em duyên
thế nhé dấu yêu, có nhớ đến nhau
về đây đón đưa, về nghiêng nắng mưa
cho anh thương lại, cho em yêu lại
cho ta mơ về bình yên
lỡ duyên - rum ft nit
em duyên, em mến thương
sài thành bước vào ngày nắng hạ, ánh vàng gắt cháy bỏng màu da nâu, quận năm quận nhất, nơi đâu nơi nào hệt như chìm trong biển lửa, nhấc chân đến lồng đường phố đông, chốc thoáng trán cao ướt nhem, nhễ nhại thứ mồ hôi, tanh nồng, mấy con mèo hoang không mẹ, thường lảng vảng bên hiên nhà, nhảy nhót trên mái tôn vào đêm vắng người, trốn rúc lên nhánh cây cổ thụ cao vút, ngáp ngáp, nhè răng, rồi bình thản ngủ ngon trong lúc, con người sống bên trọ hẹp, hàng ba khoảng rộng còn chưa được hai gang tay, thế mà người ta chen chúc, tìm về mái ấm, tìm về nơi cho họ là một hậu phương, hôm nao, mình thấy đôi tình nhân cùng chung sống bên phòng, chẳng càu nhàu, chẳng lớn tiếng, họ yên bình, chầm chập tận hưởng một tuổi trẻ, mình chợt nhớ, về em
em duyên đang sống tốt hay chăng, em mình còn giữ cái tật thường hay chui rúc trong phòng, quê mình mùa mưa rào bốn nhăm đợt trôi sang trong tháng, nắng đươm vàng, hằn trên mấy thước ruộng lúa chín thơm, sáng rạng bên khung cửa nho nhỏ, em chằng mảy may nào, chỉ thích trong phòng và mài mò những cuốn sách thơ, văn của các bác mà em mến, em mình còn hay nhau mày với mấy thằng nhóc thích làm phiền em, bằng bông hoa hái trộm nhà chú sáu, bằng món kẹo đường có phần khét phần ngọt, em có xiêu lòng bằng cách chân thành chăng, em thường ăn uống đủ đầy, còn dành thời gian cho những tác phẩm nghệ thuật, ngắm nhìn một vòng đời dương gian khi áng mây trời ngả sang màu hồng tím, thơ mộng, và em, nhớ mình không ?
khoảng ngày sống trên đất sài thành, mình đôi lần lẩm nhẩm, tên em duyên, nhớ nhung dáng người em duyên, nhớ nhung nụ hôn trộm em trao lần trời trăng rằm, gò má em ửng đỏ, phúng phính, làm mình yêu, mình thương, giấu nhẹm một tình yêu đôi lứa, chúng mình ngót nghét mười tám, những tháng trời mình nhớ em, niềm đau đáu còn đây trong tiềm thức, như một cung đường dài ngoằng không lối thoát, như những ngày nắng vàng phủ đầu mặt cỏ mềm, như bao đợt mưa rào, hoài không ngưng, thấm vào tế bào, và dáng hình thanh âm em, như trái thơm quả ngọt trên miền đất cằn cỗi, như những giọt nước oai hùng cứu lấy một sa mạc khô hạn, người duy nhất có được quả tim mình, người duy nhất làm mình xiêu lòng, chỉ bằng bốn năm câu nói, cười nghiêng cười ngả mà chúng mình chẳng hiểu, vì sao lại phải như thế, và những ngày cuối năm, em bảo yêu, những lời yêu từ em, vòng quanh suốt ba trăm sáu mươi nhăm ngày, lời em bảo như có ngụ ý, dù cho ba trăm sáu mươi nhăm ngày của hàng trăm năm khác chăng, em luôn chỉ yêu mình, chỉ duy nhất mỗi mình
em sống nơi thôn quê, bên mái tranh đơn sơ, hừng đông em thường dậy sớm, rang gạo thái thịt, phụ cha mẹ buôn bán mấy bát cháo lòng đầu con hẻm, nguyên khu xóm nơi chúng mình sống, cô chú đều luôn tấm tắc khen, mấy thằng nhóc ranh theo em suốt, sớm nào cũng ghé đến vừa ăn vừa nhìn trộm em, nhưng em lạnh lùng quá, theo lời thư hoa bảo, nên chúng nó buông, không thằng nào sống nổi, với những lần vô tâm từ người chúng nó thương, đôi hôm, mình với tuệ trân nhất thời rảnh rang, hứng hứng muốn ăn thử, thêm chút bánh quẩy giòn giòn trong bát cháo mười nhăm ngàn, tuệ trân thì khen ngon, mình thì khen em xinh, sau lần nhất thời, mình luôn ghé sang nhà em, từ nhà bên sông sang mất tầm mấy chục phút, làm khách quen nhà em, mà em chưa lần nào chú tâm đến mình, tuổi mười sáu mình như thế
với những lần em bảo: cảm ơn, tôi cảm ơn, tôi xin cảm ơn, em mình từng thuộc tuýp khô khan như thế, nhưng lần chúng mình chính thức quen nhau, mình mới nhìn nhận được em không phải, em năng động, em hay cười tươi, em thường ồn ào, như thanh âm của buổi chợ sớm mai, em bảo: dáng vẻ em như thế chỉ với ưu tiên của em, làm mình đôi lúc mũi to hơn chút, mặt như muốn chạm trán với trời cao, có một em người yêu như em, em trong mắt mình, mình trong mắt em, là một thế giới, nơi hoàng hôn phủ trên tấm vai gầy guộc em, mình chỉ muốn ôm lấy, trao trọn hằng lần thương yêu
những tháng ngày chúng mình trông thấy nhau, mình nhận thức được: không thứ nào đáng quý bằng em, thanh âm em nói, ánh ban mai em cười, nắng vàng đổ dài thôn quê, len lỏi qua những kẽ lá mỏng manh, xanh rì, con đường bằng đá và cát mà ta thường bước, em còn nhớ không ? táng cây cồ thụ bên sông, em còn hay tựa lưng vào, tâm tình cho nó nghe với nghèn nghẹn riêng em, em, mình, chuyện tình duyên mình, lỡ làng buông tay, xa nhau xa nhau, trời nắng hạ vì hai chúng mình hóa thành âm u, em duyên này, em còn nhớ mình không ? một chút thôi cũng không sao, còn mình nhớ em lắm, những niềm nhớ nhung, mình không thể cho nó thành bản tình ca du dương, mình hằng ngày nói: mình nhớ duyên, nhớ duyên không thể kiềm nỗi
ánh nắng ấm dần phai theo màn sương, những cơn mưa ráo hoảnh sáng chiều, khoảng đầu con người thường luôn thích thú, trải qua một đợt nắng dài hạn, họ dường như quá ngán ngẩm chuyện ngày phải mang áo tay dài và quần ống suôn đến mắt cá chân, mưa đến cách bất chợt, nhất thời làm họ mê đắm, hàng triệu giọt nước trong rơi trên vai áo, những đứa trẻ thơ chơi đùa, trần chuồng dưới sự tấn công náo loạn từ trời cao, những người làm thơ, vẽ tranh đang miền miệt tạo hóa thành trăm bản kiệt tác cho nhân loại, nhưng dần dần đâu phải là tốt hoài, mưa rơi mưa rơi suốt hơn mười mấy bữa, những cô chú bán hàng rong như hẳn chết tâm, nồi thức ăn thơm lừng nằm nguyên xi chẳng bán được cho người ăn, mấy góc quán đóng cửa sớm, các chú chạy xe cũng về nhà ăn tạm bát mì, mưa rơi mưa rơi, phòng trọ sớm thành dột nát, giường cũ ướt nhem, bàn học cũng nhuốc nhết nốt
duyên đừng dại dột trao thân cho mưa, mưa làm ướt vai áo em, em bệnh em đau, mình đau lòng lắm em
mình hằng đêm giữ hoài ước mong, nếu thời gian có thể thay chuyển theo nguyện ước của loài người, mình muốn quay về hồi thuở đầu, thuở mà chúng mình vừa tập tành thơm má nhau dưới ánh trăng rằm, muốn dùng tình yêu cho em hàng vạn thứ em nguyện ước, mình trông ngóng, thời khắc nắng hạ năm nao, những sợi nắng uyển chuyển trên gió mây, sông trôi, mấy đứa trẻ thơ nhốn nháo dưới nước, em sẽ quay về bên mình, nghiêng nắng nghiêng mưa, mặc cho những bận lòng sau lưng, nếu em không còn dũng khí mà yêu, mình sẽ theo chân em, theo đuổi em như cách tuổi mười sáu mình từng làm, hai chúng ta có thể yêu lại từ đâu, yêu nhau như chưa từng trải qua truân chuyên
mình luôn chờ đợi những hồi âm từ em, chờ những bức thư từ em gửi sang, dòng chữ em nắn nót trên trang giấy nâu, đừng cho chúng ướt nhem nhé em, giữa đất sài thành nao nức, mình chỉ muốn quay về bên em, muốn tựa đầu trên vai em và khóc thật lớn, đứng trước lẽ đời bất công, chúng mình rời bỏ nhau theo cách thức như thế, nếu em nhớ mình, em nhìn lên trời cao thử xem nào, để chúng ta biết rằng, dù chúng mình không còn nhìn thấy dáng hình đối phương trước tầm mắt, khi mảnh trời chẳng còn của riêng ai, chúng mình vẫn có thể ngắm sao cùng nhau, mỉm cười cùng nhau cơ mà
em hãy phản hồi tâm tư mình, nếu em bảo nhớ, mình có thể quay về bên em không chút chần chờ, sài thành nắng vàng cháy bỏng quả tim, niềm nhớ nhung về em chẳng thể nguôi ngoai, em, em mến thương, em dấu yêu
mãi nguyện làm người lữ hành trong giấc mơ của em
em duyên
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro