Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16

    Buổi tối Thẩm Nghiễn tắm rửa xong, lại trêu chọc Tiểu Hôi Hôi một lúc, cảm giác thời gian trôi rất rất chậm, nếu so với ngày trước, lúc này Diêm Túc đã sớm cùng hắn trên giường...... Nhưng mà hôm nay lão quỷ này lại không biết chạy đi đâu.

     Còn đáp ứng báo mộng cho phụ thân giúp hắn nữa !

     Choàng y phục lên, Thẩm Nghiễn đẩy cửa ra, gió lạnh tạt vào mặt khiến hắn vô thức run rẩy, mặc y phục xong, Thẩm Nghiễn muốn tới thư phòng xem xem có phải lão quỷ này định ngủ lại thư phòng hay không.

     Quỷ giới ban đêm không có đèn không có trăng, chỉ có quỷ hỏa chiếu sáng, tầm nhìn thật sự có chút hạn hẹp, bất quá cũng may thư phòng cách không xa, rất nhanh Thẩm Nghiễn đã đến, chỉ là bên trong một mảnh đen kịt, nào có nửa thân quỷ ảnh của Diêm Túc.

     Đang nghĩ ngợi lão quỷ này chạy đi đâu, lại nghe thấy hậu hoa viên truyền đến tiếng nước chảy, Thẩm Nghiễn do dự một chút, vẫn là cất bước đi về hướng hậu hoa viên.

     Sau giả sơn là một cái hồ nhân tạo nhỏ, đương nhiên hồ ở đây là quỷ xây dựng, lúc này mặt hồ vốn dĩ phải tĩnh lặng, lại lóe lên ánh sáng, mà lão quỷ hắn muốn tìm đang đứng ở đó.

     Thẩm Nghiễn nhìn Diêm Túc có chút khác biệt với ngày thường, Diêm Túc giờ phút này tóc đen buông xõa, áo bào đen choàng trên vai, đưa lưng về phía hắn nhìn ánh sáng trên mặt hồ.

     Vô ý thức muốn đến gần, muốn xem đối phương ra ngoài rốt cuộc đang làm cái gì.

     Chỉ nghe thấy tiếng sột soạt, sột soạt, sau đó liền cảm giác được có thứ gì đó bay qua hai bên thân thể hắn, chạy về phía Diêm Túc .

     Thẩm Nghiễn không biết thứ kia là gì lại đột nhiên bay ra liền bị doạ cho giật nảy mình, vô thức kinh hô thành tiếng, liền thấy Diêm Túc quay đầu cùng hắn mắt đối mắt, sau đó chỉ thấy y hướng phía không trung vẫy vẫy tay, những thứ lúc nãy khiến Thẩm Nghiễn giật mình, trong tích tắc tràn vào ánh sáng trong nước, biến mất không thấy bóng dáng.

     Nhưng Thẩm Nghiễn lại bởi vì cái liếc mắt vừa rồi của Diêm Túc mà vẫn chưa thể hồi thần, thẳng đến khi đối phương đi đến trước mặt hắn: "Không sao chứ?"

     Thẩm Nghiễn ngẩng đầu nhìn Diêm Túc nét mặt đã khôi phục như cũ, chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy bản thân vừa rồi có lẽ là gặp ảo giác.

     Lắc đầu: "Không sao, vừa rồi ngươi làm gì vậy?"

     Có lẽ tiểu hài bị chuyện ban nãy hù dọa rồi, Diêm Túc đưa tay nắm chặt tay Thẩm Nghiễn : "Vừa đi vừa nói."

     Thẩm Nghiễn gật đầu, yên lặng dò xét nét mặt Diêm Túc, thấy trên mặt lão quỷ này không còn những hắc văn như khi nãy hắn nhìn thấy, quả nhiên là nhìn lầm rồi.

     "Thứ mới vừa bay qua ngươi chính là Thác mộng điệp, ngày mai ngươi hẳn là có thể nhận được đồ nhạc phụ gửi cho ngươi." Niết niết tay tiểu hài tựa như an ủi.

     Thẩm Nghiễn bất ngờ nhìn y: "Ngươi ở đây để báo mộng cho cha ta ?"

     Báo một giấc mộng mà cũng cần làm hoành tráng như vậy?

    " Ngươi cho rằng báo mộng chính là cần ta phải ngủ một giấc?" Mặc dù ngữ khí mang theo nghi vấn, nhưng Diêm Túc lại dám cam đoan, Thẩm Nghiễn khẳng định là nghĩ như vậy.

     Bị nói trúng tâm tư Thẩm Nghiễn chớp chớp mắt: "Chẳng lẽ không phải?" Nói xong lại nghĩ đến điều mới vừa nhìn thấy, liền ho một chút: "Ta chưa có kinh nghiệm, lần sau ta biết rồi, đêm hôm khuya khoắt không về, ta còn tưởng ngươi đi lêu lổng ở chỗ quỷ quái nào!"

     Nói xong còn có chút chột dạ nhìn sang quỷ bên cạnh, Diêm Túc cười nhạt một tiếng, kéo hắn vào phòng.

     Sáng sớm hôm sau, thời điểm Thẩm Nghiễn xuất hiện ở tiểu thái viên, liền thấy Bạch Uy cùng Ngô Thị Phi hai người hiếm khi đứng cùng một chỗ mà không cãi nhau, nhìn Lâu Tiêu Nhiên đang chăm cây ở đằng kia, một bộ chấn kinh khiếp sợ.

     Thẩm Nghiễn giả bộ nhìn qua mảnh vườn đậu xanh đã lên cây, lúc đầu còn cho rằng pha loãng nước linh tuyền tác dụng sẽ không lớn lắm, không nghĩ tới hiệu quả vẫn tốt như vậy, có cây đã kết ra quả.

     Thấy Thẩm Nghiễn tới, Bạch Uy cùng Ngô Thị Phi đều dùng ánh mắt như thấy thần thánh phương nào nhìn hắn.

     Thẩm Nghiễn sờ sờ mũi, liền thấy Ngô Thị Phi một phát bắt lấy tay hắn: "Ta, vì ta trước đây là ếch ngồi đáy giếng, muốn xin lỗi ngươi, trời ạ, thiếu niên, ngươi sao lại lợi hại như vậy, thứ này đều là do ngươi trồng ra!"

     Kích động, Ngô Thị Phi vừa nói giọng Đông Bắc vừa hưng phấn vỗ vỗ bả vai Thẩm Nghiễn, chỉ cần vừa nghĩ tới sau này có khả năng rất lớn thoát khỏi khoai tây, Ngô Thị Phi liền muốn khóc.

     Bạch Uy mặc dù không đến mức giống Ngô Thị Phi vừa khóc vừa kêu, nhưng đối với người có thể trồng được là Thẩm Nghiễn cũng là tràn ngập tò mò: "Ngươi rốt cuộc là làm thế nào vậy?"

     "Kỳ thật ta cái gì cũng không làm,  Tả phó tướng phải chịu thiệt rồi, đều là hắn giúp ta, là hắn xới đất, nước là hắn tưới, hạt giống cũng là hắn gieo xuống, ta cũng không biết làm sao lại nảy mầm."

     Thẩm Nghiễn nói xong, đã thấy Ngô Thị Phi chạy qua chỗ Lâu Tiêu Nhiên đang tưới nước.

     "Thế nào, ta vẫn còn sống!" Lâu Tiêu Nhiên đi tới, nhìn thấy Thẩm Nghiễn, trước gọi một tiếng phu nhân, sau đó nhìn về phía phu nhân nhà mình.

     "Đất này thật là ngươi trồng?" Ngô Thị Phi thế nào cũng không quá tin tưởng, quỷ nhà mình chỉ có khí lực không có đầu óc, vậy mà lại có mặt lợi hại như vậy, sớm biết liền bảo hắn trồng.

    " Không phải đã nói với ngươi rồi sao, là ta giúp phu nhân làm, về phần làm sao nó lại nảy mầm, chỉ có thể nói phu nhân nhân phẩm tốt." Câu nói sau cùng, trực tiếp khiến ba người sửng sốt một chút, sau đó, liền thấy Bạch Uy câu lên khoé môi  khẽ cười nhưng không nói, Thẩm Nghiễn không biết thẹn liền nói: "Không, không liên quan đến ta, đều là thành quả của tả phó tướng ."

     Ngô Thị Phi khóe miệng giật giật, hắn thật đúng là nhìn không ra cái gã mọi rợ này ngược lại còn rất biết vỗ mông ngựa, trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi thật sự không giấu diếm điều gì?"

     Lâu Tiêu Nhiên nhìn dáng vẻ phu nhân nhà mình một bộ như là nếu ngươi dám giấu không báo ngươi sẽ biết tay ta, lắc đầu: "Thật không có."

     "Được rồi, đi làm việc đi." Ngô Thị Phi hỏi xong chuyện mình muốn biết, hướng Lâu Tiêu Nhiên phất tay, sau đó vui vẻ nói: "Ai nha ai nha, thế này tốt biết bao, nếu như phủ chúng ta có thể trồng ra thứ gì đó, sau này không còn phải hâm mộ muốn chết người bên ngoài nữa, aiya, tướng quân có giúp ngươi báo mộng không ?"

    " Báo rồi." Thẩm Nghiễn gật đầu, trong lòng lại nghĩ nghĩ, sau này thật đúng là chỉ sợ hâm mộ muốn chết với người bên ngoài.

    " Như vậy cũng tốt, phải thử nhiều một chút mới có thể khẳng định là không phải chỉ có thể trồng được mỗi đậu xanh." Ngô Thị Phi xoa xoa hai bàn tay, ánh mắt phát sáng nhìn qua mảnh vườn đậu xanh: "Không biết cái này lúc nào có thể hái, ta đã nghe thấy bánh đậu xanh, cháo đậu xanh cháo, hương vị bánh đậu xanh."

     "Những thứ này ngươi đều biết làm?" Bạch Uy lúc này nghiêng đầu nhìn về phía hắn, biểu tình trên mặt Ngô Thị Phi nháy mắt thay đổi: "Lúc ta tưởng tưởng, ghét nhất có loại người như ngươi đấy."

     "Ta biết, ta biết yên tâm đi." Thẩm Nghiễn tâm tình rất tốt vỗ vỗ bả vai hai người.

     "Ngươi biết ?" Ngô Thị Phi mở to hai mắt không dám tin nhìn Thẩm Nghiễn, Bạch Uy cũng có chút kinh ngạc, dựa theo tuổi tác của Thẩm Nghiễn, hai tay chỉ thiếu chút nữa không phải chạm nước, vậy mà thật sự biết nấu cơm.

     "Cha ta có lúc vắng nhà, đại ca ta học đại học năm 2 cũng rất bận, cũng chỉ có ta chiếu cố tiểu đệ, cho nên cái gì cũng biết một chút."   Thẩm Nghiễn cười hắc hắc, mang theo mấy phần ngớ ngẩn cùng ngây thơ, chỉ cần có ăn, hắn lưu tâm tự mình xuống bếp.

     Làm một người là làm, làm ba người cũng là làm, dù sao tòa phủ đệ này trên dưới cũng chỉ có ba bọn họ là người sống.

     Mệt cũng không biết đi đâu.

     Ba người nói chuyện công phu, Lâu Tiêu Nhiên đi tới nói: "Phu nhân, bên kia đã có đậu xanh kết quả, có muốn hái luôn hôm nay không?"

    " Nhiều không?" Thẩm Nghiễn đi tới, Lâu Tiêu Nhiên chỉ cho hắn thấy: "Chính là khoảng nhỏ kia."

     Thẩm Nghiễn gật gật đầu, mặc dù là một khoảng nhỏ, nhưng cũng đủ để bọn họ làm cơm trưa và điểm tâm hôm nay: "Hái, hái,..., ngươi không thể đụng vào, tự chúng ta hái,  ta tự hái."

     Ba người nhớ ra điều gì đó, vội vàng xua tay muốn tự mình hái.

     Khương Mộ Vân sáng sớm không thấy Bạch Uy trong phòng liền một đường tìm tới, chờ khi vừa thấy Lâu Tiêu Nhiên một thân đầy bùn đất, ghét bỏ nói: "Ta nói tốt xấu gì ngươi bây giờ cũng là phó tướng, không thể chú ý một chút dung mạo bên ngoài sao?"

     Lâu Tiêu Nhiên không quay đầu liền biết sự tinh khương này đã tới: "Ta thấy ngươi để ý như vậy, mà cũng chưa thấy ngươi sống lại a!"

     "Ngươi, Lâu Tiêu Nhiên ngươi cố tình ?"

     Lâu Tiêu Nhiên quay đầu lại nhìn y một cái, trầm mặc không nói, nghiễm nhiên chính là cho y một ánh mắt, để chính y trải nghiệm.

     Khương Mộ Vân biểu tình tối sầm, lập tức liền muốn xắn tay áo đánh nhau với tên chết tiệt này, cũng may Bạch Uy lúc này đã hái xong, đứng dậy liền thấy phu nhân nhà mình phừng phừng lửa giận, vội vàng chạy tới: "Thật xin lỗi, vốn định là cho ngươi ngủ thêm chút nữa, thân thể khó chịu sao?"

     Khương Mộ Vân nghe thấy thanh âm Bạch Uy, quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, lại quay đầu nhìn chằm chằm Lâu Tiêu Nhiên nói: " Tử Hắc Tử, ta cho ngươi biết hai ta chưa xong đâu, hừ!"

     Bạch Uy đem thứ trong tay ném vào trong ngực Ngô Thị Phi : "Ngươi giúp ta mang đi, ta về trước một chuyến."

     Ngô Thị Phi thuận tay tiếp nhận, nghiêng đầu nhìn Lâu Tiêu Nhiên nhà mình : "Ta nói ngươi cũng thật rảnh rỗi không có việc gì lại đi trêu chọc hữu phó tướng ?"

     "Tử Bạch Kiểm, vừa thấy y liền phiền."  Lâu Tiêu Nhiên mặt đen thui cúi đầu nhìn nhìn đậu xanh trong ngực hắn: "Dược nhiều như vậy, cũng không tệ."

     "Đúng vậy, ta cũng không nghĩ tới cây có thể mọc tốt như vậy, đều nhờ ngươi, tả phó tướng."  Thẩm Nghiễn quả thực vui muốn chết, hạt không chỉ to mà số lượng cũng nhiều, bọn họ hái như vậy, hắn cảm thấy ăn hai ngày vẫn đủ.

     "Ai nha, ngươi đừng vội khen hắn, khen nữa là hắn sắp lên trời rồi, chúng ta mau tới tiểu trù phòng đi, ta sắp đợi không nổi nữa." Bị Ngô Thị Phi lôi kéo, Thẩm Nghiễn liền cất bước đi tới tiểu trù phòng.

     Hai người một trước một sau đi vào tiểu trù phòng, Ngô Thị Phi giúp lấy nước, Thẩm Nghiễn nhóm lửa, hai người đều quyết định nấu cháo đậu xanh giải cơn thèm trước đã.

     Đậu xanh ngâm nước một hồi sau đó đổ vào trong nồi, hai người ở nơi đó cùng ngồi xổm một chỗ nhìn nhiệt khí bốc lên ngày càng nhiều.

     Ngô Thị Phi hung hăng hít một hơi: "Ngươi nói sao có thể thơm như vậy !"

     Thẩm Nghiễn gật gật đầu: "Đúng vậy, sao lại thơm thế nhỉ!"

     Hai người nói một hồi, trùng hợp cùng nuốt nước miếng cái ực.

     Bạch Uy lúc này chạy tới, vừa mở cửa liền nói: "Thơm như vậy, ta cách thật xa đã ngửi được, ta tưởng đám các ngươi đều uống rồi nha!"

     "Còn không phải vừa mới bỏ vào sao."  Thẩm Nghiễn không chớp mắt nhìn chằm chằm cái nồi nói.

     "Sao lại thơm như vậy?" Bạch Uy trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, cũng nhìn vào cái nồi đang bốc hơi nóng kia.

2021/08/03

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro