Chap 1
Cuối tháng ba của năm cuối đại học , tôi kết thúc kỳ thực tập ở một cơ quan chuyên về kế toán , trở lại đại học ở Nam Kinh . Thật ra tôi rất muốn nằm ì ở nhà thêm mười ngày nửa tháng nữa để làm con sâu lười , nhưng rõ ràng tình mẹ bao la của tôi đã sắp cạn , thế là tôi , sau khi ấm ức quét sạch tủ lạnh trong nhà , đành nặng nề mệt mỏi lê tấm thân về Nam Kinh .
Lúc ở trên xe tôi gửi tin nhắn cho các bạn trong phòng ký túc xá : 'Nấm lùn của mọi người đã lăn về Nam Kinh rồi đây , mọi người phải đứng xếp hàng ở cổng trường chào đón chị đây nhá !'
Mười phút sau mới nhận được tin nhắn của Thất Thất : ' bạn là ai .... không quen .'
Tôi cười hì hì , ngón tay bấm nhanh :' vậy thì thôi , tội nghiệp chị đây tay xách nách mang cả đống đồ ăn còn có cả con vịt nữa cơ , chắc không ai ăn nên bỏ bà nó đi cho nhẹ người .'
Lần này chỉ cách mười giây và không chỉ một tin nhắn .
Thất Thất :' người yêu ơi hoá ra mày đã về rồi đứng ở cổng trường đừng đi đâu ,để tao đem kiệu ra rước'
Tiểu Phượng : 'Nấm lùn , ngày ngày ngóng ngóng trong trong mày về cuối cùng củng về , đem vịt về đây nhanh cho bà còn làm thịt '
Haizzzz tưởng sao chỉ có đồ ăn nên tụi nó mới tốt với tôi thôi củng quen luôn rồi haha
Vừa xuống taxi , quả nhiên trong thấy một đám người rất nổi bật đứng ngay trước cổng , phòng của chúng tôi tổng cộng có sáu người , mà lại đến tận chín kẻ , năm nữa bốn nam ....
'Hehe .... mọi người thật là trịnh trọng quá ...'
Lão đại bước đến nhéo vai tôi :
" con nhỏ này , mày thật biết lựa lúc mà về , bọn tao hôm nay sẽ ăn liên hoan ở Hà Thành "
Tôi cười híp mắt đáp :" trời đất má ơi , lộc ăn đã đến đội ơn trời phật "
Cả đám bỗng cười ầm lên bộ tui có nói gì sai chăng tôi nói tiếp :
" tao có được tính là cống hiến đặc biệt không , không cần trả tiền ấy hihi "
Thất Thất không chịu nổi vẻ mặt" mày đừng có làm mất mặt phòng chúng ta , hôm nay Minh Tuấn đãi "
Tôi ngớ người , Minh Tuấn à .... tôi liếc nhìn người đứng phía xa , trông thấy tôi , những người khác ít nhiều cũng tiến lại gần mấy bước , chỉ có anh ấy vẫn đứng tại chỗ , mặc áo len màu xám nhạt , tỏ vẻ dửng dưng
Minh Tuấn , tôi cũng có phản xạ có điều kiện với cái tên này , Minh Tuấn = sinh viên cừ nhất khoa Tiền tệ quốc tế - một anh chàng đẹp trai chỉ cần xuất dầu lộ diện liền nâng bộ mặt của đám nam sinh trong trường lên một tầm cao mới là " bạn bè " mờ ám của Dung Dung
Bằng với ........
Lâm Hy Quang là tôi là đồ ngốc , đồ đần !
Hình như mắt hơi cay , lâu thế rồi mà vẫn .... thật kém cỏi , có thứ gì đó như chực trào ra tôi lập tức ngẩng đầu nhìn trời , một giây , hai giây ....
" rốt cuộc mày đang nghĩ gì thế " Ngọc Diệp là lão đại của phòng tôi nó bước tới vừa nói vừa nhéo mạnh tay tôi
Có lẽ bọn nó củng ngước lên nhìn tôi một lúc , tôi cười khì chớp mắt vẻ vô tội :" Lạ thật , trời hình như không đổ mưa đỏ "
Minh Tuấn chưa từng khao ai , cho dù đạt học bỗng hạng nhất . Mọi người điều biết bố anh đã qua đời từ lâu , trong nhà chỉ còn một người mẹ ốm yếu bệnh tật , và cả một cậu em đang học cấp ba , mà anh thì không xin cả trợ cấp dành cho sinh viên nghèo .
Nói ra mới phát hiện câu này gần như là châm biếm , mọi người điều hơi ngượng ngập , A Phân trừng mắt với tôi vẻ trách móc , nhéo mạnh tay tôi trước mặt mọi người . Đau quá ! Móng tay cô nàng bao lâu rồi chưa cắt ! Nước mắt tôi suýt thì bị cô nàng " nhéo " ra rồi
Cuối cùng là Dung Dung cười nói giải vây :" Minh Tuấn ký hợp đồng với ngân hàng A ở Thượng Hải rồi , tiền lương hơn vạn tệ đó ".
" A " ngân hàng A , lương tháng hơn vạn số tiền đó ngay cả nghiên cứu sinh cũng chưa chắc bằng !
Tôi hơi sửng sốt nhìn Minh Tuấn , anh củng đang nhìn tôi , đôi mắt đen nhánh nhìn tôi chằm chằm , giống như muốn biết tôi có phản ứng gì .
Đây là ảo giác chăng !
Dù thế nào , tôi củng nên chúc mừng anh , tôi bước tới thành tâm thành ý nói :" chúc mừng nhé , Minh Tuấn .... ưm chuyện đó , sau này đến Thượng Hải chơi sẽ nhờ ông đấy , bao ăn bao ở bao uống chơi vời ..."
:" chẳng phải ngày mai cậu mới về hay sao ?"
Tôi đang huyện thuyên thì bị giọng nói trầm trầm rõ ràng của anh ấy cắt ngang , tôi ngớ người nhìn tư thế cao ngạo từ trên xuống dưới của anh , trong đầu có phần hồ đồ , anh đang hỏi tôi cái gì ? A Phân bước tới kéo tay tôi , lôi xềnh xệch về phía Hà Thịnh " Minh Tuấn cậu có mời hay không , mình sắp đói chết rồi đây ".
Về sau , lúc tôi nhìn một bạn đầy ấp đồ ăn thức uống ngon lành mới sực nhớ , nếu không phải mẹ đuổi tôi thì chắc chắn ngày mai tôi mới về , hôm qua gọi điện nói với mấy đứa trong phòng , cũng là ngày mai
Minh Tuấn anh ..... căn bản không muốn mời tôi chứ gì . Theo lý mà nói người có khí phách một tí sẽ ném ngay đôi đũa mà bỏ đi , nhưng .... tôi là người có không khí phách hả ?
Hừ ! Tôi cắn phập miếng sườn , ăn gấp đôi mới phù hợp tính cách của tôi . Thế là tôi chỉ lo ăn thức ăn mà không ăn cơm , toàn ăn những mớn đắt tiền , uống nước thì phải hoa quả ép .....
Cái gọi là gió cuốn mây tan , cái gọi là ăn như hùm như hổ , cái gọi là gấp đũa như có thần ....
" con nhỏ Nấm lùn này , mày rất giống một loài động vật nào đó " Thất Thất ngồi bên trái tôi nhìn tôi vẻ nể sợ
Lúc này tôi mới phát hiện ra mình đã thành tiêu điểm của mọi người , không biết từ bao giờ mà tất cả điều dừng đũa nhìn một mình tôi . Minh Tuấn ngồi ngay đối diện , nhìn tôi một cái , sau đó đưa tay gọi phục vụ.:" chúng tôi muốn chọn mấy món nữa "
Tôi chưa kịp đỏ , lão đại đã nhìn tôi nhéo mạnh vào đùi tôi " kiềm chế lại đi má "
Lại nhéo tôi ....
Bực ghê , tôi chẳng qua là hoá bi thương thành sức ăn ,có cần bạo lực vậy không ? Không ăn thì không ăn , dù sao tôi củng không ăn nổi nữa , tôi uể oải cầm đũa chọc chọc vào miếng giò heo trong bát , có chút không nghĩ ra lúc nãy mình đã nuốt được thế này , dầu mỡ thế cơ mà .
Không khí trên bàn ăn nhanh chóng vui vẻ trở lại trung tâm cuộc trò chuyện đương nhiên là công việc của Minh Tuấn . Bạn trai của Lão đại và Thất Thất điều chung phòng với Minh Tuấn , khi uống nhiều bia rồi hai người một trái một phải khoác vai Minh Tuấn oang oang :
" Minh Tuấn , người trâu bò nhất khoa chúng ta là mày , anh em sau này sẽ lăn lộn với mày ..."
Thất Thất cười tươi thấy thế , nói :" Xem ra Dung Dung phải tìm công việc lại rồi ".
Lão đại vừa ăn vừa lúng túng hỏi :" tại sao phải tìm lại , công việc bây giờ rất tốt mà "
" Vì công việc làm ở Nam Kinh, xa Thượng Hải quá" Thất Thất nói với vẻ mời ám , chớp mắt tinh nghịch .
" Ồ ...", lão đại kéo dài giọng như hiểu ra bỗng quay sang tôi " Huy Quang "
" Hả ..."
Tôi đang chăm chú chọc cái giò heo trong bát, bị nó kêu làm cho giật mình , chẳng phải đang nói về Dung Dung hay sao , gọi tôi làm gì ?
" vịt mày đem về ngon thật đấy " nó nói với vẻ vô cùng thỏa mãn
Tôi cân nín .....
Lão Đại mày mới là heo ... - _-
Chúng nó bỗng cười rầm lên , Thất Thất đột nhiên chuyển chủ đề " Gần đây hình như có buổi tuyển dụng của Thượng Hải , Dung Dung mày có đi không ?"
" Tại sao lại hỏi vậy , đương nhiên là đi " Dung Dung đặt đũa xuống vẻ thanh lịch ." Thượng Hải cơ hội nhiều không gian phát triển rộng , trước kia tao vẫn luôn nộp hồ sơ mà "
Thất Thất chớp mắt " Bọn tao có nói gì mày đâu , mày cuốn lên thanh minh làm cái gì ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro