Chương 3. Sửa đê
Ngay buổi trưa hôm đó, Thẩm đại nhân cho triệu tập tất cả hộ dân của huyện Hoài Lâm đến nha môn để bàn về việc chỉnh sửa đê điều.
Kinh phí được thông báo là do một vị đại gia đi du ngoạn ghé qua từ tâm ủng hộ, phần còn lại, đại nhân sẽ tự bỏ ra. Người dân trong huyện, ai có sức bỏ sức, ai có tiền bỏ tiền, cùng chung tay tu sửa đê điều.
Người dân huyện Hoài Lâm vô cùng mừng rỡ, hùng hùng hổ hổ đăng ký, sung tiền, quyên vải bố, may bao,...
Minh Châu đứng lẫn trong đám người, thấy cảnh này, trong lòng vô cùng mãn nguyện.
Công việc bắt đầu ngay dưới trời mưa.
Một tốp tráng phu cột một sợi dây vải to quanh hông, cùng đứng thành một hàng ngang, bước xuống chân đê.
Các tráng phu này có nhiệm vụ nhận các cây gỗ lớn bằng thân người được chuyền xuống, đóng thành một hàng cọc lớn giữ chân đê.
Nước đã ngập đến bụng tráng phu, sóng lớn liên tục đánh vào nửa thân dưới của họ. Cũng may, dây vải cột chắc, cũng có người ngã nhưng không ai bị nước cuốn đi.
Trên bờ, các phu nhân liên tục đưa cơm và cháo nóng tới tiếp sức.
Những người đàn ông còn lại và lớp thanh niên vác đá, xúc đất cho vào bao vải, rồi khiên ra dựng bờ.
Một nhóm phụ nhân khác xung phong hỗ trợ mở sẵn miệng bao vải cho tốp thanh niên đổ đất vào, cứ hai người khuân một bao đất to, đắp từng bao, từng bao, xây thành bờ tường cao lớn vững chãi.
Minh Châu không đứng nhìn nổi, cũng bước xuống, lấy gáo dừa xúc đất cho vào bao cùng mọi người.
Thẩm đại nhân cũng tích cực tham gia khiên bao đất. Lúc nghỉ mệt, Thẩm đại nhân tranh thủ nói chuyện với sư gia.
"Yến tiểu thư đâu?"
Sư gia đưa chén nước cho Thẩm đại nhân, rồi chỉ tay ra gò đất.
"Dạ bẩm.... Tiểu thư đang xúc đất ở bên đây."
Thẩm đại nhân nhìn theo hướng sư gia chỉ, thấy một cô gái nhỏ, búi tóc hơi rối, mặt dính đầy bùn đất và nước mưa, đang hì hục xúc đất bằng gáo dừa cho vào bao cùng mọi người.
Thẩm đại nhân vội vàng trách sư gia.
"Sao ngươi không ngăn tiểu thư lại! Tiểu thư lá ngọc cành vàng, sao lại để tiểu thư xuống đó! Mau! Cho người đỡ tiểu thư lên đây!"
Sư gia nhận lại cái chén, cười bất lực.
"Dạ bẩm, ti chức có ngăn, nhưng tiểu thư nói, quân gia phải làm gương. Vừa nói xong là lao xuống đó, ti chức cũng đành bất lực."
Thẩm đại nhân yên lặng một hồi, mới tiếp tục lên tiếng.
"Hậu duệ của Yến gia, quả thật...
Ngươi nhìn đi! Một nữ nhi nhỏ bé còn sót lại, cũng có thể làm được thế này. Người Yến gia trung quân ái quốc, tấm lòng này không phải gia tộc nào cung có được."
Sư gia hơi thấp giọng, run rẩy hỏi Thẩm đại nhân.
"Đại nhân, chức nghe nói, Yến gia năm xưa phú khả địch quốc, có khi nào..."
Thẩm đại nhân vội ngắt lời.
"Ngươi đừng nói bậy!
Năm đó, Hoàng Thượng vì Yến gia diệt môn đã đích thân đi Tần Hoài chủ trì tang lễ suốt 3 ngày 3 đêm.
Từ lúc lập quốc, nghe nói Thái tổ Yến gia vì Thái Tổ Hoàng đế đã không tiếc hy sinh mạng sống. Sau, tuy không mất mạng, nhưng Yến gia kinh thương làm ra tiền đều tự nguyện nạp một nửa vào Quốc khố, trở thành cây rụng tiền của Thái tổ Hoàng đế.
Ta hỏi ngươi, nếu là ngươi, ngươi có làm được như vậy không?
Cũng từ đó, hai nhà còn thân thiết hơn cả bào huynh đệ. Con cháu các đời sau của họ cũng kế thừa truyền thống đó mà tiếp tục."
Sư gia nhìn cô gái đã mệt đến ngồi phịch xuống đất nhưng tay vẫn không ngừng làm việc, vẫn vui vẻ nói chuyện với mọi người xung quanh, cảm thán.
"Tiểu thư, e cũng không phải là vật trong ao đâu ạ!"
Dân chúng huyện Hoài Lâm làm việc không ngừng nghỉ cả đêm.
Tối đến, Minh Châu về nhà trọ tắm rửa, ăn cơm, tranh thủ nghỉ một lát.
Minh Châu bưng chén cơm, cảm nhận cánh tay mình mỏi nhừ, run lẩy bẩy.
Ăn được mấy miếng, nhìn kiến cánh bay đầy phòng, nhiều gấp mấy lần hôm qua, nàng khẽ thở dài, lùa vội vài miếng, rồi lại chạy ra đê.
Đến non trưa hôm sau, cuối cùng con đê mới cũng cơ bản hoàn thành.
Người dân còn chưa kịp ăn mừng thì mưa trở nặng hạt, gió thổi mạnh, nước sông cũng dâng lên cuồn cuộn.
Bão tới!
Tất cả dân chúng huyện Hoài Lâm vội vàng thu dọn, trở về nhà đóng chặt cửa.
Thẩm đại nhân cùng sư gia leo lên cái đình trên một gò đất cao ở gần đó. Ở đây có thể nhìn thấy quan cảnh toàn bộ đê sông Hoài Lâm.
Minh Châu cũng ham vui, theo Thẩm đại nhân ra đó đứng, bị gió thổi không ra hình người.
Vừa qua giữa trưa, cơn bão quả nhiên ập đến.
Nước sông tấp vào bờ đê với một sức mạnh khủng khiếp, nhìn bằng mắt thường liền làm cho người ta nổi hết da gà.
Thẩm đại nhân đổ mồ hôi dữ dội. Nếu lần này không gia cố đê kịp, chỉ sợ tới giờ phút này cả Huyện Hoài Lâm đã chìm trong biển nước.
Minh Châu nhìn mưa lớn, lại nhìn ra đê, lòng thầm cảm thấy nhẹ nhõm, may là đã quyết định kịp thời.
Giang sơn này là của ai, nàng không cần biết! Miễn sao, tài phú của nàng, của gia tộc có thể giúp đỡ muôn dân bá tánh khi cần, đó mới chính là sứ mệnh của Yến gia.
Cứ như vậy qua ba ngày hai đêm bão lớn, trời cuối cùng cũng ngừng mưa.
Những tia nắng đầu tiên cuối cùng đã xuất hiện.
Người dân huyện Hoài Lâm mừng rỡ, kéo nhau chạy ào ào ra đê.
Nhìn con đê vững vàng, không sứt sẹo bao nhiêu, có người hò reo ăn mừng, có người bật khóc.
Từ nay, họ không phải thấp thỏm mỗi khi bước vào mùa mưa lũ nữa! Họ có thể an tâm làm giàu như bao người rồi!
Thẩm đại nhân và sư gia nhìn nhau, cảm giác nỗi lo mười mấy năm nay của họ đã được đặt xuống.
Ngày hôm sau, Thẩm đại nhân đích thân đến nhà trọ để cảm tạ Minh Châu, nhưng đến nơi chỉ nhận được một phong thư từ tiểu nhị.
"Tiểu nữ thân mang trọng trách, không tiện ở lâu.
Những việc tiểu nữ đã làm, trời biết đất biết, mong đại nhân đừng canh cánh trong lòng.
Nếu có dâng sớ báo lại ngân sách tu sửa đê điều, xin đại nhân hãy dùng số tiền đó phát triển huyện Hoài Lâm. Đó là tâm nguyện riêng của tiểu nữ, cũng là tấm lòng của người Yến Gia.
Người đã đi xa, xin Đại nhân đừng tiễn.
Cáo từ."
Ba ngày sau trận bão, toàn bộ dân chúng trong huyện Hoài Lâm tổ chức lễ tế trời, cảm tạ ơn trên đã thương tình cho cơn bão nhanh chóng đi qua, để dân chúng bình an.
Trong lúc làm lễ, Thẩm đại nhân cùng toàn thể bá tánh huyện Hoài Lâm đồng loạt hướng về phương Nam, lạy 3 lạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro