Chương 4: Tớ không phải trò đùa của cậu..!
Hai tuần.
Đã hai tuần kể từ khi Hoàng Hải Long khỏi bệnh, tôi và cậu ấy không hề nói chuyện với nhau đến nửa lời, cậu ấy cũng không còn mua đồ ăn sáng cho tôi như trước, cũng không hề nhắn mấy tin lảm nhảm nữa. Duy có một thứ vẫn không thay đổi là Hoàng Hải Long vẫn đều đặn đi qua lớp tôi mỗi ngày.
Tuy nhiên tôi lại không cho là để tôi để ý đến cậu như trước nữa mà là vì lớp tôi ngay kế bên cạnh lớp cậu và 9C. Tôi nghĩ cuối cùng cậu ấy cũng đã tỉnh ngộ, nhận ra tôi chẳng khác là bao mấy đứa con gái bình thường, có đôi chút tham vọng tầm thường, hơn nữa khuôn mặt càng không có nét gì khiến người ta đặc biệt muốn nhớ tới. Tất nhiên không thể sánh được với Âu Như Trang lẫy lừng danh tiếng.
Cả khối chín không ai là không biết Âu Như Trang của lớp 9C. Cô nàng ấy thu hút sự chú ý của người khác bởi thành tựu cô ấy đạt được. Mặc dù chỉ cần mặt thôi cũng đủ để cô ấy kiếm cơm nhưng Âu Như Trang không như vậy, cô ấy có thiên phú về âm nhạc, đặc biệt là đàn violon, Như Trang đã từng đại diện cho trường tham gia cuộc thi âm nhạc cấp quốc gia và xuất sắc dành giải ba toàn quốc chỉ khi mới đầu lớp 8. Nghe nói năm nay, cậu ta đang cố gắng để dành được giải nhất, như vậy có thể có cơ hội tham gia cuộc thi âm nhạc cấp quốc tế và dành một suất ưu tiên vào trường tư nổi tiếng. So sánh tôi với loại tài năng đặc biệt này, một tia hi vọng chiến thắng chưa ló đã dập.
Hoàng Hải Long với Âu Như Trang. Sức hút của cả hai gộp lại quả thật khiến cả trường rầm rộ một hồi, đến tận bây giờ vẫn còn là chủ đề nóng hổi cho hội tám chuyện bàn ra bàn vào.
Người ta nói có người đã thấy Trang và Long đi chơi với nhau cuối tuần trước.
Có người lại nói thấy họ chạm môi rồi.
Cũng có người phản kháng chỉ mới nắm tay thôi.
Những câu chuyện tầm phào thế này không hẹn cứ vang lên ngay bên cạnh tai tôi. Ngay cả trong phòng tự học hay thư viện, cứ tôi ở đâu thì thể nào cũng có người bàn chuyện hai người họ. Đôi khi tôi nghĩ mình đã thực sự bị ám mất rồi.
Buổi chiều hôm nay đến phiên bàn tôi trực nhật phải ở lại quét lớp. Nhưng khốn nỗi, đứa bạn bên cạnh bị ốm đã mấy ngày nay, định nhờ Minh Hoàn thì nó đã chuồn mất từ lâu. Tôi đành nhẫn nhịn dọn dẹp một mình.
Khu nhà khối chín yên ắng, không một bóng người. Có thì cũng chỉ là đi qua đi lại, thật sự hết sức buồn tẻ.
Dọn dẹp xong thì trời cũng đã xẩm tối. Tôi nhanh chóng ra lán xe vắng tanh, dắt con xe điện quèn để chuẩn bị về nhà. Tuy nhiên lại có thứ khiến tôi để tâm hơn cả con xe đã dắt quá nửa ra khỏi lán, đó là con xe thể thao dựng ngay cạnh xe tôi, giữa lán xe trống trơn này.
Không khó để tôi nhận ra đó là xe ai. Tôi tự hỏi, sao giờ này cậu ấy vẫn ở đây nhỉ ?
Chẳng nhẽ... cậu ấy... đợi tôi ?
Nghĩ đoạn, tôi tự nhổ bọt mấy cái. Chắc có việc gì nên mới ở đây đến giờ này. Mà đấy là việc của cậu ấy, không liên quan gì tới tôi cả, mắc mớ gì phải bận tâm cơ chứ.
Tôi gật gù đồng ý với suy nghĩ đúng đắn này của bản thân, định bụng tiếp tục dắt xe ra về. Bỗng nhiên, nghe có tiếng bước chân đang đi đến đây. Không biết tôi khi ấy bị làm sao nhưng lại bất chợt lúng ta lúng túng, tay chân nhanh thoăn thoắt lên điện cho xe, phóng một mạch ra khỏi khu để xe.
Tôi lướt qua cậu, vẫn nhận ra khuôn mặt sáng lạn điển trai ấy, vẫn chiếc áo đồng phục trắng muốt và cả mái tóc đen nhánh nữa. Tôi ngó thấy áo đồng phục có vẻ ươn ướt, nắng chiều hắt lên khuôn mặt cậu, lộ rõ những giọt mồ hôi lấm thấm trên trán.
À, hoá ra là chơi bóng rổ.
Trong lòng tôi hẫng đi một nhịp, không biết diễn tả ra làm sao, chỉ thấy có đôi chút tiếc nuối. Lạ ghê, từ bao giờ mà cậu ấy lại có chỗ đứng trong lòng tôi lâu đến như thế.
*
- Bí thư lát nữa xuống văn phòng đoàn họp nhé.
- Này, An An. Hay... lát tớ xuống thay cậu ?
Lưu Minh Hoàn ghé sát vào tai tôi thủ thỉ. Tôi lắc đầu.
- Nhưng...
Minh Hoàn tỏ vẻ lo lắng. Tôi hiểu nó lo lắng cho tôi vì điều gì. Hoàng Hải Long cũng là bí thư của 9A.
- Sớm muộn gì cũng phải gặp, đằng nào cũng không thể tránh cậu ta hết cấp II được.
Tôi thở dài một hơi. Lấy hết dũng khí cầm theo quyển sổ đoàn đi xuống văn phòng. Không quên cười với Minh Hoàn một cái để nó yên tâm. Dẫu vậy, vừa bước ra khỏi lớp, hai gò má tôi lại nóng ran lên, chân run run đến nỗi phải dựa vào thành lan can để đi xuống dưới văn phòng đoàn.
Tôi không muốn tự mình thú nhận hiện tại tôi run đến mức nào, trái tim cứ đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Tuy đã mạnh miệng với Minh Hoàn là vậy nhưng xem ra tốt nhất tôi vẫn nên nhờ nó đi thay một bữa thì hơn.
Đang định đi lên cầu thang phụ đối diện văn phòng thì phát hiện mấy tiếng rì rầm dưới gầm cầu. Tôi bất giác dừng lại, không phải vì mấy tiếng rì rầm thường xuyên đấy mà là vì một giọng nói hết sức quen thuộc - là giọng của Hoàng Hải Long.
Tôi đứng ở góc khuất phía trước, đủ gần để nghe mấy người họ nói chuyện, đủ xa để không nhìn rõ được mặt Hoàng Hải Long. Kiều An An tôi vốn không thích nghe lén nhưng mà lúc này lại lấp ló như kẻ rình trộm.
- Chỗ của hai cậu được xếp ngay cạnh chỗ của Kiều An An đúng không ?
Nghe đến tên mình, hơi thở của tôi như ngưng đọng lại. Tôi tiếp tục chăm chú lắng nghe.
- Đúng rồi.
- Hoàng Hải Long, cậu lại định mua chuộc bọn tôi chứ gì ? Được thôi, điều kiện là một trận bóng rổ nhé !
- Ầy, không thể cái khác được sao ? Mấy hôm trước chơi với mấy đứa kia mệt lả cả người rồi.
- Không được không được ! Đợt trước cậu đánh bại tụi này, tụi này vẫn mang thù đấy.
- Haiz, được rồi.
- Nào, giờ cậu nói xem, muốn tụi mình nói gì với Kiều An An nào ?
- Các cậu thử nói chiều nay mình cùng Như Trang đi công viên chơi đi. Nhớ là thêm chút "ớt" vào cho đậm đà đấy.
- Kể ra cậu cũng tốn nhiều công sức thật đấy, không phải cứ nói thẳng ra với nhỏ là xong sao ? Loại người như cậu vớ đâu chả được một nắm bạn gái. Cần gì lấy Âu Như Trang làm mồi nhử !
- Như vậy còn gì thú vị nữa.
Tiếp sau đó là mấy câu chuyện không liên quan của đám con trai, tôi không nghe, cũng không buồn nghe. Tôi cứ đứng yên lặng, trầm tư một mình vì tôi sợ khi mình di chuyển, cơn sóng trong tôi sẽ cuộn lên đến mức vỡ từng thành bọt nước mất. Tôi đã từng có suy nghĩ cậu ấy khác biệt, cũng từng có rung động với cậu ấy, hơn nữa đó lại là rung động đầu.
Từ nhỏ, tôi đã từng tưởng tượng ra vô vàn cái kết cho mối tình đầu của mình. Tôi nghĩ có thể tôi sẽ cưới người đó ngay, cũng có thể chúng tôi sẽ chia tay trong một ngày buồn bã nào đó. Nhưng thật không ngờ, mối tình đầu của tôi chưa kịp nở đã tàn. Điều tôi mơ mộng bao lâu trở thành thứ khiến cậu ấy có thể đánh giá một tiếng "thêm thú vị"; một người khiến tim tôi đập thình thịch lại đang lấy tôi ra làm trò bễu cợt, đã thế, tôi có cảm giác như tất cả mọi người đều biết, chỉ có tôi là người không hề hay biết điều gì.
Tôi tự cười bản thân mình thật ngu ngốc. Chính mình lại mù đường trong trò chơi cậu tạo ra. Thật hết sức nực cười.
Tôi cứ đứng như vậy, đứng mãi cho đến khi âm thanh của tiếng bước chân vang đến. Họ đang chuẩn bị rời đi, tôi cũng phải đi nhưng chân lại như mất trọng lực, không tài nào cử động nổi. Đến khi ngẩng đầu lên đã phát hiện ánh mắt của Hoàng Hải Long đang chăm chú vào tôi, khoé miệng tắt mất nụ cười.
- An... An... cậu... đứng đây bao lâu rồi ..?
Một trong số họ lên tiếng, tôi vờ như không nghe, hai mắt tôi xuyên thẳng đến con ngươi của cậu, tối đen và mịt mù. Khuôn mặt đó mấy phút trước còn khiến tôi loạn nhịp đến khó thở, vậy mà giờ lại khiến tôi căm hờn tận sâu vào đáy lòng.
Tôi không biết mình đã lấy đâu ra dũng khí tiến thẳng đến chỗ Hoàng Hải Long, nhất mực không rời mắt khỏi mặt cậu. Tôi gần cậu ấy đến nỗi nhịp thở bất thường của cậu tôi cũng nhận ra. Quả thật hơi thở rất giống tôi ban nãy, chỉ là giờ tôi nghe chẳng khác là bao một tên trộm bị phát giác hành động trái pháp luật.
- Tôi, không phải, là trò đùa của cậu.
Tôi gằn từng chữ, tay siết chặt quyển sổ đoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro