Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43: Mẫn Kỳ Diễn

"Nhưng anh không có cơ hội ." Lôi Nhiếp cười vô cùng quỷ dị, nhìn người đi vào nhân lại càng cười hài lòng.

"Phong, rốt cục anh cũng tới đón em, em chờ thật sốt ruột, nhiều năm như vậy rốt cục đợi được anh." Lớp son phấn thật dày che giấu khuôn mặt xanh sao, thân thể gầy gò như rắn quấn lấy Đường Khải Phong.

"Cô là ai? Tránh ra! Tôi không động thủ với phụ nữ, còn như vậy đừng trách tôi không khách khí." Đường Khải Phong dùng toàn lực nhưng không thể kéo cái tay quấn lấy cổ mình xuống.

"Em là ai anh quên rồi sao? Anh cũng quá không lương tâm." Người phụ nữ kia hai mắt đẫm lệ, lại quấn chặt anh.

"Tôi thật sự không biết cô, tiểu thư, lại không buông tay tôi thật sự sẽ động thủ." Đường Khải Phong tức giận cổ đã hơi đỏ lên, không ngờ Lôi Nhiếp lại dùng thủ đoạn ngây thơ đến vậy, tùy tiện tìm một người phụ nữ muốn đuổi anh đi, nhưng lại tìm người phụ nữ như nữ quỷ, Đường Khải Phong anh tung hoành phong nguyệt nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm thấy phụ nữ thật đáng sợ.

"Mẹ..."

"Chị..."

Mẫn Minh bị tình cảnh dưới lầu dọa nhảy dựng, Mẫn Kỳ cuộn chặt cổ Đường Khải Phong, hai mắt đẫm lệ mênh mông, đúng nha, cô nhất định yêu người đàn ông này, nếu không sao có thể vì anh mà sinh con; Viêm Viêm giật mình hơn, còn tưởng rằng mẹ đã chết thật lâu rồi, giờ đột nhiên xuất hiện thực đủ ngạc nhiên, nói thật, khái niệm về mẹ của nó rất cạn mỏng, mới trước đây mẹ rất ít khi cùng nó, trong mắt nó chỉ có ông ngoại cùng dì út, người phụ nữ trước mắt này khiến nó cảm thấy thật mới lạ.

"Con gọi cô ta là gì?" Đường Khải Phong há to miệng nhìn Viêm Viêm, tình huống gì? Khôn phải mẹ Viêm Viêm đã chết rồi sao? Tại sao lại thành bộ dạng này?

"Anh còn nói không biết người ta, con mình đã lớn như vậy rồi anh còn nói không biết em, được rồi, anh đã không biết em thì em mang con đi." Mẫn Kỳ làm bộ muốn kéo Viêm Viêm đi, đứa nhỏ bất giác dựa vào Mẫn Minh. Đường Khải Phong lại sốt ruột, vài bước tiến lên kéo Viêm Viêm vào trong lòng, nếu Viêm Viêm thật sự bị cô gái này mang đi, Đường Vũ Thiên còn không rút da anh, dù sao nó cũng là con của anh, anh luyến tiếc.

"Đường thiếu, có phải là phụ nữ của anh nhiều lắm nên ngay cả mẹ của con anh cũng nhớ không được?" Lôi Nhiếp cười có điểm cổ quái, một chiêu này, Đường Khải Phong khẳng định không ngờ tới, hơn nữa chắc chắn sẽ làm khiến anh ta đi vào khuôn khổ.

"Phong, em mặc kệ trước kia anh có bao nhiêu người phụ nữ, bay giờ em muốn trở lại bên cạnh anh, Viêm Viêm đều lớn như vậy, không có ba cùng mẹ đều không được, Phong, em biết anh cũng thích em đúng không? Năm đó chúng ta ở khách sạn cùng chung một đêm tốt đẹp nhất cuộc đời này, anh đã quên rồi sao?" Mẫn Kỳ nhất quyết không tha, tiến lên một lần nữa triền lấy Đường Khải Phong

Lần đầu tiên cảm thấy bất đắc dĩ, nâng mắt nhìn Mẫn Minh, cũng đúng lúc cô nhìn mình, anh nên giải thích với cô sao? Nhưng nên giải thích cái gì? Cái gì cũng giải thích không được, điều này là chuyện thực không thể chối cãi, chẳng lẽ thề thốt phủ nhận? Như vậy cô sẽ khinh thường anh, đàn ông nên bù đắp lại lỗi lầm của mình, đương nhiên cũng bao gồm chuyện này.

Cái gì cũng không nói liền kéo Mẫn Kỳ đi ra ngoài, Mẫn Minh lại không hiểu chuyện ra sao? Đường Khải Phong muốn làm cái gì? Viêm Viêm lại trừng lớn mắt, như thế rất tốt, cha ruột gặp mẹ ruột bỏ lại con của hai người chính mình đi rồi, nó tội nghiệp nhìn Mẫn Minh làm Mẫn Minh đau lòng hỏng mất, kéo tay nó chuẩn bị lên lầu.

"La Thái, đưa Viêm thiếu gia đến nhà họ Đường." Lôi Nhiếp không đổi sắc mặt mà giao Viêm Viêm giao cho La Thái

"Dì út, con còn muốn chơi với Kha Kha..." Cậu bé sốt ruột, thế rất tốt, nói lỡ miệng.

"Tiểu hồ ly, nhớ kỹ, bé không gọi Kha Kha, bé tên là Minh Nhiếp, La Thái, ngay bây giờ tiễn Viêm thiếu gia về nhà."

"Còn sớm, để Viêm Viêm chơi một chút được không?" Mẫn Minh rốt cục mở miệng, vài ngày nay cô rất ít nói chuyện với Lôi Nhiếp.

"Bảo bối, tối hôm qua làm em mệt muốn chết rồi đi! Trở về phòng nghỉ ngơi không tốt sao?" Vừa lòng nhìn cô dần thay đổi sắc mặt, cha con Đường Khải Phong đến nhắc nhở anh một việc, như rốt cuộc cô cùng Đường Khải Phong xảy ra chuyện gì? Anh chưa từng hoài nghi Đường Khải Phong đã làm gì với cô, cô phản ứng trúc trắc đủ để cho thấy cô thuần khiết, nhưng những ngày không ở bên cạnh anh Đường Khải Phong luôn làm bạn bên cạnh cô, nghĩ tới điều này anh làm sao bình tĩnh được. Hôm nay Đường Khải Phong đến càng làm cho anh phiền chán, trước kia chỉ biết Đường Khải Phong cảm thấy hứng thú với Mẫn Minh, nhưng hôm nay anh ta còn nói anh ta đã yêu Mẫn Minh, đây là điều anh không thể nhận.

"Anh làm gì? Làm đau em, Phong, dừng lại." Mẫn Kỳ giãy dụa, tay Đường Khải Phong lại như cái kìm cầm lấy cô kéo về phía trước.

"Mẫn Kỳ, rốt cuộc cô muốn làm gì?" Đường Khải Phong rốt cục buông lỏng cô ra.

"Người ta không muốn làm gì, chỉ hi vọng cùng anh gương vỡ lại lành." Mẫn Kỳ diễn xuất rất tốt, giờ phút này đối mặt với Đường Khải Phong mặt mày tối sầm vẫn rất tự nhiên.

"Đừng giả bộ, nếu cô thật sự yêu tôi thì những năm trước đã sớm tới tìm tôi, tội gì chờ tới bây giờ? Nói đi, cô muốn cái gì?" Đường Khải Phong anh là loại người nào, giờ phút này anh thanh tỉnh hơn ai khác, cô gái trước mắt này nhất định có toan tính.

"Phong, cái gì em cũng không cần, em chỉ muốn ở bên anh mà thôi." Biểu cảm của Mẫn Kỳ vừa đúng, tiêu chuẩn oán nữ, hơn nữa còn rơi vài giọt nước, thật sự không chê vào đâu được.

"Không cần đóng kịch, Mẫn Kỳ, Viêm Viêm chính điều ngoài ý muốn giữa cô và tôi mà tôi, nếu không phải Viêm Viêm, tôi căn bản sẽ không để ý tới một người phụ nữ như cô, đòi tiền sao? Bao nhiêu, cứ mở miệng." Đường Khải Phong bỏ tay cô ra, mở cửa xe lấy chi phiếu chuẩn bị điền.

"Em không cần tiền, Phong, em chỉ muốn anh." Mẫn Kỳ nói đầy ai oán, nhưng người đàn ông trước mắt vô tình như Lôi Nhiếp, nhưng đàn ông vô tình như bọn họ lại đều si mê người phụ nữ như Mẫn Minh.

Không muốn dây dưa nữa, không cần lo lắng cho Viêm Viêm, lấy tính tình của Lôi Nhiếp, tám phần bây giờ đã đưa nó về nhà họ Đường, lại một lần nữa bỏ ra đôi tay dây dưa lấy mình, đóng cửa xe nghênh ngang rời đi, chỉ để lại người phụ nụ ai oán gọi theo.

Trong phòng, Mẫn Minh bị đè nặng trên giường, người trên thân rõ ràng mang theo tức giận, lực tay rất lớn làm cô không chịu nỗi mà cau mày, vẫn không lên tiếng như trước, chỉ nghiêng đầu về phía cửa sổ, bên ngoài là ánh nắng tươi sáng nhưng chính mình lại bị đàn ông ép hỉ nộ vô thường chặt trên giường, anh ta mút vào có chút đau, hơn nữa càng ngày càng nặng, giãy dụa mấy lần muốn đứng lên nhưng không thể thành công.

"Mẫn Minh, em là của anh, hiểu chưa?" Chuyển mặt cô qua, tinh tế hôn lên mặt mày của cô, hôm nay Phong ánh mắt của Đường Khải làm cho anh thực không thoải mái, bọn họ muốn gạt anh, tưởng anh không biết sao?

"Ưm..." Cô rốt cục rên rỉ ra tiếng, anh khẽ cắn vành tai của cô.

"Mẫn Minh, nhìn anh, có phải em rất quen thuộc với Đường Khải Phong đúng không?" Lôi Nhiếp không buông tha động tác dưới thân mà càng ngày càng kịch liệt.

"Không... Không có..." Bị va chạm đến nói không thành tiếng.

Mãnh liệt hơn nữa làm cô có chút chịu không nổi muốn trốn tránh nhưng lại bị anh giam cầm chặt dưới thân thể, "Đừng cho là anh không biết, Đường Khải Phong giúp em trốn a? Anh ta thích em đúng không?" Anh dừng lại, mắt sáng như đuốc nhìn cô, mồ hôi từ trên người anh chảy xuống nhỏ thẳng lên người của cô, tóe lên nhiều đóa hoa nhỏ.

Thân thể chợt buộc chặt, anh ta biết? Anh ta khác thường cùng tức giận đều là vì vậy sao?

"Chúng em không có gì, anh ấy đã giúp em." Cô ăn ngay nói thật, gạt hữu dụng sao? Để anh ta biết chỉ có thể kích khởi gió lốc lớn hơn nữa, còn không bằng chính mình thừa nhận.

"Anh biết không có gì, nếu có gì thì em nghĩ rằng anh sẽ bỏ qua như vậy sao? Về sau không cho phép hai người lại gặp nhau." Lôi Nhiếp lại bắt đầu động, hơn nữa càng ngày càng hung mãnh, thẳng đến cô đã không còn tri giác.

Nhìn Mẫn Minh nằm trên giường mệt ngất đi, anh đẩy tóc phủ trên trán cô ra, in lên nụ hôn, cô là của anh, Đường Khải Phong muốn sao? Vậy thì phải xem anh ta có bổn sự kia hay không, càng có cái mệnh để muốn hay không.

Đẩy cánh cửa ra, quả nhiên Mẫn Kỳ đã ở bên trong, cô ta thấy anh liền lui về phía sau, cô theo bản năng sợ hãi người đàn ông ở trước mắt này, từ lần đầu tiên gặp càng về sau làm cho cô sống không bằng chết thì càng sợ hãi.

"Mẫn Kỳ, diễn không tồi, nói đi, còn yêu cầu gì?" Lôi Nhiếp ngồi xuống, trên mặt khó được lộ ra ý cười.

"Một lần cho tôi lượng một tháng." Trả lời không chút do dự, ánh mắt lại cầu xin tới cùng cực.

"Nhưng Mẫn Minh của tôi muốn cô cai nghiệm, cô nói làm sao tôi có thể hào phóng như vậy?" Lôi Nhiếp cười vô hại, ánh mắt lại lạnh như muốn đông cứng người.

"Có cai được hay không anh là người rõ ràng nhất, anh cũng biết độc của Đường Vũ Sanh vốn không có cách nào cai, nói như vậy có ý gì?" Mẫn Kỳ sốt ruột, người đàn ông trước mắt này còn ngoan độc hơn Đường Vũ Sanh nhiều, bây giờ cho dù muốn cô đi giết người cô cũng sẽ không chút do dự động thủ.

"Chỉ cần cô nghe lời của tôi thì đó chỉ là vấn đề nhỏ, bước tiếp theo biết nói sao chưa?" Lôi Nhiếp đặt tay lên bàn nhẹ nhàng gõ, lưu lại cô gái này thật đúng là làm ít công to! Đường Khải Phong có giảo hoạt cũng không có khả năng chơi đùa với anh.

Nhà họ Đường, Mẫn Kỳ lại tới nữa, Đường Khải Phong cũng không ở nhà, Đường Vũ Thiên kiên nhẫn dạy Viêm Viêm nắm súng, đứa nhỏ này thật là một thiên tài, chỉ cần đưa đến tay nó thêm một chút thúc đẩy sẽ học hữu mô hữu dạng.

"Bác, cháu là mẹ Viêm Viêm, cháu có quyền mang nó đi, lại nói, Viêm Viêm vẫn là luôn sống và lớn lên ở nhà họ Mẫn." Mẫn Kỳ cung kính ngồi ở trước mặt Đường Vũ Thiên.

Đầu tiên Đường Vũ Thiên đánh giá một hồi sau đó nhíu mày, "Mẫn Kỳ, tôi và cha cô cũng xem như là người quen, mặc dù không thâm giao nhưng luôn bội phục lẫn nhau, nếu đổi thành người khác dám yêu cầu tôi như vậy, cô chắc chắn sẽ không bước ra được khỏi cánh cửa này." Đường Vũ Thiên kéo Viêm Viêm vào trong lòng, muốn mang Viêm Viêm từ tay ông đi, cho cô ta ăn súng đều là tiện nghi cô ta, nhưng cô gái trước mắt này chắc chắn không đơn giản, cô ta không chỉ là mẹ ruột của Viêm Viêm mà còn có bối cảnh làm cho người ta không thể không nhìn.

"Bác Đường, ba cháu còn nằm ở trên giường, em gái cũng gả cho người, bây giờ mình cháu lẻ loi hiu quạnh, Phong lại không chịu nhận cháu, Viêm Viêm là con của cháu, nhớ nó là chuyện đương nhiên, cháu không thể không có đứa nhỏ." Nói nước mắt như trân châu bị chặt đứt mà thi nhau rơi xuống.

Cả đời này Đường Vũ Thiên không sợ chết, không sợ máu, nhưng đối mặt với nước mắt phụ nữ thật là có chút thúc thủ vô sách, mẹ của con ông chưa bao giờ khóc, ông ở bên ngoài bị thương trở về bà còn cẩn thận chà lau rịt thuốc, cả đời này không phải cùng người tranh chính là cướp với người ta, chưa từng để bà sống yên ổn một ngày, còn để bà chịu nỗi đau cốt nhục chia lìa, khi đó đưa con ông đi tránh thù, mặc dù bà không khóc nhưng khổ sở trong lòng há có thể so với hoàng liên, thật vất vả được mấy ngày sống an ổn bà lại vô phúc hưởng, sớm đi, lưu lại ông lẻ loi hiu quạnh, xem người phụ nữ khóc đầy mặt là nước mắt trước mặt, trong đầu ông tất cả đều là người vợ số khổ của ông, lần đầu tiên mềm lòng, "Đừng khóc , tôi biết cô không thể rời Viêm Viêm, tôi cũng không thể không có Viêm Viêm, như vậy đi, một tháng cho cô mang Viêm Viêm đi ra ngoài một ngày."

Đây đã là cực hạn của ông, nói thật, không có bảo bối cháu trai thì ông thậm chí đi ngủ cũng không nỡ ngủ, nửa đêm tỉnh lại đều phải lại đây đắp chăn cho đứa bé.

"Thật ra, Bác Đường, có một biện pháp đẹp cả đôi đường, chỉ sợ Phong không đồng ý." Mẫn Kỳ nâng hai mắt đẫm lệ, đáng thương nhìn Đường Vũ Thiên, cô biết một chiêu này dùng đúng rồi.

Nghe được có biện pháp đẹp cả đôi đường, Đường Vũ Thiên hứng thú nhìn cô.

"Ngài có thể bảo Phong cưới cháu, vốn cháu chính là mẹ ruột của Viêm Viêm, như vậy Viêm Viêm có một gia đình đầy đủ, ngài cũng không sợ cháu mang Viêm Viêm đi." Mẫn Kỳ ngẩng đầu nhìn vào mắt Đường Vũ Thiên, nói thật, nhà họ Đường vẫn là Đường lão gia định đoạt, Đường Khải Phong có muôn vàn không muốn, chỉ cần thu phục lão gia này thì tất cả không thành vấn đề.

Không ngờ biện pháp đẹp cả đôi đường của cô dĩ nhiên là chuyện này, cau chặt mày xem cô gái trước mắt, Mẫn Kỳ, ông đã sớm có nghe thấy, cô ta làm mất hết mặt mũi Mẫn Chinh Huy, để cô ta vào nhà họ Đường sao? Rất rõ ràng, Khải Phong sẽ không đồng ý, người phụ nữ như vậy vốn không xứng với Khải Phong, nhưng không đồng ý cô ta sẽ không ngừng quấy rầy nhà họ Đường, còn có Viêm Viêm, thật sự nếu Viêm Viêm bị mang đi thì ông sẽ khó chịu muốn mệnh, giết cô gái này? sau khi Viêm Viêm lớn lên sẽ không tha thứ ông, huống hồ, như vậy không phải trúng kế mượn đao giết người của Lôi Nhiếp sao?

"Mẫn Kỳ, tôi có thể cho cô một số tiền lớn, cô có thể đi đến nơi cô muốn, chỉ cần cô không quấy rầy Viêm Viêm." Đường Vũ Thiên ý bảo quản gia mang Viêm Viêm lên lầu, những lời này có đứa nhỏ ở đây, dù sao cũng không tiện nói.

"Bác Đường, cháu không cần tiền, cháu thật sự yêu Phong, cầu ngài thành toàn được không?" Mẫn Kỳ đột nhiên quỳ gối trước mặt Đường Vũ Thiên.

",..."

"Bác, ngài không đồng ý cháu sẽ không đứng dậy." Mẫn Kỳ cô bây giờ hoàn toàn không thể động, chỉ cần Đường Vũ Thiên dám đụng cô, Lôi Nhiếp lập tức tới ngay, Đường Vũ Thiên giảo hoạt như vậy sao không biết được tính nghiêm trọng của chuyện này.

"Để tôi suy nghĩ, cô đi về trước đi!" Đường Vũ Thiên vô lực tựa vào sô pha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thành