Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5 : Chúng ta tìm thấy nhau dưới cơn mưa - 1



Căn nhà lạnh lẽo mấy khi lại trở nên ấm áp. Ngày nghỉ hiếm hoi của Min Hyun và Jae Hwan trôi qua rất giản dị, họ chỉ ở trong nhà, thức dậy, cùng nhau ăn uống, cùng nhau xem một bộ phim nào đó, chẳng buồn bước chân ra khỏi cửa.

Trên ghế sofa, Jae Hwan cuộn cả người tựa vào lòng Min Hyun, cả hai cùng chăm chú vào màn hình TV đang chiếu một bộ phim hành động gây cấn. Thời tiết hôm nay có vẻ âm u, chỉ mới xế chiều mà mây đã che hết mặt trời, có vẻ tối nay sẽ mưa lớn. Cả căn nhà đều chưa bật đèn có chút tối tăm, chỉ có ánh sáng từ màn hình TV nhấp nháy.

- Bộ phim này chán quá! Chỉ có cảnh đánh nhau là hay thôi !

Jae Hwan biểu môi, khẽ trở người, rút sâu vào lòng của Min Hyun. Anh chỉ mỉm cười, nhìn chàng trai đang làm nũng kia. Có ai ngờ được cậu là cảnh sát, hùng hùng dũng dũng đi tra bắt cướp hằng ngày không chứ. Jae Hwan ở nhà như một con mèo lười biếng, lúc nào cũng coi Min Hyun như cái gối bông mà ôm ấp, tựa vào. Khác xa với cảnh sát Jae ở Sở cảnh sát, khi hỏi cung tội phạm thì lớn tiếng tra khảo, khi đuổi bắt cướp thì tay chân lanh lẹ, đánh đấm không ngừng.

- Em tựa vào anh nãy giờ hết nửa bộ phim rồi mới bảo chán! Sao không nói sớm đi, cánh tay anh sắp tê liệt rồi !

Min Hyun lấy cánh tay dưới đầu Jae Hwan ra vẫy vẫy, để Jae Hwan lấy mình làm gối đến cánh tay tê rần không còn cảm giác. Jae Hwan phì cười khoái chí, cậu ngồi dậy lấy điều khiển bấm tắt TV rồi đến bên cửa sổ kéo màn ra nhìn bầu trời xám xịt.

- Trời lại sắp mưa rồi, mới có bốn giờ chiều mà cứ tưởng tối !

- Có vẻ tối nay không thể ra ngoài ăn rồi, em nấu ăn đi. Em bắt đầu nấu từ bây giờ, may ra bảy, tám giờ tối có cơm ăn là chuẩn !

- Anh muốn ăn thì tự đi mà nấu! Biết em nấu tệ mà cứ khoái trêu chọc! Còn nếu tha thiết muốn ăn đồ em nấu thì cho anh lựa. Một mì gói, hai trứng chiên! _ Jae Hwan lườm Min Hyun thở hắt ra. Thấy gương mặt cười cười đầy vẻ trêu ngươi của hắn thật muốn đấm cho vài phát.

- Vậy chút nữa anh nấu, còn em thì rửa bát đi !

- Anh làm hết đi! Anh nấu, anh rửa luôn! Em đang bị thương mà, cần được nâng niu! _ Jae Hwan giơ cánh tay băng bó của mình lên, ra lệnh cho Min Hyun.

- Được! Để anh hảo hảo nâng niu em, ngày mai không cần đi làm! Ở nhà đến hết tuần đi nhé, cảnh sát Jae !

- Không được! Ở nhà chán lắm, em muốn đi làm, còn bao nhiêu vụ chờ em phá án nữa! Anh biết Tổ trọng án không có em là không phá án được mà !!! _ Jae Hwan vỗ ngực đầy tự tin, mặt thì hất lên rất tự cao.

- Em nghĩ em là ai? Mấy anh trong đội mà nghe được thì cười cho không còn chỗ nấp đấy! _ Min Hyun phì cười, đưa tay vỗ vỗ đầu Jae Hwan như dạy con nít.

- Hứ! Tất nhiên là không có em thì tổ trọng án sẽ loạn lên đấy! Bởi vì Đội trưởng Hwang bận nhớ em, tâm trí đâu mà phá án chứ! _ Jae Hwan đẩy bàn tay Min Hyun trên đầu mình xuống, nhướn mày trêu chọc anh.

Min Hyun bật cười thành tiếng, như một thói quen, ôm trọn lấy Jae Hwan từ đằng sau hôn lên tóc cậu. Cả hai hướng mắt ra cửa sổ ngắm nhìn bầu trời lúc chuyển mưa rất u ám, nhưng cả anh và cậu đều thích ngắm nhìn nó. Mưa đối với mọi người là một điều phiền phức, ai cũng tìm chỗ trú mưa khi những hạt mưa bắt đầu rơi.Với Min Hyun và Jae Hwan mưa lại là sự chở che, là nơi ẩn nấp an toàn, là những kí ức khó quên...

[          Đêm đó là một đêm mưa dầm ẩm ướt, đội của Min Hyun được lệnh hỗ trợ Tổ điều tra ma tuý hành động ở một vũ trường lớn có tiếng ở Seoul. Cơn mưa dai dẳng cả ngày không dứt, không khí có chút ảm đạm, đường phố rất vắng người, có lẽ ai cũng về nhà tránh mưa hết rồi, hàng quán cũng đóng cửa sớm hơn thường lệ vì chẳng có khách. Thế nhưng vũ trường nơi họ làm nhiệm vụ vẫn sáng đèn, tiếng nhạc xập xì vẫn vang lên không ngừng lấp cả tiếng mưa. Có vẻ với những kẻ tìm đến nơi này thì thời tiết ra sao chẳng quan trọng với họ. Những chiếc xe hơi thể thao vẫn tấp nập ra vào, nhân viên phục vụ ân cần cầm dù chạy ra đón thượng đế của họ.

- Sếp Hwang! Chút nữa đội của tôi và anh sẽ chia làm hai. Đội của tôi tiến vào từ cửa trước, tổ của anh giữ cửa sau. Vũ trường này là nơi phân phối thuốc lắc nên khi chúng tôi ập vào từ cửa trước chắc chắn đám buôn thuốc sẽ bỏ trốn bằng cửa sau, tổ của anh chỉ việc tóm gọn bọn chúng.

Đội trưởng Han của Đội điều tra ma tuý đứng bên cạnh Min Hyun bàn tính kế hoạch hành động. Min Hyun chăm chú nghe và phối hợp cùng, đây không phải lần đầu hợp tác cùng nhau nên họ vô cùng ăn ý.

- Vũ trường này có tổng cộng ba cửa sau, tổ chúng ta có sáu người, hai người giữ một cửa! Nhanh chóng vào vị trí !

Min Hyun sau khi bàn bạc cùng sếp Han, nhanh chóng chạy vào xe của đội mình. Anh lập tức giải thích rõ bố trí và phân công hành động cho các đồng đội. Jae Hwan chỉ vừa vào đội vài tháng, cũng dần quen hơn với cách làm việc của đồng đội mới. Daniel và Seung Woo là cặp bài trùng, đi đâu làm gì cũng có nhau nên đương nhiên khi làm nhiệm vụ cũng tự động cùng nhau phân thành một nhóm. Ji Hoon và Ji Sung cũng thân thiết với nhau, thành ra lúc nào Jae Hwan cũng được theo Đội trưởng. Jae Hwan ngưỡng mộ Min Hyun nên lần nào làm nhiệm vụ cùng anh cũng vừa vui vừa lo.

Cả đội của Min Hyun phải dầm mưa trong con hẻm tối mai phục. Trời thì lạnh, còn bị ướt mưa không khỏi làm cơ thể phát run. Jae Hwan không kìm được mà hắt xì vài cái, Min Hyun thấy vậy liền nhíu mày phàn nàn cậu.

- Này Jae Hwan, cậu phải chăm rèn luyện cơ thể hơn đó! Mới đứng mưa vài phút đã nhảy mũi rồi !

- Đội trưởng à, hắt xì không liên quan đến thể lực đâu! Hắt xìiiii !!! _ Jae Hwan bướng bỉnh trả lời, lấy tay che mũi mình lại, nhảy mũi thêm vài cái.

- Cậu còn dám cãi tôi? Nhìn cậu có ai bảo là cảnh sát không? Mặt thì lúc nào cũng trắng hồng, thân hình thì ốm yếu! Lần sau nếu có nhiệm vụ giả gái, tôi nhất quyết tiến cử cậu !

- Da tôi trắng liên quan gì chứ! Tôi nhấn mạnh với Đội trưởng là tôi ốm chứ không yếu! Mà Đội trưởng à, anh bớt phàn nàn về tôi được không !!!

Jae Hwan mặt thì phụng phịu trả lời con người trước mặt, lòng cậu lại thấy vui vui. Chỉ vừa vào đội vài tháng , cậu đã có thể nhanh chóng thân thiết với mọi người, kể cả đội trưởng khó tính này. Nghĩ lại thời ở Học viện, lại gần Min Hyun thật không dễ, cứ tưởng anh lạnh lùng không cảm xúc. Vậy mà bây giờ khi tham gia vào Tổ trọng án, trở thành đồng đội kề vai sát cánh vào sinh ra tử cùng nhau thì Jae Hwan mới nhận ra, Min Hyun đối với anh em đồng đội vô cùng tốt, quan tâm, tận tình vô cùng.

Min Hyun trong lúc chờ làm nhiệm vụ có thể vui vẻ cười nói động viên đồng đội, nhưng chỉ cần có tín hiệu hành động liền trở thành con người khác, vô cùng nghiêm túc và dứt khoát. Đứng đợi một lúc lâu, sếp Han truyền tín hiệu đến chuẩn bị bắt người. Các anh em trong đội trọng án liền trở nên nghiêm túc vào vị trí mai phục.

Tiếng người chạy nói ồn ào, che lấn, xô đẩy, chửi thề vang ầm lên như đàn ong vỡ tổ. Một đám người tuôn chạy ra từ cửa sau. Bọn côn đồ buôn thuốc không hề dễ đối phó, bọn chúng lao vào đánh đấm với cảnh sát tìm đường thoát thân. Min Hyun nhanh như vũ bão đưa chân tung cước đá một tên bay vào tường khoá tay hắn ra sau lưng còng lại. Tay còn lại túm lấy tay tên thứ hai bẻ ngược ra sau ép hắn quỳ xuống. Một mình Min Hyun đã có thể nhanh chóng tóm gọn hai tên. Jae Hwan cũng không tệ, đuổi theo tên chạy trốn, nhảy lên đá vào lưng khiến hắn lảo đảo té nhào ra đằng trước. Cậu túm lấy tay hắn áp mặt hắn vào tường, lấy còng khoá tay hắn lại.

Cả con hẻm nhỏ vang lên tiếng ẩu đả không ngừng, bên phía của Daniel và Seung Woo cũng nhanh chóng tóm gọn hết bọn chúng, cùng Ji Hoon và Ji Sung giải bọn tội phạm ra xe. Min Hyun đi đến phía của Jae Hwan, gật đầu khen ngợi cậu.

- Cậu chạy nhanh thật đấy! Cứ tưởng là để chạy mất một tên rồi !

- Tôi đã nói với Đội trưởng là tôi ốm chứ không yếu mà ! _ Jae Hwan nghênh mặt trả lời, vô cùng tự hào vì lời khen của anh.

Min Hyun cùng Jae Hwan trao ba tên mình vừa bắt được cho Ji Hoon dẫn ra xe. Bỗng Min Hyun thấy được một bóng người thấp thoáng đằng sau đống rác trong con hẻm, nghi ngờ là tội phạm nên một mình quay lại. Min Hyun đi từng bước nhẹ về phía có tiếng động, tay anh đặt lên khẩu súng vắt bên hông.

- Bọn cảnh sát chết tiệt !!!!

Bỗng một tên nhảy bổ ra từ trong đống rác, tay cầm một bình xịt nhỏ xịt thẳng vào mặt của Min Hyun. Min Hyun có chút lảo đảo nhưng phản xạ anh vô cùng tốt, một cước túm lấy tên đó, khống chế hắn vào tường còng tay lại. Hơi xịt đó có mùi rất thơm, Min Hyun bất ngờ bị xịt vào mặt không khỏi khó chịu mà ho sặc sụa. Có lẽ tên này trốn trong vũ trường đã lâu, khi thấy cảnh sát đi gần hết mới trốn ra, không ngờ lại bị Min Hyun phát hiện nên mới dùng bình xịt trong tay để tự vệ.

- Đội trưởng! Anh có sao không ?

Jae Hwan hớt hải chạy lại khi thấy Min Hyun vừa bắt thêm một tên, nhìn anh ho sặc sụa có chút lo lắng. Jae Hwan chạy đến nơi thì đập vào mắt cậu là bình xịt màu trắng đang nằm lăn lóc trên nền đất. Mắt cậu mở to, cậu biết công dụng của bình xịt đó là gì.

- Đội trưởng... Anh bị... hắn xịt cái này vào mặt sao ?

Jae Hwan giọng run run hỏi, cậu cũng bối rối không biết giải thích cho anh thế nào. Nhìn Min Hyun có lẽ không biết loại thuốc này. Trước đây Jae Hwan làm ở Tổ chống tệ nạn nên biết được loại thuốc xịt này có công dụng gì.

- Phải... Tôi vào toilet rửa mặt, cậu giải hắn ra xe đi !

Min Hyun nhíu mày vô cùng khó chịu, anh đẩy tên tội phạm qua cho Jae Hwan, rồi quay vào trong vũ trường. Mùi hương của thứ hắn xịt vào anh thật khó chịu, Min Hyun có chút choáng váng tìm đường vào toilet.

Jae Hwan lòng không yên, nhanh chóng giao tên tội phạm cho đồng nghiệp rồi chạy theo Min Hyun. Vào toilet, thấy Min Hyun đang cúi vào bồn nước hất nước lên mặt.

- Đội trưởng... anh cảm thấy sao rồi... có ổn không ?

Giọng Jae Hwan run run, cậu cũng không biết mở lời nói với anh thế nào. Nhìn Min Hyun có vẻ hơi choáng váng rồi, cậu liền nhanh chóng đi đến đỡ anh. Min Hyun thấy đầu óc có chút quay cuồng, đứng không vững.

- Thứ hắn xịt vào tôi là cái gì vậy... Chóng mặt quá !

- Là... thuốc kích dục... dạng này có công dụng nhanh lắm...

- CÁI GÌ ???

Jae Hwan rụt rè trả lời, lấy tay anh quàng lên vai mình đỡ anh đứng dậy. Min Hyun đầu óc quay cuồng, nghe Jae Hwan nói xong khiến anh phát điên mà quát lên. Jae Hwan cũng không biết giải quyết ra sao, chính cậu lúc này cũng bối rối.

- Mau đưa tôi ra khỏi đây trước khi có ai khác phát hiện ra tôi trong tình trạng mất mặt này !

Min Hyun ôm lấy trán mình, cố thanh tỉnh bản thân, miệng gằn từng chữ một. Hẳn là bây giờ anh đang tức điên lên trong người. Jae Hwan cố dìu anh ra khỏi vũ trường bằng cổng sau, len theo con hẻm dẫn ra khỏi khu vực phong toả của cảnh sát. Cậu bắt một chiếc taxi, đỡ anh lên rồi bảo bác tài chạy đi. Cả hai thân người đều ướt nước mưa, nhưng cơ thể của Min Hyun đang nóng lên từng hồi. Min Hyun nhắm chặt hai mắt cố điều chỉnh hơi thở mỗi lúc một hỗn loạn của mình, cơ thể anh nóng nực, rạo rực đến phát điên.

- Đến bệnh viện ! _ Jae Hwan nói với bác tài, gương mặt cậu vô cùng lo lắng quay sang nhìn Min Hyun.

- Không được! Về nhà của tôi !

Min Hyun cáu gắt hét lên, anh đọc nhanh địa chỉ của mình rồi lại nhắm mắt, cơ thể của anh lúc này căng cứng. Min Hyun vô cùng khó chịu trong người, đầu óc thì trống rỗng, anh không thể đến bệnh viện được. Tin anh bị tội phạm xịt hơi kích dục vào mặt mà lan truyền khắp sở cảnh sát thì không hay một tí nào. Mặt mũi của anh và của ba anh sẽ ra làm sao? Chưa kể những kẻ không thích anh rất nhiều, bọn họ sẽ thêu dệt chuyện này lên đến mức độ nào thì anh không dám nghĩ đến. Xe ngừng trước khu căn hộ của mình, Min Hyun loạng choạng xuống xe đi thẳng vào trong. Jae Hwan chạy theo đỡ anh, cứ sợ là anh sẽ té bất cứ lúc nào.

Min Hyun mở cửa vào trong nhà, lảo đảo đổ cả người xuống sofa, người anh toát đầy mồ hôi, hơi thở mỗi lúc một gắt gao. Jae Hwan đi đến chạm vào người anh, cơ thể anh nóng như lửa đốt.

- Jae Hwan... đừng chạm vào người tôi... Cậu mau về đi !!! _ Min Hyun đẩy tay của cậu ra, quay đi chỗ khác tránh mặt cậu.

Không biết có phải do tác dụng của thuốc không, Min Hyun khi nhìn vào Jae Hwan, cơ thể lại nóng hơn. Quần áo của Jae Hwan ướt mưa dính sát vào cơ thể, gương mặt cậu thì trắng hồng, làn da nhìn thôi cũng đã thấy mịn màng chứ không cần chạm tới. Khi Jae Hwan tiến đến, tay cậu đặt lên người anh, Min Hyun như có dòng điện chạy dọc cơ thể, khiến anh như muốn lao đến người đối diện làm chuyện đồi bại.

- Anh như vậy sao tôi về được! Tôi có cách này!



HẾT CHAP 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro