Chương 1: Ngón tay vàng thành tinh rồi!
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Truyền thừa trăm vạn năm, Lâu Quan Đạo từng là nguồn gốc đạo giáo của thế giới này, nay đã là một vùng biển lửa, sấm chớp tàn phá bừa bãi, nổ tung Lâu Quan cổ xưa trên núi Chung Nam này.
Truyền thừa có lâu đời hơn nữa, trải qua mưa gió mấy trăm vạn năm, cũng sẽ lúc thăng lúc trầm.
Giờ đây Lâu Quan Đạo chỉ có vài vị đạo sĩ đạo giáo đang tiềm tu, toàn bộ tông phái, chẳng qua còn có mười mấy người, suy tàn từ lâu, hôm nay còn bị người ta giết sạch.
Hai tia sáng màu máu xông lên trời từ tổ địa của Lâu Quan Đạo……
Một người trong hai tia sáng độn pháp này, toàn thân được bao bọc trong ánh sáng màu máu, chỉ lộ ra đôi mắt hình tam giác âm u, toàn thân ma khí dày đặc, không giống người tốt, hắn cắn răng, đau lòng móc ra một lá bùa màu vàng kim từ trong ngực, phù văn bên trên cổ xưa tối nghĩa, vầng sáng ngưng kết lại.
"Bây giờ không phải là lúc không nỡ!" Người trong tia sáng màu máu còn lại hét lên.
"Nói thì dễ lắm, đây là Tung Địa Kim Quang Độn Phù mà lão tử dùng ba trăm đạo đức đổi lấy đó…… Tốn hết toàn bộ công đức mà ta chuẩn bị dùng để luyện chế ra pháp bảo bổn mạng." Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng người đó vẫn quyết đoán vò nát lá bùa vàng kim, lập tức phóng ra tia sáng vàng, buộc hai người tan vào vào hư không, biến mất không dấu vết.
Trên bầu trời Lâu Quan Đạo lúc này, mới có mấy bóng người đuổi tới. Một vị lão giả tóc bạc mày dài, năm sợi râu dài dưới cằm tung bay trước ngực nhìn Lâu Quan Đạo đã thành đống hoang tàn, gầm lên giận dữ.
"Đám giặc to gan!"
Lão giả vung ống tay áo, lập tức vô số đám mây bay lên cuồn cuộn, chỉ vừa ép xuống, đã dập tắt ma diễm đang cháy hừng hực bên dưới.
Đám mây màu xanh kia quay cuồng khuấy động, mang theo uy lực vô tận, từng tia chớp đủ để hủy núi phá thành, và Cửu U Ma Hỏa không gì không đốt được vừa bị đám mây này thấm ướt, lập tức bị diệt, vậy mà lại không có xíu âm thanh nào phát ra nổi.
Đám mây kia vốn là khí tường hòa, giờ đây lại cuồn cuộn như mây kiếp nạn, có thể thấy sự giận dữ trong lòng lão giả.
Một đạo sĩ trung niên khác cũng có sắc mặt trầm trọng, nói với hai bên: "Lâu Quan Đạo chính là một trong ba tông của Thái Thượng Đạo chúng ta, là đạo thống từng được đạo tổ giảng đạo và thân truyền năm xưa, địa vị không tầm thường. Hôm nay hai ma đầu tu vi thấp kém, lại to gan tày trời, diệt môn Lâu Quan Đạo. Lại có thể lấy ra bùa chú thời tiền cổ biến đi mất, việc này vô cùng kì lạ."
"Đợi ta dùng Thái Ất Lục Hào Độn Pháp tính ra tung tích của hai tên giặc này, chắc chắn sẽ moi ra được kẻ sai khiến phía sau!"
"Đạo thống Thái Thượng chúng ta, phải đồng tâm hợp lực, dù có phải chọc thủng trời, cũng phải báo thù này!"
Các Chân tiên Nguyên thần vốn cực kì giận dữ, dồn dập gật đầu đồng ý, cho dù kẻ sai khiến phía sau là hai đầu sỏ đỉnh cấp của ma đạo—— Huyết Hải Đạo, Cửu U Tông. Cũng phải khiến bọn chúng nợ máu trả bằng máu!
Nói xong, đạo sĩ trung niên kia liền bấm ngón tay, tay phải bùng ra vô số chỉ quyết phức tạp, tầng tầng hình bóng của ngón tay khiến người ta rối mắt, cuối cùng như nhận lấy cái gì, mở rộng ra, giơ lên trên.
"Ầm~"
Vô số đốm sáng tuôn ra……
Đạo sĩ trung niên này đã là đại tông sư thuật toán thiên cơ của thế giới này, tiện tay bói quẻ, vốn nên là qua loa sơ sài, không lộ dấu vết, có hình dáng của sự trở lại nguyên trạng. Nhưng hôm nay Lâu Quan Đạo diệt môn, hắn lại không có cảm giác gì, đã cực tức giận. Lập tức không kiềm chế pháp lực nữa, dùng hết sức thi triển, nguyên khí đất trời trong vòng ngàn dặm cuồn cuộn, đại đạo hiển hóa.
Các Chân tiên Nguyên thần, dưới sự chiếu rọi của vầng sáng này, nhìn xuyên qua ánh sáng, biểu cảm đều lộ rõ vẻ mịt mờ, hơi thở ngang tàng càn quét khắp nơi, xa xôi ngoài ngàn vạn dặm, một nơi sâu thẳm như đáy vực, tám ma thần hiển hóa giữa không trung, ngửa mặt lên trời gầm thét, như muốn phân chia khí tức này. Trên linh sơn ở cực tây, vô số miếu thờ san sát, khi uy áp cuồn cuộn quét qua, trên đỉnh linh sơn, một đóa sen vàng nở rộ, bao bọc Tu Di, uy áp nhẹ nhàng bị ngăn bên ngoài, bảo vệ vùng tịnh thổ phía tây.
Một tấm thái cực đồ hiện ra, quấn lấy tám ma thần đó, nện xuống dưới cửu u, lại muốn cưỡng ép phá mở sen vàng.
Trên đỉnh linh sơn, trong một ngôi miếu nhỏ chỉ chứa được một người, truyền ra một tiếng thở dài: "Chư vị đạo hữu của Thái Thượng Đạo, chuyện này không liên quan tới Phật giáo chúng ta." Chủ động mở sen vàng ra, để cho thái cực đồ dò xét hơi thở.
Vùng núi cao man hoang phía nam……
Ba tiên đảo ở Tây Hải……
Số mệnh của hoàng triều Trung Thổ……
Khắp nơi hiển hóa vô số hiện tượng lạ, đều âm thầm chống chọi với khí tức càn quét thiên hạ này, lúc này trên núi Côn Luân có bạch ngọc như ý hiển hóa, trên các đảo ngoài khơi nổi lên một thanh tiên kiếm, hợp lại với thái cực đồ do các Chân tiên Nguyên thần liên kết hóa thành, ép toàn bộ hiện tượng lạ ở khắp nơi xuống.
Ba mạch số mệnh từ trên cao nhìn xuống, cứ như nhìn xuống chúng sinh của thế giới này.
Khí tức của những Chân tiên Nguyên thần nghiêm nghị, nhờ vào uy này, tìm kiếm khí cơ khắp thiên hạ, hóa thành mạch thiên cơ hiện ra.
Vô số đốm sáng kia, dần dần tụ tập lại, cuối cùng hóa thành phù văn bát quái, cảm giác lẫn nhau, sinh ra vô số quẻ vàng. Những Chân tiên Nguyên thần dồn dập hút lấy quẻ vàng, tính toán tương lai thôi diễn thiên cơ, lần này Thái Thượng Đạo gióng trống khua chiêng như vậy, thậm chí mời được hai Chân nhân Nguyên thần của hai tông Nguyên Thủy Đạo, Linh Bảo Đạo ra tay, không chỉ muốn tóm được hung thủ, còn muốn nhân cơ hội này tính thiên cơ tương lai năm trăm năm sau.
"Lại có điềm báo đại kiếp nạn tới mức này! Trừ khi Lâu Quan Đạo truyền thừa trăm vạn năm bị diệt môn, tính được điềm báo kiếp nạn?"
"Trong vòng năm trăm năm, lại có dấu vết của đại kiếp nạn, nhưng tính ra kiếp nạn khốc liệt, tàn phá bừa bãi rất lâu, số kiếp kéo dài vạn năm đều chỉ là điều bình thường, thế tới chậm chạp, thế đi ào ào, dù cho có chút điềm báo, trong vòng mấy ngàn năm, cũng chưa hẳn dấy lên kiếp số. Hơn nữa kiếp nạn nhỏ bốn trăm chín mươi năm một lần, kiếp nạn lớn của chúng tiên vạn năm một lần. Đây chưa chắc là điềm báo lượng kiếp, có lẽ chỉ là kiếp nạn nhỏ hoặc là kiếp nạn lớn của chúng tiên thôi……"
Khi các Chân nhân Nguyên thần bàn bạc, đạo sĩ trung niên bất ngờ mở mắt ra, vậy mà hơi ngạc nhiên nghi ngờ.
"Sao có thể? Vậy mà không tính ra nhân quả của hai tên giặc này."
"Có vẻ như không ở trong thế giới này, không vào trong thiên cơ." Sắc mặt đạo sĩ trung niên trầm trọng nói: "Chuyện Lâu Quan Đạo diệt môn cũng làm rối loạn thiên cơ, dường như có kẻ có đại thần thông che đậy nhân quả."
"Có điều lực che giấu thiên cơ này, chỉ được một canh giờ."
Một khu dân cư bình thường trong thành Quảng Lăng, hai tên hung thủ trước kia nhìn về khí tức khủng bố càn quét thiên hạ kia, vừa kinh vừa sợ, một đạo sĩ mặc đồ đen nói với tên mắt tam giác hung ác: "Diệu Không, không phải ngươi nói Lâu Quan Đạo đã suy tàn, tu vi cao nhất toàn phái, chỉ là tu sĩ vừa kết đan, còn là một tên đạo hạnh kém, có thể bắt lấy dễ dàng sao?"
"Kết quả lại dẫn tới nhiều Chân tiên Nguyên thần như vậy, sự mạnh mẽ của khí tức này, sợ rằng còn mạnh hơn tất cả Nguyên thần của giới chúng ta cộng lại nhiều!"
"Thông Thần lão đạo, ngươi sợ cái gì. Chẳng phải chúng ta đã hạ được Lâu Quan Đạo rồi sao? Thần thông của Chân tiên Nguyên thần có quảng đại hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể tính rõ được nhân quả mà chủ của luân hồi che giấu sao? Chủ của chư thiên luân hồi là đại năng cấp bậc nào, phái chúng ta xuống thế giới này hoàn thành nhiệm vụ, đã trấn áp nhân quả của chúng ta từ sớm rồi. Dù là Đạo quân Thiên tiên cũng tính không ra……"
Tuy Diệu Không mắt tam giác cũng sợ, nhưng vẫn cứng miệng nói.
"Ta không quan tâm mấy thứ này, đồ ngươi đồng ý với ta, đừng quên là được."
"Hơn nữa, nhân quả của bản thân ngươi được chủ của luân hồi trấn áp. Nhưng đồ mà ngươi cướp đi từ Lâu Quan Đạo thì không được, đợi một canh giờ sau, nhiệm vụ hoàn thành. Thiên cơ mà chủ của luân hồi che giấu sẽ dần dần rõ ràng, sợ là trong nháy mắt, sẽ có Chân tiên Nguyên thần tới lấy mạng ngươi, tới lúc đó nằm trong tay Chân tiên Nguyên thần, ngươi muốn chết cũng khó."
"Ta khuyên ngươi, vẫn nên vứt món đồ đó sớm đi thì hơn. Bảo toàn tính mạng là trên hết!"
"Đáng chết……" Một trận cuồng nộ bất lực trong lòng Diệu Không: "Lâu Quan Đạo này diệt môn, làm sao động tĩnh dấy lên lại lớn như vậy, món đồ ta vốn chuẩn bị để trấn áp thiên cơ, trước mặt nhiều Chân tiên Nguyên thần thế này, chỉ sợ còn không bằng một tờ giấy rách. Vốn cho rằng Lâu Quan Đạo đã sớm suy tàn, tuy rằng tổ tiên từng giàu có, nhưng hiện nay tông chủ cũng chỉ có tu vi kết đan, nếu có chỗ dựa lớn như vậy, sao lại tới nỗi này!"
"Cho nên món đồ ban đầu chuẩn bị để che đậy sự suy tính của Nguyên thần, còn lâu mới đủ dùng."
"Cho dù ta có thể nghĩ tới tổ ong vò vẽ Lâu Quan Đạo này, có thể chọc tới nhiều Nguyên thần như vậy, ta cũng không tìm ra món đồ có thể che giấu được sự suy tính thiên cơ của tông sư bậc này được."
"Giờ đây món đồ này, đã là củ khoai lang phỏng tay rồi!" Diệu Không sờ hạt châu trong lòng, thầm nghĩ.
Thông Thần lão đạo vẫn ở đó châm chọc: "Cũng không biết là bảo bối gì, đáng để ngươi bỏ tiền vốn lớn như vậy, tất cả của cải, sợ là cũng bù vào đó luôn rồi. Bây giờ việc sắp thành lại hỏng, chắc ngươi sắp đau lòng muốn thổ huyết rồi nhỉ!"
"Thứ gì vậy!" Diệu Không cười thầm trong bụng: "Đây không phải món đồ gì đó, đây là một trong ba món bảo vật của Thái Thượng. Nếu không phải hồi trẻ ta từng đọc một quyển ghi chép thượng cổ, bên trong không ghi chép pháp môn có ích gì, nhưng viết một đoạn truyền thuyết thời phục hưng của Lâu Quan Đạo, bên trong nhắc tới việc Lâu Quan Đạo ở thời đại này đã suy tàn, vẫn là năm trăm năm sau, bảo vật truyền thừa của tổ sư phục hưng Lâu Quan Đạo—— Trong Đạo trần châu Thái Thượng, ngộ ra chân truyền Thái Thượng bỏ quên đã lâu, mới đạt được Nguyên thần. Thậm chí trong đại kiếp nạn, chỉ trong một lần, đạt được quả vị Đạo quân, chấn hưng Lâu Quan Đạo."
"Trong một lần chấp hành nhiệm vụ trước đó, lại khiến ta tới thời đại này."
"Ta vô cùng cực khổ, vứt bỏ khen thưởng nhiệm vụ, giữ lại cơ duyên để vào thế giới này lần nữa. Sau đó tốn hết toàn bộ của cải, tính toán mọi thứ, mới diệt môn được Lâu Quan Đạo, đạt được bảo vật này."
"Hơn nữa……" Diệu Không nóng lòng: "Nếu như manh mối ta tra được sau đó không sai, lai lịch của Đạo trần châu lớn kinh người…… Nghe nói khi Thái Thượng đạo tổ chưa thành đạo, chỉ là một đứa trẻ chăn trâu ở thôn quê. Một ngày nọ lên núi thả trâu, nhìn thấy sao băng ngang trời, bất ngờ nhận được một tia sáng của dị giới. Từ trong tia sáng này, hắn lĩnh hội được《Đạo Đức Kinh》kinh điển, nguồn gốc của Thái Thượng Đạo. Trải qua ngàn vạn kiếp số, mà chứng được đại đạo. Sáng lập đạo giáo, đề bạt hai vị Đạo tôn khác."
"Sau khi Thái Thượng thành đạo, tia sáng kia đối với hắn sớm đã không quan trọng, vì để kỉ niệm con đường thành đạo của hắn, khi Thái Thượng chứng đạo, chém tia sáng ra, hóa thành một viên linh châu. Chính là một trong ba món chí bảo của đạo thống Thái Thượng, Đạo trần châu Thái Thượng. Cầm hạt châu này, thì ngộ tính có thể tăng mạnh, lĩnh hội sự tuyệt diệu của đạo vô thượng."
"Là bảo vật truyền thừa của Lâu Quan Đạo, tượng trưng cho đạo thống chân truyền của Thái Thượng. Nếu ta có thể đạt được hạt châu này, Nguyên thần chỉ là đường bằng phẳng, Đạo quân cũng không phải đường cùng!"
Diệu Không run rẩy trong lòng, dù thế nào đi nữa hắn cũng không thể buông bỏ cơ duyên này, hơn nữa, hắn cũng bỏ quá nhiều vốn gốc, vì đó thậm chí từng ra tay âm thầm mưu tính vài người, bản thân hoàn toàn không chọc tới nhân vật lớn, mất đi cơ duyên hạt châu này, vẫn là một con đường chết, chẳng qua là chết muộn hơn chút thôi, vẫn vô cùng thê thảm.
Diệu Không rối loạn đủ điều trong lòng, mắt thấy thật sự không còn cách nào khác. Hắn cắn răng xách ra một thiếu niên đang hôn mê phía sau phòng.
Thiếu niên kia khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, xinh xắn tinh xảo, khuôn mặt thanh tú, vừa nhìn liền biết xuất thân từ gia đình phú quý.
Thấy Diệu Không hành động thế này, Thông Thần lão đạo vội vàng tiến lên ngăn cản hắn: "Ngươi điên rồi! Đây là mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta."
Diệu Không hoàn toàn không để ý, mặt hắn lộ ra vẻ hận, trở tay đánh một tia sáng vào trong cơ thể thiếu niên này, sắc mặt Thông Thần lão đạo kì lạ, nói: "Ngươi có thể tốt bụng như vậy, tặng đồ cho hắn?"
"Vẫn là muốn giấu trên người hắn, đợi sau này có cơ hội thì quay lại lấy ra?" Thông Thần lão đạo mỉa mai: "Đừng quên, một canh giờ trôi qua, Chân tiên Nguyên thần của thế giới này sẽ có thể tính ra tung tích của bảo vật mà ngươi cướp đi. Thân thế của thiếu niên này trong sạch, có lẽ sẽ không có chuyện gì, có thể còn được Chân nhân của Thái Thượng Đạo coi trọng, mang về hết lòng dạy dỗ, nhận làm đệ tử."
"Nhưng bảo bối trên người hắn, chắc chắn sẽ bị Thái Thượng Đạo lấy đi."
Thông Thần lão đạo còn chưa nói xong, đã nhìn thấy mặt Diệu Không lộ ra vẻ chế giễu, lấy ra một tấm bùa ngọc.
"Luân Hồi Dẫn…… Diệu Không, ngươi thật là bỏ vốn gốc mà, lại nỡ lấy ra Luân Hồi Dẫn có thể mang người đi vào vùng đất luân hồi, thứ này ở nơi chư thiên luân hồi cũng là vạn công khó cầu, ngươi lại có thể dùng trên người không liên quan."
Diệu Không cười lạnh, nói: "Vừa vào luân hồi, nhân quả đều mất."
"Ta dùng bí pháp dung hòa thiếu niên này và linh châu thành một thể, sau khi trở thành Luân hồi giả, nhân quả của hắn đều biến mất, tất cả tiền nhân đều không cách nào suy tính, giống như trở thành bao bì tuyệt diệu của bảo bối này của ta, đợi tới khi thời cơ chín mùi…… xé bao bì, không phải sẽ lấy được đồ sao?"
"Ngươi cho hắn Luân Hồi Dẫn, thì chính là người dẫn đường của hắn. Những cái khác đều không sao, nhưng người dẫn đường lại có một quyền hạn, chính là có thể đi theo người mình dẫn đường, cùng nhau luân hồi ba thế giới." Thông Thần lão đạo khen ngợi: "Tuyệt diệu! Nhưng hành vi trước mặt lão đạo này của ngươi, thật sự không sợ lão đạo đi trước một bước à."
"Thời gian gấp rút, ta có làm ra thủ đoạn gì thì cũng không giấu được ngươi. Hơn nữa khi tìm ngươi giúp đỡ, chẳng phải ngươi đã lập lời thề trước mặt chủ của luân hồi, không từ bất kì thủ đoạn nào để đoạt lấy vật này sao?"
Thông Thần lão đạo thầm nói: "Nếu không phải đã lập lời thề, ta đã ra tay từ sớm rồi! Hơn nữa tất nhiên tên tiểu nhân như ngươi vẫn chưa yên tâm, sau này ta còn phải cẩn thận đề phòng ngươi ra tay với ta kìa."
Trên mặt Thông Thần lão đạo lại không lộ biểu cảm gì, nói: "Sau khi trở thành Luân hồi giả, ba ngày sau phải nhận nhiệm vụ khảo nghiệm, nếu tiểu tử này chết ở thế giới nào đó, ngươi muốn khóc cũng đã muộn."
"Ta có thể tìm ra thế giới luyện võ của hắn, sau đó nghĩ cách đi vào."
Sắc mặt Diệu Không đờ đẫn, móc một cái túi càn khôn từ trong ngực ra, vẻ mặt hắn dần trở nên hung ác: "Đặt linh phù vào, mấy món pháp khí này lão tử đã vô cùng mạo hiểm mới…… Bỏ đi! So với chí bảo, mấy thứ này cũng chẳng ra gì, còn có linh đan giữ mạng…… Tài sản còn lại của lão tử đều hời cho ngươi rồi. Những đạo thư này không thể cho ngươi, nếu ngươi thật sự có phúc duyên lớn…… Cướp đoạt cơ duyên của lão tử, tu vi tăng tiến vùn vụt thì làm sao đây?"
"Có điều những pháp thuật sát phạt này có thể cho ngươi."
Diệu Không chứa đầy một túi bảo vật, nhìn khuôn mặt của thiếu niên đang hôn mê, cười gằn: "Tên tiểu tử ngươi tốt nhất nên sống sót cho ta…… Còn nữa, để phòng ngừa bất trắc……"
Diệu Không ép ra một giọt tinh huyết, hóa thành một dải lụa năm màu, trên dải lụa được quấn quanh đủ loại chú lực ác độc.
"Bí Ma Hạch Hồn Tam Sinh Cấm." Thông Thần lão đạo tặc lưỡi, nói: "Đối phó với một người phàm hoàn toàn không có tu vi, cần dùng thứ này sao?"
Diệu Không đánh cấm chế vào trong cơ thể của thiếu niên, hung tợn nói: "Chỉ sợ có điều bất trắc, tiểu tử này ngồi trong nhà, bảo vật vẫn từ trên trời rơi xuống, nhìn thế nào cũng giống như có vận may, để phòng ngừa lão tử cũng trở thành thằng bé tặng bảo vật, cần phải cho hắn một cái thật ác."
Một canh giờ sau, Diệu Không và Thông Thần lão đạo xác nhận gì đó trong thần thức, Chân nhân Nguyên thần đang tìm kiếm trong trời đất trên núi Chung Nam tính được nhân quả của chí bảo truyền thừa của Lâu Quan Đạo trong nháy mắt, biến tới thành Quảng Lăng ngay. Lúc này Diệu Không và Thông Thần lão đạo đã ở nơi núi rừng hoang dã xa ngoài vạn dặm từ sớm.
Bọn họ chờ ba khắc, bóng người mới biến mất trong nháy mắt, đi khỏi thế giới này.
Ngoài thành Quảng Lăng, trong một huyện nhỏ thuộc quận Quảng Lăng, thiếu niên ngủ cả buổi, mới yếu ớt tỉnh lại trong một dinh thự, thở ra một hơi dài, nói: "Nơi chư thiên luân hồi, chủ của luân hồi…… Cuối cùng ta lại chuyển thế thành người rồi! Tội nghiệp cho một kẻ xuyên không như ta, lại cho một người bản địa làm ngón tay vàng, trở thành lão gia gia ngủ say……"
"Thân thể này cũng thật loạn, bị người ta xem là túi bảo tồn bảo vật không nói, còn bị hạ cấm chế nữa."
"Khi Luân hồi giả kia dung hợp ta và hắn cùng một thể, không biết bí pháp xảy ra sai sót gì, linh thức của hắn bị ta thay thế, kết quả cấm chế ác độc này cũng chuyển sang ta. Lúc đó ta tỉnh rồi, hai kẻ ác còn ở bên cạnh, chỉ có thể nhấn chìm linh thức vào trong linh châu, không dám làm bậy. Bây giờ chắc bọn hắn đã đi rồi nhỉ!"
Tiền Thần sờ bụng, cảm giác không có cơm nước vào bụng cả ngày rồi.
Hắn cố nhẫn nại, lúc này vẫn chưa thể ăn. Sau khi kiểm tra linh thức khiếm khuyết của nguyên chủ trong thức hải, Tiền Thần âm thầm nhíu mày, ngoài kiến thức thông thường ra, những ký ức khác đều đã hỏng mất.
"Trước khi đi, vì sợ ta liên lạc với người nhà, còn dùng cấm chế hủy đi tất cả trí nhớ của cơ thể này. Làm tới mức ngay cả cơ thể này họ gì tên gì ta cũng không biết. Nếu không phải linh thức của bản thân ta không tới cơ thể này, chỉ là thủ đoạn này, có thể nói đời này ta vô vọng với đại đạo, thật sự cực kì ác độc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro