7
Seokjin thở dài khi nghĩ đến tiết học cuối, cơn đau đầu xuất hiện đột ngột khiến anh chẳng đủ sức để làm gì, tay cố gắng ép thật chặt cao dán vào hai bên thái dương, đầu gục thẳng xuống bàn.
"Nghỉ ngơi đi, để chị dạy thay cho." Minhee cầm theo tài liệu đứng dậy, vỗ nhẹ đầu anh một cái.
"Chị là tốt nhất." Anh mệt mỏi trả lời lại, không hề có ý định ngẩng đầu lên nhìn. Cái nhức nhối giống như xung điện liên tục chạy qua đại não, đánh mạnh vào dây thần kinh, lan dần ra từng thớ cơ, khó chịu tới cực điểm. Mới ban đầu còn rất bình thường, nhưng từ sau khi dạy xong tiết ba, Seokjin gần như cạn kiệt sức lực, đầu đau đến mức cả người đều không muốn hoạt động thêm, suốt cả tiết bốn chỉ ôm đầu ngồi trong phòng, tới nói chuyện cũng lười.
"Em gọi Jimin nhé?" Namjoon vừa trở về phòng giáo viên, lập tức chạy tới chỗ anh, nghiêng người hỏi trong lúc lôi ra điện thoại.
"Không cần." Seokjin cau mày, tay phe phẩy vài cái coi như từ chối.
Namjoon nghe xong thì đảo mắt, tay vẫn thuận tiện ấn tìm danh bạ, mặc kệ người kia có cố gắng đập vài cái vào lưng mình. Y thậm chí cảm nhận được cả độ nóng của tay anh qua lớp áo, vì vậy càng thêm hoảng hốt, gần như nảy sinh ý muốn khiêng anh vào bệnh viện.
"Đừng có gọi!" Seokjin gầm gừ trong cổ họng, Jimin đã lo lắng quá nhiều rồi, anh không muốn chút chuyện cỏn con này làm cậu phải bỏ lại cuộc họp, lăn gần chục cây số tới đây chỉ để mang anh đi khám rồi lại nhận lấy kết quả ốm vặt.
"Người anh sắp bốc cháy rồi đấy." Namjoon trừng mắt, cố gắng gạt bàn tay đang nắm lấy lưng quần mình ra, tránh cho anh một phát kéo tuột nó xuống.
"Anh đây rất nóng bỏng, anh biết điều đó, không cần chú em phải báo lại cho em ấy đâu." Seokjin đùa giỡn và tỏ ra mình không mệt mỏi chút nào, nhưng nó hoàn toàn vô hiệu khi anh còn chẳng thể nhấc thẳng người dậy, những đường nhăn giữa hai hàng lông mày ngày càng rõ ràng hơn, cả khuôn mặt cũng trở nên đỏ bừng.
"Nếu Jimin biết chuyện ngay, em ấy sẽ rất lo lắng, nhưng em ấy chắc chắn sẽ giận anh nếu là người cuối cùng được biết."
"Chỉ mệt một chút thôi, vài phút nữa sẽ hết mà."
"Anh đang sốt rất cao đấy, em còn thấy anh đập đầu xuống bàn, như vậy mà là một chút à?"
"Namjoon..."
"Không là không." Y cương quyết ấn số gọi đi, không quá mười giây đầu bên liền có người bắt máy.
- Seokjin làm sao?
Đánh hơi cũng nhanh thật. Namjoon một bên cảm khái, nhanh chóng trả lời lại, "Anh ấy ốm rồi, nặng lắm."
- Em sẽ đến trong nửa tiếng nữa - Jimin âm giọng bình tĩnh lại pha chút lạnh lùng, ánh mắt tức tối nhìn thẳng tới đối diện, nơi có cái bóng xiêu vẹo đứng ngay góc phòng, hướng phía cậu nở nụ cười, hốc mắt vẫn như trước trống rỗng, máu từ bên trong tràn ra thật nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro