Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Anh quay đầu lại về phía thang máy thì đúng lúc lại chạm mặt Thế Huân ngay đó đang nhìn mình.

Lúc này Tuấn Miên mới chợt nhớ ly trà sữa anh đang cầm trên tay đang định đem cho cậu. Đó là loại cậu thích uống nhất. Anh liền đi đến đưa ly trà sữa ra trước mặt cho Thế Huân:

"Lúc nãy, tôi  ghé qua quán mua cà phê tình cờ thấy có loại trà sữa lúc trước cậu thích uống nên tiện mua cho cậu luôn."

" Ai bảo tôi thích."
Thế Huân trầm giọng.

" Cậu không thích sao ?Hay cậu uống cà phê này đi."

" Không cần."

Cậu quay mặt đi vào thang máy bấm tầng 15 xong, ngước mắt lên nhìn anh vẫn đứng ở đó không vào,lại chau mày.

"Anh không đi vào à ? Sao còn đứng đó !?"

" À"
Anh nghe cậu nói chợt vội đi vào.

Cửa thang máy đóng lại, Tuấn Miên đứng đợi nhưng trong lòng thắc mắc rõ ràng là anh nhớ  đây là  trà sữa cậu rất thích mà nhỉ !?

Nhớ năm đó, anh có dịp cùng cậu và phu nhân về Hàn thăm lại nơi ngày xưa từng ở. Vừa về nước, Thế Huân đã đi mua 2 ly trà sữa chocolate đưa cho anh một ly, vừa uống vừa híp mắt cười còn nói đây là loại em thích nhất đó. Lúc đấy, gương mặt Thế Huân vẫn còn ngây ngô, nở nụ cười tươi tắn như những tia nắng rực rỡ chiếu vào đôi mắt anh. Nó chói loá nhưng lại rất đẹp. Nó khiến mình đau mắt nhưng lại không nỡ nhắm mắt mà vẫn ngước  nhìn. Bao năm rồi khi nhớ lại, vẫn khiến cho Tuấn Miên ngơ ngẩn nhớ đến nụ cười ấy. Và anh chắc chắn rằng nụ cười ngày ấy sẽ vẫn khắc trong tâm trí anh đến cuối đời này.

Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên người đứng cạnh anh nãy giờ bỗng lên tiếng.

" Người quen anh  à ? "

Thế Huân mắt không nhìn anh, gương mặt lạnh băng không thấy một chút cảm xúc, trầm giọng hỏi.

" Cậu chủ nói ai cơ ?"

Cậu hỏi một câu không đầu không đuôi, Tuấn Miên nhất thời không hiểu được.

Ngô Thế Huân lúc này mới quay sang nhìn anh kiểu như đang thiếu kiên nhẫn vậy.

" Tôi đang nói người lúc nãy cùng  anh  nói chuyện ở sảnh đấy !"

" À, người đó là giám đốc của công ty mà Phác Tổng sắp hợp tác chung, tên Trương Nghệ Hưng."

Cậu lượn mắt không nhìn anh nữa mà chuyển sang nhìn thẳng phía trước, hời hợt nói:

" Trông hai người thân thiết quá nhỉ !"

" Không phải đâu, thật ra lúc sáng lúc ở tiệm cà phê, anh ta làm rơi ví, tôi nhặt được nên đem trả lại rồi anh ta đến cảm ơn tôi thôi. Chứ không quen biết gì cả."

Nghe cậu nói thế, Tuấn Miên bèn kể lại mọi chuyện cho cậu nghe.

" Chỉ là nhặt một cái ví nhỏ thôi mà xin số điện thoại rồi mời ăn cơm nữa, anh ta cũng tử tế quá nhỉ!?"

"..."

Tuấn Miên không ngờ cậu đã nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi. Cũng không hiểu tại sao lại cảm thấy Thế Huân dường như nãy giờ đang bực dọc vì chuyện này.  Nhưng nó đâu có liên quan tới cậu đâu mà phải bực.

" Tôi cũng cảm thấy anh ta là một người tốt."

Ting

" Dễ tin người."

Cửa thang máy mở ra, Thế Huân liếc mắt sang, thờ ơ nói với anh vỏn vẹn ba từ rồi đi ra và cũng không quên giựt lấy ly trà sữa trong tay anh đưa lên miệng uống rồi đi ra trước.

Tuấn Miên đứng hình mất 5s. Sao cậu mới nói là không thích uống mà.

.
.

Ngồi trên ghế, chân gác lên trên bàn Thế Huân buồn chán cầm điện thoại chơi game. Từ nãy đến giờ chơi gần cả chục trận LOL thì thua hết cả chục trận. Cậu bực mình quăng điện thoại xuống bàn chả hiểu nổi từ lúc ở thang  máy tới giờ  bị cái quái  gì cậu lại không tập trung được gì hết.

Cuối cùng là Thế Huân quyết định nhắm mắt đi ngủ không. Sau một hồi, mắt thì vẫn nhắm nhưng hai hàng chân mày cứ từ từ chau lại đến khi sắp đụng vào nhau, Thế Huân mở mắt bực dọc bật ngồi dậy.

Trong đầu cậu bây giờ chỉ toàn hình ảnh lúc sáng Tuấn Miên đang cười nói vui vẻ với người tên Nghệ hay Củ Nghệ gì đó.
Aissh! Gì chứ, chỉ vừa mới bắt tay quen biết thôi mà đã cho số điện thoại rồi định ăn cơm chung nữa. Thật là, anh ta có phải dễ tin người quá không thế!

Thế Huân thiếu gia thì ra đang để tâm chuyện lúc sáng a. Đó tuy không phải việc liên quan đến cậu nhưng đó là việc của Tuấn Miên mà Tuấn Miên là quản gia của cậu thì cũng liên quan đến cậu. Cậu chỉ là đang quan tâm người của mình có thể sẽ bị người khác  lừa gạt thôi. Ừm Thế Huân nghĩ thế đấy! -.-

Nhưng mà cũng phải nói oan ức cho Tuấn Miên, anh chỉ là lịch sự cười cho phải phép thôi mà. Chả hiểu sao lọt vào mắt Thế Huân thành cười nói vui vẻ nữa.

Xuyên qua cửa kính phòng cậu nhìn cái bàn nhỏ được đặt trước văn phòng của mình. Tuấn Miên đang hết sức tập trung đọc một cuốn sách dày cộm nào đó tìm được trong công ty.
Nhìn từ phía của cậu thì sẽ thấy được một góc mặt của anh. Nhìn khoảng cách xa cũng có thể thấy làn da trắng nõn của anh, đôi mi dài rũ xuống. Chiếc mũi thẳng hoàn hảo và đôi môi hồng khép mở đang đọc những chữ trong cuốn sách, đôi môi ấy lúc cười lên sẽ rất hoàn hảo. Thật đẹp.

" Cười cười nói nói vui vẻ với người khác được tại sao lại không làm thế với tôi chứ ? "

Cậu chợt giật mình với câu nói mình vừa lảm nhảm trong miệng. Bất giác đưa tay lên tim cảm nhận được nó đang đập nhanh hơn lúc bình thường.

Mình bị cái gì thế này?

Cậu lắc đầu cho bay mọi ý nghĩ trong đầu, lại nhìn sang Tuấn Miên thấy anh đang nghe điện thoại, lại cười như lúc sáng. Chắc chắn là anh ta gọi tới rồi.

Nhìn đồng hồ đeo tay thấy cũng sắp đến giờ tan làm, cậu nghĩ tan làm sớm một chút cũng chẳng sao. Vốn dĩ cậu đến đây chỉ vì mẹ cậu không muốn cậu ăn chơi suốt ngày mà " gửi " vào đây để bớt gây hoạ thôi.

Cậu đứng dậy, đi ra khỏi phòng nhưng chợt dừng lại ngay cái bàn nhỏ trước cửa.
Tuấn Miên vừa tắt điện thoại thì thấy Thế Huân tay đút túi quần đứng trước mặt anh.

" Cậu chủ cần gì à ?"

"Không. Hết giờ làm thì đi về."

Anh nhìn lại đồng hồ, mới 4h10pm vẫn còn 20p nữa mới hết giờ làm hành chính, nhưng anh biết cậu muốn đi nên nói thế, vậy anh cũng không nói nữa.

" Còn 20p nữa mới tan làm,vậy cậu về trước đi chút nữa tôi về sau."

" Anh cũng phải về bây giờ để nấu cơm cho tôi ăn nữa! "

"Hả?" anh cảm thấy hình như mình đang nghe lầm nên hỏi lại.

" Tôi nói anh bây giờ về nhà nấu cơm cho tôi ăn !"

" À, nhưng mà hôm nay tôi có việc một chút..."

" Tôi không cần biết, VỀ, NHÀ, NẤU, CƠM, CHO , TÔI NGAY BÂY GIỜ !!"

Thế Huân nhấn mạnh từng chữ với anh rồi thong thả bước đi.Hôm nay coi như thiếu gia đây ở nhà nghỉ ngơi một ngày không đi chơi đi .
Cậu nhếch mép cười đắc ý trong đầu thầm nghĩ.

Đừng hòng đi với người khác khi tôi còn ở đây, Kim Tuấn Miên! '✓'

________________

Càng viết càng thấy nó sai sai T^T
Vốn định viết  fic hơi buồn buồn một chút mà sao lại thành trẻ con quá zị nè ! ToT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro