Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Tớ có Minh Hoàn làm bạn cũng 10 năm rồi.

Hai ngày sau, tôi lại thấy Hoàng Hải Long cười tươi rói trước cửa lớp học. Trong lòng tôi cũng nhẹ bẫng đi vài phần.

Tôi không dám đứng lại nhìn cậu, chỉ liếc mắt qua một vài giây rồi bước vào lớp, rất nhanh bị mấy tiếng ồn ào trong lớp làm cho nhiễu loạn, lại không để tâm vào Hoàng Hải Long nữa.

Lưu Minh Hoàn nhìn thấy tôi, hai mắt nó sáng lên, chộp lấy tay tôi vội vã kéo vào góc bàn của nó.

- An An, biết gì chưa ?

Minh Hoàn ngó ngó sang bên bàn, ghé sát vào tai tôi thì thầm:

- Nghe chút tin tức vỉa hè không ?

- Nhàm chán.

Tôi nói nhưng không liếc nhìn nó, hai tay bận rộn lấy sách vở để trên mặt bàn. Tôi không thích nghe tin tức vỉa hè vì điều đó hết sức nhảm nhí, sao người ta có thể quan tâm đến sự việc không hề liên quan tới bản thân rồi ngồi bàn tán hết cả một buổi, thật sự hết sức lãng phí thời gian.

Cái Hoàn chán nản thở dài, hệt như tôi vừa cướp đi sức sống của nó vậy. Hai mắt nó nặng trĩu xuống, lầm bầm:

- Hoàng Hải Long à...

Ba tiếng "Hoàng Hải Long" rót vào tai tôi, khiến động tác lật sách của tôi như ngưng trệ lại. Và có vẻ như, tôi cảm nhận được có ý cười đâu đó quanh đây.

Minh Hoàn cười để lộ hàm răng trắng đều đặn của nó ra, hai mắt híp lại như thầm mỉa mai cái tính cách "ngầu giả" của tôi. Tôi nhớ không lầm thì đây cũng không phải lần đầu tiên nó nhìn tôi bằng khuôn mặt tràn đầy ý nghĩ không đứng đắn như vậy.

*

Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, một ngày hè nóng nực. Nóng đến nỗi tôi nghĩ mình sẽ chẳng sống nổi nếu thiếu cái máy lạnh.

Khu căn hộ gia đình tôi ở nằm kế bên ngoại ô, cũng san sát vào trung tâm thành phố. Một vị trí lí tưởng để sinh sống. Chính vì lẽ đó, trong một thời gian ngắn ngủi thì khu đất trước đây trống vắng này lại đông dần lên. Trong số những gia đình chuyển đến có gia đình của Minh Hoàn. Nhà của nó nằm ngay kế bên nhà tôi, chỉ cách nhau một hàng rào bảo hộ.

Ngày đầu tiên khi chuyển đến, ba mẹ Lưu Minh Hoàn có đến chào hỏi nhà tôi. Tôi không thích người lạ, chỉ thích rúc trong phòng nghịch điện thoại cho đến khi khách khứa về hết mới thôi. Nhưng lần này lại khác, không biết từ đâu xuất hiện một đứa con gái tầm trạc tuổi tôi, với đôi mắt to tròn, hiếu kì nhìn chăm chú tôi.

Sẽ không quá bất ngờ nếu như chỗ đứng của nó không phải là ngoài cửa sổ và phòng tôi không phải ở tầng hai.

Tôi nghiến răng két một cái, vứt điện thoại lại trên giường, sau đó chạy ra ngoài cửa sổ, mở toang lớp kính thuỷ tinh ngăn cách giữa tôi và nó.

Khoé miệng nó nhoẻm lên.

- Hi ! Tớ là Hoàn, hàng xóm mới đó !

Tôi ngó xuống nhìn thấy nó đang đứng vắt vẻo trên cái thang gỗ, một chút an toàn cũng không có. Tôi nhìn nó khó lòng không ái ngại.

- Cậu có thể... cho tớ vào nhà không ? 

Tôi lái tầm quan sát từ cái thang gỗ sang đến mặt nó. Giờ mới để ý, mặt nó dính kha khá bùn đất, quần áo cũng không mấy sạch sẽ. Tôi đành bất đắc dĩ nhường lối cho nó leo vào trong.

Thấy tôi đồng ý, nó nhảy "tót" vào trong phòng.

Minh Hoàn gãi đầu.

- Cậu có thể cho tớ mượn một bộ váy và nhà tắm được không ?

Tôi không nói, chăm chăm vào nó. Minh Hoàn như hiểu ý tôi, nó vội vàng giải thích.

- Ban nãy tớ ngã vào đống bùn trồng hoa, nhưng lại không có chìa khoá nhà, vả lại... gần nhà cậu có cây thang... nên...

Đầu đuôi câu chuyện xem như tôi đã hiểu được phần nào về lí do sự xuất hiện đột ngột của con nhỏ tên Hoàn này.

Tôi đưa nó một bộ cánh màu hồng phấn, na ná bộ nó đang mặc. Trước khi vào phòng tắm, nó có hỏi tôi:

- Tớ quên mất, cậu chưa có cho mình làm quen !

Tôi ngập ngùng, chậm chạp đáp:

- An An, Kiều An An.

Nó lại cười.

- Minh Hoàn, Lưu Minh Hoàn.

*

Vài tháng sau, đống bùn đất mà nó ngã vào lúc trước đã có một khóm hoa mọc lên. Lúc này tôi mới ngộ ra là vì trồng mấy khóm hoa gần hàng rào bảo hộ này nên quần áo với mặt mũi nó lúc nào cũng khó coi như vậy.

Tuy nở chưa hết nhưng những đóa hoa cũng bắt đầu có mùi thơm thoang thoảng rồi. Mặc dù không có ghét nhưng tôi vẫn không thích thể hiện sự yêu thích ra bên ngoài cho lắm.

Minh Hoàn thì khác, nó ưa thích ra mặt. Ngày nào đi học về nó cũng đứng một hồi lâu trước khóm hoa, tỉa tỉa một hồi mới đi vào nhà. Dăm ba phút sau lại lôi máy ảnh ra chụp. Nó còn không ngần ngại đi khoe khắp xóm về khóm hoa của nó. Tôi cũng không có ngoại lệ.

Lúc nó kéo tôi đến chỗ khóm hoa, Minh Hoàn rón rén bứt một cành hoa đẹp nhất trong khóm hoa nó trồng đưa cho tôi. Tác phong của nó chậm chạp như luyến tiếc bông hoa ấy, mí mắt run run.

- Cho cậu đấy !

Lưu Minh Hoàn vừa nói vừa trưng bộ mặt hụt hẫng. Quả thực dù muốn nhận thì cậu ta thật biết làm người khác mất hứng.

- Không cần, mình vốn không thích hoa tươi.

Không thấy nó nói gì, tôi lén lút đưa mắt nhìn lên. Bỗng dưng để ý hàm răng trắng đều đặn của nó lộ ra, hai mắt híp lại. Khuôn mặt viết lên hai chữ "mỉa mai". Khác một trời một vực với vẻ mặt ban đầu.

- Xí, đồ "ngầu giả".

Nó nói tiếp:

- Đừng tưởng tớ cho không nhé, cái này là để cảm ơn. Tuần trước về quê một tuần liền, tớ cứ lo khóm hoa mãi nên theo anh họ về sớm một ngày. Nào ngờ...

Cơ mặt tôi giật giật, không cần nó nói thì tôi nghĩ mình cũng biết được tiếp theo nó định nói điều gì, người tôi nóng ran lên, bối rối cúp đuôi mắt xuống, chú mục vào thảm cỏ xanh mơn mởn dưới chân.

- Ngầu giả hoài ! Nhận đi, không thích cũng phải nhận.

Nó bảo chỉ khi nào nó biết tâm tôi trái với cái miệng, thì nó sẽ dùng bộ mặt ấy để cảnh cáo tôi. Và hôm nay, ngay lúc này, nó đang cảnh cáo một cách hết sức dữ dội.

*

- Cái mặt lạnh như băng này của của cậu, lừa ai thì lừa chứ tôi thì đừng hòng nhé cô nương.

Minh Hoàn ấn ngón trỏ vào giữa trán tôi, mặt dương dương tự đắc. Biểu hiện của nó càng khiến tôi thêm chột dạ. Không thể kiềm chế nổi, tôi hất tay nó ra, cố nói lái sang vấn đề khác. Nhưng có vẻ như nó không để lời nói bằng quơ của tôi vào tai.

- Hoàng Hải Long hình như đang hẹn hò với Âu Như Trang lớp 9C đấy.




- Sao cơ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro