Chương 13
Thị nữ quỷ nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh vì chuyện cũ của nàng mà cau mày : "Công tử, nếu như chuyện đến đó liền kết thúc, đôi lúc cũng sẽ là một cái kết đẹp."
Thẩm Nghiễn nhìn gương mặt thị nữ quỷ chợt lóe lên bi thương, không đợi hắn mở miệng, thanh âm thị nữ quỷ liền nói tiếp: "Về sau mới biết, ngày Điệp Vũ thành thân, cũng là ngày giỗ lão Hầu gia, tướng quân mang theo di thể Hầu gia trở về, lúc Điệp Vũ biết chuyện đã là mấy ngày sau, cũng là từ ngày đó trở đi, nàng thay đổi, nàng luôn tìm lý do đến gặp tướng quân, bị tướng quân mắng trở về, cũng không chết tâm, ta biết trong nội tâm nàng cũng oán trách tướng quân, oán trách y rời đi lâu như vậy, một phong thư cũng không có, nếu như có, nàng nhất định sẽ chờ y, hành động của nàng thu hút sự chú ý của phu gia, đãn thư hương môn đệ phủ Đại học sĩ, mới đầu cũng cảnh cáo nàng một chút, nhưng cũng không có hành động gì khác, bất quá Điệp Vũ lúc này cũng đã điên dại, vì muốn cùng tướng quân trọng tu vu hảo, nàng thậm chí cầu xin phu gia (nhà chồng) hối hôn, sau khi thất bại lại đi cầu xin tướng quân mẫu thân, mà lúc đó tướng quân mẫu thân vì Hầu gia qua đời, thân thể vẫn luôn không tốt, bị nàng náo loạn mấy lần bệnh liền càng trở nặng, mùa đông năm đó không qua khỏi mà ra đi."
Thị nữ quỷ cười nhạt một tiếng: "Công tử còn muốn nghe tiếp không?"
Thẩm Nghiễn gật gật đầu: "Tiếp tục, ta nghe."
"Vốn cho nguyên nhân lão phu nhân qua đời là vì thân thể, thế nhưng sau này điều tra ra, lão phu nhân là bị độc chết, là Điệp Vũ, nàng đi cầu xin lão phu nhân thành toàn nàng cùng tướng quân, thế nhưng lão phu nhân cự tuyệt, nàng ngay khi đó hạ độc dược trong thuốc của lão phu nhân, thời điểm Điệp Vũ bị bắt, trong miệng liên tục thét gào giết chết tất cả những người ngăn cản bọn họ, nàng đã điên rồi. Về sau Điệp Vũ được ban cho chết, nhưng mà nhà chúng ta mắc nợ tướng quân một khoản nợ mãi mãi cũng trả không hết, là ta tự nguyện tới đây, vì muội muội của ta, người nhà của ta chuộc tội, nhưng mà ta lại làm không tốt......"
Thẩm Nghiễn biết câu này không tốt là có ý gì, nàng hi vọng tướng quân có thể tha thứ cho Điệp Vũ, thậm chí lòng tham nghĩ tới nếu may mắn bọn họ có thể quay về cùng một chỗ.
Bất quá hắn đã hiểu Diêm Túc tại sao lại như vậy, không chút do dự nói ra ba chữ không có khả năng này.
Không biết làm sao an ủi thị nữ quỷ, đưa tay lên vai nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Y là người thị phi phân minh, y không tha thứ cho tới bây giờ chỉ có một người, ngươi chỉ cần không còn làm những chuyện không nên làm, y sẽ không trách ngươi."
"Ta sẽ không làm nữa." Thị nữ quỷ tròng mắt phun ra bốn chữ này, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng lại rất kiên định.
Thẩm Nghiễn không nói gì thêm, chuyện đã nghe xong, hắn hiện tại rất muốn đi thăm người đó.
Trở lại gian phòng, Diêm Túc cầm y phục đang định đi ra, nhìn thấy Thẩm Nghiễm vội vàng tiến đến trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, theo bản năng lui lại nửa bước, đưa tay bắt lấy cánh tay Thẩm Nghiễn : "Chậm một chút."
Thẩm Nghiễn ngẩng đầu nhìn quỷ trước mắt, vừa định nói vài câu với quỷ này, trong nháy mắt bỗng nhiên lại không biết nên làm sao mở miệng, liếm liếm đôi môi khô khốc, Thẩm Nghiễn đem chén trà Thanh Hoa trong tay trực tiếp nhét thẳng vào trong ngực Diêm Túc : " Vừa mới tìm được thứ này, tặng cho ngươi."
Diêm Túc cầm lấy cái chén nhìn lướt qua: "Tặng ta?"
" Ân, lễ gặp mặt." Thẩm Nghiễn nhìn hắn một cái: "Không thích a?"
"Không có." Diêm Túc trong mắt chứa đầy ý cười nhìn hắn, sau đó ánh mắt rơi xuống tổ chim trong tay hắn : "Ngươi làm?"
Thẩm Nghiễn lăng lăng khẽ gật đầu: "Thế nào, rất đẹp."
" Ân, đặt trên bệ cửa sổ đi." Diêm Túc đề nghị.
"A, được." Thẩm Nghiễn chạy tới đem Tiểu Hôi Hôi kể cả tổ chim bỏ vào trên bệ cửa sổ, lại quay đầu nhìn Diêm Túc: "Ách...... Vừa nãy ngươi muốn ra ngoài?"
"Ân, đi tắm, cùng đi không?" Ba chữ cuối kia, Diêm Túc khẽ câu lên khoé môi, cho Thẩm Nghiễn một ý cười nhàn nhạt.
Thẩm Nghiễn đột nhiên rung động trước nụ cười của y, ai nha ôi trời ơi, thủ pháp liêu nhân càng ngày càng thành thạo hơn.
"Không đi, ngươi tự đi đi." Việc tắm này đánh chết cũng không thể cùng tắm chung, ngâm ngâm liền không chừng sẽ làm gì đó.
Ý cười trong mắt Diêm Túc càng đậm, tựa như biết Thẩm Nghiễn sẽ trả lời như vậy, cũng không giận, chỉ nói: "Vậy ngươi ở trên giường hảo hảo chờ ta."
Bị câu nói vừa rồi của Diêm Túc kích động Thẩm Nghiễn lập tức nhịn không được đối Diêm Túc vừa quay người hô một tiếng: "Này !"
Diêm Túc dừng lại quay đầu nhìn hắn: "Thay đổi chủ ý?"
Thẩm Nghiễn tức muốn khóc, hắn còn đang nghĩ trở về sẽ an ủi người kia một chút, nhưng bây giờ hắn vẫn là tự an ủi bản thân thì hơn.
Không muốn nói chuyện, chỉ muốn lặng lẽ, đưa tay quơ quơ với Diêm Túc, im lặng hi vọng y có thể nhanh chóng biến đi.
Chững chạc đàng hoàng lại đùa nghịch lưu manh thật sự là quá đủ rồi!
Diêm Túc tắm rất lâu, nếu như không phải lần này gặp qua, Thẩm Nghiễn sẽ không biết quỷ này tắm rửa lại mất nhiều thời gian như vậy, ngay thời điểm hắn cho là đối phương có phải định ngủ trong bồn tắm luôn rồi hay không, thì Diêm Túc trở về.
Vốn dĩ hai gò má tái nhợt không huyết sắc bởi vì ngâm tắm mà trở nên hồng nhuận hơn một chút, thoạt nhìn cũng nhìn nhiều hơn mấy phần sinh khí.
Ngồi trên giường, nhìn Thẩm Nghiễm nằm ở nơi đó, vươn tay sờ lên gương mặt của hắn: " Ngủ rồi sao?"
Tay của đối phương không âm lương như trong tưởng tượng, ngược lại thật ấm áp, Thẩm Nghiễn theo bản năng cọ xát, mà hành động này y kìm lòng không được, khiến Diêm Túc ngồi ở chỗ đó cứng lên một chút, sau đó không đợi hắn phản ứng, đã bị người đặt dưới thân.
Mắt đột nhiên trừng lớn: "Này, ta nhất định phải nói chuyện với ngươi, ngươi không thể, đừng cởi quần ta, ân, chớ có sờ nơi đó, ngô!"
"Ngươi đã ướt như vậy, còn muốn cùng ta nói chuyện gì, ân?" Bàn tay lớn của Diêm Túc tìm tới nơi riêng tư của hắn làm càn xoa nắn một chút, đem hai chân của hắn tách ra, ngón tay đâm vào trong.
Thẩm Nghiễn bị y làm cho khí tức bất ổn, khóe mắt rưng rưng, nhưng vẫn không từ bỏ hi vọng giãy giụa nói: "Chúng ta...... Chúng ta nhất định phải...... A...... Nhất định phải quy ước ba điều...... Ngô...... Loại chuyện này về sau một tuần nhiều nhất làm ba lần...... Ngươi đừng đụng nơi đó......"
"Quy ước ba điều ?" Diêm Túc nắm lấy mắt cá chân hắn đem hai chân hắn áp đảo trên ngực, ánh mắt sâu sắc lẳng lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt Thẩm Nghiễn, đem từng biểu tình của hắn khắc thật sâu vào trong lòng.
Tư thế như vậy khiến Thẩm Nghiễn bối rối, hắn có thể nhìn rất rõ quá trình đối phương như thế nào tiến vào chính mình, khiến hắn xấu hổ khơi gợi lên ngón chân, thời điểm muốn nói không nên làm, Diêm Túc lại không cho hắn cơ hội......
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nghiễn mở to mắt chỉ cảm thấy nơi tư mật so mấy lần trước còn sưng hơn một chút, vô thức bỗng nhúc nhích, thân thể liền cứng đờ, nghiêng đầu nhìn Diêm Túc bên cạnh, lão quỷ giờ này thường ngày đã ở bên ngoài luyện quyền, thế mà lúc này còn nằm đây, hơn nữa, tên quỷ này cư nhiên lại cả đêm không rút ra khỏi cơ thể hắn !
Nghĩ đến nguyên nhân này khiến hắn sưng ê ẩm, Thẩm Nghiễn tức giận đến mức không biết nói gì cho phải.
Diêm Túc nhẹ nhàng siết chặt cánh tay quanh eo hắn, hạ thân lại đỉnh sâu vào bên trong.
Thẩm Nghiễn mắt lập tức liền đỏ : "Diêm túc!"
Đôi mắt đang nhắm đột nhiên mở to : "Tỉnh rồi?" Thời điểm thoại âm rơi xuống, lão quỷ đã tiến tới cọ xát gương mặt hắn, bàn tay ôn lương ở trên người hắn sờ soạng, Thẩm Nghiễn kìm nén bản thân nổi giận nói: "Mau rời khỏi cơ thể ta !"
Diêm Túc mặc cho Thẩm Nghiễn hai tay để trên ngực y khước từ, bản thân đặt một tay đặt ở trên đầu, một tay nắm cả eo thon của thiếu niên, một chân thiếu niên khoát lên trên người y, mà chỗ kia của y còn chôn bên trong thân thể thiếu niên, đã có xu thế bành trướng.
Thẩm Nghiễn cảm nhận được biến hóa của y không dám cử động, chỉ trừng mắt hạnh nhìn y chằm chằm.
"Ngươi đêm qua nói muốn cùng ta quy ước ba điều, muốn nói chuyện với ta, ta hôm nay cố ý chờ ngươi tỉnh lại."
"Ngươi trước rời khỏi cơ thể ta đã." Cứ như vậy hắn làm sao mà đàm phán?
Diêm Túc vươn cánh tay toàn thân trực tiếp nghiêng người đem người phía dưới áp đảo: "Nếu không chúng ta làm xong rồi bàn lại đi!"
" Diêm Túc, ngươi cái đồ hỗn đản!" Thẩm Nghiễm bị đè ở phía dưới chân mặc dù không có cách nào tùy ý động, nhưng lại có thể giơ quả đấm bụp bụp vào lưng Diêm Túc .
Nhưng mà chờ Diêm Túc rốt cục làm xong, Thẩm Nghiễn đã không còn khí lực nói chuyện tiếp với y.
Diêm Túc nhìn vẻ mê man vừa qua của thiếu niên, cẩn thận giúp hắn kéo chăn đắp kín, bản thân thì một bộ ăn uống no đủ rời khỏi phòng.
Bữa sáng cùng cơm trưa đều vắng mặt Thẩm Nghiễn, trực tiếp gây chú ý tới hai nhân loại khác trong phủ.
Chờ đến lúc Thẩm Nghiễn xuất hiện đã là buổi chiều, liền thấy Ngô Thị Phi cười giống như mèo trộm được cá, trừng mắt liếc y một cái, Thẩm Nghiễn rất rất không muốn để ý đến y.
Thế nhưng Ngô Thị Phi căn bản lại không buông tha hắn, đi theo hắn vào tiểu trù phòng, nhìn hắn mang sang một bát canh khoai tây: "Thế nào, tướng quân đại nhân có phải là rất lợi hại?"
" Ha ha!" Thẩm Nghiễn uống một ngụm canh, cười lạnh với y một tiếng.
Ngô Thị Phi thấy hắn như vậy cảm thấy rất thú vị : " Chuyện này, ngươi sớm muộn cũng phải thích ứng, kỳ thật ngươi cũng nên lý giải một chút, xử nam vừa khai trai (*ăn mặn sau khi hết ăn chay) đều có chút khống chế không nổi, huống chi là bọn họ lại là lão xử nam ngàn năm, ngươi không biết ta mới vừa mới gả về, ba ngày cũng không xuống được giường, ngươi như vậy đã rất khá rồi! "
Nghe Ngô Thị Phi an ủi đơn giản thô bạo như vậy, Thẩm Nghiễn thật rất muốn hỏi y, giới hạn ở đâu!
Đoán chừng là không có!
Hai người nói chuyện công phu, Bạch Uy lay động tiến đến, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn qua, Bạch Uy có hơi sửng sốt, ngay khi hắn định mỉm cười lại với hai người một cái, Thẩm Nghiễn cùng Ngô Thị Phi rất là nhất trí quay đầu lại.
Bạch Uy: "Ách...... " Tình huống gì vậy, hắn đây là bị chán ghét sao?
Bạch Uy không hiểu đi qua: "Thẩm Nghiễn, thân thể vẫn khoẻ chứ?"
Thẩm Nghiễn quay đầu ánh mắt có chút u oán nhìn hắn một cái, do dự một chút: "Bạch Uy ca, ngươi rốt cuộc là làm thế nào mà được vậy?"
" Cái gì?" Bạch Uy chớp mắt, nghiêng đầu nhìn lưới qua Ngô Thị Phi, mặc dù không hiểu nhiều lắm, nhưng dự cảm không phải rất tốt.
Ngô Thị Phi hứ một tiếng, đưa tay vỗ vỗ bả vai Thẩm Nghiễn : "Thiếu niên không nên nghĩ hão huyền, ngươi không thể nào."
Bạch Uy: Bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì, ta thật không hiểu!
2021/07/13
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro