Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương hai

-Cậu không về . Được , tôi về .

Nói xong người đó quay người đi ra cửa , cậu tuột người xuống đất , tay bó chặt chân mình , cứ nhìn chằm chằm vào mặt đất . Cũng chả thèm ngước lên nhìn người kia đã đi hay chưa . Cậu còn mặt mũi nào dám ra ngoài . Tiếng giày rõ ràng , vang lên đều đặn . Người kia chưa đi !

Cậu ngước đầu lên thì thấy người đó  hai tay cho vào túi quần , ánh mắt mất kiên nhẫn mà nhìn cậu . Cậu run người , từ từ đứng dậy . Vừa đứng thẳng thóm là bị kéo đi ra cửa .

-Anh ... anh ...

-Cậu im lặng đi .

Anh ta kéo cậu ra cửa rồi quăng cho cậu cái balo , bản thân đi hướng ngược lại .

-Về đi .

-Nhưng mà .... tôi không biết đường .

-Gọi người nhà đến .

-Gọi ư? Để họ thấy tôi ở đây ư ?

Cậu lẩm bẩm , giọng khá nhỏ nhưng anh đã dừng bước . Anh biết , cậu là một học sinh ngoan , lại còn .... ngây thơ nữa . Đến đây là không tốt . Anh bước lại gần cậu .

-Nhà ở đâu ? Tôi đưa về .

Cậu nhìn ngó hai con đường rồi dùng tay chỉ bên trái . Đang đi thì anh hỏi .

-Không để ý chuyện ban nãy chứ ?

-Dạ ?

Cậu nhớ lại ..... liền không muốn nhớ . Mặt liền đỏ lên rồi quay phắt đi chỗ khác . Anh phì cười rồi đưa tay xoa đầu cậu .

***

-Đến rồi ạ .

Cậu đứng trước cổng , chưa kịp chào tạm biệt đã có người bước ra . Là ba cậu ! Chân cậu liền lùi mấy bước . Có chuyện gì vậy a ?

-Oắt con đi đâu giờ mới về ? Vào nhà tắm rửa còn đi học thêm .

Cậu nhìn vào đồng hồ , sắp trễ rồi a . Cậu liền chạy vào trong , còn bị ba phét vào mông một cái . Cậu biết ba chỉ giỡn nhưng nét mặt khi nãy .... hơi căng rồi đấy .

-Cháu là ....?

Ba cậu nhìn anh ta , anh ta cuối người 45 độ rồi trả lời .

-Cháu học cùng trường với ...

Anh chưa biết tên , nên dùng tay chỉ vào nhà cậu . Ba cậu gật gù .

-Cháu quản thằng bé hộ bác , coi vậy chứ thằng bé bướng lắm .

-Vâng ạ . Thôi cháu về .

-Không vào nhà uống nước à ?

Ba cậu đứng sang một bên ý mời vào nhưng anh lắc đầu rồi lại cuối người sau đó thì đi hướng ngược lại .

-Mau lên Kookie à !!!

Ông đi vào nhà còn hối cậu , cậu chạy xuống trong bộ dạng xộc xệch quần áo . Tắm nhanh nhất có thể rồi đấy .

-Mau mau đi . Bác Lee chuẩn bị xe cả rồi , cầm lên xe mà ăn .

Ba cậu đưa cậu một túi giấy , rồi nhận lấy rồi vẫy tay chạy vào xe .

***

Cỡ 9 giờ thì cậu học xong. , cả người uể oải rời khỏi lớp học thêm , vừa đi đến cầu thang thì thấy bóng dáng quen quen đứng dựa tường . Xoay đầu lại nhìn . Lại là anh ta ?

Cậu vờ như không quen biết , từng bước từng bước đi xuống bậc thang . Bước đến bước thứ năm thì cổ áo bị nắm lại làm cậu suýt té . Anh ta lại muốn gì đây ? Cậu mệt rồi a !

-Anh muốn gì ?

Cậu nghiêng đầu ra sau hỏi thì anh ta liền buông cổ áo ra rồi đi trước cậu . Cậu thở dài , bước chậm chạp từng bước . Mệt rồi !

Xuống được mặt đường cậu đứng đợi bác Lee đến đón nhưng chờ mười lăm phút vẫn không thấy . Đành đi bộ về thôi , ngày mai còn có buổi học , đứng đợi bác Lee chắc cậu ngủ gục ở đây luôn quá .

-Lên xe .

Một chiếc ô tô đen đậu sát lề ,cậu xác định đó là người quen thì cũng chui vào . Mệt mỏi mà quên hẳn việc cài dây an toàn . Vừa vào là thả ghế dựa lưng ra sau , chợp mắt . Đang lim dim thì cậu cảm thấy hầm , thấy nóng . Định mở mắt kêu anh tăng máy lạnh trong xe lên . Thế mà cái nóng , cái hầm ấy là do anh chồm qua người cậu cài dây an toàn cho cậu . Nóng thấy mồ .

-Ngủ đi .

-Anh không mang tôi đem bán chứ ?

Hai tay đã đặt ngang bụng vào vị trí sẵn sàng ngủ sau khi nghe được câu trả lời .

-Tôi là mang cậu đem bán .

Cậu giật mình , tự làm bản thân bình tâm .

-Anh đùa phải không ?

-Mặt tôi giống đùa lắm ư ?

Anh xoay qua nhìn cậu . Anh chợt thấy trêu cái tên ngốc như cậu rất vui , rất hứng thú nên tính xem phản ứng của cậu ra sao .

-Anh ... đến nhà kêu tôi .

Cậu quay mặt vào cửa sổ, an tâm làm một giấc .

***
Cậu đang ngủ ngon thì bị cái bốp lên trán nên tỉnh ngủ . Vừa xoa chỗ bị đánh vừa ngồi dậy . Nhìn ra cửa sổ xác định mình không bị đem bán mới chịu xuống xe . Nếu không phải thì cậu sẽ bám dính lấy anh kêu anh chở cậu về nhà . Chồm ra ghế sau lấy balo , cởi bỏ dây an toàn , cậu mở cửa bước xuống xe . Nhưng mau chóng trở lại xe mà còn hụp xuống ghế .

-Cậu lại làm sao ?

Anh nhíu mày hỏi nhưng thấy cậu ra hiệu im lặng nên cũng thôi không nói . Từ ngoài cửa một người con trai đang đi lại , người đó khom người nhìn vào xe , một nụ cười nhếch mép . Và thế là 'Cạch'

-Anh hai , em ...

Cậu cười giã lã với anh mình . Cậu chưa kịp giải thích đã bị véo tai lôi ra khỏi xe , miệng liên tục nói :"Min Yoongi buông em ra" .

-Oắt con, vào nhà !

Đẩy cậu vào trong còn tét đít cậu một cái . Yoongi nhìn vào xe ý kêu anb ra ngoài .

-Cậu ..... vào nhà uống nước rồi về .

Không khí căng thẳng ban nãy từ Yoongi chạy đi đâu mất mà hiện giờ rất là thân thiện . Anh đồng ý , sau khi cho xe chạy vài cổng thì theo Yoongi vào trong . Chỉ là khát nước với chạy đường xa tê tay nên anh muốn nghỉ ngơi .

Vào ngồi uống nước nãy giờ anh vẫn không thấy cậu đâu nên hơi bồn chồn mà ngó xung quanh tìm kiếm cậu . Chợt nhận ra , tại sao anh lại phải tìm kiếm cậu chứ ?

-Thằng bé nó ở trên phòng , nhóc có muốn lên nói chuyện với nó không ?

Anh do dự rồi đứng dậy đi đến cầu thang .

-Tầng hai là phòng thằng bé .

Anh hơi gật đầu rồi đi lên phòng cậu . Tầng hai chỉ có một phòng duy nhất , nên anh cứ mở cửa đi vào .

'Cạch'

Một cục bông trắng đang nằm sấp trên giường đang chơi điện thoại , dường như cậu không biết là có người vào phòng mình . Anh nhẹ nhàng đi lại gần , không tạo ra tiếng động . đến cạnh giường cậu thì tay hạ xuống đặt lên phần mông đang ưỡn lên qua lớp chăn . Cậu giật mình hạ điện thoại xuống .

-Anh vào phòng tôi làm gì ?

Cậu gạt tay anh ra , ngồi dậy thẳng thóm . Cậu liếc sang cái điện thoại , tay vươn lên lấy nhưng anh đã nhanh hơn , chộp lấy điện thoại của cậu . Cậu hoảnh hốt nhào đến giành lại điện thoại nhưng bị một tay anh cản lại nên đành thu người ngồi im nghoảnh mặt đi chỗ khác .

-Véo ti ? Động ..... tôi không ngờ cậu lại ...

-Tại anh mà ....

Cậu chen vào liền thấy không ổn liền hạ giọng

-Không phải tại anh ư ?

Anh nhích lại gần người cậu , đặt điện thoại vào tay cậu , cất giọng ma mị.

-Cậu đọc đến đâu rồi ? Có điều gì chưa hiểu ?

Cậu giật mình , cầm ngay điện thoại tìm kiếm rồi chỉ vào đoạn văn cho anh xem .

-Cúc là gì vậy ? Còn thao là cái gì ? Câu văn mấy người này khó hiểu thật a.

Anh đọc lướt đoạn văn rồi cười nham hiểm nhìn cậu . Từ từ áp người cậu vào tường .

-Anh lạnh à , sao cứ áp sát vào người tôi thế ? Tôi giảm điều hòa lại nhé .

-Không cần .

Cậu buông điều khiển xuống , nhìn vào anh .

-Thế anh ... nhích ra một chút được không ?

-Cậu không phải có điều chưa hiểu sao ?

Cậu gật đầu .

-Để tôi chỉ cậu , nhưng cậu phải im lặng .

Cậu gật đầu . Anh từ từ nâng cậu ngồi lên đùi mình , vòng hai chân cậu qua hai bên hông của anh . Cậu nhíu mày không hiểu anh đang làm gì !

Tay anh từ từ di chuyển xuống hậu môn của cậu , chạm nhẹ vào nó . Cậu run lên .

-Chỗ này là cúc . Thao là dùng cái này ...

Anh nắm lấy tay cậu đặt vào chỗ cậu nhỏ của anh , cậu rụt tay lại nhưng tay đã bị anh giữ chặt .

-Dùng cái này .... cho vào cúc của cậu .

Cậu nghe vậy liền đỏ mặt quay sang chỗ khác . Miệng còn lẩm nhẩm .

-Thì ra là vậy .

-Cúc của cậu .... sao nhỏ vậy ?

Không biết từ lúc nào ,tay anh đã lìn vào quần đùi của cậu , tay đã đặt ở cúc huyệt . Cậu thở gấp khi anh khiêu khích nó .

-Cậu ở nhà ... không ngờ lại không mặc sịp .

-Anh thôi đi .

Cậu đánh vào người anh chỉ càng khiến anh hứng thú . Tay anh hết vuốt đùi cậu rồi dần tìm đến cậu nhỏ đang thả rong .

-Này ...

Cậu chặn lại .

-Cậu ban nãy chạm vào của tôi rồi

-Là do anh dùng tay tôi đặt vào mà .

-Cậu muốn ba cậu biết chuyện cậu đọc ....

Anh nói lửng câu rồi hất cằm vào điện thoại . Cậu nuốt nước bọt rồi để yên mặc kệ anh làm gì . Tay anh chạm đến thân cậu nhỏ , mặt cậu liền đỏ lên . Anh kéo người cậu lại gần mình , còn bản thân thì nhích lại cho cậu dựa vào tường .

-Lần sau phải mặc sịp .

Cậu gật đầu nhưng lại đơ người khi nghe anh nói tiếp câu sau .

-Cậu sẽ sang nhà của tôi .

-Cái gì chứ ???

-Ba cậu đã đồng ý chuyện đó .

Tay anh đã rời cậu nhỏ , di chuyển đến eo của cậu .

-Không được à ?

-Đúng vậy .

-Tại sao ?

-Anh không có bình thường , anh như cái người trong truyện .

Giọng cậu nhỏ , nhưng khiến anh bậc cười .

-Do cậu ngây thơ thôi . Cậu còn non lắm thỏ con à .

Cậu bị anh nhìn thẳng liền e dè cụp mắt xuống . Anh nâng cằm cậu lên .

-Cậu cứ ngây thơ và non như vậy đi . Tôi sẽ không phá hư cậu đâu .

-Anh vừa làm đấy thôi .

Cậu nói , ánh mắt không dám nhìn thẳng vào anh .

-Tôi vẫn chưa thao cậu mà .

Cậu lia mắt qua nhìn anh rồi lại lia mắt về chỗ cũ . Nhìn anh trong tí tắc nhưng cậu biết anh không có ý định thao cậu . Như anh nói , anh chỉ là giúp cậu hiểu cái đó là có nghĩa gì .

-Anh không về à , mai không phải đi học ư ?

Anh nhìn vào đồng hồ , tay vịn ở đùi cậu lùi người rời khỏi giường đứng xuống đất . Cậu sợ té nên giữ chặt vai anh . Anh tiến lại cửa sổ đặt cậu ngồi lên (cửa sổ có thềm á) .

-Có nên lưu chút kỉ niệm hay không ?

-Anh về là kỉ niệm của tôi rồi .

Nghe được anh liền nhíu mày , hôn lên tóc cậu rồi để hai chân cậu thẳng thóm lại . Sau đó thì rời đi .

-Ngủ ngon .

-Anh về cẩn thận .

Cậu nhìn ra cửa sổ , đợi một lúc thì thấy xe anh đang chạy ra cổng và lăn bánh đi mất . Cậu cũng quay về giường làm một giấc để mai còn đi học

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: