Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Chim én bay về


Trời tối dần, tôi chào Changbin và bảo đã đến giờ phải về nhà. Hắn ta lịch thiệp đứng dậy, tiễn tôi ra trạm xe buýt.

Số người đợi xe không nhiều, thế là hắn khăng khăng đòi đợi xe buýt cùng tôi. "Cậu đứng đây một mình không an toàn." Hắn giải thích.

Tôi mỉm cười, ấn tượng về hắn đã khá hơn liền trêu: "Trông tôi thế này, sao có chuyện không an toàn được? Không phải vừa gặp lần cậu đã nói là không thích tôi đó sao?"

Hắn sững người một lát, dường như nhớ lại cảnh tượng hôm đó rồi khẽ cười: "Cậu còn nhớ sau đó tôi đã gọi tên cậu không?"

Bị hắn nhắc như vậy, tôi bắt đầu tò mò: "Dĩ nhiên là nhớ chứ! Lúc đó sao cậu lại nhận ra tôi?"

Lúc này xe buýt đã đến, tôi không kịp nghe câu trả lời, vội vàng rảo bước lên xe.

"Này!" Hắn đứng đằng sau gọi giật tôi lại.

Tôi ngoái lại nhìn hắn, chỉ thây nụ cười đang đọng trên môi hắn, rồi hắn nói: "Vì trước đó tôi đã nghe đồn rằng trong cuộc thi hùng biện lần này, đối thủ cạnh tranh duy nhất của tôi là Han Jisung – một cậu bạn rất đẹp mắt."

Tôi mang tâm trạng rối bời về nhà. Mẹ đã lo xong cơm nước và đang đợi tôi, toàn là các món tôi thích. Chắc là mẹ đã biết tin tôi thua trận từ cô Kim, nên không hề nhắc gì đến cuộc thi, điều này càng khiến tôi buồn hơn.

Cơm nước xong xuôi, tôi bất ngờ nhận được điện thoại của Chan hẹn tôi đi chơi. Tôi đang ngần ngừ không biết có nên nhận lời hay không thì mẹ đã cười nói: "Đi đi con, ra ngoài chơi cho khuây khỏa!"

Không biết phải làm thế nào, tôi đành chậm rãi bước xuống cầu thang, bất chợt lại phát hiện ra một chiếc bóng lâu ngày không gặp ở góc tòa nhà – Minho!

Tôi đứng như trời trồng nhìn anh.

Đã bao lâu chưa gặp rồi nhỉ? Anh vẫn đẹp trai ngời ngời như trước. Chiếc áo khoác đen vừa vặn khiến anh càng thêm khôi ngô, lãng tử. Anh dựa vào tường, như đang suy nghĩ gì đó, mày hơi chau lại, mắt nhìn về phía xa, dường như không có tiêu cự.

Tôi há miệng, định nói gì đó, nhưngkhông hiểu sao lại không thể thốt nên lời. Hóa ra câu nói "chỉ coi cậu là em trai" trong tối hôm đi xem phim đã ăn sâu vào trái tim tôi từ lâu. Một nỗi buồn trào dâng trong lòng khiến tôi chỉ muốn co giò chạy lên tầng.

Chỉ tiếc rằng đã muộn, nghe thấy động, anh liền ngước mắt lên nhìn.

"Jisungie!" Vẻ tư lự ban nãy đã biến mất, nét mặt anh lộ rõ vẻ vui mừng, "Em xuống rồi à?"

"Vâng." Tôi cười, vẻ không tự nhiên lắm: "Lâu lắm rồi em không gặp anh!"

" Ừ, lâu lắm rồi bọn mình không gặp!" Anh mỉm cười hiền với tôi và nói nhỏ như đang suy nghĩ gì đó.

"Anh Chan đâu anh? Sao anh ấy không đến?" Tôi không không thể kháng cự trước nụ cười hút hồn đó, bèn ngó nghiêng xung quanh.

"À, lát nữa cậu ta mới đến," anh giải thích với vẻ luống cuống, "Hay bọn mình ra công viên đợi cậu ta nhé?"

Tôi nghĩ một lát, thấy cũng chẳng có việc gì làm nên đồng ý.

Lúc ấy trời đã nhá nhem tối, trong công viên, mọi người đi dạo từng tốp, từng tốp, tôi và Minho liền ngồi xuống chiếc ghế băng bên vệ đường, lặng lẽ chờ Chan đến.

"Này, anh có nhớ không?" Đột nhiên tôi reo lênnhư người phát hiện ra châu lục mới, "Đây là điểm hẹn cũ của anh và Jiwoo ngày trước mà!"

"Hả? Sao em biết?" Anh quay đầu sang, nửa cười nửa không.

"Hồi ây... Hồi ấy em và anh Chan thường xuyên nấp sau đài phun nước nhìn trộm bọn anh..." Tôi đỏ bừng mặt ngại ngùng trả lời.

Anh cũng không giận, chỉ nhìn về phía xa, nói với vẻ mơ màng "Hình như là chuyện rất lâu rồi thì phải!"

Đúng vậy, Minho ạ, đó là chuyện xảy ra rất lâu rồi! Bốn cậu bé vô lo vô nghĩ không biết đã đi xa từ bao giờ? Thậm chí em còn mất đi cả tình bạn quý giá nhất. Rốt cuộc là nên trách ai đây? Trách anh? Hay là trách số phận không công bằng này?

Tôi thẫn thờ nhìn anh, trong chốc lát, biết bao tâm trạng trào dâng trong lòng, bất giác nước mắt trào ra. Còn anh vẫn chìm trong ký ức của riêng mình, nét mặt lộ rõ vẻ buồn rầu.

Chan đến và đã nhìn thấy cảnh tượng nặng nề đó. 

"Ấy, Minho, sao cậu lại để Jisungie khóc!" Từ xa anh ta đã la lớn, kéo hai đứa tôi đang thả hồn vào ký ức trở về thực tại.

Lúc này Minho mới nhìn thấy mắt tôi đang đỏ hoe, anh sửng sốt: "Em sao vậy?"

Mắt ngấn lệ, tôi cười rồi lắc đầu: "Không sao, chỉ vì hôm nay em thua trong cuộc thi hùng biện thôi."

Anh thở phào, ghé sát đầu vào, nói như đùa: "Đừng khóc vì những chuyện đó. Lẽ nào em thua một cậu mỹ nam nào đó hơn em mọi mặt ư?"

Tôi trợn mắt, mắng: "Anh đừng có tưởng bở! Đang mong em giới thiệu người yêu mới cho anh đúng không?"

Anh bật cười, nói: "Ui da, chỉ có Jisungie là hiểu anh nhất!"

Bầu không khí đã khá hơn rất nhiều, lúc này Chan cũng đã lại gần, liền ngờ nghệch cười theo.

Không có chỗ nào để trút bực bội, tôi liền mắng anh ta: "Đừng có cười như thế, chẳng thấy mắt mũi đâu cả!"

Chan liền tỏ ra ấrn ức, mặt đỏ bừng, nói: "Có phải lần đầu tiên anh cười như vậy đâu, sao đến giờ em mới thấy khó chịu?"

Minho càng cười to hơn, Chan cũng chớp mắt tiếp tục cười với tôi như ngố, cuối cùng tôi cũng ngừng khóc và cười theo. 

Chan à, anh có biết không? Trong tích tắc đó, em đã mãi mãi tha thứ cho anh rồi. Em biết, anh là một người tốt bụng, anh chỉ khát khao sự quan tâm của người khác mà thôi.

Hôm đó ba chúng tôi chơi rất vui vẻ, Chan còn tuyên bố rõ ràng rằng anh không gọi Jiwoo đến:

 "Jiwoo có phần quá đáng, đến tôi cũng chẳng chịu được nữa." Mọi người liền mỉm cười hiểu ý, cũng không tiếp lời. Đến một ngày kia, Jiwoo sẽ biết, tính cách ngang ngạnh, chỉ biết bản thân mình sẽ đem đến cho cậu ấy một sự tổn thương lớn đến nhường nào.

Chan đang vội về nhà, liền bảo Minho đưa tôi về. Anh ta vừa đi vừa ngoái lại dặn dò: "Lee Minho, nhớ tháp tùng hoàng tử nhỏ về đến nhà an toàn nhé!"

Hai chúng tôi nhìn theo bóng anh ta vừa đi vừa ngoái đầu lại mà buồn cười. "Haizz, em xem", bất chợt Minho quay sang nhìn tôi, "Không biết có phải cậu ta đầu thai nhầm làm con trai không nhỉ?"

Dưới ánh đèn lờ mờ, đường nét trên khuôn mặt anh đẹp đến mê hổn, nét mặt lộ rõ vẻ dịu dàng, nuông chiều. Tôi thẫn thờ nhìn anh, bất chợt nước mắt rơi lã chã.

"Sao em lại khóc?" Anh luống cuống, "Đừng khóc, đừng khóc, anh sợ nhất là nhìn thấy em khóc!" Nói rồi anh bắt đầu cuống quýt tìm giấy ăn cho tôi.

"Hu hu... em không cam tâm!" Tôi càng khóc to hơn, chắc nước mũi cũng đã chảy ra. "Em chỉ thua 0,1 điểm, chỉ có 0,1 điểm thôi! Nếu một điểm thì em sẽ không buồn như thế này!" Nói rồi tôi còn giậm chân, chỉ mong giẫm chết tên giành giải nhất đó.

"Anh biết, anh biết em là người hiếu thắng mà!" Anh ra sức dỗ dành tôi như dỗ dành một đứa trẻ, "Jisungie là người rất hiếu thắng. Nhưng thế giới này không phải chuyện gì cũng do mình quyết định đúng không? Em cũng phải nhường cơ hội cho người khác chứ, họ cũng muốn giành giải mà!"

Tôi bắt đầu ăn vạ, nước mắt ngân ngấn nhìn anh và la lớn: "Em không biết! Tại sao trong cuộc thi quan trọng như vậy mà chỉ thua chút xíu điểm như thế?"

Anh cầm giấy ăn, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, dịu dàng nói: "Thôi em cứ khóc đi cho thỏa lòng, trút hết mọi nỗi ấm ức trước đây ra đi!"

Cuối cùng tôi đã được nghe câu nói mà tôi chờ đợi từ rất lâu, nước mắt kiềm chế trong bao ngày qua tuôn trào như mưa.

Mọi người ngược xuôi qua lại trên đường đều nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tò mò: một cậu bé đang khóc như mưa bất chấp hình ảnh, một cậu bé khác lặng lẽ ngồi bên cạnh với nét mặt bất lực.

Tối hôm cuối xuân đó, trời còn se lạnh, gió thổi trong công viên, lá cây, cánh hoa rơi lả tả. Mọi người đều đang vội vã về nhà, ai cũng ăn mặc "kín cổng cao tường".

Tuy nhiên, Minho ạ! Không hiểu sao em lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cuối cùng tôi, Minho và Chan đã làm lành với nhau, thân thiện như trước kia.Thỉnh thoảng ba đứa hẹn nhau đến nhà Chan chơi tú lơ khơ, nói chuyện. Đôi lúc mọi người cũng nhắc đến Jiwoo dường như Minho rất không thích cậu ấy. Chan cũng bắt đầu phê phán Jiwoo. Đột nhiên tôi cũng cảm thấy buồn thay cho Jiwoo.

Jiwoo, hiện tại những người xung quanh cậu, còn có mấy người cậu quý mến thật lòng?

Cuộc sống vẫn ngày ngày trôi qua, mọi người không hỏi han gì nhiều về chuyện tôi thua trong cuộc thi hùng biện mà lại tiếc thay cho tôi. Tôi vẫn là học trò cưng của cô giáo.

Tuy nhiên, những chuyện mà tôi không để ý đã âm thầm thay đổi.

Mùa mưa dầm đã đến, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách. Hằng năm, cứ đến thời điểm này, người vui nhất là cô bán hàng trong căng tin của trường, vì giờ thể dục giữa giờ ở trường đã dừng từ lâu nên mọi người đều chạy đến chỗ cô mua đồ ăn.

Tôi cũng không nằm ngoài số đó, tâm hồn ăn uống mà! Hồi đó không phải lo béo, ngày nào cũng mong hết giờ để đi mua những đồ ăn vặt mà mình thích. Đám bạn học suốt ngày ngồi bàn luận món gì của hãng nào ngon, hãng nào đồ ăn đủ cân đủ lạng, lại còn trao đổi cảm nhận với nhau, vô cùng sôi nổi.

Hôm nay giờ giải lao giữa tiết trời lại mưa, rất nhiều người không mang ô, không có cách nào để xuống căng tin mua đồ ăn. Sáng nay tôi chưa kịp ăn nên bụng cồn cào. Bất chấp trời mưa, tôi lấy tay che đầu chạy xuống căng tin. Đang chạy, đột nhiên có tiếng ai đó gọi ngay trên đầu: "Mèo ham ăn! Mèo ham ăn!"

Tôi ngẩng đầu lên giữa màn mưa, bất giác giật nẩy mình: Hóa ra khu lớp học giành cho lớp cuối cấp nằm ngay trên con đường đi đến căng tin, do đang là giờ giải lao nên có rất nhiều người đứng ngoài lan can ngắm cảnh. Dĩ nhiên là cảnh tượng đám hậu bối chúng tôi đội mưa đi mua đồ ăn vặt rất nực cười trong mắt bọn họ.

Tôi hậm hực tìm kiếm trong đám đông dày đặc, quả nhiên đã phát hiện ra kẻ phát ra âm thanh đó – Bang Chan.

Gã ngốc ấy đang bám tay vào lan can, nhe răng cười giễu tôi. Minho cũng đang uể oải tựa vào lan can, nụ cười rạng rỡ. Tôi vừa ngượng vừa tức,đành cúi đầu bước đi, vừa chạy được mấy bước, không chịu được nữa liền ngửa mặt lên quát bọn họ: "Anh mới là con hồ ly ham ăn!"

Ai ngờ Chan đã vào lớp, chỉ còn lại mình Minho vẫn đang đứng đó cười. .

"Này nhóc con, vừa nãy anh đâu có trêu em." Anh nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc, bình tĩnh giải thích.

"..." Mặt tôi nóng bừng, miệng lẩm bẩm: "Người ta biết chứ!" Nói rồi không thèm ngoảnh lại, chạy thẳng về phía căng tin.

Mấy ngày sau, đám lớp chúng tôi đang chuyện trò rôm rả, không hiểu sao lại nói đến con trai, một cô bạn đột nhiên nói: "Này, các cậu thử nói xem sao giờ này Lee Minho vẫn chưa có người yêu mới nhỉ? Anh ấy và Jiwoo chia tay nhau lâu rồi mà!"

Đúng vậy, tớ nghe nói mục tiêu của anh ấy là có năm đời người yêu trước khi vào cấp ba! Hiện giờ chỉ thiếu một nữa thôi."

Tôi chỉ cười cười, bọn họ đều không biết tôi và Minho chơi với nhau khá thân nên mới hỏi thoải mái như vậy. Nhưng anh ta lắm scandal quá, tôi nghĩ bụng không biết có nên tìm một buổi nào đó để giáo huấn anh hay không.

"Không phải thế đâu, thông tin của các cậu đều không sốt dẻo." Một cậu bạn đột ngột lên tiếng hóa ra là Lee Youngmin đi ngang qua.

Youngmin nhìn chúng tôi, nói bằng giọng vô cùng hụt hẫng: "Lee Minho thích một người từ lâu rồi, mấy hôm trước chính miệng anh ấy đã nói ra."

"Ai vậy? Học trường mình à?" Mọi người đều lộ rõ vẻ tò mò.

Tôi nhìn Youngmin, tim bắt đầu đập thình thịch, mạnh chưa từng có.

"Ừ." Youngmin nhìn chằm chằm vào mắt tôi, chậm rãi nhấn mạnh: "Học ở lớp các cậu đấy!"

"Lớp bọn tớ hả? Ai thế?" Mọi người ào ào như chợ vỡ, thi nhau đoán.

Tôi chỉ thấy xung quanh láo nháo, tim đập mạnh đến mức gần như không thể thở nổi, chỉ biết thẫn thờ nhìn vào mắt Youngmin.

Cuối cùng, Youngmin liền cười, chậm rãi nói, giọng không thể nhỏ hơn: "Lee Minho đích thân nói rằng, người anh ấy thích là Kang Dohyun."

Minho, anh có biết không? Ngay từ nhỏ em đã có một ước mơ: một ngày nào đó được làm nhân vật chính trong truyện cổ tích.

Nhưng em đã ngốc đến mức quên rằng, có thể, anh sẽ là chàng hoàng tử đi giày thủy tinh cho Lọ Lem. Còn em lại chỉ có thể là một kẻ bàng quan lọt thỏm trong đám đông và mỉm cười ngờ nghệch.

_______________________

Cả ngày không vào đc wattpad tui hoảng lun á, một ngày không vô wattpad không đc mà:((((


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro