bố mẹ là trên hết
Mẹ – Đó là người mà tôi yêu mến kính trọng nhất trong cuộc đời mình.
Bà cũng như bao nhiêu người phụ nữ khác thương yêu con, tần tảo lo cho gia đình. Nhưng trong mắt tôi: Bà trên cả tuyệt vời. Thời con gái mẹ con nhà giàu, có nhan sắc, ông bà ngoại cưng chiều, trong nhà có người ở, ngoại rước thầy về nhà dạy học, hằng ngày mẹ chỉ biết ăn học và đọc sách. Đến khi lấy ba, mẹ rơi vào cảnh khổ vì nhà bên nội tôi nghèo lại có lối sống phong kiến, mấy bà cô thủ đoạn độc ác hại mẹ nhiều phen lận đận, ít hôm là dọn đồ về ngoại tá túc. Ba rất có hiếu là con nhờ con cậy của gia đình nội nên hay xử ép mẹ cho gia đình vui lòng.
mẹ đã cho ta bao nhiêu ngày tháng tuổi thơ , ta phải biết tôn trọng mẹ ,mẹ cho ta bao nhiêu tuổi xuân của mẹ ,mẹ hi sinh tất cả vì chúng ta , Sau khi ba qua đời, mẹ già côi cúc héo hon, ra vào thui thủi một thân, tóc trắng phau phau như bà tiên hiền dịu. Ngày lại ngày trông con cháu về thăm khi có một ít quà hay tiền bạc là mẹ đem khoe với mọi người và cho lại đứa con nghèo nhất chớ mẹ không xài. Tôi nghe lời bài hát "Bà năm" của Vũ Quốc Việt:
"Đã bao năm rồi bà Năm đứng trông con về Sớm hôm sau hè, hàng cau úa theo niềm đau Chập chờn xa xa nghe đồn con về đầu làng Lòng mừng rưng rưng mắt cười theo giọt lệ rơi..."
mà ngậm ngùi thương mẹ muốn ôm mẹ vào lòng thật chặt, muốn thời gian đừng trôi nữa để tôi mãi mãi được gần bên mẹ yêu. "Mẹ em tên Hiền. Mẹ không xinh lắm nhưng bác bán thịt lợn đầu ngõ vẫn phải ngước nhìn.
Mẹ rất chăm chỉ. Ngày nào mẹ cũng làm việc từ tinh mơ đến khi chiều tối. Nếu mẹ của bạn Trần Nhật Minh là ngọn gió thì mẹ em là cơn lốc.
Mẹ về đến nhà là cuốn sạch cái sân đầy lá mít cùng sỏi đá lẫn trái sấu non mà chúng em bày ra ban chiều. Mẹ cuốn đàn lợn vào giấc ngủ sâu êm đềm, quần áo lấm lem bùn đất vào chậu giặt. Tóm lại mẹ có thể cuốn tất cả trừ một người lúc nào cũng say mèm là bố em.
Bài văn tả mẹ không xinh nhưng bác thịt lợn vẫn phải ngắm nhìn
Mẹ rất khéo tay. Luống rau mẹ cuốc chẳng cần gieo hạt gì sau dăm hôm đã mọc đầy những ngọn rau giền cơm. Rau giền cơm mẹ nấu có kèm vài ngọn rau sam ngon lắm! Ngoài canh rau, mẹ còn biết luộc trứng, luộc cả thịt. Món luộc của mẹ chẳng bao giờ bị mặn cả. Ngon lắm!
Mẹ chẳng bao giờ giúp chúng em học bài. Mẹ bảo: "Dạy học là việc của bố mày!". Nhưng bố hôm nào cũng "sáng đi tối mịt mới về, nhiều hôm say lả miệng thì kêu la". Những lần như vậy, mẹ không xem Tấm lòng cha mẹ nữa. Bất đắc dĩ mẹ phải dạy các con ôn bài. Chữ mẹ ngửa trái như lúa non gặp bão. Môn toán mẹ dạy là tìm nửa chu vi tuổi mẹ, tìm nửa chu vi vận tốc. Tóm lại dạng toán gì cũng nửa chu vi. Mẹ tuyệt thật nhưng cô giáo không cho là đúng.
Người mẹ hiền từ, chịu thương chịu khó trong bài văn. Ảnh minh hoạ. Mẹ là người rất tiết kiệm. Mẹ nhặt lại các túi bóng kể cả túi bóng đựng thuốc trừ cỏ giặt sạch đi để đựng đậu bán cho các bác trong xóm. Ai cũng khen đậu của mẹ ngon. Chắc người ta chưa thấy mẹ ngâm đậu trong cái thùng ngâm cám lợn. Nếu biết thì....
Những ngón tay mẹ xù xì dấu ấn của những năm tháng vật lộn kiếm ăn. Mẹ đưa tay lên lên bới mái đầu đã bạc lốm đốm. Mẹ than thở với các dì:
- Tại ông ngoại không cho tao đi học. Nếu cho đi học chắc giờ thì tao đâu khổ thế này! Mẹ khóc".
"Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này. Nhưng khi tôi lên chín tuổi, thời gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình bơ vơ trên cõi đời này mà ra đi. Chỉ chín tuổi tôi còn quá nhỏ để hiểu được sâu sắc việc mãi mãi không có mẹ bên cạnh. Như hình ảnh ngày nào của mẹ thì không bao giờ phai trong tôi, mỗi bước chân tôi đi như có bóng mẹ soi đường, chỉ tôi. Mẹ là người sống mãi mãi trong lòng tôi.
Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. Tuy cuộc sống vất vả và phải sống chung với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời. Mẹ tôi cao, làn da xám đen vì nắng gió. Khuôn mặt phúc hậu, hiền từ. Mẹ luôn dạy bảo tôi những điều tốt nhất. Mẹ động viên tôi những khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn lo lắng, mang những điều tốt đẹp đến cho tôi còn tôi thì chỉ biết làm mẹ buồn, mẹ khóc.
Mẹ dạy tôi rất nhiều điều "Phải sống trung thực, ngay thẳng. Phải biết ơn nhưng không được nhớ oán. Phải biết tha thứ yêu thương người khác. Nhất định chị em phải đoàn kết với nhau mà sống, đừng để mọi người chê cười con không có dạy". Đó là tất cả những gì mẹ để lại cho tôi trước lúc ra đi. Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi sống vô tư có mẹ cũng như không có mẹ. Nhưng Mẹ ơi? Giờ con mới hiểu mồ cô mẹ là gì? Giờ con mới biết những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã dành cho con. Con nhớ me nhiều lắm, nhất định cn sẽ làm theo những gì mẹ dạy.
Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng sẽ thế. Mẹ luôn là một vầng ánh sáng soi dẫn đường tôi. Những nụ cười của mẹ sao nó cứ hiện mãi trong đầu tôi cả lúc mẹ ra đi nữa. Giờ tôi muốn được nắm tay mẹ, muốn được ngồi vào mẹ nhưng tôi không thể! Mẹ tôi rất thương yêu tôi, mẹ đã hi sinh cuộc đời mình để tôi được sống tốt hơn. Ngày ấy, lúc mẹ đau đớn giữa đêm khuya, thấy mẹ đau tôi chẳng biết làm gì mà chỉ biết khóc. Mẹ nắm tay tôi và cười trong những giọt nước mắt "Mẹ không sao đâu con. Thế là tôi đã ngủ thiếp đi, sao tôi lại khờ dại đến ngu ngốc thế chứ? Tôi hiểu mẹ yêu tôi nhường nào và tôi cũng vậy. Tuy giờ không có mẹ bên cạnh nhưng mẹ vẫn sống trong tâm trí tôi. Tôi sẽ sống thật tốt để mẹ được vui lòng, giờ tôi chỉ có thể làm được thế thôi.
Mẹ tôi là người thế đó, tôi chỉ có thể nói là mẹ tôi rất tuyệt. Mẹ là người tôi yêu quý nhất trên đời và dù me đi xa nhưng mẹ vẫn như còn đó đứng bên cạnh tôi. Giá như, tôi được sống với mẹ dù chỉ là một ngày. tôi sẽ chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không làm mẹ phải khóc. Và điều tôi muốn nói với mẹ là "Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi! Con rất muốn".
Hỡi những ai còn mẹ thì đừng làm mẹ mình phải khóc, dù chỉ là một lần!"
Ba luôn dạy chúng em: "Sống phải có ích cho đời, cho mọi người". Ngày tám tháng năm có lẽ là ngày em không thể quên được. Mới hơn một giờ sáng, bạn cùng cơ quan ba báo tin ba gặp nạn. Mẹ cùng ông vào bệnh viện thì ba đã hôn mê sâu. Ba ra đi hai tiếng sau đó với nhiều vết thương nặng trên người. Chấn thương sọ não, gãy xương sườn, gan, phổi, lá lách dập nát. Tội ba quá! Chắc ba đau nhiều lắm!Lời hứa mua quà cho con gái khi đạt học sinh giỏi ba chưa kịp thực hiện. Con mãi mất ba rồi ba ơi. Vuốt lại mái tóc đã điểm vài sợi bạc của ba lần cuối, gương mặt gầy, phúc hậu, nụ cười hiền hòa ngày nào giờ đã không còn nữa. Thời gian ơi! Xin hãy quay ngược lại để con được xà vào lòng ba, được nghe hơi thở ấm áp từ ba. Con sẽ không cho ba đi làm cái nghề cực nhọc, vất vả này để ba phải trả giá bằng cả mạng sống của mình. Để con và anh hai không phải mất ba khi còn quá dại khờ.
Đêm nay mưa thật to, những hạt mưa giăng mù mịt. Ngồi nhìn qua ô cửa sổ sấm chớp chói lòa, tiếng chổi tre của ba lại vang lên đâu đó rào rào trong mưa. Bất chợt em nhớ đến câu thơ về cha:
Thương cha gánh nặng cuộc đời
Để con khôn lớn rạng ngời tương lai
Thương cha những ngón tay chai
Áo cha sứt chỉ sờn vai bạc màu
Chỉ trong một đêm mọi thứ như đảo lộn. Người lái xe gây tai nạn quỳ xuống xin ba tha thứ. Gia đình em từ đây thiếu đi tiếng cười của ba, Những đêm trở trời, không còn được ba kéo chăn đắp, kê lại gối cho ngay. Ba ơi! Công sanh thành con chưa một lần đền đáp.
Rồi đây những tháng ngày kế tiếp mẹ và chúng con sẽ sống sao đây. Nếu bây giờ có một điều ước em sẽ không ngần ngại ước cho ba mẹ luôn sống đời với em. Để hằng năm, vào ngày vu lan báo hiếu em sẽ hạnh phúc được cài bông hồng đỏ trên ngực áo của mình.
Bây giờ ba đã đi thật xa. Nơi thiên đàn chỉ có hương hoa và ba không phải thức khuya, dậy sớm trăn trở về đồng lương co hẹp. Nhưng con biết trong trái tim ba vẫn còn hình ảnh của mẹ và chúng con. Ba hãy yên tâm yên nghỉ ba nhé. Đứa con gái bé bỏng của ba sẽ học thật giỏi để ba vui và sẽ nhớ hoài những kỷ niệm bên ba".
Hết
lời khuyên:nếu bạn để mất bố mẹ mình thì bạn sẽ ko còn thứ gì may mắn trên đời nữa đâu nếu ai đã làm mất bạn sẽ khổ đấy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro