Chap 3 : Sợ... - 1
Jae Hwan trở về nhà, uể oải nằm vật ra trên sofa. Cậu thở dài, nhìn lên trần nhà trắng toát. Khẽ nhắm đôi mắt mỏi nhừ của mình lại, cậu thực sự rất mệt, rất muốn ngủ, nhưng sao lại không thể thẳng giấc. Hít một hơi thật sâu, Jae Hwan nhíu mày khi chỉ toàn ngửi được mùi thuốc sát trùng nồng nặc trên cơ thể mình. Theo phản xạ ngồi bật dậy, Jae Hwan vô tình chạm vào vết thương trên bắp tay khiến cậu rít lên một tiếng đau đớn. Cậu tiến vào phòng của mình, lết thết lấy quần áo mới rồi vào toilet tắm rửa.
Jae Hwan tắm gội xong đi lại trong nhà dọn dẹp sơ một chút, lúc trên xe cậu đã ngủ một giấc rồi, bây giờ cũng chẳng buồn ngủ tiếp, đành nhàm chán dọn dẹp nhà cửa vậy. Căn hộ này ban đầu là do Min Hyun thuê để tiện đi làm. Hắn không muốn chạm mặt cha hắn mỗi ngày, cũng không muốn mẹ hắn lo lắng khi thấy con trai đi sớm về khuya. Sau này, Jae Hwan mới dọn đến ở cùng, ngoài mặt nhìn vào thì chỉ đơn giản là đồng nghiệp cùng nhau sống chung, chia tiền thuê nhà mà thôi. Không một ai biết rằng, Jae Hwan phải chuyển đến đây ở là do "lệnh" của Min Hyun. Khiến cậu phải đóng kịch với mọi người rằng cậu bị chủ nhà cũ đuổi, chưa tìm được nhà mới này nọ.
Jae Hwan loay hoay một hồi, thoáng chốc cũng đã 8 giờ, cậu bật TV lên để xem trực tiếp buổi họp báo của Sở cảnh sát. Không biết Seung Woon đã bị bắt chưa, đêm qua cậu choáng váng do mất quá nhiều máu, sau đó liền được đưa đến bệnh viện để khâu vết thương nên chẳng biết tin tức gì cả.
Buổi họp báo bắt đầu rất đúng giờ, Min Hyun ngồi trên chiếc bàn dài cùng các cấp trên mặc sắc phục vô cùng uy nghiêm. Toàn bộ vật chứng của vụ án đều là cổ vật có giá trị lịch sử – văn hoá nên thu hút rất nhiều phóng viên. Cảnh ty Shin đại diện cầm micro bắt đầu buổi họp báo, trả lời các câu hỏi của phóng viên.
Min Hyun ngồi bên cạnh, gương mặt điển trai không giấu được sự mệt mỏi. Jae Hwan nhìn vào màn hình TV, vô thức mỉm cười, Min Hyun thật không quan tâm các buổi họp báo này. Lần nào cũng bị bắt tham gia, gương mặt hắn lúc nào cũng lạnh lùng, thờ ơ như thế.
Cuối buổi họp báo, cảnh ty Shin đưa micro đến cho Min Hyun, hắn cúi đầu nhận lấy, sau đó dõng dạc nhìn vào ống kính, rành mạch nói:
- Suốt một năm qua, các cổ vật liên tục bị đánh cắp sau khi công bố tại các bảo tàng. Cảnh sát chúng tôi đã nắm được thông tin về tập đoàn buôn lậu đồ cổ lớn nhất Hàn Quốc do Seung Woon đứng đầu. Chúng tôi nhận được tình báo Seung Woon sẽ tiến hành giao dịch với Francois, tên trùm buôn lậu của Châu Âu, tại Seoul vào đêm qua. Hành động lần này ngoài thu giữ được toàn bộ số cổ vật mà Seung Woon đã đánh cắp từ trước đến nay, chúng tôi còn bắt giữ được Francois giao cho cảnh sát quốc tế. Chúng tôi tin tưởng hành động lần này đã làm tan rã tập đoàn buôn lậu đồ cổ lớn nhất Hàn Quốc. Bên cạnh đó, trong hành động truy bắt đêm qua, Seung Woon đã trốn thoát, hiện lệnh truy nã đã được ban hành trên toàn nước. Seung Woon là tội phạm nguy hiểm, chúng tôi hy vọng người dân cùng hợp tác, báo cho cảnh sát nhanh nhất có thể nếu có tin tức của tên tội phạm này !
Jae Hwan chăm chú nhìn Min Hyun trên TV, lắng nghe từng lời hắn nói. Cậu lại vô thức mỉm cười, người yêu của cậu thật là đĩnh đạc, vừa giỏi lại vừa điển trai, khí chất cứ ngời ngời như thế. Nghĩ đi nghĩ lại, không hiểu sao Min Hyun lại có thể yêu cậu. Jae Hwan đôi lúc cũng không tin rằng cậu đang là người yêu của Min Hyun, dù rằng không công khai, không một ai biết, nhưng Jae Hwan biết, tình cảm đó là chân thực.
[..... Jae Hwan yêu thầm Min Hyun rất lâu rồi. Từ khi bước chân vào học viện cảnh sát, tham gia lớp ngoại khoá, cậu đã ngưỡng mộ đội trưởng đội bóng rổ rồi. Khi ấy, Jae Hwan được chọn làm đội trưởng đội bóng đá nhưng sau đó bị đuổi ra ngồi dự bị chỉ vì để được ngắm Min Hyun mà năm lần bảy lượt trốn tập chạy qua sân bóng rổ làm hậu cần, đưa nước đưa khăn chỉ để lại gần Min Hyun động viên vài câu, nghe anh nói hai từ "Cảm ơn".
Những năm tháng ở học viện cảnh sát, Jae Hwan chỉ là ngưỡng mộ Min Hyun thôi, chứ chưa được gọi là yêu. Cậu chỉ cảm thấy Min Hyun bằng tuổi mình, lại là thủ khoa đầu vào, trong học viện môn học nào cũng được tuyên dương, chơi thể thao cũng giỏi, vẻ ngoài thì tuấn tú. Dù nghe nhiều chuyện truyền trong học viện rằng Min Hyun được như vậy là do cha hắn làm lớn, các thầy ưu tú hắn là do sợ cha hắn, chứ Min Hyun cũng bình thường như bao học viên, chả có tài năng gì. Jae Hwan bỏ ngoài tai tất cả, chỉ vì cậu luôn âm thầm dõi theo Min Hyun, cậu biết anh chăm chỉ luyện tập như thế nào. Có lẽ chỉ có mỗi mình Jae Hwan tin thành tích mà Min Hyun đạt được là nỗ lực của bao đêm luyện tập đến rạng sáng.
Min Hyun không có bạn bè, hắn nghĩ ai tiếp cận hắn cũng vì gia thế mà thôi, nên thường hắn luôn lạnh lùng với tất cả bạn học. Vì thế Jae Hwan rất trông chờ đến lễ tốt nghiệp để có thể ăn mừng cùng hắn. Ngày tốt nghiệp, Jae Hwan cứ nghĩ mình sẽ được chụp ảnh chung với Min Hyun, kỷ niệm rằng cậu đã cùng anh tốt nghiệp chung một khoá, hỏi rằng anh có ấn tượng chút gì về cậu không? Cậu đã từ bỏ cả chức đội trưởng đội bóng đá để đi làm "đội trưởng" đội hậu cần đó. Jae Hwan cũng không biết rằng thiện cảm cậu dành cho Min Hyun còn hơn cả sự ngưỡng mộ, cho đến khi biết tin Min Hyun là thủ khoa đầu ra của học viện, xuất sắc đạt học bổng đi du học và sẽ không dự lễ tốt nghiệp với mọi người. Khi ấy, Jae Hwan mới cảm thấy hụt hẫng mà nhận ra thứ mình dành cho Min Hyun còn nhiều hơn hai chữ "ngưỡng mộ".
Tốt nghiệp xong, Jae Hwan cũng như bao người, được phân làm cảnh sát tuần tra. Trong lòng cậu vẫn ghi rõ hình ảnh của Min Hyun, lấy anh làm hình tượng mà phấn đấu làm việc, cậu biết để gặp lại Min Hyun cậu phải cố gắng rất nhiều. Min Hyun là tinh anh của cảnh sát, chắc chắn sẽ được phân về các tổ điều tra quan trọng chứ không phải làm cảnh sát tuần tra như cậu. Jae Hwan rất siêng năng, làm việc bằng 200% nhiệt huyết, cậu muốn sau này Min Hyun về nước, cậu có thể cùng đội với anh.
Hai năm trôi qua, Min Hyun trở về nước, trở thành đội viên của tổ trọng án Trung khu. Jae Hwan biết tin, vậy là Tổ trọng án Trung khu bắt đầu là mục tiêu của cậu. Jae Hwan càng hăng say làm việc hơn, liều mạng bắt cướp, lập biết bao nhiêu công trạng được cấp trên khen thưởng. Jae Hwan nộp đơn xin chuyển công tác đến Trung khu, nhưng để trở thành cảnh sát ở Trung khu đâu dễ dàng, đơn của cậu bị từ chối trên dưới mười lần. Ròng rã suốt bao năm, Jae Hwan chuyển công tác rất nhiều lần, từ cảnh sát tuần tra sang lực lượng phản ứng rồi cảnh sát chống tệ nạn, Jae Hwan cũng được tuyên dương rất nhiều lần nhưng cậu chưa từng ngừng lại vì cậu biết Min Hyun cũng sẽ không ngừng nỗ lực. Jae Hwan thừa nhận rằng đuổi theo Min Hyun quả thực rất mệt! Anh bẩm sinh đã giỏi, lại còn có thêm thế lực của cha. Phải chăng Jae Hwan đã lựa chọn mục tiêu quá cao?
Con đường nào cũng có đích đến. Jae Hwan lấy Min Hyun làm mục tiêu mà theo đuổi suốt 7 năm, cuối cùng cậu cũng thành công, cậu đã đặt chân đến được tổ trọng án Trung khu, mà lúc này, Min Hyun đã trở thành Thanh tra cao cấp, Đội trưởng tổ trọng án Trung khu, may mắn thay lại là cấp trên của cậu. Ngày nhận được đơn chuyển công tác, Jae Hwan đã ôm nó mà mỉm cười cả ngày, đến đi ngủ vẫn còn cười. Một phần vì đối với một cảnh sát, trở thành cảnh sát ở Trung khu chứng tỏ cậu là một tinh anh, một phần quan trọng hơn, là được vào đội của Min Hyun.
Ngày đầu tiên đến Trung khu làm việc, Jae Hwan lo lắng còn hơn lần đầu làm nhiệm vụ. Không biết anh ta có nhận ra cậu không? Không biết Min Hyun có khó tính không? Cậu còn thiếu sót nhiều, lỡ sai sót gì có bị anh chuyển cậu qua tổ khác không? Jae Hwan biết tính của Min Hyun rất lạnh lùng, lại còn thêm tính cầu toàn do áp lực từ nhiều phía. Jae Hwan vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày mà cậu lần đầu gặp lại Min Hyun.
Ngày hôm đó, Jae Hwan dậy từ rất sớm, đến sở khi bước vào văn phòng thì chưa một ai đến. Cậu đi tham quan một vòng sở rồi ghé vào canteen ăn sáng. Sở cảnh sát Trung khu có khác, hiện đại và đẹp vô cùng, canteen ở tầng cao nhất, bốn mặt là kính nhìn xuống thành phố. Mua cà phê xong, Jae Hwan loay hoay tìm bàn ngồi thì đập vào mắt cậu là hình ảnh của Min Hyun. Jae Hwan như đứng hình trong vài giây, bao năm rồi chưa gặp anh, người có vẻ đã vạm vỡ hơn trước nữa rồi, gương mặt đã trưởng thành hơn và khí chất vẫn ngời ngời như lúc còn ở học viện.
Min Hyun ngồi bên cửa sổ, vừa ăn sandwich vừa đọc hồ sơ, đôi chân mày nhíu lại đầy lạnh lùng. Anh mặc một chiếc áo sơmi trắng, tay xắn lên đến khuỷu, vừa nhăm nhi tách cà phê bốc khói, tay lật lật xấp tài liệu trên bàn. Hình ảnh đó thật là giống một nghệ sĩ hơn là một thanh tra cảnh sát.
Jae Hwan ngồi xuống một chiếc bàn nào đó, mắt vẫn giữ tầm nhìn về con người kia. Bóng hình tồn tại trong tâm trí cậu suốt bao năm qua, là động lực cho cậu đạt được những thành tích như ngày hôm nay. Jae Hwan cứ thả hồn mình bay theo gió, cứ ngắm nhìn con người trước mặt đến quên cả ly cà phê nóng hổi của mình giờ đã nguội ngắt.
Min Hyun liếc nhìn đồng hồ đeo tay, rồi thu dọn hồ sơ trên bàn, uống hết tách cà phê. Jae Hwan thấy thế liền một hơi uống hết ly cà phê của mình rồi ba chân bốn cẳng chạy xuống văn phòng trước, cậu không thể đi trễ hơn sếp trong ngày đầu tiên được. Xuống đến văn phòng thì cậu thấy những đồng nghiệp mới của cậu cũng dần bước vào. Jae Hwan nhanh nhẹn cúi chào các sư huynh vô cùng lễ phép.
- Xin chào, em là Jae Hwan, vừa được chuyển từ Tổ chống tệ nạn khu 2 sang. Sau này mong mọi người giúp đỡ.
- Xin chào, xin chào. Chào mừng anh em mới nào! Anh đây là Daniel! Người từ trên xuống dưới to như con gấu này là Seung Woo. Tên đầu xù lúc nào cũng ôm laptop kia là Park Ji Hoon. Chàng trai đang uống cà phê bên cửa sổ kia là Ji Sung. Làm quen nào ! _ Người tên Daniel cao ráo, dáng người có hơi gầy, hai má lúm đồng tiền của anh ta là điều ấn tượng đầu tiên đối với Jae Hwan. Anh ấy vô cùng hoạt bát, là dạng người hoà đồng, liền bắt lấy tay cậu, giới thiệu với mọi người.
- Chào cậu, Jae Hwan! Cứ gọi tôi là Seung Woo ! _ Người tên Seung Woo kia có vẻ điềm đạm, đưa tay bắt với cậu.
- Chào Jae Hwan! Tôi là Ji Hoon, rất vui được làm quen với cậu. Chút nữa sếp Hwang sẽ tới. Sếp tuy tuổi còn trẻ nhưng năng lực vô cùng tốt! Mấy tên chúng tôi đây rất nể phục ! _ Người còn lại lên tiếng chào hỏi Jae Hwan, giọng anh ta trầm và ấm vô cùng.
- Dạ vâng! Em có biết Đội trưởng Hwang! Em học cùng khoá với Đội trưởng ở Học viện, từ lâu đã khâm phục khả năng của Đội trưởng rồi !
Mọi người vui vẻ chào hỏi đến khi có tiếng bước chân cắt ngang cuộc nói chuyện. Min Hyun gật đầu chào đồng nghiệp, ánh mắt dừng lại ở Jae Hwan.
- Cậu hẳn là Jae Hwan! Vào văn phòng của tôi một chút, tôi có vài việc cần trao đổi để cậu dễ hoà nhập công việc với mọi người hơn ! _ Min Hyun lên tiếng, giọng nói đều đều băng lãnh _ Còn các anh coi lại hồ sơ vụ án của Cha DongWon, 15 phút nữa bắt đầu họp ! _ Nói xong Min Hyun đi thẳng vào phòng mình.
- Yes sir !!!! _ Tất cả mọi người đồng thanh.
- Đừng sợ! Sếp Lee lạnh lùng vậy thôi, chứ tính tình tốt lắm ! _ Daniel đi ngang Jae Hwan mỉm cười vỗ vai cậu.
Jae Hwan gật đầu rồi đi nhanh vào phòng Đội trưởng, trong lòng cậu hiểu rõ Min Hyun hơn ai hết nên cậu chẳng cần lời an ủi của Daniel đâu, nhưng dù gì cậu cũng thấy vui vì vừa đến nơi công tác mới lại được các đồng nghiệp mới quan tâm như vậy.
- Vào đi, mời ngồi _ Min Hyun ngước nhìn cậu, khi nghe tiếng gõ cửa.
- Chào Đội trưởng Hwang, tôi là Jae Hwan, vừa chuyển từ Tổ chống tệ nạn khu 2 sang. Sau này sẽ cố gắng hết sức phối hợp với các đồng nghiệp để giúp sức cho tổ chúng ta !
- Tốt lắm! Thật ra tôi có đọc hồ sơ của cậu rồi, thành tích của cậu ở các tổ trước đây rất tốt. Nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở khi cậu đến với Tổ trọng án, công việc khó khăn và nguy hiểm hơn nhiều, hy vọng cậu sẽ nhanh chóng hoà nhập ! _ Min Hyun nhìn vào sấp hồ sơ gật gù nói _ Cậu cứ hỏi Daniel về hồ sơ các vụ án tổ chúng ta đang theo, khi vào họp tôi sẽ nói rõ hơn. Không biết gì cứ hỏi mọi người, các anh ở đây đều rất tốt. Daniel thì ăn nói rất lanh lẹ, cậu nên học hỏi anh ấy khi đi moi tin điều tra. Seung Woo rất ít nói, điềm đạm nhưng năng lực suy luận rất tốt, còn Ji Hoon thì rất rành về công nghệ thông tin, chỉ số IQ rất cao. Ji Sung rất nhanh nhẹn, thể lực vô cùng tốt. Cậu cứ từ từ mà học hỏi !
Thì ra Min Hyun đến sớm là để đọc hồ sơ của đồng nghiệp mới. Jae Hwan càng thêm tự hào về anh, hình mẫu của cậu trước giờ thật đáng để ngưỡng mộ mà. Có được người cấp trên như anh thật tốt.
- Còn một việc nữa ! _ Min Hyun đóng hồ sơ lại, khoanh tay trước ngực nhìn thẳng vào Jae Hwan rất nghiêm túc _ Khi làm việc, tôi rất nghiêm khắc, chúng ta bằng tuổi nhau, nhưng tôi lại làm cấp trên của cậu, tôi biết cậu sẽ có chút khó chịu trong lòng nhưng cậu có thể trao đổi riêng với tôi ngoài giờ. Còn trong lúc làm nhiệm vụ, TUYỆT ĐỐI không được để những thứ suy nghĩ cá nhân ảnh hưởng tới tập thể !
- Tôi hiểu mà đội trưởng! Tôi ngưỡng mộ đội trưởng từ lúc chúng ta học chung ở học viện rồi! Năng lực của Đội trưởng, tôi tuyệt đối nể phục, tôi không quan trọng việc tuổi tác! Quan trọng là năng lực của đội trưởng cao hơn tôi, thì anh là cấp trên của tôi. _ Jae Hwan đứng dậy, nghiêm túc nói dõng dạc. Sự ngưỡng mộ, tình cảm của Jae Hwan dành cho Min Hyun lại tăng lên gấp bội, cậu không giấu được cảm xúc mà mỉm cười tươi rói với Đội trưởng trước mặt.
Min Hyun nhíu mày khó hiểu, họ đang nói chuyện nghiêm túc, nụ cười sáng bừng đó của Jae Hwan hình như không đúng thời điểm. Nhưng nụ cười đó rất quen, ấn tượng của Min Hyun đối với nụ cười đó rất mạnh. Jae Hwan tự nhận thấy mình vừa làm điều ngu ngốc, liền đỏ mặt, cúi chào anh chạy ra ngoài.
- Thì ra cậu trai hậu cần hay mặc đồ bóng đá hồi đó là cậu ấy ! _ Min Hyun gật gù thì thầm, vô thức mỉm cười nhớ lại. .....]
HẾT CHAP 3.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro