Chương 8
Thuốc quý được hình thành, cũng là lúc bà Dung cạn kiệt hết linh lực, hết tu vi. Cầm viên thuốc trên tay bà Dũng khẽ mỉm cười, cho vào lọ thuốc sau đó gọi theo thói quen:
-- Hắc chu điểu...
Bà ấy gọi xong liền tự cười mình, giờ bà ấy làm gì còn khả năng triệu hồi hắc chu điểu. Bà ấy uống vội miếng thuốc đã chuẩn bị trước rồi mệt nhoài nằm xuống nghĩ ngơi. Mái tóc bà Dung đã bạc hơn nữa đầu, da cũng nhăn đi nhiều, sắc diện xanh xao. Quá nữa ngày, Hắc chu điểu đột nhiên xuất hiện mang cho bà ấy chút đồ ăn. Đến nơi liền lay gọi bà Dung:
-- Chủ nhân... tỉnh lại ăn chút gì đi...
Đôi mắt có vẻ mệt mỏi dần hé mở ra, cơ thể không thể ngồi dậy được, bà ấy thều thào:
-- Ngươi đến rồi à, ta mệt quá...
-- Ăn một chút trái cây đi...
-- Hắc chu điểu... cảm ơn ngươi....
Bà Dung nằm đó rồi cắn trái cây mà ăn, Hắc chu điểu nhìn bộ dạng của bà ấy mà cũng cảm thấy đau lòng. Vừa ăn bà ấy vừa thủ thỉ:
-- Ngươi thấy ta bây giờ đáng thương lắm phải không? Nhưng đây là điều ta tự nguyện...
Hắc Chu Điểu vẫn nhìn bà ấy mà không nói gì, bà Dung lại tiếp:
-- Sau này ta không thể cứu ngươi được nữa rồi, hãy tự biết chăm sóc cho mình. Hãy nhớ giúp ta bảo vệ cho Vĩnh Hy...
-- Tôi biết rồi...
Hắc Chu Điểu nhìn bà Dung rồi quay lưng bỏ đi, mỗi ngày hắn đều mang đồ ăn nước uống đến cho bà Dung, đợi bà Dung phục hồi sẽ đưa bà ấy ra khỏi đó.
[...]
Lúc này tại gia trang Phúc gia, Vĩnh Hy và Dạ Uyển đã lục lọi khắp phòng của bà Dung tìm kiếm manh mối. Nhưng không hề có bất kỳ thứ gì khác ngoài những áo quần, vật dụng lúc nhỏ của Vĩnh Hy. Bọn họ nghĩ mãi cũng không hiểu, bà ấy chỉ là vú nuôi của Vĩnh Hy, sao lại giữ những thứ đó làm gì? Trong khi bà ấy cũng có con mà sao không giữ một chút gì của Hạo Hiên.
Tối lại, suy nghĩ mãi không ra chuyện đó, Dạ Uyển lại tiếp tục ăn. Đôi mắt vô tình liếc qua cái rương gần bàn trang điểm, thắc mắc nên cô hỏi Tiểu Hoa:
-- Tiểu Hoa, cái rương kia là gì, sao giờ chị mới thấy?
Tiểu Hoa đang gấp y phục cho Dạ Uyển, nghe hỏi liền nhìn theo cánh tay cô ấy chỉ và trả lời:
-- Đó là rương sính lễ mà đại thiếu gia tặng cho chị ngày cưới đó ạ.
-- Sao chị không biết ta.
Vừa nói vừa đứng lên đi lại mở cái rương ra xem, đôi mắt Dạ Uyển loá lên vì sự lấp lánh của những thứ trong đó. Dạ Uyển cầm thử một thỏi vàng to cho vào miệng cắn, liền thốt lên:
-- Là vàng thật nè...
-- Thật mà, Phúc gia giàu lắm.
-- Phúc gia này làm gì mà có nhiều tiền vậy hả?
-- Trước đây Phúc lão gia làm quan trong triều đình, có công lớn nên được ban thưởng phú quí cả đời.
-- Vậy sao?
Suy nghĩ thêm một lúc rồi nói với Tiểu Hoa:
-- Mau mang hai cái khăn lại đây ạ.
-- Vâng.
Tiểu Hoa nghe lời liền mang đến hai cái khăn tay. Nhưng cảm thấy bé quá nên mới bảo con bé lấy hai cái to hơn:
-- Đây, tiểu thư.
Đặt hai cái khăn xuống, rồi Dạ Uyển hốt vàng bạc châu báu trong đó rải đều vào hai cái khăn. Tiểu Hoa không hiểu nên thắc mắc:
-- Tiểu thư, cô đang làm gì vậy?
-- Giấu đi đó.
-- Sao phải giấu ạ, tất cả đều là của chị mà.
-- Con bé ngốc này, giờ thì là của chị, nhưng lỡ sau này chúng ta sa cơ thì làm sao? Phải biết giấu ''quỹ đen'' dành cho mình chứ.
Nghe đến hai chữ ''quỹ đen" Tiểu Hoa ngay lập tức sợ hãi, ôm chầm lấy Dạ Uyển:
-- Quỷ... quỷ ở đâu vậy tiểu thư?
-- Cái con bé này, không phải quỷ mà là quỹ... à mà thôi cái này của em, cái này của chị.
Dạ Uyển gói cái khăn lại cho cầm vừa bằng hai bàn tay rồi đưa cho Tiểu Hoa, con bé chối quanh không dám lấy:
-- Không được đâu, em không thể động vào được ạ, đây là đồ sính lễ của chị còn gì.
-- Chị cho thì em cứ nhận đi, có phải tự lấy đâu mà sợ. Nào chúng ta mang đi giấu, lấy cái xẻng nhỏ theo chị nào. À, lấy thêm một phần cho Hạo Hiên nữa. Mà anh ấy dạo này lại không biết mất hút đi đâu.
-- Vâng.
Trong lúc loanh quanh tìm chỗ giấu, A Ngưu liền thấy nên mới chỉ cho Vĩnh Hy:
-- Đại thiếu gia, nhìn đại thiếu phu nhân che che giấu giấu gì kìa.
Nhìn thấy thái độ khẩn trương, lém lỉnh ấy, Vĩnh Hy khẽ nhếch mép cười. Thì ra là anh ấy cũng biết cười kia đấy, không phải lúc nào cũng lạnh lùng cáu gắt với cô:
-- Kệ cô ấy. Ta ra sân tập võ đây.
-- Vâng.
A Ngưu là thư đồng mới, được bà Dung phân phó chăm sóc cho Vĩnh Hy sau khi bà ấy rời đi. A Ngưu tuy không được thông minh, nhưng đựoc cái hiền lành thân thiện, không có mưu tính. Nên bà Dung tin tưởng mà để lại bên cạnh Vĩnh Hy.
Chạy quanh thì cuối cùng Dạ Uyển cũng tìm được chỗ giấu hoàn hảo. Đó là vùng đất trống phía sau vườn, bên trên trồng rất nhiều hoa nữa. Cô chỉ tay:
-- Chúng ta đào ở kia.
-- Vâng.
Hai chủ tớ bọn họ, cẩn thận dời từng gốc hoa ra, sau đó đào sâu xuống để chôn giấu châu báu. Sợ đào cạn quá nước mưa xuống sẽ bị phát hiện, đào một lúc thì Dạ Uyển hét lên:
-- Aaaaa... có xương...
Bọn họ liền thi nhau bỏ chạy, đôi chân quen thuộc chạy nhanh đến chỗ Vĩnh Hy rồi hét toáng lên:
-- Có xương người...
-- Ở đâu?
-- Bên kia, đáng sợ lắm...
Vĩnh Hy nhẹ nhàng đưa tay lau những giọt mồ hôi tứa vội trên trán Dạ Uyển sau đó mới nói với cô:
-- Đừng sợ, có ta ở đây.
Dạ Uyển cứ nhìn Vĩnh Hy như kiểu bị cảm động, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi nắm tay kéo Vĩnh Hy đến chỗ hiện trường. Sau khi cho người đào lên thì nó chỉ là một bộ xương khô queo, được xác định là của phụ nữ và thời gian chết cũng hơn hai mươi năm. Nghĩ mãi không biết của ai, bèn điều động hết đám gia nô lớn nhỏ trong nhà ra hỏi chuyện. Có người không biết, nhưng có người khác thì mơ hồ kể lại:
-- Có thể... có thể là của A Tâm.
Vĩnh Hy nhíu mày hỏi lại:
-- A Tâm là ai?
-- Là người thân cận bên cạnh của phu nhân Văn Hi. Sau khi phu nhân sinh được một ngày thì A Tâm biến mất, họ đã tìm kiếm cô ấy rất lâu. Thậm chí cô ấy cũng không về nhà hay họ hàng gì, đến nay vẫn không thấy tung tích.
-- Vậy giờ nhìn bộ xương ấy bà có thể nhận ra là ai không?
-- Tôi không.
-- Được rồi, mọi người lui đi.
Tất cả bọn họ lui xuống, chỉ có Tiểu Dao là cứ lấn cấn nhìn rồi cố gắng quay đi, không dám thốt nên lời.
Bọn Vĩnh Hy cũng không biết làm thế nào, không biết điều tra manh mối từ đâu, khi người có thể biết A Tâm là phu nhân Hi Văn thì lại không nói được. Bất lực bọn họ đành mang cái xác ra sau núi chôn cất tử tế.
[...]
Sau khi khoẻ lại, bà Dung nhanh chóng đi về,Hắc Chu Điểu cõng bà ấy xuyên qua khoảng không đen tối sâu hoắm rồi để bà ấy gần nhà. Bà ấy vui vẻ bước vào trong, người đầu tiên bà ấy muốn gặp là Vĩnh Hy nên đã đến tìm cậu ấy. Vừa đến trước cửa đã gọi lớn:
-- Vĩnh Hy à...
Nghe tiếng gọi, Vĩnh Hy rời khỏi bàn học chạy lại đỡ lấy bà Dung:
-- Vú Dung... sao vú lại bị thế này.
-- Ta không sao, vừa rồi chỉ bị ốm một trận thôi mà.
-- Vú lo việc quá mà, phải chú ý sức khoẻ của mình chứ.
Bọn họ vào đến bàn ngồi, bà Dung nắm lấy tay Vĩnh Hy nhắn nhủ:
-- Vĩnh Hy à, ta chỉ mong con mãi mãi khoẻ mạnh và hạnh phúc thôi. Còn ta sao cũng được.
-- Con lớn rồi, không cần phải lo lắng cho con như thế đâu.
Sau đó bà Dung mới lấy cái lọ nhỏ ra đưa cho Vĩnh Hy và dặn dò:
-- Đây là viên thuốc cuối cùng ta có thể làm cho con. Xin con hãy nghe lời mà giữ nó cho mình, lúc nào con bị thương nặng nhất hãy dùng đến nó. Chỉ dành cho con, đừng cho ai hết, hãy yêu quý mạng sống mà ta lao tâm lắm mới dành về được. Con biết không?
-- Con biết rồi mà, vú lúc nào dẫn con đến tạ ơn vị pháp sư đó.
Bà Dung có chút bối rối:
-- À, không cần đâu... ông ấy không muốn tiếp xúc với nhiều người.
-- Vậy vú giúp con chuyển cho ông ấy một số tiền gọi là đền đáp công ơn.
-- Ta biết rồi.
Vĩnh Hy khi nói xong, tay cũng bóc xong trái quýt cẩn thận gỡ hết xơ rồi đưa cho bà Dung:
-- Vú ăn đi, quýt Tây Giang mới chuyển về ngọt lắm đấy.
-- Vĩnh Hy ngoan, con cũng ăn đi nào.
Đối với bà Dung, Vĩnh Hy xem bà ấy không khác gì mẹ ruột. Bởi khi sinh ra anh đã uống sữa của bà, được bà ấp ôm chăm bẵm từng chút một. Bởi mẫu thân của anh khi sinh anh ra đã trở thành một người không có hồn xác, phụ thân thì còn đang trên chiến trường. Lúc nhỏ tuy không nói rõ, nhưng ai cũng nói anh là đứa con khắc mẹ. Có lúc bị bạn bè chọc, liền chạy về sà vào lòng của bà Dung mà khóc nức nở. Nên bây giờ Vĩnh Hy yêu thương chăm sóc bà Dung là chuyện bình thường. Và bà ấy cũng không quan tâm đến chuyện Hạo Hiên có ở nhà hay không.
Hai ngày sau, Hạo Hiên cũng về và rất ngạc nhiên khi bà Dung đã về. Rõ ràng anh theo bà ấy đến khu rừng mê cung, luôn bên ngoài túc trực nhưng sau chỉ thấy bà ấy vào mà không thấy ra. Hạo Hiên giả vờ quan tâm:
-- Mẫu thân người đã về rồi ạ? Sao nhìn người có vẻ ốm yếu thế kia.
-- Ta không khiến ngươi quan tâm.
Bà Dung cứ thế đi lơ qua Hạo Hiên và không quan tâm đến nữa, Hạo Hiên thấy bị lơ nên ghim trong lòng.
Việc cái xác được tìm thấy sau vườn đã được bàn tán và truyền đến tai bà Dung. Nhưng bà Dung cũng không mảy may quan tâm nữa, bởi nó quá lâu để người khác biết đó là ai. Giờ bà ấy đã là một con người, nên cố gắng không gây thêm phiền phức để có thể ở thật nhiều bên cạnh Vĩnh Hy.
Tình cảm Vĩnh Hy dành cho Dạ Uyển mỗi ngày tăng lên 1 chút. Anh mỗi ngày đều chăm chỉ bày cô học võ phòng thân, để ý quan tâm cô dù là chút một. Ví dụ như bắn cung, nắng chiếu đến mặt khiến Dạ Uyển phải nhíu mày, thì Vĩnh Hy lại đứng chắn tia nắng đi. Từng cử chỉ dành cho cô là chân tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro