Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Minh Giới Chi Mộng (Chương 1-Hoàng Thái tử ngốc của ta)

Đại Đô Thương Ly năm thứ 13,

hoàng thái tử ra đời trong tình yêu

thương bảo bọc vô bờ của phụ

mẫu. Năm lên 4 tuổi đọc hiểu lưu

loát, ngày càng lớn học vấn càng

cao sau này thì am hiểu binh lượt,

dân chúng Đại Thương yêu mến vô

cùng. Thế nào là văn võ song toàn,

thế nào là khuynh quốc khuynh

thành, tất cả vẻ đẹp đều quy tụ hết

lên người hắn. Năm lên 17 tuổi,

mẫu thân lâm trọng bệnh qua đời,

chưa kịp đau lòng thì đội quân Mã

Chu lâm le Đại Thương bấy lâu đã

bắt đầu khởi chiến, bọn chúng giết

người quanh thành, làm nhục phụ

nữ, giết người già, ăn thịt trẻ con,

không chuyện gì là không làm. Với

vóc dáng to lớn, người Mã Chu hầu

hết đều chiến thắng các cuộc phản

kích từ Đại Thương, quan văn

quan võ ngày đêm thảo luận cuối

cùng dâng tấu lên Hoàng Đế:



-Khởi bẩm Hoàng Thượng.

Thần,Nhất phẩm thượng thư Bạch

Viễn xin dâng tấu chương về vấn nạn Mã Chu ngoài thành.

-Mang lên đây

Thái giám hầu cận tiếp lấy tấu

chương mang đến chỗ Hoàng Đế,

người chậm rãi đọc tấu chương rồi

bỗng có chút sững sờ vì cái tên

được đề nghị ra chiến trường

chính là Hoàng Thái tử - Quân Kiều

Khang.



-Các ngươi đây chính là có ý gì.






-Khởi bẩm thánh thượng, nay Đại

Thương lâm nguy, người có thể

cứu hàng vạn bá tánh chỉ có duy

nhất Hoàng Thái tử mà thôi. Lão

thần mong người suy cho đại cục.


-Các ngươi đây chính là tạo phản.

Binh sĩ trong thành trên dưới 5 vạn

quân, chưa kể ở biên lãnh phía

đông đã có 1 vạn 500 binh sĩ rồi.

Bấy nhiêu đó chưa là tất cả, phía

tây rồi phía bắc còn 3 vạn quân.

Các ngươi đây là có ý đẩy Thái tử

vào chỗ chết!

-Khởi bẩm thánh thượng. Xin hãy

nghĩ vì đại cục, an nguy Đại

Thương chỉ còn trông cậy vào

người đó mà thôi!



-Làm càng! Lôi hắn về phủ phạt 3

ngày cấm túc suy nghĩ, bãi triều.





-Bãi triềuuuuuu



-Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế

Hoàng đế bần thần quay về thư

phòng xử lí công vụ, Hoàng Thái tử

biết tin liền đến tìm cha mong

được tham chiến



-Phụ hoàng! Nhi thần đã nghe đến

chuyện triều hôm nay rồi, người

vẫn nên để con ra biên ải tham

chiến vì bách tính vì Đại Thương

chúng ta




-Ta không cho phép. Con quay về

đi, chuyện này phụ hoàng tự có

giải quyết.


-Phụ hoàng. Người nghe nhi thần

nói, mẫu thân đã chết rồi không

thể để Đại Thương gặp chuyện

nữa. Mẫu thân chắc chắn sẽ rất

đau lòng nếu ta không bảo toàn

Đại Thương! Ngày mai con sẽ xuất

trận, người cứ tin nhi thần!

-A Kiều. Phụ hoàng không trong

mong gì cả, con hãy ở lại bảo vệ

hoàng thành, ta sẽ đích thân ra

trận trấn ải biên quan.


-Chuyện đó là không được. Nhi

thần không đồng ý, Đại Thương

không thể không có vua!



-A Kiều ngoan, phụ hoàng sẽ mang

thắng lợi trở về. Con nhất định sẽ

nhìn thấy ta oai phong từ chiến

trận quay về! Còn bây giờ ,

người đâuu! Bắt Hoàng Thái tử trở

lại Thế Khang Điện cho ta, tuyệt

đối không cho Thái tử ra ngoài nửa

bước.


-Phụ hoàng!! Người không được

làm thế!!! Bỏ ta ra, mau bỏ ta ra!



Quân Kiều Khang chống trả quyết

liệt cuối cùng phải cần đến 12 binh

sĩ mới bắt được. Hoàng Đế Đại

Thương - Quân Cảnh, thân chinh

chiến trường đẩy lùi 8 cuộc tấn

công tiêu diệt 1vạn quân Mã Chu.

Không may trúng độc được đưa về

hoàng thành, trở lại An Đế Điện

tịnh dưỡng, hôn mê suốt 3 ngày

liền lúc tỉnh dậy cho triệu kiến

Hoàng Thái tử đến.

-Phụ hoàng! Người không sao chứ?

Nhi thần đã nói sẽ đi thay người,

rốt cuộc tại sao lại ra nông nỗi

này?


-A Kiều! Hài nhi ngoan của ta, phụ

hoàng vô dụng không bảo vệ được

mẫu thân con, nay lại không hoàn

thành tốt trách nhiệm của một

hoàng đế, ta sợ sẽ không cầm cự

nổi. Nếu phụ hoàng xảy ra chuyện,

hãy đến núi U Ninh mà lánh nạn.

Ở đó con sẽ được an toàn! Phụ

hoàng không bảo vệ được con nữa

rồi..



-Phụ hoàngggggg!







Hoàng đế cứ thế hôn mê không

tỉnh. Hoàng Thái tử tự mình ra

chiến trận, điên cuồng lạm sát

"Giết giặc thay cơm, tắm máu thay thù"

Sau 3 năm chiến thắng quay về,

nhưng trên đường về trúng độc mà

bất tỉnh. Hôn mê suốt 7 ngày, hắn

tỉnh lại với trí nhớ bị móp méo

cuối cùng trở thành một kẻ ngốc.

Nhờ may quan thần đều là trung

thần, nhưng len lỏi trong triều vẫn

có vài kẻ thèm thuồng ngôi vị,

ngày đêm bày kế cướp đoạt vương

quyền.



-Thế công công, ngài xem A Kiều vẽ

có đẹp không?



-Dạ đẹp, rất đẹp thưa Hoàng Thái

tử!

-A Kiều đi tìm phụ hoàng có được

không?

-Không ạ, Thánh thượng đang tịnh

dưỡng long thể, không nên đến ạ.

-Nhưng A Kiều nhớ phụ hoàng rồi,

thật sự rất nhớ phụ hoàng, ta

muốn gặp phụ hoàng, ta..ta muốn

gặp phụ hoàngggg..huuuuuuuu

-Nào nào, người ngoan ngoãn nghe

lời thần, vài hôm nữa sẽ dẫn

người đến tìm hoàng thượng, có

được không?

-Ngài hứa nhé, Thế công công

không được lừa A Kiều!

-Được được. Thần không lừa người.


-Không được. Phải móc ngoéo!

-Nào. Móc ngoéo với người!

-Được. Ta sẽ tin Thế công công.

-Vâng vâng.


Một hôm nọ, Quân Kiều Khang

đang ngủ bỗng từ đâu xuất hiện

một nữ tử nằm cạnh hắn, ăn mặc

khác thường, đường nét khuôn

mặt khác lạ không thể tìm thấy ở

bất cứ đâu trong thời đại này. Hắn

quay sang giật mình tỉnh giấc, vội

vã hét lên tìm Thế công công, ở xa

Thế công công nghe tiếng gọi xồng

xộc chạy đến, mở cửa ra xem thì

hoảng hồn mà vội vàng đóng cửa

lại. Nữ nhân này từ đâu xuất hiện,

tại sao lại nằm trên giường thái tử?

Trong đầu Thế công công náo

loạn, sợ có ai đó nhìn thấy sẽ lấy

đó làm cớ mà dồn ép Thái tử.

-Hoàng Thái tử điện hạ, người đang

làm gì thế?

-A Kiều không biết!! A Kiều đang

ngủ thì nhìn thấy cô nương đó, A

Kiều sợ quá nên mới hét lên.

-Không sao! Người đừng sợ, ta sẽ

đem cô nương ấy đi.

-Khoan đã Thế công công. Cô

nương ấy đang ngủ mà, không

được làm như thế, làm như vậy sẽ

đánh thức cô ấy đó.

-Sao ạ? Nhưng rõ ràng trước đó

người đã cho đuổi hết cung nữ đi

mà? Sao bây giờ lại..

-Tại vì bọn chúng xem ta là kẻ

ngốc, nghĩ ta không biết gì nên lúc

Thế công công không có ở đây

thường hay đánh ta lắm đó, bọn họ

lấy đồ ăn của A Kiều nữa.

-Sao bọn chúng dám! Sáng mai nô

tài sẽ trừng phạt bọn chúng, người

có bị thương không?

-Lúc trước thì có, bây giờ hết rồi

nè!

-Vậy người muốn xử lí cô nương

này thế nào đây.

-Không biết nữa.

-Vậy nô tài sẽ dẫn người đến phòng

khác ngủ nhé?

-Không muốn, A Kiều muốn ngủ ở

đây.

-Vậy nô tài lấy đệm gối đến cho

người, nhưng sao người có thể ngủ

dưới đất được?

-A Kiều muốn nằm cạnh cô ấy.

-Không được. Tuyệt đối không

được!

-Tại sao chứ?

-Sẽ ảnh hưởng thanh danh của

người

-Không sao, A Kiều không cần

thanh danh!

-Vậy người cứ ngủ trên đó đi, nô tài

sẽ nằm dưới sàn, có chuyện gì cứ

gọi nô tài

-Được

Cứ như thế, sáng hôm sau. Quân

Kiều Khang thức dậy rất sớm

nhưng đã thấy điểmtâm và trà

được pha sẵn từ bao giờ. Hắn kéo

chăn đắp cho cô nương lạ đang

nằm trên giường rồichạy đến nhà

bếp tìm Thế công công, thấy ngài

ấy đang nấu ăn rất chăm chú, hắn

vui vẻ tự đi lấy chậu rửa mặt Thế

công công đã chuẩn bị sẵn.

-Aa! Người đã dậy rồi sao? Để nô

tài mang đến cho người, cứ ở đó đi.

-A Kiều tự lấy được, công công làm

việc tiếp đi!

-Vậy sao được

-Không sao đâu, tạm biệt công

công .

-Người chạy đi đâu vậy? Coi chừng

vấp ngã mất.

-Ta không sao.

Quân Kiều Khang tỉ mỉ lấy khăn

lau mặt cho cô nương ấy, bất giác

làm cô ấy thức giấc, 2 người nhìn

nhau, Quân Kiều Khang ngơ ngác

nhìn cô ấy, cô ấy thì tròn mắt bất

ngờ mà nhìn hắn

-Đây là đâu vậy?

- Đây là nhà của ta.

Cô ấy ngơ ra tại chỗ, trong đầu

thầm nghĩ : "m* kiếp có khi nào

mình xuyên không rồi sao? Có khi

nào là mơ không nhỉ? "

Cô ấy tự tát vào má 2 cái, cái tát

làm cô ấy trở lại với khung cảnh lạ

lẫm này, với người đàn ông điển

trai vô cùng, sự lộng lẫy rộng lớn

của căn phòng mang đậm kiến trúc

cổ đại đã làm cho cô gái nhỏ nhắn

càng thêm nhỏ bé.

-Cô nương? Cô nương ơi? Có nghe

ta nói không?

-Hả.

-"Hả" là gì vậy?

-Thì là hả chứ là cái gì?

-A Kiều không biết, A Kiều đi hỏi

Thế công công.

-Khoan đã.

-Có chuyện gì sao.

-Không có, nhưng mà đây là..








Quân Kiều Khang nắm lấy tay cô

nương xa lạ chạy đến tìm Thế

công công, ông ấy sững sờ vội cởi

áo choàng khoác lên cho cô ấy, sau

đó lại lật đật đi lấy một bộ y phục

của cung nữ đưa cho cô ấy.

-Thái tử điện hạ của tôi ơi! Người

đừng có dẫn người ta chạy lung

tung khắp nơi nữa! Người quay về

lấy cho nô tài 2 viên kẹo đào có

được không?

-Được, A Kiều đi lấy cho ngài .

-Cảm tạ điện hạ.

Thế công công quay sang bảo cô ấy

đi thay y phục, sau đó tra hỏi một

chút .

-Quý danh của cô nương là?

-À, tôi tên Trần Y Vanh.

-Vậy Thế mỗ nên xưng hô với cô

nương thế nào cho phải?

-Không biết nữa, hay ông cứ gọi tôi

là Y vanh đi.

-Như vậy không được.

-Sao lại không ?

-Xưng hô thân mật như thế là

phạm quy tắc, cô nương không biết

sao?

-Không biết.

-Vậy cô nương từ đâu tới?

-Tôi từ nước '' đến. Có lẽ ông sẽ

không tin nhưng như thế này gọi là

xuyên không .

-Ừ. Ta không tin thật

-Ừm. Đành chịu thôi, có lẽ ông nghĩ

tôi điên rồi nhưng mà lời tôi nói

tất cả đều là thật.

-Cô điên rồi

-..

-Vậy theo lời cô nương nói, "xuyên

không" là gì?

-Là giống như tôi đã chết ở nơi tôi

sống và rồi bị đưa đến một nơi

nào đó không xác định được, và rồi

tôi đã bị đưa tới đây!

-Ta đã hiểu chút ít lời cô nói rồi.

Nhưng mà cô nương đến từ nơi

khác tại sao lại biết tiếng nói ở nơi

này?

-Cái này thì tôi không rõ, nhưng có

vẻ may mắn khi biết được tiếng nói

ở đây. Thường thì sẽ chỉ linh hồn

bị đem đi thôi, không hiểu vì sao

tôi lại bị đem cả thể xác đến đây.


-Nếu nói như vậy thì cô nương

không biết thời cuộc ở đây ra sao?

-Đúng vậy

-Đây là Đại Thương, vị vừa nảy là

Hoàng Thái tử điện hạ. Ngài ấy..

-Tôi hiểu rồi, có vẻ hơi ngốc một

chút nhỉ.

-Ừm, ngài ấy thật đáng thương..

-Tội nghiệp, haizzz, món này là gì

vậy? Ngon quá nè

-Là ngư thiên

-Là gì?

-Cứ ăn đi, đừng hỏi nữa.


Thế công công ngồi nhìn cô nương

trước mặt một lúc lâu, trong đầu

bèn nảy ra chủ ý "nếu cô nương

này đến từ nơi khác, vậy sẽ rất tiện

nếu cô ấy hầu cận bên cạnh Thái

tử điện hạ"

-Cô nương dừng ăn một lúc đã.

-Hả?

-Vì cô đã đến đây, nếu không ở đây

thì coi như là người không nhà

không cửa, chi bằng ta nhận cô

nương là muội muội, cô cùng ta ở

bên cạnh chăm sóc Hoàng Thái tử.

Cô thấy thế nào?

-Chủ ý khá hay đó, chấp nhận.

Nhưng mà sau trong cung Thái tử

lại không có nổi 1 cung nữ vậy?

-Hoàng Thái tử nói là không thích

bọn họ nên đều đuổi đi hết cả rồi.




-Vậy sao, ca ca.



-..nhanh như vậy đã gọi ca ca rồi

sao?

-Hahhaha thích nghi sớm sẽ tốt

hơn.

-Cứ ăn đi, hết thì vẫn còn phía

trong kia.

-Dạ dạ Thế ca ca .

-Thế công công ơi! A Kiều đến rồi

nè, kẹo đào cho ngài nè!

-Ồ, điện hạ đi nhanh vậy sao?

-Nhanh cái gì mà nhanh, ta phải

nói với thị vệ đi mua nhanh về cho

ngài đó!

-Vậy sao. Nô tài đa tạ điện hạ ân

điển.

-Không có gì, nương tử A Kiều đang ăn cái gì thế?

   

-Dạ? Nương tử? Nương tử cái gì ạ?



-Nương tử của A Kiều!

-Người nói lần nữa cho nô tài nghe được không?

-Nương tử của A Kiều. Công công sao vậy?


Thế công công tròn mắt ngơ người,

không thể tin được một Thái tử

ngốc lại biết đến mối quan hệ nam

nữ. Nhưng tại sao lại nhận cô

nương xa lạ kia là nương tử? Tại

sao? Vì sao chứ? Trong đầu Thế

Chuẩn hiện lên hàng trăm câu hỏi,

ngài ấy không tin vào tai mình.

Quá bất ngờ rồi!


-Công công! Công công! Ngài làm sao vậy?

-A! Rốt cuộc..rốt cuộc tại sao người

lại nói đó là nương tử của người?


-Mẫu thân ta từng nói: " Người duy

nhất được nằm trên giường ngủ

cùng với A Kiều chính là thê tử của

con!".

-Là Hoàng hậu đã nói với người

sao?

-Ừm. Ngài sao vậy chứ?

-Không sao ạ, nô tài đi lấy thêm

điểm tâm cho người!   ( 💭 Nếu tổ

chức đại hôn cho điện hạ thì ngài ấy

sẽ đường đường chính chính mà

đăng cơ, nhưng nếu đại hôn diễn ra

lúc này quá không hợp. Nhưng

chậm trễ mãi cũng không được, rốt

cuộc đệ phải làm gì đây, tỷ tỷ!)





-Nương tử! Ăn có ngon không?

-Ừm..

-Hihi

-Khoan đã...

-Hửm?

-Nương tử? Ngươi nói gì thế hả tên

ngốc này?

-A Kiều không có ngốc! Mẫu thân nói A Kiều rất đáng yêu, A Kiều không phải ngốc!

-????

-A Kiều sẽ giận nàng!

-Ơ ơ! Ta xin lỗi, xin lỗi xin lỗi

-A Kiều không biết!

-Ta xin lỗi ngươi, thật sự xin lỗi

Hoàng Thái tử điện hạ!

-Ta không cần nàng dùng kính ngữ.

-Vậy..ta xin lỗi phu quânnn

-Vậy còn được, bỏ qua cho nàng!

-...

-A! Nàng biết gì không?

-Sao?

-Lúc đi lấy kẹo đào, ta đã nhớ lại

lời của mẫu thân! Theo lời của

mẫu thân thì nàng là nương tử của

ta!

-Sao cũng được sao cũng được.

-Nàng nói vậy là ý gì?

-Đâu có, đâu có ý gì đâu

-Ta đói rồi, nương tử cho ta ăn với!

-Nào. Lại đây, ta gắp cho ngươi

-Ta muốn ăn cái kia, cái kia, cái kia

nữa..

-Được được, gắp cho ngươi.

-Sao thê tử lại gọi ta là "ngươi"?

-Hả? ..À rồi, phu quân!

-Được rồi, ta bỏ qua!

-Được được.

--------------------

-Thê tử mau dậy đi!

-Ồn chết mất.

-Mau dậy ăn kẹo hồ lô.

-Ngươi tự ăn đi, ta phải ngủ.

-Không chịu đâu! Thê tử, nàng mau

dậy đi

-Cút cút cút

-Nàng vô lễ!

-Mặc kệ ta.

-Hu..huhuhuhuuuuuuuu

-A a a dậy ăn với ngươi, được

chưa?

-Được a~~~

-------------------------

-A Kiều, Thế ca ca! Mau xem ta nặn

tượng cho 2 người nè hahahahaaa

-Xấu chết được!

-Đẹp mà ca!

-Đúng đó! Thê tử nặn rất đẹp mà.

Chỉ có Thế Chuẩn là xấu xí!

-Phụt..ha..hahahahahahahaha

-Trần.Y.Vanh!

-A..hahahaha..rồi..rồi...hahahaahh

aha..ta không...hahaha...cười

nữa..hahahahaha

-Mau vào trong ăn đi, nguội hết

bây giờ.

-Được..hahaa..haha

-Mau vào ăn thôi nương tử!

-------------------------

-Aaaaa huhuhuhuuuuuuu

-Có chuyện gì vậy điện hạ?

-Thế Chuẩn ơi!!!! Nương tử ném

bùn đất vào taaaaaaaaaa

ahuhuuuuuuu

-Kẻ ngốc này cũng hèn quá điiiiiii

-Ta không có hèn! Nàng làm bẩn y

phục của ta rồi huhuuuuu

-Trần Y Vanh. Ngươi vô lễ!

-Rồi rồi. Không ném nữa..

Bụp. Một mảng bùn lớn cùng chú

cá nhỏ đập vào đầu Thế Chuẩn,

hắn quay lại, Thái tử vậy mà lại

xắn tay áo ném bùn khắp nơi. Bụp

rồi lại bụp, bụp, bụp bùn từ 2 phía

ném vào Thế Chuẩn. Hắn tức đỏ cả

mặt, cởi áo choàng xoắn tay áo

ném lại Y Vanh, Kiều Khang thấy

thế liền bênh vực thê tử mà vác cả

mảng to ném vào Thế Chuẩn.

Không biết qua bao lâu, 3 người từ

đầu tới chân phủ đầy bùn đất, ngồi

bệch xuống đấy cười thật lớn!

-Xem ngươi kìa Kiều Khang

hahahahahahaha,

còn..còn..hahahaa Thế ca ơi là Thế

ca..hahahahaahhhaaaaaa

-Còn không phải ngươi bày trò?

-Nhìn Kiều Khang kìa!

Hahahahahaahhaahhaahhaaa

-Điện..điện hạ..hahahahaa...nô

tài..nô tài đáng..đáng chết

hahahahaahahahaaaaa

-Hahahahahahaha nhìn ngươi đi

Thế Chuẩn! Nàng cũng tự nhìn

mình đi....hahahahaahahahaaaaa

-Hahaha..mệt chết ta rồi

hahahahahaaa

-Hahahaha..mau..mau vào tắm

thôi điện hạ. Còn muội nữa, còn

không mau đi thay y phục..haha

---------------------

-Hôm nay ăn gì thế ca?

-Ngư.

-Lại cá nữa .

-Hôm qua ta có làm món này đâu?

-A muội quên mất.

-Nương tử ơi. Mắt A Kiều đau quá!

-Hả?..hahahahaha mắt ngươi bị

sao vậy?

-A Kiều không biết. Nàng đừng

cười nữa!

-Hahahahahhahaha, Ca! Người

xem Kiều Khang kìa hahahaa

-Mắt người sao lại sưng lên như

vậy thế điện hạ?

-A Kiều ngủ dậy đã như vậy rồi..

-Nào. Lại đây nương tử xem cho.

-Ừm..

-Có đau không?

-Phù phù! Thổi đau bay lên trời,

không còn đau nữa. Đây, ta hôn

một cái nữa đau sẽ tan biến~!

-Waaaaa, A Kiều hết đau rồi,

nương tử giỏi quá điii!

---------------------

Thế Chuẩn âm thầm xử lí triều

chính, ngày ngày tìm cách chữa

bệnh cho Quân Kiều Khang nhưng

đều vô ích, 3 người cứ như vậy vui

vẻ bên nhau cũng đã 3 năm, Đại

Thương cũng bốn bề yên ổn!

------------------------

-A Khang! Mau qua đây xem nè!

Hoa đào nở hết rồi nè!

-Tới đây tới đây thê tử!

-Điện hạ! Người chạy chậm thôi,

ngã mất.

-Công công vào nấu cơm đi! Ta đi

với nương tử một lát là về ngay!

-Không được! Nô tài phải theo

người.

-Thế ca à. Mau vào nấu cơm đi, để

hắn theo ta đi chơi một lát!

-Không được!

-Không sao đâu. Ta sẽ ở gần đây

thôi!

-Vậy đi một lát rồi về ăn tối.

-Vâng aa~~~

Nửa canh giờ trôi qua, bỗng từ đâu

bốn phía trong cung vang lên

tiếng hô hoán chạy loạn, người thì

kêu cứu, kẻ thì hét lên tuyệt vọng,

xào xáo một lát cuối cùng cũng

đến An Thế Điện. Thế Chuẩn mặt

mày biến sắt vội tung cửa vụt ra

ngoài, không thấy bóng dáng Y

Vanh và Kiều Khang đâu, chỉ thấy

toán người Mã Chu đang đánh giết

với binh sĩ ở gần đó. Không đợi

nghĩ nhiều, Thế Chuẩn chạy vun

vút khắp cung tìm  2 người họ

nhưng mảy may không thấy ai cả,

không biết đã chạy qua bao nhiêu

cung, đã giết bao nhiêu người Mã

Chu, mặt mày phủ máu tươi vẫn

chạy thật nhanh để tìm họ. Ra khỏi

cung, đến cổng thành, không thấy

bóng dáng người Đại Thương nào

còn sống, Đại Thương thất thủ, Thế

Chuẩn đành quay lại hoàng cung

mà tìm. Cuối cùng cũng giết được

bọn Mã Chu xâm lược, nhưng tuyệt

nhiên vẫn không tìm thấy tung

tích của Quân Kiều Khang và Trần

Y Vanh. Cũng đã 10 ngày trôi qua,

không một tin tức nhỏ nào về họ

được tìm thấy..

-Điện hạ, Y Y. Rốt cuộc 2 người ở

đâu rồi?  Tỷ tỷ ơi,trách đệ vô dụng,

không bảo toàncho nó, là đệ bất

tài..

---còn tiếp---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro