Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Silver acetylide.

"Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát.
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh." (*)

-------------------

Jaehwan sở hữu giác quan thứ sáu khá đặc biệt. Em có thể nhận biết được mùi hương và màu sắc của thời gian, biết được cả những kí ức của một đời người qua những hương sắc của thời gian đó. Câu chuyện này, chỉ có những nhân viên của Methoxymethane biết.

Và khi thấy Minhyun, em chợt cảm nhận được cái sắc vàng hổ phách, cùng với mùi ngai ngái của lá cây thuỳ dương sau hàng giờ liền bị ánh mặt trời thiêu đốt. Lầm tưởng rằng thứ mùi đó là do anh thả bộ dưới hàng cây thuỳ dương dài dọc con đường mòn nhỏ mà có, nhưng trực quan của em, cùng với màu hổ phách như nhắc bảo em rằng, người ngồi trước mặt em chắc chắn không phải là người dưng nước lã. Có lẽ rằng, tình duyên từ kiếp trước đã quá lâu bền, quá mạnh mẽ mà hoá thành một dấu hiệu cho em nhận ra.

Em hy vọng, rồi cuối cùng lại rệu rã. Bởi điểm xuất phát của em ở kiếp này vốn chỉ như số phận của một sinh vật phù du bé nhỏ; mong manh và chẳng thể lường trước được ngày mai sẽ ra sao. Rồi em thấy bản thân mình thật có lỗi, khi chính mình biết rằng sẽ chẳng thể sống một cuộc sống hạnh phúc bằng người, nhưng vẫn quá mong chờ, quá kì vọng để mà vội vàng tới trước mặt anh, một mình gặm nhấm cái cảm giác thân quen.

.

Sungwoon ra hiệu cho em lui về phía trong bàn pha chế. Ở đấy, đã có tất cả nhân viên của quán ngồi chờ sẵn với vẻ mặt đầy mong đợi. Em ngồi bệt xuống sàn, cố che dấu tất cả những mảnh vỡ kí ức ngổn ngang để tỏ ra mình ổn, rồi rất tự nhiên mà nói một câu khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

"Minhyun, anh ta có màu vàng nhạt hổ phách, và mang một mùi hương ngai ngái của lá thuỳ dương"

"Em có cảm nhận được kí ức?" Ha Sungwoon không chờ không đợi mà hỏi ngay tắp lự.

"Kí ức thì không. Chỉ cảm thấy có chút gần gũi ở kiếp trước. Nhưng em không tin vào trực quan của mình"

"Em quá mặc cảm về bản thân rồi." Nhân viên pha chế Ong Seongwoo cất tiếng nói. Đứa trẻ ngốc này, lúc nào cũng tự ti về bản thân, về hoàn cảnh cuộc sống. Với tất cả mọi người, Kim Jaehwan cũng giống như một giỏ hoa quả chín ép: bên ngoài là những thức quả thơm ngon nhất, đẹp mã nhất, nhưng bên trong lại chỉ toàn những quả xanh chua chát; sẽ chỉ chín khi nhận đủ lượng etilen từ quả phía ngoài - tức là tình yêu thương của mọi người. Hoặc là một người duy nhất đặc biệt quan trọng với em.

"Không sao Hwanie. Những người mình vốn gặp ở kiếp trước, phải hàng ngàn kiếp sau mới có thể gặp lại mà."

"Chờ em một chút" Jaehwan lưỡng lự vài giây, rồi thầm thì khe khẽ "Minhyun, em không thể đọc được kí ức của anh ta, nhưng em lại cảm nhận được rằng, ở đó chỉ tuyền một màu - lại là vàng nhạt. Màu của bạc acetylide."

"Jaehwan, em thực sự nghiêm túc?"

Cái nhà anh Sungwoon này, tại sao lại hỏi một câu đã biết chắc chắn câu trả lời chứ...

""Tại vì... cậu bạn tiền kiếp của em có họ Hwang. Hwang Minhyun."

"Thế nghĩa là sao?"

"Nghĩa là... thực sự có mối lương duyên. Sắc vàng của thời gian và ý nghĩa của dòng họ Hwang... hoàn toàn trùng khớp nhau."

.

Thành phố X. Mười một giờ năm chín phút. Methoxymethane cũng đã đóng cửa được một tiếng, sau khi anh và em quyết định ra ngoài thưởng ngoạn cảnh khuya. Trước khi bước chân ra khỏi tấm mái che nho nhỏ ngoài thềm Methoxymethane, Ha Sungwoon có nhìn anh với một đôi mắt sâu thẳm như đại dương huyền bí và một lời hứa sẽ cùng nhân viên của mình giúp đỡ cả hai tìm ra sự thật ẩn giấu.

-------------

Hmm... có vẻ hơi nhiều Hoá quá nhỉ🤔 Mình hứa sẽ chỉ nốt chương này thôi ㅋㅋㅋ
Mình sẽ cố gắng đẩy nhanh bộ này để ôn tập cho kì thi cuối cấp nữa.

From Gold.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro