Chương 7: Đừng làm tớ trông như con ngu !
Tôi ngẩn người, ánh mắt vô định hướng xa xăm về phía lòng thành phố tấp nập người và xe, tay xoay đều đều thìa cà phê sữa.
Đã mười năm kể từ khi tôi ra thành phố bắt đầu làm việc tại bệnh viện trung ương, sự vồn vã của chốn đô thị không biết từ lúc nào đã là điều hiển nhiên trong cuộc sống thường ngày của tôi. Đột nhiên nghĩ mà tôi có chút buồn cười, nếu là ngày xưa, có đánh chết tôi cũng không bao giờ chọn nơi ồn ào vậy làm nơi mưu sinh, giờ thì hay làm sao...
- Lại nghĩ vẩn vơ gì thế ? Mày có nghe tao nói không vậy hả ? Nhớ chồng quá quên bạn rồi sao !?
Minh Hoàn đặt điện thoại xuống bàn, ánh mắt sắc sảo nhìn tôi một chút cũng không hề thay đổi.
- Nếu nhớ tao đã tự đi tìm rồi, còn ngồi đây rảnh rỗi tán gẫu với mày chắc.
Tôi phản bác, điệu bộ hết sức dạy đời. Minh Hoàn hứ mạnh một tiếng, hậm hực uống một ngụm sinh tố lớn. Sau đó nó lại im lặng, thầm quan sát ánh nhìn của tôi rồi đánh giá.
- Mày lại bắt đầu rồi đấy. Năm năm rồi, tha thứ cho bản thân một chút cũng khó vậy à ?
Tôi động đậy khoé môi, khẽ lắc đầu.
- Khó, ít ra đến khi người ta trở về đây.
*
Tôi vẫn nhớ quãng thời gian đắm chìm trong thứ tình cảm mà người lớn cực kì không vừa mắt, họ thân thương gắn cho nó một cái tên là "tình cảm bọ xít" và nêu hàng ngàn lí do để chúng tôi tránh xa nó. Nhưng bạn biết thừa đấy, điều gì càng cấm, càng hấp dẫn.
Tuy nhiên, tôi tự cho bản thân cái quyền cao hơn bọn đồng trang lứa, đơn giản vì thứ tình cảm tôi dành cho Hoàng Hải Long không phải một sớm một chiều. Ít ra tôi vẫn có thể tự tin vỗ ngực mà nói tôi quen cậu ta sau một lần dỗ cậu ta khóc, một lần làm cậu ta khóc và hai lần cậu ta thổ lộ tình cảm.
Hoàng Hải Long thì đương nhiên không hề thích cái lí do mà tôi bày ra, mặc dù nó không sai chút nào. Cậu bạn trai quý mến này của tôi nói: "Như vậy không có ngầu, cậu muốn bạn trai mình giống thằng mít ướt và thảm hại lắm hả ?"
Lúc bấy giờ, tôi gật gù cho là đúng. Dù gì danh dự Hoàng Hải Long cũng tạm thời móc chung vào người tôi nữa rồi. Thế là tôi không hó hé miệng một năm trời, cho đến khi Hải Long đứng trên bục giảng nhận giải học sinh giỏi thành phố thì tôi nghĩ mình nên vứt quách cái sĩ diện hão ấy đi mà đánh dấu chủ quyền bản thân.
Khuôn mặt của cậu ta từ hồi cấp II đã thuộc dạng ưa mắt. Lên cấp III còn tập tành bóng đá, bóng rổ, ngoại hình từ lúc nào tựa "chàng trai năm ấy khi ta 17". Cộng thêm bảng thành tích tích lũy từ lẩu từ lâu được lôi ra và tế sống trên trang confession của trường. Vô tình lại trở thành bạn trai quốc dân khiến tôi tức đến nổ đom đóm.
Minh Hoàn mỗi lần gặp tôi lại cười một trận đến đau cả dạ dày mới thôi. Nó bảo đấy chính là cái "quá báo" tôi gieo năm ngoái trên người Hoàng Hải Long. Giờ quả kết trái rồi, hương thơm ngào ngạt đương nhiên ai cũng muốn ngửi. Đáng đời tôi.
Giận cũ chưa đi, giận mới lại đến. Chồng chất thành một đống lộn xộn. Thế là tôi quyết định xả hết tất cả một loạt cho cái người gây ra.
Nghe xong, Hoàng Hải Long chỉ "ừ" một tiếng. Hại tôi cả tối mất ngủ, sáng hôm sau dậy sớm, tiện tay mở điện thoại. Vẫn chữ "ừ" đó làm cho sôi máu, không chần chừ nhấn nút block.
*
- Kiều An An, cậu dạo này lạ lắm đấy nhé. Tương tư anh nào rồi hả !?
Thiên Mai - đứa bạn cùng bàn với tôi vừa đi buôn bán dưa với cả khối đã quay trở về. Ngay lập tức đưa tôi vào diện "tình nghi" cái gì đó của nó.
- Tương tư nổi ai ?
Thiên Mai hất hàm. Nó lấy ra một bọc socola được gọi nơ cẩn thận. Trên hộp bánh còn đề hình trái tim.
- Ngày 14/2 còn không nhớ ? Mày khô khan vậy ai thích cho nổi !?
Thiên Mai cho tôi xem xong lại cất cẩn thận vào cặp. Dường sợ ai đang dòm ngó. Cái điều bộ của Mai càng làm tôi tăng tính tò mò, dẫu gì tôi với Hoàng Hải Long cũng vừa mới giận nhau hôm qua, cậu ta với cái từ "ừ" đó có khi đến viên sô-cô-la còn chẳng thèm tặng tôi. Đã thế, tôi cũng cóc cần!
Tôi thở dài, tay trái chống cằm, tay phải cầm bút, vẽ vời linh tinh cho qua giờ sinh hoạt.
- Thế mày không định hỏi của ai à ?
- À, của ai vậy?
Mặc dù mới học chung với nhau gần năm nhưng tôi đại khái cũng hiểu sơ sơ tính cách của Thiên Mai. Nó không phải đứa xấu nhưng có tật cứ có điều gì mới mẻ với bản thân hay với ai là lập tức chuyện trên đầu môi mà không ngừng tuôn ra. Điều này đôi khi làm nó bị gắn mác khoe mẽ, ba hoa, mặc dù vậy, mọi thứ vẫn chưa ảnh hưởng gì đến tôi.
Quay lại chuyện ban nãy, Thiên Mai cười khẽ, gò má ửng hồng. Nó lại gần tôi, bắt đầu thì thầm:
- Hoàng Hải Long đấy.
Im lặng.
Cái không gian ồn ào của lớp học ngay lập tức biến mất, bên tai tôi chỉ còn là thứ âm thanh trong vô định. Cơn tức giận không biết từ lúc nào tích lũy lớn đến độ làm đại não tôi nóng bừng, từ chối hiểu mọi vấn đề, nghe thêm bất kì điều gì khác.
Có lẽ chẳng ai tin nổi lúc đó tôi có thể giật lấy hộp sô-cô-la trong tay của Thiên Mai, đưa một thân uất ức đến thẳng lớp Toán 1. Ức đến nỗi ném thẳng hộp quà vào trước bàn Hoàng Hải Long và...
CHẢY NƯỚC MẮT !
Lần đầu tiên từ lúc hẹn hò với cậu ta đến giờ, tôi mới nếm được cái hương đắng như khổ qua thế này.
Sau đó tôi vội gạt phăng nước trên mặt, thực sự mong rằng cậu ta sẽ không nhìn thấy nhưng vốn đời không như mơ. Giọt nước mặn mặn của tôi không những lọt vào mặt Hoàng Hải Long mà còn làm mặt cậu ta cắt ra giọt máu, giống như vừa nhìn thấy ma vậy.
Tôi cố nén cảm xúc, dùng chất giọng trầm nhất có thể, đủ để mình Hoàng Hải Long nghe.
- Chiaa.. tay đi..
Hoàng Hải Long ngạc nhiên bậc hai, cậu ta làm rớt bút xuống vở. Sợ Long nghe không hiểu, tôi nhắc lại.
- Chia tay đi.
- Tại sao ?
Hoàng Hải Long đứng bật dậy, đến lúc này tự dưng tôi thấy Long cao thật cao, cao hơn tôi hẳn một cái đầu. Thật khiến tôi mỏi cổ mà ngước nhìn cậu ta.
Tôi chỉ vào hộp sô-cô-la trên bàn, sau đó chỉ vào mặt tôi.
- Cậu đi đưa quà 14/2 cho người ta mà không đưa cho tớ ? Tớ không giận dỗi được à !? Nếu giờ nhiều người thích cậu như thế rồi, cậu chán cái đứa này rồi, cậu cứ nói một tiếng. Mẹ kiếp ! Đừng làm như con này giống con ngu đến thế, bà đây cóc cần !
- ...
Tôi giận đến hai gò má nóng bừng, trong tầm thức chỉ có đứng một từ: "chửi"
Đúng, phải chửi, chửi cho đã đời, chửi cho bao nhiêu uất ức của tôi tuân ra bằng sạch !
- Còn nữa, hôm qua thì sao ? Ừ ? Ừ ? Cậu nghĩ câu ừ của cậu dễ nghe lắm hả ? Hay cậu nghĩ tớ sắt đá đến độ để ong bướm bay quanh cậu mãi !? Đến lúc nói hết sạch thì cậu tặng tớ ừ !? Bây giờ chia tay đi, chia tay rồi cậu muốn làm gì thì làm ! Tuỳ cậu hết !
Nói rồi tôi chạy thật nhanh ra khỏi lớp của Hoàng Hải Long. Chạy một mạch đến nhà vệ sinh, đóng sập cửa, nức nở trong đấy tận đến khi trống vào lớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro