Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25

Ra khỏi cửa hàng, Thẩm Nghiễn tay xách nách mang túi lớn túi bé, Diêm Túc an nhàn đi theo phía sau, sau khi đi một mạch về nhà, người mở cửa chính là tiểu đệ của Thẩm Nghiễn, Thẩm Mặc vừa thấy Thẩm Nghiễn trở về lập tức liền nhào tới: "Tam ca!"

Thẩm Nghiễn đưa tay bế nhóc con lên: "Xú tiểu tử, không thể an phận chút sao, không thấy ta đang cầm đồ hả?"

Thẩm Mặc cười hắc hắc đưa tay lấy đồ trong tay Thẩm Nghiễn : "Ca mua cho đệ cái gì vậy?"

Thẩm Nghiễn tránh thoát khỏi tay tiểu đệ, đem đồ ở bên tay kia đẩy tới nói: "Đây không phải của đệ, đây mới là của đệ, gà quay, mau ăn đi."

Thẩm Mặc đoạt lấy: "Vẫn là tam ca hiểu đệ nhất."

Nói xong câu đó, thò đầu ra nhìn sau lưng Thẩm Nghiễn : "Anh rể đâu?"

Thẩm Nghiễn nghe câu 'anh rể' mà như như sét đánh ngang tai, trực tiếp hét lớn: "Anh rể cái gì, gọi Diêm Túc ca!"

"Nghiêm Túc ca?" Thẩm Mặc chớp chớp mắt, cái này có vẻ nghiêm túc a?

*Trong tiếng Trung: Diêm Túc Và Nghiêm túc đồng âm.

Thẩm Nghiễn trước đây sớm đã biết cái tên Diêm Túc kia có nghĩa khác, nói xong bản thân cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng dù sao vẫn tốt hơn anh rể gì gì đó.

"Baba đâu?" Thẩm Nghiễn vào nhà đem đồ vật để xuống bàn, liền quay đầu lại hỏi.

"Ở trong bếp." Thẩm Mặc ngao ngao nói xong, cổ họng trực tiếp hô lớn: "Ba, tam ca trở về."

"Xú tiểu tử hét cái gì, tai lão tử không bị điếc." Thẩm Thương đẩy cửa ra, khẽ cốc đầu tiểu nhi tử lẻn đến bên cạnh hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Nghiễn :

"Không gầy."

Thẩm Nghiễn cười đem lá trà trên tay đưa lên: "Cha, đây là Diêm Túc hiếu kính người."

Nói xong quay đầu nhìn bên cạnh: "Còn không mau ra đây chào cha?"

Diêm Túc hiện ra nguyên hình, trên mặt không có biểu tình gì, lúc này gặp lại Thẩm Thương, liền xuất hiện một chút câu nệ: "Nhạc phụ đại nhân."

Thanh âm vừa dứt, Diêm Túc liền hướng Thẩm Thương thi lễ.

Thẩm Thương không phải lần đầu tiên thấy Diêm Túc, nhưng lại là lần đầu tiên gặp mặt trực tiếp như thế này.

"Không cần đa lễ, về sau đều là người một nhà, ngồi đi."

Thẩm Thương cười nhận lễ của Diêm Túc, quay lại thấy Thẩm Mặc đang nhìn Diêm Túc chăm chú không biết nó đang nghĩ gì, liền nói: "Vào bếp giúp ta sắp cơm, còn đứng ngây ngẩn ở đấy làm gì."

Thẩm Mặc cười hì hì nói: "Anh rể thật đẹp trai a, ba, sao trước kia ba không nói cho con biết quỷ cũng có thể đẹp trai như vậy?"

Thẩm Thương im lặng: "Ngươi thấy ai không đẹp trai!"

Thẩm Mặc cười hắc hắc, đi theo Thẩm Thương vào bếp.

Thẩm Nghiễn thì dẫn Diêm Túc tới phòng của mình: "Đây là phòng của ta."

Nói xong đẩy cửa vào mở đèn lên, một cái giường lớn, một cái tủ đứng, một cái bàn viết chữ, ngoại trừ mấy thứ này phòng của Thẩm Nghiễn không hề có bất kì thứ gì khác, vô cùng đơn giản.

Diêm Túc đứng ngoài cửa nhìn một hồi, mới bước vào: "Không ngờ khuê phòng của ngươi, là......"

Không đợi Diêm Túc nói xong, Thẩm Nghiễn liền đánh gãy lời y: "Là phòng của ta, không phải khuê phòng, ngươi có vào hay không, không vào ta đóng cửa?"

Thẩm Nghiễm vừa nói dứt câu, Diêm Túc liền bước vào thuận thế đóng cửa lại.

Thẩm Nghiễn đem quần áo ném đến trong ngực Diêm Túc: "Thay đi, ngươi cũng không thể mặc mãi cái này trên người."

Nói xong bản thân lại cầm quần áo tiến vào phòng tắm, khóa cửa lại.

Hắn vẫn chưa quên hành vi lưu manh không biết xấu hổ kia của Diêm Túc đâu.

Nhưng chung quy hắn lại quên Diêm Túc là một lão quỷ, hơn nữa còn là một lão quỷ rất có năng lực, chỉ một cánh cửa có thể ngăn trở y sao?

Quần áo vừa cởi xong lúc đang chuẩn bị cởi quần nhỏ, Thẩm Nghiễn liền thấy Diêm Túc xuyên cửa mà tiến vào, cả người lập tức kích động, tay run run, thiếu chút thì đập đầu vào bồn tắm .

"Ngươi, ngươi vào bằng cách nào?" Thẩm Nghiễn thật vất vả mới đứng vững, trừng mắt nhìn vẻ mặt đứng đắn của Diêm Túc.

"Cửa." Diêm Túc phun ra một chữ, sau đó quan sát phòng tắm một chút liền nói: "Đang tắm, vậy cùng ngâm đi."

Thẩm Nghiễn vốn là có ý định này, nhưng sau khi Diêm Túc đi vào, nửa điểm cũng không muốn, cùng ngâm, buồn cười, vậy còn không phải bị 'ăn sạch' sao?

"Ta không tắm, chỉ là muốn thay quần áo, ngươi muốn tắm vậy ta nhường ngươi?" Thẩm Nghiễn đem quần vừa cởi ra, vứt qua một bên, lúc đầu vốn định thay cả quần lót bên trong, bởi vì hồi nãy lúc cùng Diêm Túc thử áo, y lại làm loạn, dẫn đến trong quần lót của hắn hiện tại đều là thứ ** không thể nói ra đó.

Thế nhưng bây giờ hắn nào dám cởi ra, chỉ có thể chịu đựng, đưa tay lấy quần ngủ bên cạnh mặc vào, đáng tiếc còn chưa với tay tới, Diêm Túc đã bắt lấy tay hắn : "Ta không biết, ngươi dạy ta."

Thẩm Nghiễn nhìn đôi mắt đen láy của đối phương, bên trong mập mờ toàn những thứ không thể nói rõ, Thẩm Nghiễn rút tay về nghiêng đầu sang chỗ khác, gương mặt bị nhìn chăm chăm như vậy mà đỏ lên: "Ta nói lão quỷ ngươi, suốt ngày chỉ nghĩ tới loại chuyện đó, có thể nghĩ đến chuyện gì tốt đẹp hơn không, mau thay quần áo đi, baba còn đang chờ chúng ta ăn cơm đấy".

Nói xong vội vàng đẩy Diêm Túc ra, đưa tay cầm quần áo ngủ, mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.

"Vậy buổi tối cùng nhau tắm?" Lão quỷ kia còn cố chấp muốn tắm cùng nhau, Thẩm Nghiễn đi tới cửa liền nghiêng đầu nhìn lại.

Nhưng đáp lại y chỉ có một tiếng 'ầm' Thẩm Nghiễn đóng sập cửa lại.

Tim Thẩm Nghiễn suýt chút nữa bay ra ngoài, hắn cầm quần áo đi vào phòng tắm rồi lại cầm quần áo đi ra, khác biệt duy nhất chính là, lúc đi vào hắn mặc quần áo, lúc đi ra chỉ còn lại quần lót.

Thật vất vả mới thay xong quần áo ngủ, Diêm Túc lúc này cũng thay xong quần áo, từ phòng tắm đi ra.

Cơ thể y vốn rất đẹp, dáng người cũng thuộc loại thon dài, trên người mặc bộ quần áo màu xanh thẫm trông rất thoải mái, khiến dáng người y vốn đã thẳng tắp lại lộ rõ khí chất trầm ổn.

Nhưng Thẩm Nghiễn trong lòng lại oán thầm một câu, muộn tao!

Hai người thay xong quần áo ra khỏi phòng, Thẩm Mặc đang gặm đùi gà, vừa nhìn thấy bọn hắn đi ra liền ồn ào nói: "Tam ca, tam ca để Diêm Túc ca ca ăn mặc đẹp như vậy, coi chừng trở về có người đoạt mất đó !"

"Đồ ăn vẫn không chặn nổi miệng của ngươi." Thẩm Nghiễn nghiêng qua liếc mắt lườm đệ đệ, Diêm Túc an vị ngồi bên cạnh hắn, lúc này Thẩm Thương bưng canh từ bếp ra, cười nói: "Lại giáo huấn tiểu đệ ngươi sao?"

Thẩm Mặc cắn đùi gà: "Ba, người xem Diêm Túc ca đẹp trai như vậy, con nhắc nhở tam ca chú ý một chút, ca còn mắng con".

"Chỉ biết cáo trạng, mày lớn thế này rồi vẫn còn cáo trạng". Thẩm Nghiễn vừa nói vừa cầm đũa khẽ gõ đầu Thẩm Mặc : " Y vừa mua cho ngươi con gà quay, ngươi liền bị mua chuộc?"

Thẩm Mặc cười hắc hắc: "Ca cũng biết, trai đẹp ở đây cũng không có nhiều!"

" Hoa si!" Thẩm Nghiễn quay đầu nhìn Diêm Túc không nói lời nào chỉ dùng ánh mắt nhìn y, bên trong mang theo ý cười.

Thẩm Nghiễn nghiêng đầu sang chỗ khác múc cho y chén canh: "Đừng xem náo nhiệt nữa, uống canh đi, muốn cha ta nấu canh này cũng không dễ dàng đâu."

2021/10/19

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro