Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Em muốn nghỉ việc luôn sao ? ( END )

Tôi tròn mắt ngạc nhiên trước lời nói của cô gái kia
" Tôi là bạn của Wonyoung. Wonyoung nói sẽ không đến với Mint một thời gian nữa "
" Chỉ vì muốn lảng tránh tôi ? "
" Chị sẽ cho tôi vào làm chứ ? "
Công cuộc trai đổi thành công. Cô ấy sẽ vào làm, ý tôi là bạn của Wonyoung sẽ tiếp tục công việc của em ấy. Và tôi sẽ có đôi chút thông tin về em. Như vậy cũng không phải là không tốt, với Mint, và với tôi cũng như với cô nhân viên mới kỳ lạ ấy.
Kể từ ngày hôm đó, Mint có thêm nhân viên mới, nhanh nhẹn và hoạt bát, chỉ có điều lúc nào nhìn vào mắt cũng thấy buồn rười rượi. Chuyện về tình cảm của cô ấy cũng mau chóng được kể cho tôi nghe. Chúng tôi vẫn làm một vài sự kiện chia sẻ cảm xúc giống như hồi Wonyoung còn làm ở quán. Vậy mà thoắt cái đã tròn tháng kể từ ngày quán có nhân viên mới. Mọi công việc ở Mint trôi chảy hơn, không vấp váp như hồi tôi phải vật vã làm một mình khi Wonyoung đi. Tuy vậy, thi thoảng ngồi tính sổ sách bên phía bàn đối diện với chỗ MC đọc câu hỏi trong chương trình tôi lại thấy nhớ Wonyoung.
" Chắc là chị thấy nhớ Wonyoung lắm nhỉ ? "
Tôi không trả lời, vờ tiếp tục bấm loạn vài máy tính con con, những con số sai lè, không cho ra nổi một kết quả nào cả.
" Thật ra thì... trưa nay Wonyoung có ghé qua, nhưng lúc ấy chị đi vắng. Em định gọi cho chị nhưng Wonyoung vội về "
Tôi vẫn tiếp tục im lặng như thể câu chuyện không phải kể về Wonyoung, về người mà tôi vẫn nuôi thương nhớ. Bất giác bàn tay tôi có một hơi ấm sượt qua, lúc ngước mắt lên nhìn thì mọi thứ trở vè vị trí cũ
" Em cũng mong sao có một người nhớ và thương em nhiều như chị thương Wonyoung. Chuyện tình của em...thật tệ "
Cô gái bỏ đi, tôi nhún vai nhìn ra phía ngoài trời tối thẫm, màu đen như mực. May thay trăng rằm sáng rõ được một khu nên không còn thấy lòng chông chênh nhiều nữa. Tôi cầm điện thoại đang đặt trên bàn, bỗng dưng muốn nhắn gửi đến một người vài câu sến súa. Chẳng hạn như tôi thấy nhớ em, Mint thấy cần em. Hoặc là một vài câu hỏi han ân cần nào đó. Cuối cùng, tôi lại bấm nút send đi khi ô tin nhắn đóng dày đặc một khung đủ các loại ký tự.
" Nghỉ việc lâu thế là muốn nghỉ luôn rồi có đúng không ? Wonyoung, ngày mai em đi làm lại ngay cho chị. Kể cả bận, cũng phải ghé qua thăm Mint chứ ? Em cứ thế mà bỏ đi được à ? "
Sáng hôm sau Wonyoung qua thăm Mint thật. Tất nhiên, ngụ ý là thăm cả cô bạn kia, và thăm cả tôi nữa. Tôi thấy Wonyoung đứng ngoài cửa, một tà váy trắng điệu đà không giống như em mọi khi. Bình thường thân hình của em đã quá đỗi đẹp rồi, hôm nay nó lại vô tình làm cho trái tim tôi lệch thêm một nhịp. Nhưng chủ cần nghe tiếng bước chân là tôi nhận ra em, nên cố sức bước nhanh ra phía cửa. Lúc cửa vừa mở, Wonyoung hụt chân một bậc cầu thang, ngã vừa đúng vào lòng tôi. Tôi cúi xuống nhìn em cười rồi nghiêm nghị hỏi
" Mới xa quán một tháng mà quên hết ? "
Wonyoung lúng túng toan đứng dậy, trên tay còn lỉnh kỉnh đồ
" Để chị "
Tôi quay người đi với mớ đồ trên tay Wonyoung, bất giác miệng cười. Tôi thấy khung trời chiều nắng đẹp lạ, vàng ruộm cả những thảm sân ngoài hiên quán. Wonyoung tập tễnh đi đằng sau.
" Mấy lần em đến chị đều không có ở đây, hình như dạo này ngoài Mint ra, chị còn bận nhiều mối quan tâm khác ? "
Cô nàng nhân viên mới vừa thấy Wonyoung đi đằng sau tôi đã đánh mắt cười. Tôi đáp trả bằng một cái nháy mắt khác, rồi hắng giọng, ra vẻ trịnh trọng
" Ừ. Cũng có việc trọng đại cần phải lo "
" Ví dụ ? "
" Đi hẹn hò chẳng hạn..."
Tôi đặt đống đồ của Wonyoung xuống bàn mới nhận ra là bột làm bánh và khuôn inox hình trái tim. Có thêm mấy hộp mứt dâu, chocolate và đồ bắt kem. Tôi quay ra nhìn Wonyoung
" Em định làm bánh ? "
" Thì hôm nay sinh nhật chị mà..."
Thoáng thấy má Wonyoung ửng hồng, em vội vàng chạy lại bàn, sắp cẩn thận từng thứ ra trước mắt. Tôi lâng lâng mỉm cười. Là Wonyoung nhớ sinh nhật tôi nên mới đến, còn làm bánh cho tôi. Câu trả lời thế này đã đủ ngọt ngào chưa nhỉ ?
" Chị còn đứng đó ? Giúp em một tay đi "
Không biết vô tình hay cố ý, cô bạn của Wonyoung len lẻn ra chỗ tôi, dúi vào tay tôi một tờ giấy nhỏ
" Hôm nay em bận, chị cho em nghỉ nhé "
Nói rồi cô bạn ấy nhanh chóng xách túi ta về, khi ra khỏi quán còn không quên cầm theo cái biển nhỏ bằng hai lòng bàn tay thường hay được treo bên ngoài nếu hôm nào tôi lười nhác không mở quán
" Closed ! See U Tomorrow "
Vậy đó!
Một buổi gặp mặt chỉ có riêng tôi và Wonyoung. Ở trong lòng quán. Một vài chậu cây làm chứng, một vài cái chuông gió reo hò cổ vũ. Chúng tôi nói dăm ba câu chuyện kể từ ngày Wonyoung đi. Và tôi cố sức để không than thở mình đã nhớ em đến nhường nào. Tôi nói dối với em, Mint buồn và vắng khách một thời gian, rồi tôi nói tôi luôn bí bách trong việc giữ khư khư không gian quán Mint dành riêng cho một người, đến mức không muốn tuyển thêm bất kỳ một nhân viên mới nào cả. Cho đến khi bạn Wonyoung xuất hiện.
Tôi chợt cười, ngạc nhiên quay sang hỏi Wonyoung
" Mà này, có thật là bạn em bị đá không thế ? "
" Chị biết rồi à ? "
" Không. Chưa biết gì cả ngoài việc em cũng thích chị "
Wonyoung cười. Em vẩy vẩy hai bàn tay dính nhiều bột về phía tôi. Như chưa đủ để bớt ngại ngùng, Wonyoung xoa hai tay lên má tôi, để mặt tôi thành màu trắng của bột, lấm lem thê thảm. Tôi mặc cho em quậy phá, rồi bước ra sau lưng ôm lấy vòng eo của em, đặt cằm của mình lên vai của Wonyoung mắt hướng về đôi tay trắng nõn kia đang nhào bột làm bánh.
Hồi lâu, bánh cũng đã được làm xong và đặt ngay ngắn trong lò. Hai đứa chúng tôi ngồi chống cằm, dõi mắt về phía lò nướng, mặt mũi vẫn còn lấm tấm bột. Ngửi thấy mùi bánh thơm lừng, Wonyoung bất giác mỉm cười, tôi bất giác chạm môi vào chóp mũi em
" Cảm ơn em "
Lúc Wonyoung quay sang, em định nói điều gì đó nhưng tôi xoay nghiêng một góc 45 độ, hôn em tiếp sau nụ hôn vừa rồi, lần này nụ hôn trượt xuống môi, ngọt như vị chocolate. Nụ hôn sâu và nồng nàn, giống như quãng thời gian tôi chờ đợi tin tức từ em, giống như khi tôi biết em có tình cảm với tôi, cũng giống như lúc tôi nhìn khắp mọi nơi trong quán đều nhìn thấy hình ảnh của em. Tình yêu vì lẽ gì lại ngọt ngào đắm say đến thế. Có đắng đót, nhưng vừa đủ để khiến người ta say mê thêm. Tôi lồng tay mình vài bàn tay Wonyoung, em viết một vài chữ nguệch ngoạc lên bàn tay tôi. Đến khi nụ hôn vừa dứt, em ghé bên tai tôi thì thầm
" Là vì em sợ chị cũng giống như họ...nhưng chị không phải vậy "
Trời chuyển chiều, quán Mint vẫn đóng cửa im lìm. Chắc tôi phải khất lỗi với một vài khách quen vì đã lỡ chân ghé thăm nhưng quán đột nhiên đóng cửa. Vì Wonyoung đã nhận lời tỏ tình của tôi trước đây ít phút, đang ngủ ngon gối đầu trên vai tôi. Còn tôi, cười ngô nghê hồi tưởng lại từng quãng thời gian trước, và những khoảng thời hian trong ngày. Tôi vui đến độ nhìn thấy nụ cười trên môi Wonyoung ngay cả khi em đang ngủ. Và nụ cười ấy có mày của nắng, trong vắt đẹp lạ. Em trở về bên tôi như cách bình minh lại sáng lên trong mắt em
-----------
cuối cùng thì cũng end fic này suốt ròng rã mấy tháng trời. do lười nên mới kéo dài thời gian up chap. cảm ơn mọi người đã đón đọc ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro