1.
Mình hai mươi lăm tuổi, mấy năm đầu tuổi 20 đã qua rồi và mình bây giờ lưng chừng.
"Mãi mãi" " 10 năm" mình nghĩ là xa lắm, có vài việc chẳng cần dành tới từng ấy thời gian. Mình xem " Bên nhau trọn đời". À có cột mốc bảy năm. Mọi chuyện sẽ xong thôi. Bây giờ thì mình đang ở cái năm thứ bảy của cái việc mình cần hoàn thành. Khi kì hạn đến, mình sẽ tự nhủ với mình rằng: Thôi thương nhiêu đó đủ rồi! Đừng thương nữa, thương hoài có được đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro