Nỗi buồn
Nỗi buồn hồi trẻ con
Là buổi trưa ép ngủ
Không tụ tập lon ton
Trộm vài thứ quả non
Rồi chia nhau chấm muối
Nỗi buồn ấy nho nhỏ
Chớp mắt cái là quên
Còn khi chúng lớn lên
Nỗi buồn lại rất khác
Vì người dưng nào đó
Chúng lại tự ghét mình
Quên đi hết gia đình
Luôn đứng sau che chở
Mang trái tim tan vỡ
Chúng cứ sống vật vờ
Chẳng đợi cũng chẳng chờ
Một điều gì nữa cả
Rồi một ngày yên ả
Thấy lòng hết quạnh hiu
Chuyện xưa thôi bám víu
Bóng người dưng đã mờ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro