6 - những cảm xúc vi diệu
Thời gian trôi qua, Minju và Iroha càng trở nên thân thiết hơn khi sống chung trong căn hộ nhỏ. Những ngày đầu đầy bỡ ngỡ và ngại ngùng đã dần nhường chỗ cho sự thoải mái, thân thuộc. Cả hai cô gái cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc đơn giản trong cuộc sống: từ việc cùng nhau chuẩn bị bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa, đến việc ngồi bên nhau hàng giờ để xem phim hay đơn giản chỉ là ngắm nhìn hoàng hôn qua cửa sổ.
Dù vậy, trong sâu thẳm tâm hồn Iroha, có một sự thay đổi đang diễn ra, một cảm xúc dần lớn lên mà cô không thể nào phớt lờ. Ban đầu, Iroha chỉ nghĩ đó là niềm vui khi có người bạn thân nhất bên cạnh, một cảm giác yên bình và hạnh phúc. Nhưng dần dần, cô nhận ra rằng cảm xúc này phức tạp hơn nhiều, vượt xa hơn mức tình bạn thông thường.
Mỗi lần Minju mỉm cười, trái tim Iroha lại lỡ nhịp. Mỗi khi hai người chạm tay nhau trong lúc giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu, Iroha cảm thấy như có một dòng điện nhẹ chạy qua. Và những buổi tối, khi cả hai ngồi cạnh nhau trong im lặng, Iroha thấy mình cứ muốn những khoảnh khắc ấy kéo dài mãi mãi.
Cảm xúc của Iroha càng ngày càng trở nên rõ rệt hơn. Cô bắt đầu chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt ở Minju: cách cô bạn chăm chú lắng nghe, sự dịu dàng trong từng cử chỉ, và đặc biệt là nụ cười rạng rỡ mỗi khi cả hai chia sẻ một khoảnh khắc vui vẻ. Iroha cảm thấy như trái tim mình đập nhanh hơn mỗi khi ở gần Minju, và cô bắt đầu tự hỏi liệu mình có đang yêu Minju hay không.
Một buổi sáng nọ, khi Iroha vừa thức dậy, cô nhìn thấy Minju đang đứng trong bếp, chuẩn bị bữa sáng. Ánh nắng sớm mai chiếu qua cửa sổ, làm nổi bật mái tóc mềm mại của Minju và tạo nên một khung cảnh yên bình đến lạ thường. Iroha đứng ở cửa, nhìn Minju mà không thể rời mắt. Cô nhận ra rằng đây không chỉ là sự ngưỡng mộ của một người bạn, mà là một cảm xúc sâu sắc hơn rất nhiều.
Nhưng cùng với những cảm xúc đó là sự bối rối và lo lắng. Iroha sợ rằng nếu thừa nhận tình cảm của mình, mọi thứ giữa cô và Minju sẽ thay đổi mãi mãi. Cô sợ rằng nếu Minju không đáp lại tình cảm của mình, họ sẽ mất đi tình bạn quý giá mà cả hai đã xây dựng. Và quan trọng hơn, Iroha không muốn làm Minju khó xử hay tổn thương.
Những ngày sau đó, Iroha cố gắng che giấu cảm xúc của mình, nhưng càng cố gắng, cô lại càng cảm thấy khó khăn hơn. Cô bắt đầu tránh né ánh mắt của Minju, và mỗi khi cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn vì một hành động nhỏ nhặt của Minju, Iroha lại cảm thấy hoảng sợ và lo lắng.
Tuy nhiên, Minju không phải là người không nhận ra sự thay đổi này. Cô cảm nhận được rằng Iroha đang có điều gì đó giấu diếm. Mỗi lần bắt gặp ánh mắt Iroha nhanh chóng lảng tránh khi họ nhìn nhau, Minju cảm thấy có điều gì đó không đúng. Và càng nghĩ về điều đó, cô càng nhận ra rằng trái tim mình cũng đang bị xáo trộn bởi những cảm xúc kỳ lạ khi ở bên Iroha.
Một buổi tối, sau khi cả hai đã cùng nhau ăn tối và dọn dẹp, Iroha cảm thấy tâm trạng mình bị xáo trộn hơn bình thường. Minju đã ngồi xuống sofa, cầm một cuốn sách lên đọc dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ. Iroha ngồi đối diện, nhìn Minju mà lòng cô ngổn ngang với những suy nghĩ và cảm xúc lẫn lộn.
Không thể chịu đựng được sự bất an này nữa, Iroha quyết định rằng cô phải nói ra tất cả, dù kết quả có ra sao. Cô không thể tiếp tục giấu giếm cảm xúc của mình nữa, và cô tin rằng Minju xứng đáng biết sự thật.
“Iroha, cậu có chuyện gì sao?” Minju lên tiếng, khi thấy Iroha ngồi yên lặng quá lâu.
Iroha giật mình, rồi mỉm cười gượng gạo. Cô hít một hơi sâu để lấy dũng khí, rồi chậm rãi ký hiệu: “Minju, mình có điều muốn nói với cậu, nhưng mình không biết bắt đầu từ đâu.”
Minju đặt cuốn sách xuống, đôi mắt cô hiện lên sự lo lắng nhẹ nhàng. Cô nhẹ nhàng ký hiệu đáp lại: “Cậu có thể nói bất cứ điều gì với mình mà, Iroha. Mình sẽ luôn lắng nghe.”
Iroha cảm thấy trái tim mình đập mạnh trong lồng ngực. Cô cố gắng không để sự lo lắng làm mờ đi những lời mà cô muốn nói. “Mình… mình không chắc là mình nên nói ra điều này,” cô bắt đầu, tay cô run rẩy khi ký hiệu những lời này. “Nhưng dạo gần đây, mình cảm thấy có gì đó khác lạ trong lòng mỗi khi ở gần cậu.”
Minju nghiêng đầu, đôi mắt cô hiện lên sự thắc mắc. “Khác lạ như thế nào?” cô ký hiệu lại, đôi mắt tràn đầy sự quan tâm.
Iroha cắn môi, cố gắng tìm cách diễn đạt những cảm xúc phức tạp trong lòng. “Mình nghĩ… mình nghĩ rằng mình có thể đã có cảm xúc gì đó hơn mức bạn bè với cậu, Minju. Mình không chắc, nhưng… mỗi khi ở gần cậu, mình cảm thấy hạnh phúc hơn, và mình luôn mong chờ được ở bên cậu nhiều hơn.”
Minju nhìn Iroha, cố gắng hiểu hết những lời mà cô bạn thân của mình đang truyền đạt. Cảm xúc trong lòng Minju bắt đầu trào dâng, và cô cảm thấy khó thở. Cô không ngờ rằng Iroha cũng đang cảm thấy những điều tương tự như mình.
Nhưng Minju cũng sợ. Cô sợ rằng nếu thừa nhận những cảm xúc này, cả hai sẽ mất đi sự thoải mái và tự nhiên trong tình bạn. Cô sợ rằng việc tiến xa hơn sẽ phá vỡ những gì họ đã xây dựng.
Sau một lúc im lặng, Minju nhẹ nhàng ký hiệu: “Iroha, mình cũng đã cảm thấy như vậy, nhưng mình sợ rằng chúng ta sẽ mất đi tình bạn này nếu mọi thứ không như mong đợi.”
Iroha nắm lấy tay Minju, giữ chặt, như muốn truyền đi sự an ủi và quyết tâm. “Mình cũng sợ, Minju. Nhưng mình nghĩ rằng nếu chúng ta không nói ra, chúng ta sẽ luôn hối tiếc về những gì có thể xảy ra. Mình muốn chúng ta luôn thành thật với nhau, dù kết quả có ra sao.”
Minju cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi nghe những lời của Iroha. Cô nhận ra rằng, sự thành thật và tin tưởng là điều đã giữ cho tình bạn của họ bền chặt suốt thời gian qua. Và nếu tình cảm của họ thực sự là tình yêu, thì nó sẽ càng trở nên đẹp đẽ hơn khi cả hai đều sẵn sàng đối mặt với nó.
“Mình cũng vậy, Iroha,” Minju ký hiệu với nụ cười mỉm trên môi. “Mình nghĩ rằng chúng ta nên thử xem điều này sẽ đưa chúng ta đến đâu. Dù kết quả có ra sao, mình tin rằng chúng ta sẽ luôn có nhau.”
Iroha mỉm cười, cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc tràn ngập trong lòng cô. “Cảm ơn cậu, Minju,” cô ký hiệu, mắt cô lấp lánh trong ánh đèn. “Mình thật sự rất vui vì chúng ta đã có thể nói chuyện thẳng thắn với nhau về điều này.”
Cả hai ngồi đó, bên nhau trong sự im lặng, nhưng không phải là sự im lặng khó xử. Đó là sự im lặng ấm áp và yên bình, nơi mà cả hai đều cảm nhận được sự gắn kết sâu sắc hơn bao giờ hết.
Từ giây phút đó, mối quan hệ giữa Minju và Iroha không còn như trước nữa. Những cảm xúc chân thành đã được chia sẻ, và cả hai đều biết rằng tình cảm họ dành cho nhau không chỉ là tình bạn đơn thuần. Những cử chỉ, ánh nhìn, và cả những khoảnh khắc im lặng bên nhau giờ đây đều chứa đựng một ý nghĩa sâu sắc hơn. Mỗi lần Iroha nhìn vào mắt Minju, cô không chỉ thấy một người bạn thân thiết, mà còn thấy một người mà cô thực sự quan tâm, một người mà cô muốn bảo vệ và chia sẻ mọi khoảnh khắc trong cuộc sống. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt trong sáng của Minju, Iroha cảm nhận được một sự kết nối sâu sắc, một cảm giác an lành mà cô chưa từng trải qua trước đây. Đó không chỉ là sự hấp dẫn đơn thuần, mà là một sự đồng điệu giữa hai tâm hồn, một sự thấu hiểu lẫn nhau mà không cần phải nói thành lời.
Mỗi khi hai người giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu, Iroha bắt đầu nhận ra rằng những ký hiệu đó không chỉ đơn thuần là cách để truyền đạt thông tin, mà còn là cách để họ thể hiện những cảm xúc sâu kín nhất. Khi Minju mỉm cười với cô, khi bàn tay của Minju chạm vào tay cô, Iroha cảm thấy như mình đang chạm vào một phần nào đó của trái tim Minju. Từng cử chỉ, từng cái chạm tay đều mang theo những ý nghĩa đặc biệt, như một lời hứa rằng họ sẽ luôn ở bên nhau, dù cho cuộc sống có đưa họ đến đâu.
Từ ngày ấy, Iroha nhận thấy mình ngày càng quan tâm đến Minju hơn, không chỉ là những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày, mà còn là những suy nghĩ, những ước mơ, và cả những nỗi lo lắng mà Minju chưa từng thổ lộ. Cô muốn hiểu Minju hơn, muốn biết rõ những điều khiến Minju hạnh phúc, và cả những điều khiến cô ấy buồn bã. Iroha nhận ra rằng, cô không chỉ muốn làm bạn với Minju, mà còn muốn trở thành người mà Minju có thể dựa vào, người mà Minju có thể chia sẻ mọi niềm vui và nỗi buồn.
Minju, về phần mình, cũng cảm nhận được sự thay đổi trong mối quan hệ của họ. Những ngày tháng sống chung với Iroha đã khiến Minju nhận ra rằng cô không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình mà không có Iroha bên cạnh. Từ những lần cùng nhau chuẩn bị bữa ăn, đến những buổi tối ngồi xem phim, hay đơn giản là những khoảnh khắc im lặng cùng nhau, Minju dần hiểu rằng trái tim cô đã hướng về Iroha từ lâu mà cô chưa từng nhận ra.
Càng ở bên nhau, tình cảm giữa họ càng trở nên sâu đậm. Minju bắt đầu cảm thấy sự hiện diện của Iroha là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Khi Iroha không ở nhà, Minju cảm thấy trống vắng và mong chờ từng giây phút Iroha trở về. Cô không thể diễn tả được sự gắn bó đặc biệt này, nhưng cô biết rằng nó đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của mình.
Mối quan hệ của họ dần chuyển từ tình bạn sang một tình cảm mà cả hai đều chưa từng trải qua. Đó không chỉ là sự hấp dẫn giữa hai con người, mà là sự thấu hiểu, sự tôn trọng và tình yêu thương chân thành. Iroha và Minju biết rằng họ đã tìm thấy ở nhau một điều đặc biệt, một sự kết nối mà ít ai có thể hiểu được.
Và trong những khoảnh khắc yên bình đó, cả hai biết rằng dù tương lai có như thế nào, dù họ có phải đối mặt với bao nhiêu thử thách, họ vẫn sẽ luôn có nhau, luôn là chỗ dựa vững chắc cho nhau. Tình cảm của họ không chỉ là tình yêu, mà còn là một lời hứa, một cam kết rằng họ sẽ luôn bảo vệ và yêu thương nhau, dù cho cuộc sống có đưa họ đến đâu.
Với mỗi ngày trôi qua, tình cảm của Iroha dành cho Minju càng trở nên mãnh liệt hơn. Những nụ cười, những cái nhìn, những cử chỉ ân cần mà Minju dành cho cô đều khiến trái tim Iroha rung động. Cô biết rằng mình không thể tiếp tục giấu giếm cảm xúc này, và cô cũng không muốn làm vậy.
Iroha nhận ra rằng, dù có lo lắng và sợ hãi về tương lai, cô vẫn muốn đối diện với tình cảm của mình một cách chân thành nhất. Cô muốn Minju biết rằng cô đã yêu Minju từ lúc nào không hay, rằng trái tim cô đã thuộc về Minju và rằng cô sẵn sàng chấp nhận mọi rủi ro để có thể ở bên cạnh Minju, không chỉ là một người bạn mà còn là người mà Minju có thể tin tưởng và dựa vào.
Minju, sau khi hiểu rõ những cảm xúc của Iroha, cũng cảm thấy trái tim mình không còn bối rối nữa. Cô biết rằng tình cảm này là chân thành, và cô sẵn sàng đón nhận nó, dù cho điều đó có nghĩa là họ sẽ bước vào một giai đoạn mới trong mối quan hệ của mình.
Cả hai người, dù vẫn còn nhiều lo lắng và băn khoăn về tương lai, đều cảm thấy rằng họ đã sẵn sàng để đối mặt với nó. Họ biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, họ vẫn sẽ luôn ở bên nhau, luôn là nguồn động viên và sức mạnh cho nhau.
Và như vậy, một chặng đường mới trong cuộc đời của Iroha và Minju bắt đầu, đầy ắp những hứa hẹn, những thách thức, nhưng cũng tràn đầy hy vọng và tình yêu. Trong trái tim của mỗi người, họ biết rằng họ đã tìm thấy điều gì đó thật đặc biệt, một điều mà không ai có thể thay thế được. Và điều đó khiến họ sẵn sàng chấp nhận mọi khó khăn, miễn là họ có thể ở bên nhau, cùng nhau đi qua mọi sóng gió của cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro