng.
Minho không trả lời ngay lập tức, chỉ lặng lẽ nhìn vào đôi mắt của Han. Lúc này, trong lòng anh bỗng có một sự thôi thúc muốn làm gì đó để khiến Han cảm thấy đặc biệt hơn. Cảm giác ấy lớn dần, như một làn sóng cuốn đi mọi ngần ngại.
"Tôi chỉ làm những gì bạn bè làm thôi," Minho cuối cùng cũng nói, nhưng giọng anh nhẹ nhàng hơn, ấm áp hơn thường ngày.
Han im lặng một lúc, rồi nhìn thẳng vào anh, đôi mắt sáng lên một cách khó hiểu. "Chúng ta... có thể là bạn tốt không?"
Minho khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại chẳng yên. Anh có cảm giác là tình bạn này đang dẫn đến một nơi nào đó mà anh không thể kiểm soát được. Nhưng dù có lo lắng thế nào, anh vẫn không thể rời mắt khỏi Han.
"Chắc chắn rồi, chúng ta là bạn tốt mà," Minho trả lời, nhưng trong giọng nói của anh, có một sự lấp lánh không thể chối cãi.
Sau khi cả hai cùng ăn sáng, không khí giữa Minho và Han dường như đã thoải mái hơn rất nhiều. Cả hai ngồi bên bàn ăn, trò chuyện vui vẻ về những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, từ bài tập về nhà đến những lần không hiểu bài trên lớp. Nhưng có một thứ cứ lởn vởn trong lòng Minho, một cảm giác kỳ lạ mà anh không thể lý giải.
Sau bữa sáng, Minho bắt đầu dọn dẹp, còn Han thì đi vào phòng tắm. Khi Minho đang rửa bát, điện thoại của anh bỗng rung lên. Là tin nhắn từ một người bạn trong lớp.
[Jinwoo: Minho, chiều nay có trận bóng rổ không? Mày đi không?]
Minho nhìn vào màn hình, suy nghĩ một chút rồi gõ lại tin nhắn.
[Minho: Không đi đâu, hôm nay có việc.]
Nhưng sau khi gửi xong, anh lại cảm thấy có chút không yên lòng. Việc gì có thể quan trọng hơn việc đi chơi cùng bạn bè, nhất là một trận bóng rổ, đúng không? Nhưng rồi ánh mắt của Han thoáng hiện lên trong đầu anh, và anh hiểu ngay lý do.
Đúng lúc đó, Han từ phòng tắm bước ra, khuôn mặt tươi tỉnh, mái tóc còn ẩm ướt, những giọt nước đọng lại trên đó. Minho không thể rời mắt, một cảm giác gì đó nhẹ nhàng và ấm áp bao phủ anh.
"Minho này, chiều nay cậu có hẹn đi đá bóng với người ta à? Có đi không?" Han hỏi, tay vén tóc ra phía sau.
Minho hơi bất ngờ khi nghe câu hỏi. "À, không, tôi không đi đâu."
"Vậy à, thế thì cậu có định làm gì không?" Han cười, bước lại gần bàn, ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Minho không biết nên trả lời thế nào, đầu óc anh lúc này như bị bao phủ bởi những cảm xúc lạ lẫm. "Ừm... Tôi có thể... đi cùng cậu đâu đó không?" Minho bất giác nói ra câu hỏi đó mà không kịp nghĩ, giọng anh hơi lúng túng.
Han nhìn Minho một lúc, sau đó phá lên cười. "Cậu muốn đi đâu?"
Minho đầu hơi cúi xuống, anh đáp. "Chỉ là... đi đâu đó thôi. Không có kế hoạch gì cụ thể."
Han nghĩ ngợi một chút, rồi bỗng nở nụ cười nhẹ. "Vậy thì đi xem phim đi."
Minho bất ngờ, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui mừng. "Vậy thì... được, tôi đồng ý."
Han gật đầu, ánh mắt sáng lên. "Vậy chúng ta đi vào chiều nay nhé."
Minho chỉ biết gật đầu, cảm giác trong lòng càng lúc càng khó tả. Anh không thể lý giải nổi cảm xúc của mình, nhưng một điều anh biết chắc chắn: buổi chiều nay sẽ là một buổi hẹn rất đặc biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro