Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ad finalem]

"Liệu Chúa đã bỏ rơi con?"

Đứa trẻ ngây thơ hỏi. Đôi mắt đen trong veo đầy buồn bã, bộ quần áo rách rưới chẳng thể che đi tâm hồn trong sáng của đứa bé sáu tuổi.

Người phụ nữ nhẹ nhàng đặt quyển kinh thánh lên chiếc bàn gỗ nhỏ, ôn nhu vươn tay đem đứa trẻ ôm chặt vào lòng.

"Chỉ cần chúng ta tin vào Người, Người sẽ không bao giờ bỏ rơi bất cứ ai cả, kể cả mẹ và Miyeon nữa!"

Nụ cười ấm áp nở rộ trên gương mặt đầy những vết tích của sự cơ cực. Niềm vui chợt điểm lên gương mặt cô bé. Sự ngây thơ ánh lên như điểm rực sáng nơi đứa trẻ đang đối mặt với cuộc sống khắc nghiệt, cùng một niềm tin bất diệt vẫn luôn tồn tại trong lòng.

"Vậy Miyeon sẽ làm một thiên thần, một thiên thần chính nghĩa, sẽ luôn giúp đỡ mọi người!"

Miyeon lấy hai quả táo đỏ ra khỏi chiếc túi vải, dùng một góc túi cẩn thận lau chúng. Màu đỏ rực mê người, tựa tạo vật nơi thiên đường lại là hiện thân của tội lỗi. Chả trách Adam và Eva lại không kìm được sự hiếu kỳ mà nghe lời dụ dỗ.

Dưới ánh lửa nhỏ được thắp sáng trước lều, những tia sáng le lói xuyên qua những kẻ hở của tấm bạt, điểm lên nền vải những điểm sáng tựa các vì sao lấp lánh. Miyeon nhìn lên nền vải lều, không lòng không ngăn được sự hoài nghi về việc làm của mình.

Liệu đấy có phải chính nghĩa? Liệu việc làm này là đúng đắn?

Có lẽ bản thân Miyeon cũng chẳng thể trả lời hai câu hỏi này. Niềm tin đặt nơi Soojin và nơi Minnie như đấu tranh ác liệt trong nội tâm Miyeon, một trận chiến không hồi kết.

- Miyeon.

Giọng nói quen thuộc vang lên, một thứ cảm xúc hỗn độn dâng lên trong tim Miyeon, vừa đau đớn vừa mong chờ.

Mang hai quả táo chậm rãi đặt lên túi, Miyeon quay người, một nụ cười dịu dàng vẽ lên môi.

- Thiên thần Minnie, mời vào.

- Gọi Minnie là được.

Minnie vén màn bước vào không chút chần chừ, lon ton theo sau vẫn là Yuqi.

Miyeon nhích người về góc lều, để lại khoảng trống cho Minnie và Yuqi ngồi xuống. Trong lúc Yuqi còn mải mê nhìn ngó xung quanh như muốn tìm hiểu về những điều kì lạ, Minnie điềm tĩnh chờ đợi, ánh mắt không lúc nào rời khỏi Miyeon.

- Chuyện là, ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây.

Một cách tự nhiên, Miyeon mở đầu cho lí do mình gọi Minnie, thật chẳng thể khiến ai nghi ngờ. Yuqi cũng nhanh chóng bị lời Miyeon thu hút, sự chú ý liền đổ dồn lên người con gái xinh đẹp trong bộ áo rách rưới.

Chưa để Miyeon nói tiếp, Minnie liền lên tiếng hỏi.

- Vậy cô định làm gì sau khi rời khỏi đây?

Miyeon nhìn Minnie một lúc lâu, rồi lại nở một nụ cười ôn nhu.

- Tìm lại công lý chăng?

Trong lời nói của Miyeon không có sự giả dối nào. Tất cả đều là sự thật, tuy nhiên, cách nó diễn ra thế nào, sẽ chỉ có Soojin và Miyeon biết đến.

Nói rồi Miyeon lấy ra hai quả táo, đưa về phía Minnie và Yuqi.

- Đây xem như món quà tôi tặng cho hai người. Cảm ơn đã cứu tôi khi đó.

Lời nói của Miyeon bỗng trở nên hơi chói qua tai Minnie. Chính Minnie cũng không rõ lý do vì sao, dù có lẽ điều này đã được nhắc nhở nơi thiên đường. Liệu có phải là dấu hiệu của một lời nói dối?

Nhưng Yuqi lại không có vẻ gì nhận biết được sự khác thường trong lời  Miyeon. Yuqi vui vẻ nhận lấy hai quả táo, nụ cười tươi nở trên gương mặt ưa nhìn, sáng chói tựa như vầng hào quang có thể hiện hữu trên đỉnh đầu. Yuqi huých nhẹ vài tay Minnie, rồi dúi nhanh quả táo vào đôi tay đưa ra đầy bối rối của đối phương.

- Táo đấy! Lúc còn ở nhân thế em còn chưa thử qua cơ!

Thấy phản ứng của Yuqi, Miyeon nhẹ giọng hỏi.

- Cô chưa ăn qua táo sao?

- Phải. Lúc còn là người phàm, gia đình tôi khó khăn, đến táo cũng không ăn nổi. Lên Thiên đường thì càng không rồi, chúng tôi không được lấy đồ của người thường...

Đoạn ra vẻ u sầu, Yuqi lập tức hào hứng trở lại.

- Nhưng giờ là được tặng, không tính!

Rồi Yuqi cắn một miếng rõ to.

- Chị cũng ăn đi!

Yuqi lần nữa huých tay Minnie. Chần chừ một lúc, Minnie từ từ đưa quả táo đến bên miệng, cắn.

Miyeon nhìn theo từng cử động của Yuqi và Minnie. Cho đến khi cả hai đều mang miếng táo nuốt xuống, Miyeon mới chậm rãi đứng dậy, bầu không khí liền trở nên u ám.

- Sao thế?

Yuqi ngây thơ hỏi. Nhìn Miyeon lững thững tiến đến và dừng lại trước mặt, cả hai không thể không thắc mắc về hành động của cô gái người phàm. Miyeon nâng ánh nhìn khỏi mặt đất, đáy mắt không kìm được ánh lên nét tội lỗi.

- Xin lỗi, nhưng đây là vì niềm tin của tôi.

Túp lều bị một sức mạnh vô hình quét đi mất. Trước mặt hai vị thiên thần đã không cón cô gái bần hàn mọi khi, mà là một thiếu nữ xinh đẹp với đôi cánh ác quỷ. Đôi mắt Miyeon đỏ lên một màu của máu, lại trông như màu đỏ quyến rũ của quả táo khi nãy, thật khiến người khác muốn đắm chìm trong nó.

- Cô- Ngươi là ác quỷ?

Minnie cùng Yuqi đồng thời bật dậy, lùi về phía sau đầy cảnh giác. Trong nỗi sợ, Yuqi chạy ra sau lưng Minnie mà níu lấy tà váy trắng, đôi cánh buông rũ trái ngược với đôi cánh dang rộng của Minnie.

Miyeon tiếp tục tiến đến, từng bước chậm rãi. Rồi đột nhiên, Miyeon gia tăng tốc độ, trong chớp mắt đã áp sát mặt mình vào Minnie, hai tay giữ lấy khuôn mặt đối phương hướng về mình.

Bị cách tiếp cận bất ngờ của Miyeon dọa sợ, Yuqi lùi nhanh ra sau, tromg phút chốc liền dang cánh bay về bầu trời trong xanh.

- Minnie, tôi xin lỗi.

Miyeon nhìn theo những chiếc lông vũ trắng đang rơi dần khỏi cánh Minnie, giọng nói lại mang chút chua xót.

- Có lẽ chúng ta đều không sai. Chỉ là, niềm tin hai ta quá khác biệt.

Một chiếc hố đen dần mở rộng dưới chân Minnie. Không cần phải nói, chính là cánh cổng của Địa ngục.

- Nếu chúng ta không phải trong hoàn cảnh này, có lẽ, hai ta sẽ không phải có kết cục như thế.

Chiếc hố dần nuốt chửng Minnie. Đôi mắt vị thiên thần sa ngã trở nên vô hồn, cả cơ thể bất động để mặc cho Địa ngục lôi kéo.

- Vĩnh biệt, Minnie.

.

Yuqi hớt hả chạy vào đại điện, nơi vị Tổng lãnh thiên thần đang đứng trước đài nến nhắm mắt khấn cầu. Shuhua, với nét đẹp làm điên đảo chúng sinh, trong thâm tâm lại chỉ mang một niềm tin duy nhất.

Mọi điều ô uế nên bị diệt sạch.

Những chiếc lông vũ trắng rơi đầy trên lối đi, và trên lưng Yuqi hiện tại, chỉ còn khung xương đôi cánh dần chuyển sang màu đen tối của quỷ dữ.

- Shu-Shuhua, c-cứu...

Đôi chân run rẩy khiến cả người Yuqi ngã rạp xuống sàn. Shuhua nghe thấy tiếng động liền mở mắt, vừa quay sang phải liền phát hiện một ngọn nến đã tắt, bên cạnh là ngọn nến yếu ớt le lói ánh sáng. Quay ra phía sau, Shuhua liền nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Yuqi, nhưng gương mặt lại điềm tĩnh đến lạ.

- C-Cứu...

Yuqi tiếp tục cầu cứu với niềm hi vọng được giải thoát khỏi sự ô uế. Đôi mắt Shuhua dần trở nên lạnh nhạt, nhưng rất nhanh chóng, vẻ ngoài dịu hiền thường ngày liền che mất nội tâm của vị Tổng lãnh. Shuhua từ tốn đem ngọn nến đang tắt dần lúc nãy xuống, hướng về phía Yuqi mà bước, rồi nói.

- Một ngọn nến đại diện cho một thiên thần. Nếu nó tắt, vị thiên thần ấy sẽ rơi xuống địa ngục. Ngọn lửa từ nến, là ngọn lửa thanh tẩy.

Shuhua kết thúc một câu lửng, rồi cười ôn hòa đưa ngọn nến cho Yuqi. Không chút hoài nghi, Yuqi mừng rỡ đón lấy, hướng lửa về phía cổ mình.

- Nhưng mà...

Ngọn lửa bùng lên một cách bất ngờ. Tiếng thét còn chưa kịp vang lên, người đã hóa thành cát bụi.

Shuhua cúi người nhìn cây nến đã tắt vùi trong tro cát, sự tàn nhẫn liền dập tắt nụ cười vốn đang được treo trên môi.

- Thiên đường...không có sự tha thứ cho kẻ sa ngã...

Cũng như ác quỷ, tất cả, vì sự hoàn mỹ của thiên đường, đều nên bị tiêu diệt.

.

Miyeon đứng dưới bầu trời đang dần tối sầm lại. Chẳng bao lâu sau, những hạt mưa đua nhau rơi xuống nền đất. Miyeon để mặc cả người đang dần ướt sũng trong cơn mưa nặng hạt, đôi mắt nhắm nghiền hướng về bầu trời.

Có phải đây chính là kết cục tốt nhất?

Chờ đợi, nghi ngờ, Miyeon cũng không chắc rồi điều gì sẽ đến với mình, hay mình đã thực sự làm điều nên làm. Và khi trên bầu trời mở ra một khoảng không trắng xóa, điều khiến Miyeon đã tin rằng mình làm đúng, lại nói cho Miyeon kết quả của sự lựa chọn.

Một cột sáng xuyên qua bầu trời, giáng thẳng xuống Miyeon đầy bất ngờ. Khi luồng sáng ấy biến mất, chẳng ai còn thấy sự hiện diện của nữ quỷ ấy nữa, mà trên mặt đấy, chỉ còn một hạt thủy tinh, tựa giọt lệ của sự hối hận.

Chẳng có ác quỷ nào có thể trở thành thiên thần. Những tên ác quỷ dám cả gan vấy bẩn thiên thần, sẽ phải trả giá.

.

Soyeon rứt chiếc cọc cuối cùng ra khỏi mặt đất, máu từ những vết thương trên người nhỏ đỏ cả sàn. Khó khăn đứng dậy, Soyeon lảo đảo bước về phía trước, tay đưa ra trong khoảng không vô định.

- Soojin...

Khoảnh khắc Soyeon bước đến trước cửa, một luồng nhiệt không báo trước ập đến, dày vò đôi cánh đã không còn lành lặn của Soyeon.

Ngọn lửa bốc lên sáng rực, bao phủ màu trắng tróng ánh cam vàng của chính nó.

Tất cả, đã quá trễ rồi...

Đôi cánh trắng mượt, giờ chỉ còn là một đống tro tàn dưới chân. Soyeon ngã ra sàn, sự đau đớn trong tim đã làm lu mờ nỗi đau trên cơ thể. Mọi nỗ lực, đến cuối cùng chỉ đổi lại ba chữ.

Quá muộn rồi.

.

- Xin lỗi Miyeon, tôi không thể biến mất trước khi chứng kiến sự thống khổ của kẻ phản bội được.

Đứng dậy khỏi ghế, Soojin chầm chậm lướt qua chiếc ghế trống ở phía đối diện.

- Coi như cô trả ơn cho tôi thôi...

Dừng lại một lúc ở lối vào, Soojin im lặng, cuối cùng nhỏ giọng nói, tưởng như vẫn còn bóng hình ai đó đứng nghe nơi góc phòng.

- Sai lầm của cô, chính là đã tin tôi.

Soojin bước ra đứng trước cửa căn nhà nhỏ lụp xụp, nhìn nơi bầu trời vốn đỏ ngầu dần bị ánh sáng chói lóa từ lỗ hổng thay thế. Đây là dấu hiện của cuộc chinh phạt từ Thiên đường, thứ mà Soojin cho rằng lũ thiên thần luôn thích làm để thể hiện cái lý tưởng mù quáng.

Khóe môi Soojin nhếch lên, đôi mắt đầy thù hận đỏ lên đến đáng sợ.

- Nào, đến đây, lũ thiên thần giả tạo...

.

Trong bóng tối địa ngục, bóng người từ từ ngồi dậy sau giấc ngủ ngắn. Mọi đặc điểm vốn có đều thay đổi, và đôi mắt, đã không còn chứa sự nhân hậu hay tin tưởng. Thay vào đó, là một đôi mắt đỏ, đôi mắt khát máu của ác quỷ.

Thiên thần sa ngã đã được hình thành.

"Chào mừng đến với địa ngục, thiên thần sa ngã Minnie."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro