Chương 3.
Đường môn, mặc dù Đường Khiển vẫn chưa tìm được Đường Minh, nhưng thủ hạ của hắn đã tìm được người phát ra tin tức kia, đó là một đệ tử của Minh giáo.
Đường Khiển ngồi ở vị trí chủ vị, từ trên cao nhìn xuống đệ tử Minh giáo quỳ ở phía dưới, trên mặt có vài tia sát ý, hắn lạnh lùng hỏi: " Là ai sai khiến ngươi làm như vậy?"
Đệ tử Minh giáo kia khinh thường cười lạnh một tiếng, kết quả hắn bị đệ tử của Đường môn cho một cái tát như trời giáng: "Thành thật một chút!"
Đường Khiển cười lạnh: "Không nói? Ngươi đã nghe đến độc của Đường môn bọn ta chưa? Đây là một thứ khá tốt a, nếu như ngươi muốn thử một lần, ta cũng không để ý đâu."
Trên giang hồ không một người nào là không biết đến độc dược của Đường môn, ngoại trừ Ngũ độc giáo, độc của Đường môn là lợi hại nhất. Trên mặt của tên đệ tử Minh giáo kia lộ vẻ giãy dụa, hắn không muốn cứ như vậy chết ở Đường môn.
"Còn không chịu nói? Đưa hắn xuống dưới, để cho hắn nếm thử chút lợi hại của Đường môn chúng ta, ta ngược lại muốn nhìn một chút, Minh giáo các ngươi có bao nhiêu cốt khí!" Đường Khiển vung tay lên, hai gã đệ tử Đường môn liền tiến lên kéo người nọ ra ngoài, còn chưa đi được vài bước, người nọ đã hô to:
"Là Lục Tiêu! Là Lục Tiêu ra lệnh cho ta làm như vậy, nhị đương gia Đường Minh của các người cũng bị hắn mang đi!"
Đường Khiển nghe xong, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh: " Ngoan ngoãn ngay từ đầu có phải tốt hơn không, người đâu, đưa hắn xuống, hầu hạ tử tế một chút."
Mà lúc này ở trong địa lao của Minh giáo, không biết Đường Minh đã bất tỉnh bao lâu, Lục Tiêu dùng mũi chân đá đá vào người Đường Minh, thấy hắn đã bất tỉnh nhân sự, y đành phải mang hắn về gian phòng của mình.
"Hừ, ngày hôm qua vẫn còn khá tốt, hôm nay lại giống như người chết a."
Lục Tiêu có chút ghét bỏ giúp Đường Minh thay một bộ y phục mới, đều đã qua một ngày, giáo chủ mới nhớ tới việc muốn gặp người này, thật không biết người đó bận rộn cái gì.
Lúc Đường Minh tỉnh lại hắn đã nằm trong đại điện của Minh giáo, hắn sớm đã quên mình xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ vũ lộ kỳ của mình đến, sau đó nằm ở....
"Đường Minh?"
Không biết là ai hô tên của hắn, hiện giờ đầu của hắn cực kỳ đau đớn, ngay cả phản ứng cũng chậm hơn bình thường nửa nhịp, lúc hắn nhìn thấy mấy người trước mặt mình mặc y phục và trang sức của Minh giáo, hắn đột nhiên nhớ ra khi đó ở trên sườn núi ngoài hắn ra còn có một đệ tử Minh giáo. Phản ứng đầu tiên của hắn là, hắn bị bắt.
"Các ngươi muốn làm gì?" lời vừa ra khỏi miệng, Đường Minh lập tức phát hiện thanh âm của mình trầm thấp khác thường, ngay cả hắn cũng thấy giật mình, đến cùng thì bọn họ đã làm gì với hắn?
Lục Thất Nghiêu nhíu mày lại, giống như đã nhận ra điều gì, hắn ghé mắt nhìn về phía Lục Tiêu không có việc gì đứng ở một bên, Lục Tiêu lập tức làm như không nhìn thấy gì, y quay đầu nhìn sang chỗ khác.
"Không có gì, chỉ là muốn biết vì sao Đường môn các ngươi lại phát tán lời đồn như vậy trên giang hồ mà thôi." Lục Thất Nghiêu hỏi.
Đường Minh nghe xong chỉ cảm thấy có chút buồn cười: "Minh giáo các ngươi tài nghệ không bằng người, bây giờ lại hoài nghi người của Đường môn chúng ta phát tán tin đồn sao?"
Lục Thất Nghiêu cười khẩy: " Lúc trước, địa vị của Minh giáo và Đường môn vốn dĩ ngang nhau, tất cả cùng kiếm một chén canh, hôm nay lại nhiều lần xuất hiện một việc kỳ lạ."
Đường Minh sững sờ, hắn có chút không hiểu Lục Thất Nghiêu muốn nói đến cái gì, Lục Thất Nghiêu thấy hắn tựa hồ không biết rõ tình hình, lại tiếp tục nói: " Lệnh ám sát vốn là lệnh chủ phái người đưa đến Lệnh Sát Đường, Lệnh Sát Đường này là Minh giáo cùng Đường môn hợp tác xây dựng nhiều năm, nhưng mấy năm gần đây, Đường môn các người biết lệnh ám sát so với Minh giáo nhanh hơn một bước. Đây là vì sao?"
"Ngươi có ý gì?"
"Ta có ý gì? Ta mời ngươi tới đây cũng không có ý gì khác, thầm nghĩ muốn hỏi ngươi, lệnh ám sát là ngươi tự mình nhìn thấy, hay là có người chuyển cáo cho ngươi?"
Đường Minh minh bạch Lục Thất Nghiêu đang hoài nghi cái gì, lệnh ám sát đúng là không phải do hắn tự mình xem qua, tất cả đều là đại ca của hắn nói cho hắn biết, nhưng mà, loại thủ đoạn hèn hạ cùng người của Lệnh Sát Đường ngăn chặn tin tức của lệnh ám sát này, tuyệt đối không phải là việc mà đại ca của hắn có thể làm ra.
"Ngươi có chứng cớ gì không?"
Lục Thất Nghiêu nghiêng đầu nhìn Lục Dạ Minh, Lục Dạ Minh gật đầu, mở miệng nói: "Đệ tử Đường môn ở Lệnh Sát Đường chính miệng thừa nhận."
"Không có khả năng!" đệ tử Đường môn kia chính là trợ thủ đắc lực của đại ca hắn, tại sao hắn lại có thể làm ra hành động như vậy? Nếu như là hắn làm, vậy đại ca của hắn chẳng phải là... Dù thế nào hắn cũng sẽ không tin.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc này của Đường Minh, Lục Thất Nghiêu đã xác định được một chuyện, tất cả chuyện này tuyết đối là âm mưu của Đường môn, lúc đầu hắn cũng không dám tin Đường môn sẽ làm ra việc như vậy. Lệnh Sát Đường là do Giáo chủ tiền nhiệm và Đại đương gia của Đường môn cùng nhau lập ra, ngay từ đầu Lục Thất Nghiêu chỉ đoán chắc là có kẻ muốn mượn cơ hội này để châm ngòi ly gián hai nhà bọn họ. Hiện tại có tên đệ tử Đường môn kia làm nhân chứng, hơn nữa dựa vào việc Đường Minh chưa bao giờ xem qua lệnh ám sát, tất cả đều chứng minh trong chuyện này có kẻ đứng sau giở trò quỷ, hắn không cần phải hỏi thêm gì nữa.
Lục Thất Nghiêu nhìn Lục Tiêu, nói: "Lục Tiêu, ta ngược lại có chuyện muốn hỏi ngươi, ta cho ngươi đi mời Đường Minh đến đây, tại sao hắn lại biến thành như vậy?"
Gặp quỷ rồi, thủ đoạn của Đường gia bảo hèn hạ như thế, giáo chủ tức giận mà giọng nói vẫn còn tốt như vậy, thật sự là đoán không ra a, Lục Tiêu chậc chậc lưỡi: "Hôm đó thời điểm ta tìm được hắn, hắn đang tiến vào vũ lộ kỳ, ta đem tất cả thuốc trên người hắn cho hắn ăn hết."
Cái này không thể trách y đúng không?
"......" Lục Thất Nghiêu đỡ trán, hôm nay hắn cũng mới biết Đường Minh là địa khôn, lúc ấy hắn cũng rất kinh ngạc, Đường môn vậy mà lại để cho một địa khôn làm sát thủ.
"Dẫn hắn quay về khách phòng, nhớ phải chiếu cố hắn thật tốt, ngày mai ngươi mang hắn về Đường môn."
Gặp quỷ rồi!
"Thủ pháp của Đường môn bọn họ ác liệt như thế, tại sao giáo chủ còn muốn mang hắn về?"
Lục Thất Nghiêu khẽ quát: "Lục Tiêu!"
Đi a, y nhận mệnh được chưa?
Đường Minh đi theo Lục Tiêu trở lại khách phòng, thật sự là cái gì cũng không hỏi, thời điểm vừa rồi ở trong đại điện bọn họ nói hắn đang ở trong vũ lộ kỳ, hắn cũng không có quá nhiều phản ứng, rốt cuộc là hắn cố ý ẩn nhẫn, hay là thật sự không quan tâm?
"Tắm rửa dọn dẹp một chút đi, sáng sớm ngày mai ta sẽ đưa ngươi trở về Đường gia bảo, còn nữa, chỗ thuốc kia của ngươi ta đều đút cho ngươi ăn hết rồi, vũ lộ kỳ của ngươi vẫn chưa qua, chính ngươi cần chú ý một chút, ở đây ta cũng không có thuốc cho ngươi ăn." Lục Tiêu tựa tiếu phi tiếu, hiển nhiên là y cố ý.
Đường Minh lạnh nhạt liếc mắt nhìn y, trực tiếp tiêu sái đi đến phía sau bình phong bắt đầu tắm rửa, Lục Tiêu trông thấy một màn như vậy liền nhướng mày, có chút khinh thường nói: " Ngươi cứ như vậy cởi quần áo trước mặt một thiên càn sao?"
"Đêm đó ngươi cũng không làm gì ta, hôm nay ngươi còn có thể làm sao?"
Lục Tiêu không nói gì, tại sao y cứ có cảm giác bây giờ mình là cực kỳ giống người có tính lãnh đạm?
Đường Minh tắm rửa xong lại một lần nữa đeo mặt nạ lên trên mặt, Lục Tiêu vươn tay muốn kéo mặt nạ của hắn xuống, nhưng lại bị Đường Minh hung hăng đẩy ra: "Làm cái gì?"
Lục Tiêu nói: " Mặt nạ này xấu như vậy, sao ngươi lại thích đeo lên mặt mình?"
"Liên quan cái rắm gì tới ngươi?"
"Mẹ nó chuyện này ta nhất định phải quản, ta chính là không quen nhìn người khác đeo mặt nạ cả ngày lắc lư trước mặt của ta, thế đã đủ chưa!?" Lục Tiêu nói xong lại đưa tay muốn giật chiếc mặt nạ kia xuống, hai người đẩy tới đẩy lui, dứt khoát lao vào đánh nhau.
Sau trận đánh này, Lục Tiêu có thể cảm nhận được thân thể của Đường Minh vẫn còn chút suy yếu, bất quá dựa vào thân thủ này của hắn, hoàn toàn có thể được xưng tụng là sát thủ nhất lưu, mà sát thủ đỉnh lưu đương nhiên là Lục Tiêu y rồi.
Đánh đến sau núi, hai người càng đánh càng cảm thấy không có ý nghĩa, dứt khoát đường ai nấy đi, kẻ đi trước người đi sau cách xa nhau năm trượng đi tới Đường môn.
Suốt dọc đường, Lục Tiêu luôn quan sát Đường Minh, Đường Minh có tâm sự, căn bản không để ý tới việc y nhìn trộm mình.
Thời điểm đi qua Trường An, không biết Lục Tiêu lôi từ đâu ra một cái bình nhỏ rồi đi đến bên cạnh Đường Minh, nhỏ giọng nói một câu: " Đêm hôm đó, tín tức tố của ngươi vậy mà dẫn đến mười tên thiên càn, nếu như không phải ta cứu ngươi, ngươi đã sớm trở thành người tàn tật rồi."
Đường Minh dùng cánh tay đẩy Lục Tiêu ra, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ: "Cho nên? Có phải ngươi không dậy nổi hay không?"
"A!?????? Ngươi có ý gì?" Lục Tiêu lập tức kéo tay Đường Minh lại, ép hỏi.
Đường Minh hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nói tín tức tố của ta dẫn tới nhiều thiên càn như vậy, thế mà ngươi lại có thể nhịn được, ngươi cảm thấy mình như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?"
"....."
"Cho nên ngươi căn bản là không dậy nổi?"
Lục Tiêu rất tức giận a, đổi lại nếu có người nói ngươi bị bất lực, ngươi sẽ không tức giận? Nhưng Lục Tiêu vẫn nhịn được, y không muốn chấp nhặt cùng một địa khôn.
"Đó là bởi vì ngươi không đủ bản lĩnh để cho ta đứng lên, hiểu không?"
Lục Tiêu nói xong những lời này, liền rước lấy một tiếng cười lạnh của Đường Minh, Lục Tiêu thật sự chịu thua hắn.
Đến Đường môn, Đường Khiển liếc mắt một cái liền nhìn ra tình trạng của Đường Minh, hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn Lục Tiêu, Lục Tiêu cũng hung hăng trợn mắt nhìn lại, hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, lúc này Đường Minh ở bên cạnh mới lên tiếng: "Ca ca, sự tình về lệnh ám sát ở Lệnh Sát Đường huynh có biết không?"
Đường Khiển ngây ra một lúc mới nói:
"Lệnh ám sát làm sao?"
Lục Tiêu hừ lạnh: " Chuyện do Đường môn các ngươi làm ra, chẳng nhẽ các ngươi lại không biết gì sao?"
"Có ý gì?" Đường Khiển ánh mắt rét lạnh, hắn còn chưa tìm Lục Tiêu tính sổ, thế mà y còn dám đến đây nói lời miệt thị hắn? Coi Đường môn hắn là quả hồng mềm muốn nắn thế nào thì nắn sao?
"Tên đệ tử Đường môn ở Lệnh Sát Đường của các ngươi chính miệng thừa nhận việc hắn vụng trộm che giấu lệnh ám sát, đem mục tiêu trên lệnh ám sát thông tri cho Đường môn các ngươi trước, rồi sau đó mới giao ra lệnh ám sát, với tư cách là Đại đương gia của Đường môn mà ngươi lại không biết chút nào, chuyện này nói ra có phải quá không hợp lý hay không?" Lục Tiêu khoanh tay trước ngực, một bộ muốn xem náo nhiệt.
Đường Khiển quay đầu nhìn Đường Minh, Đường Minh cũng nhìn hắn, một lát sau, Đường Khiển mới mở miệng nói: "Mời Nhị đương gia đến đây."
"Dạ!"
Nhị đương gia Đường Thụy là sư đệ của Đường Khiển, hai người là đồ đệ của Đại đương gia tiền nhiệm, Đường Thụy quản lý mọi việc ở Lệnh Sát Đường, bình thường Đường Khiển rất ít khi hỏi đến, chuyện lần này, tất nhiên là phải tìm hắn hỏi cho rõ ràng.
Thời điểm nghe thấy Đường Khiển chất vấn, mặc dù Đường Thụy có ý dấu giếm, nhưng vẫn không tránh được cặp mắt sắc bén giống như chim ưng của Đường Khiển.
"Là ngươi làm!?"
"Sư huynh!"
"Ngươi đúng là to gan lớn mật! Lại dám làm loại chuyện hèn hạ bỉ ổi này sau lưng ta! Mặt mũi của Đường môn bị ngươi làm cho mất hết rồi!" Đường Khiển nghiến răng nghiến lợi nói, Đường Khiển hắn từ trước đến nay làm việc đều quang minh lỗi lạc, chán ghét nhất là việc giở trò sau lưng người khác, huống hồ người này còn là sư đệ cùng hắn lớn lên từ nhỏ.
Lục Tiêu đứng một bên quan sát kịch vui, lúc này mới lên tiếng: "Đường đại đương gia, nếu như Nhị đương gia đã thừa nhận, ta đây ngược lại muốn hỏi một chút, Đường môn các người muốn giải quyết chuyện này như thế nào?"
"Chuyện này Đường môn chúng ta nhất định sẽ cho Minh giáo các ngươi một câu trả lời thuyết phục!"
Đường Khiển vừa nói hết, Đường Thụy ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: "Sư huynh! Ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ a, nếu như ta không làm như vậy, không biết Đường môn của chúng ta còn bị Minh giáo áp chế đến khi nào a!"
Đường Khiển tức giận quát lớn: "Câm miệng! Còn ngại chưa đủ mất mặt đúng không? Người đâu, mang Đường Thụy giải vào đại lao, đợi ta cùng các vị trưởng lão thương nghị xong rồi xử lý."
"Sư huynh!"
Sau khi biết chuyện này không liên quan gì đến đại ca của mình, nội tâm Đường Minh thoải mái hơn nhiều, chẳng qua là một giây sau, câu nói tiếp theo của Đường Khiển khiến cho trái tim Đường Minh rơi vào đáy cốc.
Đường Khiển lạnh nhạt liếc nhìn Lục Tiêu, nói: "Chuyện này tạm thời bỏ qua, chẳng qua là ta vẫn còn một việc muốn hỏi Lục Tiêu ngươi một chút a."
Lục Tiêu nhướng mày: "Chuyện gì?"
"Tại sao ngươi lại phái người phát ra tin tức Đường Minh là địa khôn?"
Đường Minh ngây ngẩn cả người, Lục Tiêu đem việc mình là địa khôn nói ra sao? Hắn nghiêng đầu trừng mắt nhìn Lục Tiêu, mà Lục Tiêu cũng không phủ nhận: "Vậy thì thế nào? Bởi vì các ngươi làm ra loại chuyện này mà thanh danh của Minh giáo ta rơi xuống ngàn trượng, ta bất quá chỉ dùng gậy ông đập lưng ông mà thôi."
"Lục Tiêu!" Đường Minh gầm lên, hắn cầm nỏ tên muốn tấn công Lục Tiêu, Lục Tiêu lại mở miệng nói tiếp: "Đường Minh, ta cho ngươi biết, trong chuyện này ta cảm thấy mình không cần phải xin lỗi ngươi, trái lại, đêm đó là ta cứu được ngươi, ngược lại ngươi nên cảm tạ ta mới đúng."
Bởi vì đang trong vũ lộ kỳ cho nên trạng thái thân thể của Đường Minh không phải rất tốt, hơn nữa Lục Tiêu còn không biết nặng nhẹ mà đem toàn bộ thuốc ức chế nhét vào trong bụng Đường Minh, khiến cho thân thể Đường Minh càng thêm hư nhược.
Đường Khiển đứng một bên cũng nhìn ra giữa hai người bọn họ đã xảy ra tình huống gì, hắn chỉ có thể đi tới ngăn cản Đường Minh lại: "Vậy thì, một chuyện chống đỡ một chuyện, nếu ngươi đã dùng biện pháp như vậy để đánh trả Đường môn chúng ta, vậy chuyện vừa rồi Đường môn chúng ta cũng không cần phải giải thích gì với Minh giáo các ngươi nữa, về phần vũ lộ kỳ của đệ đệ ta, ngươi cũng nên cảm thấy may mắn vì mình chưa làm gì hắn, nếu không, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"
Đường Khiển đỡ Đường Minh rời đi, lưu lại một mình Lục Tiêu đứng ở đại sảnh, rất lâu sau, Lục Tiêu đột nhiên cảm thấy mình bị thua thiệt lớn! Việc này cứ như vậy là xong? Nếu như để Lục Thất Nghiêu biết chuyện này, sợ là da của y có dầy hơn nữa cũng không chịu nổi người nọ hạ thủ.
Quay về phòng, hai chân Đường Minh mềm nhũn ngã vào lòng Đường Khiển, Đường Khiển đau lòng ôm hắn đặt lên giường: "Có chỗ nào không thoải mái thì nói với ca ca, tại sao thân thể của đệ lại suy yếu thành như vậy?"
"Tên đần kia cho đệ uống hết toàn bộ thuốc ức chế mà huynh chuẩn bị cho đệ."
"....."
Đường Khiển vừa tức vừa buồn cười, hắn an ủi Đường Minh : "Được rồi, đi lâu như vậy, đệ cũng nên nghỉ ngơi một chút đi, chuyện bên ngoài ta sẽ xử lý, sau này đệ chỉ cần ở trong Đường gia bảo, không cần phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ nữa."
"Ca ca, chuyện này không ảnh hưởng đến đệ..."
"Được rồi, ta biết hiện giờ đệ không bị ảnh hưởng bởi chuyện mình là địa khôn, nhưng ta không muốn đệ tiếp tục làm sát thủ, chẳng lẽ Đường môn chúng ta thiếu sát thủ sao?" Đường Khiển an ủi, thật ra trước đây Đường Khiển đã có suy nghĩ này, chẳng qua là hắn vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói mà thôi.
Lục Tiêu cũng không rời đi, y đi loanh quanh một hồi lại đi tới Vấn Đạo Pha, cảm thấy phong cảnh ở đây cũng không tồi liền đặt người nằm đại lên một tảng đá lớn nào đó, thảnh thơi ăn bồ đào không biết trộm được ở chỗ nào.
"Ah~, phong cảnh ở Đường gia bảo cũng không tệ lắm nha."
Lục Tiêu chắp hai tay sau ót, ngắm nhìn mặt trăng tròn trên bầu trời kia, bỗng nhiên y lại nhớ đến đêm đó tại Trường An: "Hừm, nghĩ thế nào cũng cảm thấy thiệt thòi, đêm đó nên trực tiếp túm lấy hắn làm một trận mới đúng, dám nói ta bị bất lực."
Không biết qua bao lâu, Lục Tiêu đều sắp ngủ mất rồi, lại đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, cả người lập tức trở nên thanh tỉnh.
Y cau mày, tinh thần phấn chấn đi đến nơi phát ra mùi hương mê người này, quả nhiên người nọ chính là Đường Minh, thật sự đúng là gặp phải quỷ mà.
Nhưng lần này Đường Minh vẫn còn bảo trì được tỉnh táo, thời điểm hắn nhìn thấy người đến là Lục Tiêu, khuôn mặt rõ ràng buông lỏng rất nhiều, điều này khiến cho Lục Tiêu muốn chửi thầm trong lòng, không phải tên cẩu địa khôn này cho rằng mình thật sự bất lực đấy chứ?
"Này, trùng hợp vậy sao? Lại gặp phải ngươi rồi!" Lục Tiêu ngồi xuống thò tay kéo mặt nạ của Đường Minh ra, cười xấu xa.
"Trên người ta không mang theo thuốc, nhanh đưa ta trở về phòng..." Đường Minh có chút khó khăn khi nói ra một câu dài như vậy, nhưng hình như Lục Tiêu không hề có ý muốn đưa hắn vê phòng.
Lục Tiêu áp sát lại gần Đường Minh, mùi hương quen thuộc kia khiến cho Lục Tiêu có chút choáng váng đầu óc, cái mùi này quả thực chính là khắc tinh lý trí của y.
"Ngươi làm cái gì?" Đường Minh thấy có điểm gì đó là lạ, hắn cố gắng làm cho mình thanh tỉnh một chút.
Lục Tiêu thò tay cởi bỏ y phục của mình, dáng vẻ tươi cười giảo hoạt như một con hồ ly: "Không phải ngươi nói ta không được sao? Bây giờ ta liền chứng minh cho ngươi xem một chút, ta được hay không được."
Đường Minh cả kinh, không nghĩ tới Lục Tiêu sẽ thật sự làm vậy với mình, lúc trước không phải y không nguyện ý chạm vào mình sao?
Ngay tại thời điểm Lục Tiêu cởi hết quần áo của mình tiến lên, Đường Minh không hề do dự cho Lục Tiêu một cái tát.
"Mẹ kiếp!" Lục Tiêu tức giận mắng, y vươn tay định đánh lại, nhưng khi trông thấy gương mặt kia bởi vì kìm nén dục vọng mà đỏ bừng lên, lại dừng lại, y hạ người xuống kề sát bên tai Đường Minh, thì thầm: "Ngươi có biết bộ dáng lúc này của mình như thế nào không? Chính là một bộ dạng thèm chơi!"
Trong nháy mắt khi Lục Tiêu tiến vào, chút lý trí cuối cùng của Đường Minh bắt đầu chậm rãi tiêu tán, trước kia hắn chưa bao giờ cùng thiên càn làm, hơn nữa hiện tại hắn đang trong vũ lộ kỳ, cảm giác cấp bách khiến cho hắn không có cách nào cự tuyệt Lục Tiêu, chưa được chốc lát, hắn đã mất đi tất cả lý trí, bắt đầu hướng Lục Tiêu yêu cầu.
Đã vài năm Lục Tiêu không có chạm qua địa khôn, trước đây đều là y tự mình giải quyết, không nghĩ tới nhiều năm sau chính mình ở dưới tình huống này lại lần nữa cảm thụ được cảm giác này.
Đường Minh trầm mê trong vui thích đã sớm quên mình là ai, trong miệng không ngừng phát ra tiếng nỉ non không thể nghi ngờ là đang kích thích Lục Tiêu đã nhiều năm không ăn thịt, Lục Tiêu híp hai mắt lại, nhìn gương mặt tuyệt diễm dưới thân kia, đặc biệt là đôi môi hồng nộn khẽ nhếch, lúc đóng lúc mở, khiến cho đầu y càng thêm nóng lên, cuối cùng y không hề do dự mà hôn lên.
Đường Minh giống như rất thích hôn môi, thời điểm Lục Tiêu hôn mình, hắn liền ôm chặt lấy cổ của y, nước miếng từ khóe miệng không ngừng chảy ra hiện rõ mồn một dưới ánh trăng.
"Ngô...còn....còn muốn...!"
Nghe được câu này, động tác dưới thân Lục Tiêu cành thêm dùng sức, Đường Minh bị đâm cho thân thể run rẩy liên hồi.
"A....!...đau....không muốn...ngô...!"
Lục Tiêu căn bản không cho hắn có cơ hội kêu đau, rất nhanh, cái miệng kiều diễm ướt át kia lại bị Lục Tiêu hôn lên, đêm nay, đến mặt trăng cũng thấy thẹn thùng mà ẩn sau lớp sương mù.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro