4 - những kí hiệu đầu tiên
Sau quyết định học ngôn ngữ ký hiệu cùng nhau, cuộc sống của Minju và Iroha bắt đầu bước vào một giai đoạn mới đầy hứng khởi và ý nghĩa. Mỗi ngày trôi qua, họ không chỉ học cách giao tiếp bằng những ký hiệu mới mà còn dần dần hiểu rõ hơn về nhau thông qua những cử chỉ nhỏ, những ánh nhìn đầy ẩn ý. Mỗi buổi học trở thành một chuyến hành trình khám phá lẫn nhau, nơi mà Minju và Iroha không ngừng tiến gần hơn đến thế giới nội tâm của đối phương.
Ngày đầu tiên đến lớp học ký hiệu, Minju cảm thấy có chút căng thẳng. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cô vẫn không thể ngăn được sự lo lắng len lỏi trong lòng. Đứng trước cánh cửa lớp học nhỏ với bảng tên bằng gỗ được khắc tinh tế, Minju hít thở sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Đôi bàn tay cô hơi run khi chạm vào tay nắm cửa. Nhưng ngay khi cô đẩy cửa bước vào, cảm giác lo lắng tan biến khi ánh mắt cô gặp ánh mắt Iroha đang mỉm cười chào đón.
Không gian trong lớp học thật ấm cúng và thân thiện. Những bức tường màu pastel dịu dàng, những kệ sách chứa đầy tài liệu về ngôn ngữ ký hiệu, cùng những chiếc bàn ghế gỗ được sắp xếp theo hình tròn tạo nên một không khí gần gũi. Cô giáo, một người phụ nữ trung niên với nụ cười tươi tắn, chào đón cả lớp bằng một chuỗi ký hiệu mở đầu. Minju cảm nhận được sự chân thành trong từng cử chỉ của cô giáo, khiến cô thêm phần tự tin và thoải mái hơn.
Buổi học đầu tiên bắt đầu với những ký hiệu cơ bản - các chữ cái và những từ thông dụng trong giao tiếp hàng ngày. Minju chăm chú quan sát từng động tác của cô giáo, ghi nhớ cách bàn tay, ngón tay chuyển động một cách uyển chuyển để tạo ra những ký hiệu ấy. Cô cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới mới, nơi mà ngôn ngữ không chỉ được truyền tải qua lời nói mà còn qua những động tác tinh tế, mang đậm chất nghệ thuật.
Iroha ngồi bên cạnh Minju, cũng chăm chú lắng nghe và thực hành từng ký hiệu. Mỗi khi có một ký hiệu mới, cả hai lại quay sang nhìn nhau, mỉm cười đầy hứng khởi. Minju nhận thấy rằng, dù cho việc học ký hiệu có thể sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng cô luôn có Iroha bên cạnh, người bạn đồng hành mà cô có thể tin tưởng và dựa vào.
Thời gian trôi qua, những buổi học dần trở nên quen thuộc và thân thuộc hơn. Minju bắt đầu cảm thấy tự tin với các ký hiệu mà cô đã học được. Cô có thể giới thiệu bản thân, hỏi thăm sức khỏe, và thậm chí là trò chuyện ngắn với những người bạn trong lớp. Mỗi khi cô thành công với một ký hiệu mới, Iroha luôn là người đầu tiên tỏ ra phấn khởi, cổ vũ và khích lệ cô tiếp tục.
Có một lần, khi Minju đang luyện tập một chuỗi ký hiệu mà cô mới học, Iroha bất ngờ quay sang và thực hiện một ký hiệu mới. Bàn tay Iroha di chuyển một cách nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng sự chân thành và tình cảm sâu sắc. Minju nhìn vào những cử chỉ ấy, rồi nhận ra Iroha đang nói với cô điều gì đó rất đặc biệt. "Cậu làm mình rất hạnh phúc," là những gì Minju đọc được từ các ký hiệu của Iroha. Ngay lập tức, Minju cảm thấy tim mình đập mạnh hơn. Cảm xúc tràn ngập trong cô, vừa ngạc nhiên, vừa xúc động. Những từ ngữ đơn giản ấy, khi được truyền tải qua những ký hiệu của Iroha, đã trở nên đặc biệt và có ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Minju muốn đáp lại, nhưng dường như tất cả những gì cô muốn nói đã trở nên không cần thiết. Cô chỉ có thể nhìn Iroha, mỉm cười, để đôi mắt cô nói lên tất cả. Iroha cũng không cần lời đáp, cô chỉ nắm lấy tay Minju, đôi mắt chứa đựng sự hiểu biết và đồng cảm.
Những buổi học tiếp theo, Minju cảm thấy lòng mình tràn đầy niềm vui và sự hứng khởi. Mỗi ngày, cô và Iroha cùng nhau luyện tập các ký hiệu mới, và mỗi khi Iroha dạy cô một ký hiệu đặc biệt nào đó, Minju đều cảm thấy trái tim mình rung động. Đôi khi, những ký hiệu của Iroha không chỉ là những từ ngữ thông thường, mà còn là những thông điệp chứa đựng tình cảm, sự quan tâm mà Iroha dành cho cô.
Một buổi chiều, khi buổi học đã kết thúc, Iroha và Minju quyết định ở lại thêm một lúc để thực hành những ký hiệu mới. Họ ngồi đối diện nhau, trên những chiếc ghế gỗ ở góc phòng, ánh sáng ấm áp từ cửa sổ chiếu vào làm không gian trở nên ấm cúng hơn. Iroha dừng lại, nhìn Minju với ánh mắt dịu dàng trước khi bắt đầu thực hiện một loạt ký hiệu mà Minju chưa từng thấy trước đây.
"Đây là ký hiệu mình mới học," Iroha giải thích bằng ký hiệu, "Nó có nghĩa là 'tình yêu'."
Minju bất ngờ và có chút bối rối. Cô nhìn vào những ngón tay của Iroha, cảm nhận sự tinh tế trong từng cử chỉ. "Tình yêu?" cô ký hiệu lại, không chắc chắn liệu mình có hiểu đúng hay không.
Iroha gật đầu, ánh mắt cô trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. "Đúng vậy, tình yêu. Mình muốn cậu biết rằng mình thực sự quý trọng cậu, Minju. Từ khi gặp cậu, mình đã cảm thấy cuộc sống của mình trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều. Và mình tin rằng, chúng ta có thể chia sẻ với nhau không chỉ bằng ngôn ngữ, mà còn bằng cả trái tim."
Những lời nói không âm thanh ấy khiến Minju cảm thấy như có một làn sóng ấm áp tràn ngập trong lòng. Cô nhìn Iroha, rồi không thể ngăn được cảm xúc dâng trào. Cô cố gắng thực hiện lại ký hiệu mà Iroha đã dạy, nhưng đôi tay run rẩy vì xúc động khiến cô lúng túng. Iroha mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Minju, giúp cô hoàn thành ký hiệu "tình yêu" với sự kiên nhẫn và dịu dàng.
Khoảnh khắc đó, Minju biết rằng giữa cô và Iroha đã có một sự thay đổi lớn. Không cần đến ngôn từ, chỉ cần những ký hiệu đơn giản ấy, cả hai đã hiểu được tình cảm của đối phương. Minju nhận ra rằng, Iroha đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô, và rằng mối quan hệ này đã vượt qua giới hạn của tình bạn thông thường.
Những ngày sau đó, họ thường xuyên dành thời gian để thực hành những ký hiệu mới. Dưới những tán cây xanh mát trong công viên, trên những con đường nhỏ yên tĩnh của Tokyo, hoặc trong căn phòng ấm cúng của quán cà phê quen thuộc, họ cùng nhau luyện tập và chia sẻ những câu chuyện qua những ký hiệu đầy tình cảm.
Iroha thường tạo ra những ký hiệu đặc biệt để thể hiện những cảm xúc mà cô muốn truyền đạt. Có lần, cô ký hiệu với Minju rằng cô rất thích nụ cười của Minju, rằng mỗi khi Minju cười, trái tim cô cảm thấy thật ấm áp. Những ký hiệu ấy, dù đơn giản nhưng lại chứa đựng sự chân thành và tình cảm mà Minju chưa từng nghĩ rằng mình có thể nhận được.
Minju cũng dần dần tự tin hơn trong việc sử dụng ngôn ngữ ký hiệu. Cô bắt đầu sáng tạo những ký hiệu riêng để thể hiện cảm xúc của mình với Iroha. Mỗi khi cô tạo ra một ký hiệu mới, Iroha đều mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự hạnh phúc. Cả hai dường như đã tạo ra một ngôn ngữ riêng, chỉ thuộc về họ, nơi mà mỗi cử chỉ, mỗi động tác đều mang một ý nghĩa đặc biệt.
---
Một buổi chiều nọ, khi họ đang ngồi dưới bóng cây trong công viên, Iroha đột ngột dừng lại, quay sang Minju và thực hiện một ký hiệu mới. Minju nhìn vào những ngón tay của Iroha, cố gắng hiểu ý nghĩa của ký hiệu đó. "Đây là một ký hiệu đặc biệt mà mình đã nghĩ ra," Iroha giải thích bằng ký hiệu khác mà họ đã học trước đó, "Nó có nghĩa là 'mãi mãi.'"
"Mãi mãi?" Minju hỏi lại, đôi mắt ánh lên sự tò Minju nhìn Iroha với ánh mắt thắc mắc, cô không chắc chắn liệu mình có hiểu đúng ý nghĩa của ký hiệu mà Iroha vừa thực hiện hay không. Đôi tay cô khẽ run lên khi cô ký hiệu lại câu hỏi: "Mãi mãi? Ý cậu là gì?"
Iroha nhìn Minju, ánh mắt cô dịu dàng và chân thành. Cô hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thực hiện lại ký hiệu, lần này kết hợp với những ký hiệu khác mà Minju đã quen thuộc hơn. "Mãi mãi... mình muốn chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa."
Những lời ký hiệu ấy như một dòng nước ấm áp chảy qua tim Minju. Cô cảm nhận được sự chân thành và tình cảm sâu sắc mà Iroha đang dành cho mình. Trái tim cô đập nhanh hơn, cảm xúc trong lòng cô như tràn ngập. Cô không ngờ rằng Iroha lại có thể thể hiện những tình cảm sâu lắng như vậy qua ngôn ngữ ký hiệu, và Minju cảm thấy may mắn vì đã có cơ hội học hỏi, hiểu biết và chia sẻ cùng Iroha trong suốt thời gian qua.
Minju cảm thấy nước mắt bắt đầu dâng lên, nhưng cô cố gắng kiềm chế cảm xúc để không bật khóc. Thay vào đó, cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh trong ánh nắng chiều đang dần tắt. "Mình cũng muốn như vậy," cô ký hiệu lại, nụ cười ấm áp trên môi. "Mình muốn chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và chia sẻ niềm vui."
Iroha nhìn Minju, cảm nhận được sự chân thành và tình cảm từ cô. Cả hai đều hiểu rằng, những ký hiệu này không chỉ là ngôn ngữ để giao tiếp, mà còn là cách để họ thể hiện tình cảm, sự quan tâm và mong muốn gắn kết với nhau một cách sâu sắc hơn. Họ đã vượt qua rào cản ngôn ngữ, và giờ đây họ đã tìm thấy một cách giao tiếp mới, nơi mà mỗi ký hiệu đều chứa đựng tình yêu và sự gắn bó.
Khoảnh khắc đó, khi ánh nắng cuối cùng của buổi chiều chiếu lên những chiếc lá xanh biếc trên cao, Minju và Iroha ngồi im lặng bên nhau, không cần thêm bất kỳ lời nói nào. Cả hai đều biết rằng tình bạn của họ đã chuyển hóa thành một mối quan hệ sâu sắc hơn, một mối quan hệ mà không gì có thể phá vỡ được.
Minju cảm thấy trái tim mình tràn đầy hy vọng và niềm vui. Cô biết rằng, dù cho tương lai có ra sao, cô và Iroha sẽ luôn ở bên nhau, ủng hộ và chăm sóc lẫn nhau. Những ký hiệu đầu tiên mà họ đã học được giờ đây không chỉ đơn thuần là ngôn ngữ, mà còn là những biểu hiện của tình yêu, sự gắn kết mà họ dành cho nhau.
Khi ánh hoàng hôn cuối cùng biến mất dưới chân trời, Minju và Iroha đứng dậy, cùng nhau rời khỏi công viên, bước vào một chương mới trong cuộc đời. Trong lòng cả hai, một ngọn lửa mới đã bùng cháy - ngọn lửa của tình yêu, tình bạn, và sự gắn bó mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro