#Yêu không ?
Trong giới giải trí, tình bạn thân thiết giữa Từ Chấn Hiên và Lại Vĩ Minh luôn là chủ đề khiến người hâm mộ ngưỡng mộ. Hai người quen nhau từ những ngày đầu bước vào nghề, trải qua không ít khó khăn, và dần trở thành chỗ dựa vững chắc của nhau.
Trên phim trường, họ như hai mảnh ghép hoàn hảo. Lại Vĩ Minh là người điềm đạm, luôn hỗ trợ Từ Chấn Hiên mỗi khi cậu lúng túng trước ống kính. Còn Từ Chấn Hiên lại là ánh sáng rực rỡ, mang đến năng lượng và tiếng cười. Những lần quay phim khuya, cậu luôn mang cho anh cốc cà phê nóng, đôi khi là vài câu nói đùa vu vơ để xua tan mệt mỏi.
Nhưng ngoài màn ảnh, mọi thứ lại phức tạp hơn thế.
Từ Chấn Hiên yêu Lại Vĩ Minh. Cậu biết điều đó từ rất lâu, từ khi họ lần đầu tiên diễn chung một cảnh quay tình cảm. Nhưng cậu chưa bao giờ nói ra. Lại Vĩ Minh đối với cậu quá tốt, quá quan tâm, nhưng sự quan tâm ấy giống như một người anh trai.
Cậu sợ. Sợ nếu nói ra, mối quan hệ thân thiết này sẽ tan vỡ.
Trong khi đó, Lại Vĩ Minh cũng giấu kín một bí mật. Anh yêu Từ Chấn Hiên. Từ cái cách cậu mỉm cười, từ sự ngây thơ mà chỉ mình cậu có, từ những lần cậu gọi anh bằng giọng điệu nhí nhảnh: “Minh ca, giúp em với!”
Nhưng anh cũng không nói. Anh sợ sự nghiệp của cả hai sẽ bị ảnh hưởng, sợ rằng tình bạn này sẽ không còn nguyên vẹn.
Một lần, họ cùng tham gia một bộ phim tình cảm, và trong cảnh quay cuối, nhân vật của họ phải tạm biệt nhau dưới cơn mưa. Cảnh quay ấy quá chân thực, đến mức đạo diễn cũng ngạc nhiên trước cảm xúc mà họ truyền tải.
“Cắt! Tốt lắm!” tiếng hô vang lên, nhưng cả hai vẫn đứng đó, ánh mắt như dán chặt vào nhau.
Từ Chấn Hiên thở hắt, cố gắng điều chỉnh cảm xúc. “Cảnh này... thật sự khó, nhỉ?” Cậu mỉm cười, giọng nghẹn ngào.
“Ừ,” Lại Vĩ Minh đáp, mắt vẫn nhìn cậu. “Khó, vì nó giống như thật.”
Khoảnh khắc ấy, cả hai như muốn phá vỡ sự im lặng đã kéo dài bao năm. Nhưng cuối cùng, không ai nói gì.
Buổi tối hôm đó, Từ Chấn Hiên ngồi bên cửa sổ khách sạn, nhìn mưa rơi, lòng nặng trĩu. Lại Vĩ Minh bước vào, trên tay là một chiếc áo khoác.
“Đừng để bị cảm,” anh nói, nhẹ nhàng đặt áo lên vai cậu.
“Minh ca...” Cậu cất lời, giọng run run.
“Gì thế?” Anh đáp, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy mâu thuẫn.
“Anh có bao giờ nghĩ, nếu chúng ta không chỉ là bạn...”
“Đừng nói nữa.” Lại Vĩ Minh ngắt lời, nhưng trong mắt anh ánh lên nỗi đau. “Hiên, nếu nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi. Anh không muốn mất em.”
Cậu cười, nhưng nước mắt rơi xuống. “Nhưng em lại muốn chúng ta khác đi.”
Không ai nói thêm gì. Tiếng mưa ngoài cửa sổ át đi mọi âm thanh, nhưng hai trái tim ở gần nhau lại càng thêm xa cách.
Họ yêu, nhưng không nói. Và sự im lặng ấy, liệu có thể kéo dài đến bao giờ?
_____
Thời gian trôi qua, Từ Chấn Hiên và Lại Vĩ Minh vẫn giữ mối quan hệ như cũ. Những bộ phim tiếp theo, họ vẫn thường xuyên đóng chung, hợp tác ăn ý đến mức người hâm mộ luôn gán ghép họ với nhau. Nhưng khi màn ảnh khép lại, cả hai lại trở về vai diễn quen thuộc: hai người bạn thân thiết.
Mọi chuyện thay đổi vào một buổi tối, sau lễ trao giải lớn nhất trong năm. Từ Chấn Hiên giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, vượt qua cả những cái tên gạo cội. Khi bước lên sân khấu nhận giải, ánh mắt cậu bất giác tìm kiếm Lại Vĩ Minh giữa biển người.
Anh ngồi ở hàng ghế đầu, vỗ tay chậm rãi, ánh mắt chứa đầy niềm tự hào. Nhưng điều làm tim Từ Chấn Hiên đau nhất chính là nụ cười của anh – dịu dàng, nhưng lại xa cách như mọi khi.
Buổi tiệc sau lễ trao giải nhộn nhịp nhưng ngột ngạt. Từ Chấn Hiên không uống rượu, nhưng đêm đó, cậu uống nhiều hơn mọi khi. Trong góc phòng, cậu lặng lẽ nhìn Lại Vĩ Minh, người luôn giữ một khoảng cách an toàn với cậu, dù là trên sân khấu hay trong đời thực.
“Minh ca, anh có biết em mệt mỏi lắm không?” Cậu thì thầm với chính mình, rồi đứng dậy, rời khỏi bữa tiệc.
Lại Vĩ Minh nhận ra sự biến mất của Từ Chấn Hiên gần như ngay lập tức. Anh bỏ lại đám đông, đuổi theo. Tìm thấy cậu ở sân thượng của khách sạn, anh đứng lặng một lúc, ngắm bóng dáng nhỏ bé đang run rẩy trong gió.
“Hiên Hiên” anh gọi, giọng trầm thấp.
Cậu quay lại, đôi mắt đỏ hoe. “Minh ca, em không chịu nổi nữa.”
“Hiên Hiên, em say rồi. Đừng nói những điều em sẽ hối hận.” Anh bước tới, đặt tay lên vai cậu.
“Không, em tỉnh. Em rất tỉnh.” Từ Chấn Hiên đẩy tay anh ra, ánh mắt đầy kiên quyết. “Em đã im lặng quá lâu, nhưng hôm nay em không thể nữa.”
Lại Vĩ Minh đứng im, nhìn cậu chờ đợi.
“Em yêu anh, Minh ca. Yêu từ rất lâu, nhưng em sợ. Sợ anh sẽ rời xa em nếu em nói ra.” Nước mắt rơi xuống má cậu, nhưng cậu vẫn tiếp tục: “Nhưng nếu em không nói, em sẽ hối hận cả đời.”
Trái tim Lại Vĩ Minh như vỡ ra. Anh bước tới, ôm chặt lấy cậu.
“Hiên Hiên, em nghĩ anh không yêu em sao?” Giọng anh nghẹn lại. “Anh đã yêu em từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau. Nhưng anh hèn nhát, sợ tình yêu này sẽ làm tổn thương cả hai.”
Cậu ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn anh. “Anh nói thật sao?”
“Thật.” Anh mỉm cười, lần đầu tiên ánh mắt không còn giấu giếm. “Anh yêu em, yêu rất nhiều.”
Khoảnh khắc ấy, cả thế giới như ngừng lại. Họ đứng đó, ôm chặt lấy nhau, không quan tâm đến ánh đèn xa xa hay tiếng gió rít qua tai.
Tình yêu mà họ đã giấu kín bao năm cuối cùng cũng được giải thoát. Không cần những lời hứa hẹn xa vời, không cần sợ hãi hay do dự. Chỉ cần có nhau, mọi thứ khác đều không còn quan trọng.
Và lần đầu tiên, cả hai cảm thấy trái tim mình trọn vẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro