Chap 3: Yến tiệc ở Tô gia
Khi Tô Vân Kỳ tỉnh lại, đã là buổi trưa ngày thứ hai. Trong sân, những bông hoa mai vẫn như cũ, chúng như được tẩy rửa qua làn mưa bụi rả rích.
Làn gió mát thổi qua, không khí trong lành, mơ hồ có thể ngửi thấy được một mùi hương hoa thanh nhã.
Tô Vân Kỳ nằm trên giường, đôi mắt mê ly nhìn ra bên ngoài cửa sổ trong sân viện, từng cánh hoa mai phiêu du theo làn gió,những chuyện xảy ra ngày hôm qua đều hồi tưởng lại trong tâm trí cô, nghĩ lại mà thấy sợ hãi.
Trong phế trạch âm trầm ấy, bóng người mờ ảo hay những người trong đội ngũ đón dâu, còn có đám người kia không hiểu sao lại đưa mình bắt đi...
Nếu không phải người đàn ông mặc quân phục đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ cả đời này của cô liền hủy trong tay cái lão già mập kia.
Người đàn ông đã cứu cô, cô cũng không biết, chỉ nhớ rõ lão già mập gọi hắn là Cố thiếu...
Cố thiếu...
Cái tên này, Tô Vân Kỳ luôn cảm giác mình giống như đã nghe qua ở nơi nào, nhưng lại không nghĩ ra...
Đang nghi hoặc, cửa phòng bị đẩy ra, Tô Vân Kỳ quay đầu nhìn, liền bắt gặp mẹ cô trông có vẻ lo lắng bước vào:
"Con xem này, bây giờ mới tỉnh, lúc nửa đêm hôm qua đột nhiên sốt cao, thật sự là dọa mẹ sợ !" Lan Tú vào cửa nhìn thấy Tô Vân Kỳ đã tỉnh, một bên vừa quở trách cô, một bên lại đi đến bên giường ngồi xuống, cũng giơ tay lên sờ lên trán của cô, may mắn, đã hạ sốt.
Tô Vân Kỳ nhăn nhó hỏi: "Con phát sốt khi nào?" Không phải cô té xỉu trong ngực của người đàn ông kia sao, ngay cả làm sao để trở về, cô cũng không biết.
Lan Tú trừng mắt với cô, quở trách lần nữa: "Xuân Bình nói hôm qua sau khi con tan học về, đi vào trong viện hái hoa mai thì mắc mưa, bởi vậy lúc nửa đêm mới phát sốt. Con nói, lớn như thế rồi , sao còn không nhận thức được điều này, trời mưa thì đi hái hoa làm gì?"
Cô lúc nào đội mưa đi hái hoa??
Tô Vân Kỳ nghe mẹ mình nói như vậy liền không hiểu nổi, nhưng cô cũng không phản bác lại bà, bởi vì có vẻ như bà cũng không biết hôm qua cô đã rời khỏi Tô gia.
Điều này khiến cô nghi ngờ, cô được người đàn ông mặc quân phục kia giải cứu, theo lý mà nói, nếu hắn ta đưa cô trở về, hẳn là sẽ kinh động đến người ở trong Tô gia.
Nhưng theo tình hình hiện tại, mẹ mình cùng nha đầu Xuân Bình cũng không hề biết chuyện.
Như vậy làm thế nào hắn ta có thể đưa cô trở về ??
Thấy Tô Vân Kỳ trầm mặc không nói, Lan thái thái cũng không nhẫn tâm trách cứ cô nữa.
Từ nhỏ, Tô Vân Kỳ rất hiểu chuyện, lần này mắc mưa sinh bệnh, đây cũng là ngoại lệ, cho nên Lan thái thái không tiếp tục truy cứu mà gọi nha hoàn Xuân Bình vào giúp Tô Vân Kỳ chải đầu rửa mặt.
Bởi vì hôm nay là ngày sinh nhật của chính phòng phu nhân Tần Tố Phương, quản gia phục mệnh Tô Định Quốc ở phía trước sảnh chuẩn bị tiệc tối, tất cả thành viên trong gia đình đều phải có mặt để chúc mừng Tần phu nhân.
Mặc quần áo tử tế, Tô Vân Kỳ ngồi trước gương để Xuân Bình chải đầu. Cô lơ đãng nhìn mình trong gương, suy nghĩ lại những sự tình phát sinh ngày hôm qua.
Đột nhiên, ánh mắt của cô rơi vào một cái hộp trên bàn trang điểm. Toàn thân chiếc hộp được phủ một màu đen, phía trên được khắc một số hoa văn kì dị. Tô Vân Kỳ cầm lấy nó và mở ra xem, bên trong được đặt một đôi vòng tay đẹp tinh xảo.
Trước kia, Lan thái thái thường xuyên chọn một số đồ trang sức đẹp mắt và gửi cho cô, bởi vậy nên Tô Vân Kỳ liền cho rằng chiếc vòng tay này cũng được bà mang đến. Không suy nghĩ thêm nữa, cô đặt chiếc hộp trở lại bàn trang điểm.
Đến chạng vạng tối, ở sảnh trước đã bầy đầy bàn, mọi người trong Tô gia đều lục đục đi tới. Tô gia là một trong những thế gia giàu có nhất ở thành phố Nam Đường, người đứng đầu là Tô Định Quốc. Ngoại trừ chính phòng phu nhân Tần Tố Phương, ông còn cưới sáu di thái thái, mấy phòng cùng với nhi nữ tổng cộng mười ba người.
Tô Vân Kì xếp thứ bảy trong tất cả các cô con gái, tuy nói mẹ của cô - Lan Tú là tam thái thái, vào cửa sớm nhưng nhà ngoại cũng không phải gia tộc lớn. Cho nên bà gả vào Tô gia cũng không nhận được sự sủng ái. Bởi vậy, qua nhiều năm mới sinh được cô- cô con gái Tô Vân Kỳ này.
Chính phòng phu nhân Tần Tố Phương dưới gối nay đã có một trai một gái. Con trai trưởng của bà là Tô Vũ An, năm nay đã hai mươi sáu, hiện tại đang giúp Tô lão gia quản lý công việc kinh doanh. Người con gái là Tô Vũ Sở, năm nay hai mươi bốn, đang là phóng viên của tờ báo nổi tiếng nhất Trung Quốc tại thành phố Nam Đường.
Khi Tô Vân Kỳ tiến vào sảnh trước, Tô Vũ Sở đang được mấy chị em vây quanh hỏi han về công việc ở tòa soạn. Về phần mấy người anh em, họ đang đứng đằng sau Tô Đinh Quốc nghe ông nói về việc làm ăn.
Tô Vân Kỳ từ trước đến nay là người rất hiểu cấp bậc lễ nghĩa, trước hết cô đi đến chỗ Tô lão gia cùng phu nhân, rồi lại hướng đến các di thái thái cùng mấy người anh em trai chào hỏi. Cuối cùng mới đến chỗ Tô Vũ Sở nói: " Chị hai".
Tại Tô gia, Tô Vũ Sở ỷ mình là con vợ cả, lại có Tô lão gia yêu thương liền dưỡng thành tâm cao khí ngạo, xưa nay không bao giờ đặt Tô Vân Kỳ dịu dàng nhu nhược vào mắt.
*Tâm cao khí ngạo: kiêu căng tự mãn, coi thường người khác.
Không phải sao, Tô Vân Kỳ hướng Tô Vũ Sở chào hỏi thì cô lại lãnh đạm lên tiếng, ánh mắt sắc như dao liếc nhìn Tô Vân Kỳ, lạnh lùng lên tiếng: " Nghe nói buổi tối hôm qua thất tiểu thư bị sốt, chắc hẳn cơ thể còn chưa tốt lên, nhìn mặt mũi trắng bệch thế này, thật dọa người."
Nghe vậy, Tô Vân Kỳ chỉ cười lạnh nhạt một tiếng, cô đã sớm quen với cách nói chuyện trào phúng của Tô Vũ Sở rồi.
" Cảm ơn chị hai quan tâm, sức khỏe em không còn đáng lo ngại." Tô Vân Kỳ vân đạm phong khinh trả lời.
** Vân đạm phong khinh: mây trôi nước chảy, ý trong câu là nói năng lưu loát.
Tô Vũ Sở hừ lạnh: " Tuy là không có gì đáng ngại, nhưng tôi nhìn bộ dáng cô ốm đau bệnh tật như vậy liền cảm thấy mệt mỏi, đừng có lắc lư trước mặt tôi!"
" Vậy em cũng không cản trở chị hai." Tô Vân Kỳ cười như không cười, quay người rời đi.
Tô Vũ Sở không chào đón cô, toàn bộ người trong Tô gia đều biết. Chẳng qua, mặc dù tính tình cô hiền lành nhưng cô cũng không yếu đuối, sẽ không bao giờ mặt nóng áp mông lạnh với Tô Vân Sở.
***Mặt nóng áp mông lạnh: nồng nhiệt bắt chuyện cùng người khác nhưng người ta chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.
Rất nhanh, buổi tiệc bắt đầu. Tô Định Quốc cùng phu nhân Tần Tố Phương tuần tự phát biểu khai mạc bữa tiệc, Tô Vân Kỳ vốn không có tâm tư lắng nghe, có lẽ là do đêm qua phát sốt, nên cô cảm thấy hơi chóng mặt.
Cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc bữa tiệc để trở lại trong phòng nghỉ ngơi.
" Bố vẫn còn nhớ chủ sở hữu của Thiên Ngoại là lão Hoàng không?" Lúc này, anh cả Tô Vũ An lên tiếng.
Nghe được hai chữ lão Hoàng, Tô Vân Kỳ lập tức liền nghĩ tới, xém chút nữa cô đã bị hủy hoại trong tay lão già mập kia. Thế nên, cô đặt đũa xuống rồi lắng nghe.
" Chính là ông chủ kinh doanh rượu vang Hoàng lão bản?" Tô Định Quốc hỏi. Tô Vũ An gật nhẹ đầu, thở dài một tiếng nói:" Lão Hoàng không biết chọc tới ai, sáng sớm hôm nay bị phát hiện chết trong văn phòng, nghe nói thực trạng cực thảm, không chỉ có tay phải bị người ta chặt xuống, ngay cả đôi mắt cũng bị móc ra."
Tô Vũ An còn chưa dứt lời, Tô Vũ Sở liền nói tiếp:" Việc này em cũng biết, nghe nói tất cả người của bọn họ đều bị móc hết cả hai mắt. Ngày hôm nay đồng nghiệp nam của tờ báo bọn em cũng đến hiện trường."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro