Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

    Nhưng mà thân thể huyết nhục này của hắn làm sao có thể chống lại nữ quỷ trước mặt, Thẩm Nghiễn ôm chim non, muốn tránh cũng không còn kịp nữa.

     Nhìn quỷ cô nương quanh thân đều tản ra quỷ khí màu đen, Thẩm Nghiễn hối hận ruột gan tái mét, hắn rảnh rỗi đi khiêu khích nàng làm gì.

     Lại nói quỷ đều không có lý trí,  rất cố chấp, hắn chấp nhặt với kẻ điên làm cái gì!

     Nhìn quỷ cô nương kia vẻ mặt dữ tợn, Thẩm Nghiễn nhắm mắt lại, bỏ đi, thích làm gì thì làm, dù sao hắn cũng đánh không lại.

     Thế nhưng đau đớn trong dự liệu lại không hề giáng xuống, đợi một hồi, Thẩm Nghiễn cẩn thận mở mắt, liền thấy một thân ảnh đứng chắn trước mặt hắn, trường sam hắc sắc, tóc đen cài mộc trâm.

     " Cút ra ngoài." Thanh âm Diêm Túc lạnh lùng truyền tới.

     Khiến Thẩm Nghiễn đang ngẩn người hồi phục tinh thần, theo bản năng thò đầu ra nhìn quỷ cô nương phía đối diện một chút.

     Chỉ thấy quỷ khí vốn dĩ quấn quanh người quỷ cô nương đã biến mất, trở về bộ dáng ban đầu.

     Đôi mắt ngấn nước long lanh nhìn qua Diêm Túc, không nói ra được tình thâm, không nói ra được ái mộ.

     Vì không nhìn thấy biểu tình của Diêm Túc lúc này, nên càng không ngăn được Thẩm Nghiễn âm thầm suy nghĩ, bị mỹ nhân nhìn như vậy, là người hay quỷ đều chịu không được nha, nhưng mà Diêm Túc vừa mới nói ra ba chữ kia, thật sự là lãnh khốc tới cực điểm, ngay cả hắn nhìn cũng có chút không đành lòng, nhưng lại không giải thích được.

     Thẩm Nghiễn cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, hắn sớm muộn gì cũng biến thái luôn.

    " A Túc, ta......"

    " Đi ra ngoài." Diêm Túc đánh gãy lời quỷ cô nương muốn nói, quay lại nhìn Thẩm Nghiễn vẫn luôn đứng phía sau y ló đầu ra nhìn ngó dáo dác.

     Bị nhìn Thẩm Nghiễn kiểu: !!!!

     Màu đậm trong mắt lóe ra một tia bất đắc dĩ, Diêm Túc quay đầu nhìn quỷ cô nương: "Ta và ngươi không có khả năng, đừng cố chấp nữa, đi đi."

     Thời điểm bị quát mắng lạnh lùng đuổi ra ngoài, trên gương mặt Điệp Vũ không hề lộ ra biểu tình thương tâm, nhưng mà câu nói này có vẻ bình tĩnh hơn một chút, lại khiến Điệp Vũ lộ ra mấy phần tuyệt vọng: "A Túc, tại sao, ta nguyện ý sửa đổi, huynh cho ta một cơ hội đi, A Túc."

     Điệp Vũ nhìn Diêm Túc nắm tay Thẩm Nghiễn đi vào biệt viện, muốn đuổi theo, lại bị một đạo lực vô hình ngăn ở bên ngoài, mặc cho nàng tuyệt vọng đau thương gào khóc, người kia cũng không quay đầu lại.

     Giống như rất nhiều năm rất nhiều năm trước kia, người đó ngồi trên lưng ngựa, nhìn nàng mặc áo cưới : "Ta từng hứa với nàng mười dặm hồng trang, tại sao nàng không đợi ta trở về, vậy từ nay về sau nàng và ta không còn liên quan, ta tiễn nàng một đoạn đường, nguyện nàng an hảo."

     Sau khi bị nắm tay kéo đi một đoạn đường, Thẩm Nghiễn mới hậu tri hậu giác nghiêng đầu nhìn quỷ đi bên cạnh: "Cái đó, ngươi không sao chứ?"

     Cho dù hắn vô tri thế nào, cũng có thể cảm giác được, hai người kia hẳn là có một đoạn tình.

     Diêm Túc nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy bình tĩnh: "Ngươi hỏi gì, ta có thể trả lời."

     Thẩm Nghiễn chớp chớp mắt: "Ngươi thật nguyện ý trả lời, cái gì cũng trả lời?"

     Diêm Túc quay đầu cất bước đi thẳng về phía trước: "Ngươi chỉ có thể hỏi ba cái vấn đề, đến thư phòng ta."

     Kháo, sớm biết vậy hắn sẽ không hỏi vấn đề trước đó, không chừng còn có thể hỏi thêm được mấy câu.

     Thẩm Nghiễn mang chim non hấp tấp chạy theo phía sau, ba cái thì ba cái!

     Đi theo Diêm Túc vào thư phòng, nhìn trên bàn, Diêm Túc vừa mới viết nửa chữ, liền hỏi: "Ngươi vừa rồi làm sao xuất hiện nhanh như vậy?"

     Vốn dĩ hắn đã làm tốt chuẩn bị, khẳng khái hi sinh.

     Diêm Túc ngồi vào trên ghế, ngước mắt nhìn lướt qua: "Ngươi và ta đã có tiếp xúc da thịt, ta tự nhiên biết chuyện của ngươi."

    "...... Vậy ta làm sao không cảm nhận được ngươi?"

     "Bởi vì ta là quỷ, ngươi còn một câu hỏi." Diêm Túc hảo tâm nhắc nhở, liền thấy thần sắc Thẩm Nghiễn có chút xấu hổ: "Cái kia không tính, không tính."

     Diêm Túc câu lên khoé môi, thấy   tinh thần tiểu hài tử như vậy, hiển nhiên là không vì Điệp Vũ xuất hiện mà bị tổn thương, nỗi lòng lo lắng lặng lẽ an tâm, khe khẽ gật đầu: "Được rồi, tính ngươi một lần."

     "Ngươi và nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lần này Thẩm Nghiễn học được cách hỏi thông minh hơn rồi, hỏi như vậy, phạm vi có thể lớn hơn.

     Tựa như không phát hiện ra chút tiểu tâm tư kia của Thẩm Nghiễn, Diêm Túc quét mắt nhìn hắn một cái: "Ta từng trả lời ngươi, nàng là thê tử chưa xuất giá của ta khi còn sống."

     Diêm Túc nói ra những lời này một hồi lâu Thẩm Nghiễn mới hậu tri hậu giác phát hiện Diêm Túc đại khái là có thể đã trả lời xong câu hỏi  kia của hắn, không thể tin được nhìn xem Diêm Túc: "Xong rồi, cái này xong rồi sao?"

     Diêm Túc trong mắt chứa ý cười nhìn hắn: "Ân, ngươi không phải hỏi ta và nàng xảy ra chuyện gì sao?"

     "Ta là hỏi quá khứ của các ngươi, nàng rõ ràng là đối với ngươi dư tình chưa dứt, rõ ràng là muốn cùng ngươi hợp lại, ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào, tại sao đối với nàng lạnh lùng như vậy?"

    "Ngươi hỏi mấy vấn đề liền, mà ta chỉ có thể trả lời ngươi một cái, ngươi muốn ta trả lời ngươi cái nào, ân?"

     Nghe Diêm Túc nói thanh âm cuối cao giọng "ân" một tiếng, Thẩm Nghiễn rất muốn bóp cổ đối phương, ra sức lay động: "Ngươi rốt cuộc có nói hay không, nói hay không!"

     Cuối cùng vẫn là không dám, (┬_┬)!

     "Ngươi đến cùng là nghĩ thế nào?"  Mặc dù hành động Diêm Túc biểu hiện ra đã biểu đạt rất rõ ràng  ý nghĩ của y, nhưng là hắn vẫn muốn chính tai nghe y nói, mới có thể triệt để tiêu trừ bất an trong lòng hắn.

     "Ta và nàng không có khả năng, mặc kệ có ngươi hay không, ngươi có thể an tâm, ta đáp ứng ngươi cái gì, ta sẽ không quên." Diêm Túc nói xong đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Nghiễn : "Đã hỏi xong rồi, chúng ta nói tới ngươi một chút, ngươi nghĩ thế nào ?"

     Thẩm Nghiễn nhìn Diêm Túc đột nhiên đi tới cạnh mình, chớp chớp mắt: "Ta có thể nghĩ thế nào, ta đương nhiên là không hi vọng các ngươi cùng một chỗ, ta còn có thể nghĩ như thế nào?"

     Diêm Túc nghe Thẩm Nghiễn ngay thẳng nói ra, vui vẻ nhịn không được mỉm cười, gật gật đầu: "Ta không nghĩ tới ngươi đối với tình cảm của ta đã sâu như vậy, ta rất hài lòng."

     Thẩm Nghiễn mặt lập tức liền đỏ bừng, hắn cảm thấy quỷ này tại sao có thể không biết xấu hổ như vậy, lời nói của hắn có ý dùng tình chi thâm ý đối với y sao?

     Nhưng mà Diêm Túc dường như còn ngại bản thân đối với Thẩm Nghiễn chưa đủ kích thích: "Ngươi yên tâm, nếu như ta đã minh bạch tâm ý của ngươi, nhất định không phụ ngươi."

     Thẩm Nghiễn lập tức bùng nổ: "Ngươi không biết xấu hổ, ta, ta mới không có đối với ngươi cái gì đó đâu!"

   "  Đừng ngại, ta hiểu!"

    "...... Ngươi biết cái gì, ngươi căn bản không hiểu, ta không muốn cùng ngươi nói chuyện nữa, ta phải quay về!"

     Diêm Túc thấy Thẩm Nghiễn muốn đi, đành phải ngừng trêu chọc hắn, đem người giữ chặt nói: "Được rồi, chúng ta không nói cái này nữa, ngươi nếu như muốn thay đổi cuộc sống, dù sao cũng nên suy nghĩ biện pháp thật kỹ đi, ân?"

     Thẩm Nghiễn quay đầu không thể nào tin được nhìn thoáng qua Diêm Túc: "Ngươi thật đúng không nói cái khác?"

    " Ân, ta không nói."  Diêm Túc đem tiểu hài tử nhấn ngồi xuống ghế, bản thân ngồi ở đối diện hắn nói: "Cho nên có thể nói một chút về phương pháp của ngươi không?"

     Thẩm Nghiễn sửa sang lại y phục của mình, có phần không được tự nhiên nói: "Ta vốn là chưa nghĩ ra, hôm nay lại nghe ngươi nói như vậy, ta lại càng không có chủ ý."

     Diêm Túc rót chén trà đẩy tới trước mặt tiểu hài tử: "Tất cả trong phủ, ngươi có thể dùng, đằng sau vườn hoa có một cái giếng nước, ngươi có thể mỗi ngày lấy nước từ nơi đó, sau khi lấy nước ngươi có thể đem ôn tuyền hoà trộn vào trong đó, ôn tuyền sau khi pha loãng tinh khí sẽ dung nhập vào trong nước, hiệu quả sẽ không bằng ngươi dùng ôn tuyền tưới trực tiếp, nhưng sẽ không có quá nhiều chú ý, cho dù bị phát hiện, ngươi cũng có thể chối là do tác dụng của giếng nước kia."

     Không ngờ Diêm Túc không chỉ giúp hắn nghĩ cách, mà còn tìm cớ bao biện cho hắn.

     Thẩm Nghiễn trong lòng ẩn ẩn ấm áp, nhìn Diêm Túc: "Cám ơn ngươi."

     Mặc dù tiểu hài ngữ khí còn mang theo vẻ không tự nhiên, nhưng Diêm Túc lại gật đầu nhận  lời cảm tạ của hắn: "Yên tâm, ta sẽ làm cùng ngươi."

     Thẩm Nghiễn nâng chén trà, uống một ngụm: "Vậy chúng ta chừng nào thì bắt đầu?"

    " Ngươi muốn lúc nào?"

   "  Đương nhiên là càng nhanh càng tốt."

   "  Vậy liền ngày mai đi."

    " Ân."  Thẩm Nghiễn gật đầu, dư quang nhìn lướt qua Diêm Túc, lại thấy đối phương cũng đang nhìn hắn, liền lập tức bối rối dời đi, điềm nhiên như không có việc gì nói: "Không có việc gì, vậy ta trở về đây."

    " Không ngồi một lúc nữa à, ngươi có chỗ đi sao?"

     Thẩm Nghiễn không nghĩ tới đối phương nói như vậy, nhưng nghĩ tới hắn không có chỗ để đi rốt cuộc là do ai hại, liền lại có mấy phần buồn bực, trừng mắt liếc Diêm Túc nói: "Ta ở tại nơi này, ngươi có thể theo giúp ta?"

     "Đương nhiên."  Diêm Túc chắc chắn nhìn hắn.

     Thẩm Nghiễn trừng đôi mắt hạnh: "Vậy ngươi làm sao bồi?"

     Diêm Túc trực tiếp đứng dậy xoay người đem hắn giam giữa mình và cái ghế, thẳng thắn nhìn hắn: "Ngươi muốn ta bồi ngươi thế nào, ân?"

     Chết tiệt lại là cái âm cuối lên giọng kia, không trêu đùa cũng có thể chết!

     Thế mà Thẩm Nghiễn lại ngượng ngùng đỏ mặt: "Ngươi, ngươi, ngươi bớt suy nghĩ lung tung cho ta, ta cho ngươi biết giữa ban ngày ngươi đừng mơ tưởng ta và ngươi làm loại chuyện không thích hợp cho thiếu nhi kia!"

     Không thích hợp với thiếu nhi, Diêm Túc thật sự bị phản ứng cấp manh này của Thẩm Nghiễn làm cho bất ngờ.

     Nhịn không được lộ ra tiếu dung: "Thiếu nhi sao, ngươi nơi đó quả thực rất nhỏ."

     "Ngươi nói ai nhỏ, ngươi mới nhỏ thì có, cả nhà ngươi đều nhỏ!" Mặc dù chỗ đó của hắn quả thực không lớn, thế nhưng hắn không cho phép người khác đối với nơi đó phát sinh nghi vấn!

     Nhìn thiếu niên tức giận, Diêm Túc nghiêng người hôn một cái lên má hắn: "Ngươi nơi đó mặc dù nhỏ, nhưng chỗ kia lại rất chặt, ta rất thích."

     Ầm!

     Thẩm Nghiễn mặt đỏ sắp bốc khói, trừng mắt hạnh, bởi vì xấu hổ mà song ngươi hắc sắc mang tới một cỗ thủy ý.

     Khiến Diêm Túc vốn chỉ là muốn trêu chọc hắn, trong mắt xuất hiện một tia nguy hiểm.

     Không đợi Thẩm Nghiễn phản bác, đã nắm lấy cái cằm của hắn, cúi đầu hôn xuống.

   "  Ngô......" Bị Diêm Túc đột nhiên hôn tới, Thẩm Nghiễn trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, lập tức thấy hắn phát ra kháng nghị, Diêm Túc đã đem chiếc lưỡi ôn lương thăm dò trong khoang miệng hắn, trêu đùa môi lưỡi của hắn ......

     Không biết hôn bao lâu, thời điểm Thẩm Nghiễn bị buông ra, chỉ có thể ghé vào trong ngực Diêm Túc, miệng thở lớn hổn hển, đâu còn nửa điểm năng lực phản kháng.

2021/06/29

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro