Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Minchun fic/DBSK] Yêu Chỉ Trong Nháy Mắt

Author: Chauuke
Pairing: Minchun/2M-DBSK
Rating: NC 17
Genre: Yaoi, humor
Status: Completed
Lengh: Short fic (<5chap)
Disclaimer: Nhân vật không thuộc về Au và viết phi lợi nhuận.









Chap 1:






“YooHwan à, em nhanh lên một chút đi, ba mẹ đang chờ chúng ta kìa….”



Park Yoochun, 25 tuổi, nhân viên chuyên sửa máy tính của công ty SM đang hối thúc cậu em trai kém anh ba tuổi đang thong thả đi phía sau.


Yoochun và YooHwan rời vùng quê Busan xinh đẹp lên Seoul lập nghiệp. Hai anh em đã rất lâu rồi không về quê, chắc đã gần hai năm, công việc bộn bề, thu nhập chỉ ở mức trung bình nên dù muốn về cũng không đủ tiền.


Yoochun đã đi làm nhưng YooHwan vẫn đang học đại học năm cuối nên gánh nặng tài chính đè rất nặng lên vai Yoochun.


Hôm nay đột nhiên nghe tin ba mẹ dưới quê lên thăm khiến Yoochun vừa mừng vừa lo. Vì ba mẹ lên chơi nên anh phải xin phép công ty nghỉ một ngày để tranh thủ mua đồ ăn và một ít quà cho ba mẹ, bác Park trai và bác Park gái cả đời nghèo khổ nên anh muốn nhân dịp ba mẹ lên thành phố lớn này thì tiện thể giúp ba mẹ biết một chút về cuộc sống thành thị nơi đây.


Bây giờ là 7h sáng, ba mẹ gọi điện cho anh báo là 10h mới đến nơi nên anh mới tranh thủ rủ luôn YooHwan cùng đi, YooHwan buổi chiều mới học nên anh muốn cậu phụ một chút. Anh thì gấp muốn chết, YooHwan tính cách lại phiêu phiêu nên cứ từ từ chậm chạp như thế, nhiều lúc khiến anh bực cả mình.



“Em không nhanh chân được à?”_ Yoochun muốn cáu.



“Anh gấp làm gì? Siêu thị giờ này mới mở cửa…. haizzz….có ai mua hết đồ của anh đâu!”_ YooHwan đút hai tay vào túi quần bò, vẫn là thư thả đi, thư thả trả lời. Nhìn phong cách của YooHwan không ai nói cậu đang còn học đại học cả, nhìn cỡ nào cũng không ra dáng sinh viên, cứ như một anh chàng trải đời rồi vậy.



“Đi siêu thị xong còn về làm cơm, kế đó đi mua ít quà, em nghĩ thời gian chúng ta dư dả lắm à?”_ Yoochun đứng lại, hai hàng lông mày nhíu chặt nhìn YooHwan_ “Nếu em….. nói chung em muốn về thì cứ về trước đi! Có em theo cũng như không!”_ Yoochun nhăn nhăn mặt rồi quay đầu bước đi.



“Oa….chờ chút, em có nói là không đi đâu, chờ chút, Yoochun hyung!”_ YooHwan thấy anh hai tức giận, chột dạ đành vội vàng đuổi theo.



Đuổi gần tới thì cậu thấy một cậu nhóc chừng 15,16 tuổi chạy tông xầm vào Yoochun.


“Ah!”


Yoochun bị đụng bất ngờ nên loạng choạng một chút, nhưng kịp thời nhìn thấy cậu bé trước mắt nên anh vốn tốt bụng liền ôm lấy cậu bé nhằm đỡ cho cậu bé đó không ngã.



“Con…con xin lỗi….”


Cậu bé nhanh chóng xin lỗi rối rít khi Yoochun vừa thả nó ra.



“Không sao, lần sau cẩn thận một chút nghe chưa nhóc”



Yoochun cười hiền.



“Anh hai, có sao không?”_ YooHwan phía sau chạy tới, thoáng qua thấy thằng nhóc bụi bặm liền không mấy có cảm tình. Hơn nữa thấy YooHwan chạy tới thằng nhỏ cũng tức tốc chạy đi, không chào hỏi tiếng nào.



“Thật vô lễ”_ YooHwan nhìn theo thằng nhóc lầm bầm chửi.



“Kệ đi, nó còn nhỏ, chấp làm gì, em hồi nhỏ còn lấc cấc hơn”_ Yoochun đùa cợt nhéo nhéo lỗ tai YooHwan.



“Ah, em biết rồi, biết rồi mà, buông ra đi”_ YooHwan la ó, giãy nảy như con nít.







Vào siêu thị, Yoochun tiến công quầy thực phẩm đầu tiên, chọn thịt, cá rồi các loại rau, trông rất là chuyên nghiệp.



“Anh hai, anh rất giống mấy bà nội trợ đảm đang nha~”_ YooHwan đẩy xe đẩy phía sau, nhìn Yoochun lựa lựa chọn chọn cảm thấy buồn cười.



Yoochun không nói gì, coi như không nghe thấy gì hết. Thằng em của anh nếu nói lại nó thể nào cũng thành cãi nhau.

Chọn một hồi giỏ xe cũng đầy, hai người đẩy ra quầy tính tiền.





:




:



Trong lúc đó, quầy tính tiền Yoochun định đi tới đột nhiên đổi người.



“Gì chứ, sao tự nhiên tôi phải giúp cậu!?”_ Một thanh niên cao to nhai nhai kẹo cao su đang nghe điện thoại gần bên quầy.


“Chẳng phải cậu nói đi về ngay sao? Tôi không phải nhân viên, gì, bạn bè? Có bạn bè nào như cậu không…. Hả…. một chầu? Tôi giống thiếu ăn lắm sao? Được, coi như tôi đây làm phước một lần… được….được…ok….nhớ lời cậu nói đó….”


Thanh niên có vẻ đã hài lòng liền cúp máy. Cậu ta đi vào phòng quản lý. Quầy tính tiền trống không, YooHwan tức tối.


“Qua bên kia đi, bên này có ai tính đâu….”


Yoochun nhìn nhìn mấy quầy tính tiền, quầy nào cũng đang tính.



“Thôi, chờ một chút, cậu kia chắc sắp ra rồi…”



Cũng rất nhanh thanh niên cao to kia ra lại quầy, lần này cậu ta mặc đồng phục của siêu thị, thanh niên có vẻ ngạc nhiên khi thấy Yoochun vẫn đứng chờ thì phải, cậu ta cười toe.



“Xin lỗi, tôi thay bạn tôi trực quầy nên hơi lâu, anh ra đây tôi tính cho”


Nụ cười ngây thơ. Thanh niên này cũng chạc tuổi YooHwan nhưng tình tình có vẻ tốt hơn, Yoochun thầm nghĩ.


Anh cùng YooHwan xếp một đống đồ lên quầy. Thanh niên kia cũng rất mau chóng tính tiền.



“Tổng cộng hết 3600 won”


Thanh niên sau khi tính xong đưa ra giá tiền.


Yoochun mò tay vào túi quần lấy tiền thì…. Không thấy ví tiền đâu cả!?


Anh mò hai bên túi, túi phía sau, túi áo khoác….không có….


Sao kì vậy? Không lẽ sáng đi quên đem theo ví sao? Không thể nào, lúc nãy anh còn kiểm lại tiền cơ mà?


“Sao thế? Đừng nói với em anh quên đem tiền theo nha?”_ YooHwan nhăn mi nói, phía sau có mấy người đang đứng chờ, đi siêu thị mà quên mang tiền đúng là xấu hổ đến chết được.


Yoochun cũng đổ mồ hôi hột, anh mò thêm một lần nữa, vẫn là không có.


Chợt YooHwan nhớ tới thằng nhóc lúc nãy, thằng nhóc đang không tông phải Yoochun rồi chạy mất, không lẽ là đạo tặc?



“Anh hai, có khi nào thằng ranh lúc này lấy cắp ví của mình không?”_ YooHwan nói nhỏ vào tai Yoochun.


Yoochun cười khổ, nếu vậy thì biết làm sao, không có tiền tất nhiên không thể mua đồ được, Yoochun chật vật nói với người thanh niên tính tiền.


“Xin lỗi, cho tôi trả lại hàng, tôi không mang theo tiền”


Nói xong, Yoochun vội vã kéo nhanh YooHwan ra ngoài trong ánh mắt hiếu kì của mọi người. Thật xấu hổ, nhưng biết làm sao hơn….


Bên trong, người thanh niên vẫn nhìn theo hai anh em bọn họ, thật kì lạ, ngườu thanh niên bất giác nhìn vẻ chật vật khó xử của anh thì nảy sinh lòng đồng cảm lạ thường, rất muốn giúp đỡ. Cậu ta nhìn lô hàng anh mua trước mặt, lấy trong ví ra thẻ tín dụng rồi thanh toán toàn bộ chỗ đó, sau đó cậu ta cũng không màng công việc dang dang dở, hét ông chủ đòi đổi người rồi mang túi hàng đuổi theo hai anh em Yoochun.



Thật may, Yoochun cùng YooHwan chưa đi xa lắm, cậu ta chạy theo vẫn kịp.



“Anh gì ơi, đợi chút!”


Nghe tiếng gọi, Yoochun cùng YooHwan quay đầu lại, vô cùng ngạc nhiên khi thấy người thanh niên ở quầy lúc nãy chạy tới.



Chạy một lúc nên mệt, người thanh niên sau khi đuổi kịp thì thả luôn đống đồ xuống đất, gục lưng xuống, chống hai tay lên đùi thở dốc.


Dáng người cao cao, gương mặt điển trai nay nhễ nhại mồ hôi, tuy vậy nhưng vẫn toát lên vẻ quyễn rũ lạ thường.


Yoochun không hiểu vì sao cậu thanh niên này đuổi theo anh nhưng nhìn sơ qua túi hàng thì đó là toàn bộ hàng anh mua lúc nãy, anh lấy khăn tay ra trực tiếp lau mồ hôi trên trán cho người thanh niên.


“Cậu đuổi theo chúng tôi làm gì vậy? Bộ trên người chúng tôi còn đồ của siêu thị sao?”



“Không….hộc….không có….”_ Thanh niên khoát khoát tay, đứng thẳng dậy.



“Tôi đuổi theo để đưa anh cái này…..”_ Cậu chỉ chỉ vào mấy cái túi dưới đất_ “Anh có vẻ cần, tôi trả tiền rồi, coi như tặng anh”_ Nói xong lại cười toe.


Yoochun cùng YooHwan trợn mắt lên nhìn.



“Gì vậy? Tụi tôi đâu quen cậu…. sao tự nhiên….”_ YooHwan không thể tin nói với người thanh niên.



“Tôi cũng không biết sao nữa….”_ Người thanh niên gãi gãi đầu, cười trừ _ “Các anh cứ cầm về đi, tôi không chấp các anh chấp cái gì…”_ Sau đo cầm túi đồ lên nhét vào tay Yoochun.


Yoochun ngơ ngác nhìn thanh niên rồi nhìn xuống túi đồ trên tay mình.



“…..”



Dường như đoán được Yoochun đang nghĩ gì, người thanh niên bỗng cười tươi hơn.



“Vậy đi, nếu như anh sợ mắc nợ tôi….ưm….anh cho tôi tên, số điện thoại cùng địa chỉ nhà có gì tôi sẽ đến đòi tiền…”


Yoochun ngẩng đầu lên.


“Được”


Changmin liền rút điện thoại ra và lưu số anh vào.


“Tôi tên Park Yoochun, nhà ở khu XX, số X”



“Còn tôi là Shim Changmin”



Người thanh niên vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, cậu cũng cho anh số điện thoại. Không cần gọi lại, bởi hai bên đều có ý tin tưởng đối phương, dù chỉ là mới gặp mặt lần đầu.


Chap 2- Yêu Trong Nháy Mắt:


“Anh hai, cái thằng trong siêu thị kì lạ quá nhỉ?”_ YooHwan sắp thức ăn vừa mới nhận được từ Changmin để lên trên bàn.


Yoochun không lên tiếng. Anh đi đến bên tủ lạnh lấy mấy đồ ăn cũ ra. Trong lòng cũng cảm thấy Changmin rất kì lạ chẳng qua không muốn nói ra.


“Anh hai?”_ YooHwan không thấy anh trả lời liền quay lại.


“Kệ người ta, miễn cậu ta không có ý xấu là được”_ Yoochun đặt một cái xoong lên bàn gần YooHwan_ “Em ở nhà ướp cá đi, ba rất thích cá đấy, anh đi mua ít quà cho ông bà đã”


Nói đoạn, Yoochun đi vào phòng riêng rồi khoá trái cửa lại.


Số tiền trong ví bị kẻ trộm lấy mất, cũng may anh có dự trữ một ít tiền ở đây.Nếu không, không biết lấy đâu ra tiền mua ít quà cho ba mẹ vui, còn nữa, nếu không nhờ Changmin thì anh cũng không biết sẽ đãi ba mẹ cái gì. Nhắc đến Changmin anh lại nhớ tới gương mặt lúc nào cũng toe toét cười, dễ thương thật, nhất định phải hoàn lại số tiền thức ăn hồi sáng cho cậu ta.


Yoochun cúi người xuống sàn, với tay vào gầm giường lấy ra con heo đất màu nâu đồng.


Đây là số tiền anh để dành được mấy năm nay. Trích ra một ít mua quà cho ba mẹ mừng thì cũng có gì là không được cơ chứ.


Nghĩ thế Yoochun liền lấy cái búa nhỏ trong ngăn kéo khẽ đập vào lưng con heo đất.


Lấy ra một ít tiền, nhét nhanh vào túi rồi anh nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.



“Anh đi đây YooHwan”


Trước khi ra khỏi cửa nói với vào bên trong cho cậu em bên trong biết.


“Em biết rồi, đi nhanh lên rồi về”


:


:



“Có anh em nào như mày không? Nhờ một tí…. Này, có nghe tao nói gì không hả?”_Kyun Hyun- cậu bạn nhờ Changmin ngồi quầy hộ, sau khi bị quản lý mắng té tát ra thì càng tức tối hơn khi nhìn thấy Changmin cứ ngơ ngơ ngáo ngáo ngồi xem ti vi như không xem.


Kyun Hyun tức giận chạy lại tắt ti vi đi.


“Làm gì vậy hả?”_ Changmin trừng mắt với Kyun Hyun.



“Mày có xem ti vi đâu! Muốn xem về nhà mà xem, tao không giàu có như mày, đừng làm tốn tiền điện của tao!”_ Kyun Hyun trừng lại.


“Xem ti vi cũng không được? Rốt cuộc mày muốn gì đây?”



“Nhờ mày xem quầy một chút, mày chạy đi đâu để khách chờ vậy hả?”



“Tao….à….tao…..”



Thấy Changmin ấp a ấp úng, Kyun Hyun đứng khoanh tay lại, nhìn nhìn Changmin đang ngồi trên sô pha.



“Sao? Nghe nói mày đột nhiên chạy đuổi theo ai đó đúng không? Cô nàng nào hớp mất hồn Shim đại thiếu gia rồi? Mau khai!”




“Không….không có…..”



Changmin không dám nhìn thẳng Kyun Hyun, ánh mắt nhìn sang chỗ khác.



“Còn dám giấu? Không nói tao không chứa mày nữa, cút ra khỏi nhà tao ngay!”_ Kyun Hyun nắm lấy cổ áo Changmin lôi ra.



“Đúng, đúng là có một cô gái khiến tao bị say, được chưa?”_ Changmin cắn răng thừa nhận. Có đánh chết cậu cũng không nói cho thằng bạn chết bằm biết cậu bị rung động trước một người lớn tuổi hơn, chẳng những thế còn là đàn ông. (=.=)



“Oh…. Có vậy thôi….”_ Thay đổi thái độ, Kyun Hyun ngồi xuống cạnh Changmin, khều khều cậu _ “Này, cô ta thế nào mà khiến mày ra như thế hả? Trước giờ gái theo đầy có thấy Shim thiếu gia động tâm đâu, lần này lạ nghen”_ Kyun Hyun gian xảo cười cợt.



Changmin nhăn nhăn mặt. Trong đầu nhớ tới gương mặt Yoochun ẩn hiện, liền thành thật tả lại.



“Uưm….. da trắng…..mắt hơi nhỏ nhưng rất cuốn hút, đôi môi căng đỏ….”_ Tả tới đây, Changmin đỏ hết cả mặt mũi, cậu chợt nghĩ tới nếu đôi môi đó để mình nhấm nháp sẽ có hương vị gì, ôi không, Shim Changmin, mày phải tỉnh táo, phải tỉnh táo ah~


“Rồi sao nữa…. này…..Eh? Mày chảy máu mũi kìa……”_ Kyun Hyun hoảng hốt nhảy dựng lên, nhanh tay kéo giật tóc Changmin ra phía sau.



“Ahhhh đau ….đau……”_ Changmin khốn khổ kêu la.



“Giup mày cầm máu thôi….”



10’ sau.




“Tao thiệt muốn biết con nhỏ đó thế nào mà khiến mày….ưm….lập tức muốn động dục như vậy”_ Kyun Hyun gật gật đầu.



“Câm mồm! Cái gì mà ‘động dục’, đừng so sánh tao với mày!”_ Changmin sau khi nhét hai cây bông gòn vào mũi thì lập tức sừng cồ như cũ.



“Haizzz…. Khỏi chối, mày chảy màu mũi không vì nghĩ bậy chứ cái gì, mày có bao giờ bị vậy, với tao mày khỏi giấu!”



Changmin im miệng. Tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể không thừa nhận là tên này nói đúng.



“Muốn cua nhỏ đó không?”_ Kyun Hyun nham nhở khoác tay lên vai Changmin, cười đến gian tà.



Changmin cũng không thèm nhìn đến cậu ta, chỉ thở dài.



“Muốn….. nhưng sợ người ta không chịu…..”


Yoochun nhìn đứng đắn như thế chắc sẽ không thích người như cậu đâu.



“Sao lại không tự tin như thế, mày phải chủ động tấn công chứ”_ Kyun Hyun không ngờ Changmin nhìn vậy mà lại nhát gan như thế.



“Nhưng….”



“Không nhưng nhị gì hết, nghe tao, mày là bạn tao, bổn phận của tao là phải tìm vợ cho mày ha ha ha”



Nói xong, Kyun Hyun kề sát vào tai Changmin nỏi nhỏ, nói nhỏ.




:



:



Yoochun phân vân mãi cuối cùng cũng bước vào một tiệm mỹ phẩm.


Anh định mua đồ trang điểm nhưng nghĩ tới mẹ ít khi đi đâu sẽ ít khi dùng tới nên quyết định mua nước hoa, nước hoa thì không nhất thiết phải đi đâu mới dùng được, với lại phụ nữ có lẽ cũng thích mình luôn thơm tho trước mặt chồng, anh nghĩ vậy.


Đang định đi tới gian hàng nước hoa thì anh nghe giọng nói khá quen gọi mình.




“Sao anh lại ở đây?”



Quay lại, không thể không kinh ngạc khi người gọi anh lại là cậu nhân viên siêu thị- Shim Changmin.


Changmin cũng rất ngạc nhiên khi thấy Yoochun. Đi vào tiệm thấy bóng dáng rất quen, nhìn cũng ngờ ngợ, sau khi anh quay mặt qua thì đúng là Park Yoochun ‘của cậu’.


Nghe lời Kyun Hyun đến mua quà tặng ‘nàng’, bất đắc dĩ mới đi không ngờ gặp ngay ‘người của mình’, thật may quá đi mất, Changmin mừng thầm trong bụng.



“Tôi muốn mua quà cho mẹ”_ Yoochun thành thật nói _ “Cậu….”



“Tôi cũng mua quà cho mẹ”_ Changmin cười toe toét.


“Ra vậy, vậy cậu mua đi”_ Yoochun nhìn đồng hồ thấy thời gian không còn nhiều, liền muốn mau chóng chọn nước hoa rồi đi.



“Khoan đã”



Bất giác nằm chặt lấy cánh tay Yoochun khi anh quay mặt đi mà kéo lại, Changmin không muốn mối quan hệ cứ thế tẻ nhạt như vậy, đúng, cậu cần phải chủ động.



Đột ngột bị kéo lại khiến Yoochun giật mình, anh ngơ ngác nhìn Changmin.



“Sao thế?”



Đáp lại là nụ cười tươi luôn thường trực của Changmin.



“Đi cùng tôi đi, có gì có thể tư vấn cho nhau mà”



Yoochun cảm thấy rất vô lý, hai người cũng mua quà nhưng chắc gì mua cùng một thứ mà tư vấn và đi cùng chứ, các gian hàng đều cách xa nhau?



“Nhưng tôi mua nước hoa mà”




“Tôi cũng mua nước hoa”



Vậy là bất đắc dĩ mà hai ngươi đi cùng nhau.


Changmin rất nhiệt tình, cậu lại có vẻ sành về nước hoa nên tư vấn cho Yoochun rất nhiều, chỉ là Yoochun thắc mắc, chỉ mới quen nhưng sao Changmin lại nhiệt tình với mình như vậy.



“Cậu không đi làm sao?”



Biết Yoochun thắc mắc cái gì, Changmin chỉ trả lời bâng quơ.



“Đó là tôi làm giùm thằng bạn thôi, tôi làm nghề khác”



“Cậu…..”



“Yoochun, chọn lọ này đi, mùi này thơm nhẹ lại toát ra khí chất quý phái, rất hợp cho quý bà”


Yoochun nhận lọ nước hoa màu tím từ tay Changmin, ngửi thử một hơi, đúng là thơm thật, mùi rất dễ chịu, nhưng anh nhìn xuống bảng giá thì giật mình, quá mắc, giá tiền của lọ nước hoa này bằng cả hai tháng lương của anh rồi.



“Sao vậy?”



Thấy vẻ mặt Yoochun khó xử, Changmin quan tâm anh liền hỏi.



“Thơm thật, nhưng mắc quá…..”_ Yoochun tiếc rẻ đặt lọ nước hoa xuống.


Changmin cau mày suy nghĩ.



“Hợp thì phải mua Yoochun”_ Nói đoạn Changmin rút thẻ ra đưa cho cô nhân viên_ “Tính tôi lọ này, bao vào thật cẩn thận cho tôi”



Changmin tự ý quyết định khiến Yoochun ngỡ ngàng, anh vôi ngăn Changmin lại.



“Cậu thật là, tôi không đủ tiền trả đâu, đừng trẻ con như thế”



Mặc kệ Yoochun nói, Changmin vẫn ra hiệu cho cô nhân viên bao quà lại. Sau đó mới nhìn Yoochun cười xoà.



“Ai nói anh trả, cái này coi như tôi mua tặng bác gái đi”



“Nhưng cậu còn mua quà cho mẹ nữa mà….”



“Cũng sẽ mua, nào, bây giờ anh chọn giúp tôi một lọ nữa đi”_ Changmin lợi dụng cơ hội đưa tay lên eo Yoochun, kéo anh gần sát hơn với mình rồi vớ như đang lựa nước hoa.


Yoochun cũng cảm thấy như vậy quá kì lạ nên có ý giãy ra thế nhưng tay Changmin kìm lại, vẫn là không giãy ra được.



“Cậu….. tiền hồi sáng tôi chưa trả được…. cậu…..” _ Yoochun không biết nói sao cho đúng, Changmin khiến anh không biết phải làm sao, anh không muốn mang tiếng lợi dụng người khác.



“Đã nói không sao, rồi tôi sẽ đòi anh cái khác…..”_ Changmin nháy mắt với Yoochun một cái, chỉ là nháy mắt bình thường nhưng khiến Yoochun cảm thấy chính mình giống như sắp bị ‘ăn’ vậy, toàn thân run sợ.

Chap 3- Yêu Chỉ Trong Nháy Mắt.



“Mua xong rồi, Yoochun còn tính mua gì nữa không?”



Changmin nhận lấy hộp quà bên trong có lọ nước hoa đắt tiền mà cô nhân viên vừa gói xong.

Yoochun bực mình nói với cậu:



“Tiền tôi sẽ trả lại cho cậu, nhất định trả, còn bây giờ cậu đi về đi, tôi còn việc phải làm”


Yoochun cất nhanh bước chân đi ra ngoài, thiết nghĩ muốn thoát nơi này cho nhanh, người thanh niên kia rảnh rỗi quá không có gì làm nên cứ bám theo anh sao?

Nhưng Yoochun chưa kịp bước chân ra khỏi cánh cửa đã bị Changmin gọi giật lại.


“Yoochun, anh còn chưa cầm hộp quà này”


Cậu chạy lại, nhét túi quà vào tay Yoochun, miệng thì vẫn cười tươi như thế, Yoochun đã lên tiếng đuổi thế mà vẫn muốn mặt dày đi theo.



“Tôi đoán lọ nước hoa này cho bác gái đúng không? Giờ tới phiên bác trai nhỉ?”



“Huh? Sao cậu biết?”


Thật ngạc nhiên, Yoochun nhớ là anh đâu có kể cho cậu ta nghe gì về gia đình mình đâu, sao cậu ta lại….


“Dựa vào cái này….”_ Changmin dùng ngón tay trỏ chỉ chỉ vào đầu mình_ “Và cái này….”_ Kế tiếp đặt bàn tay lên ngực trái.



“Chỉ cần là chuyện liên quan đến người mình yêu thích, không cần người ta phải nói ra, chính mình chỉ cần quan sát một chút, suy nghĩ một chút và dùng lòng chân thành mà cảm nhận thì sẽ biết người kia nghĩ gì và cần gì”



Yoochun ngốc lăng đứng sững người nhìn cậu thanh niên.


Mặc kệ Yoochun còn đang ngơ ngác, Changmin nắm lấy tay Yoochun, như trẻ con kéo anh chạy ra ngoài.


Changmin kéo Yoochun chạy rất nhanh, không để Yoochun kịp phản kháng mà cậu lôi anh vào một con hẻm nhỏ, nơi đó rất vắng người qua lại. Changmin nhanh chóng ép chặt Yoochun lên bức tường phía sau. Vừa cười vừa thở hồng hộc mà nói:


“Ha….Yoochun….ha…..ưm…. Đồng ý làm người của tôi nhé?”


Lúc này Yoochun cũng đang trong tình trạng ý thức chưa về kịp, bị lôi chạy một đoạn đường dài như thế, anh lại đã lâu chưa vận động, thật sự rất là mệt. Nhưng khi nghe Changmin bật ra những lời đó làm Yoochun ý thức hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn lại mới thấy giờ anh và Changmin đang đứng trong tư thế hết sức mờ ám.

Thân thể Changmin ép sát vào anh, hai tay cậu lại đặt lên hai bên đầu của anh, mặt lại đặt gần như thế…. Yoochun bị Changmin doạ cho hoảng sợ liền vội vã đẩy cậu ra.



“Cậu…cậu làm gì….buông….tôi…còn việc…”


Yoochun sợ đến mức nói năng cũng không rõ ràng nổi, tay chân lúng túng cố đẩy Changmin ra, khuôn mặt vốn trắng trẻo vì xấu hổ mà đỏ ửng cả lên, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu không chịu được, hơn nữa lại khiến cho người khác có cảm giác muốn bắt nạt anh một chút. Changmin chính là trong trường hợp đó.


Nhân lúc Yoochun đưa tay chạm lên ngực Changmin nhằm đẩy cậu ra thì Changmin bắt lấy cả hai tay Yoochun rồi chỉ cần dùng một tay liền giữ cố định đôi tay của Yoochun lên định đầu của anh.


Thân thể lại càng ra sức ép chặt.


“Không…. Đừng….”



Yoochun sợ hãi như muốn khóc tới nơi, rõ ràng đã là con trai trưởng thành nhưng tính cách lại yếu đuối như vậy.


Changmin cười, nhưng cũng nhân cơ hội này mà ép anh nhận lời. Đáng lý muốn theo đuổi anh một cách trong sáng nhưng không ngờ tới sự việc lại tiến triển theo hướng này, thôi thì đành đâm lao theo lao, Changmin thầm kêu khổ trong lòng.




“Chịu làm người yêu tôi không?”



Yoochun khóc lên nhưng vẫn liên tục lắc đầu. Sao có thể chứ? Hai người con trai sao yêu nhau được.



“Không chịu thì tôi không buông ra đâu….sợ tôi còn….”_ Changmin vờ vờ liếm liếm môi như đang thèm khát một điều gì đó.


Yoochun lập tức bị doạ thêm một bậc.


Sắc mặt anh mối lúc một trắng bệt.


“Cậu….cậu sao có thể….ép người khác như thế….”



Changmin không nói gì, sắc mặt thâm trầm từ từ cúi xuống vùng cổ thanh thoát. Yoochun né người sang bên nhưng lại càng làm cho Changmin dễ dàng tiếp xúc hơn với da thịt của mình.



“Vẫn không chịu sao?”



Yoochun vẫn lắc lắc đầu.



“Vậy thì tôi….”_ Changmin khẽ liếm lên một vùng da thịt non mềm trên chiếc cổ thanh mảnh của Yoochun.



“Đừng! Đừng như vậy! Tôi….tôi không….cậu….dừng lại….”



Không ngờ Yoochun lại ngang bướng đến mức như vậy, Changmin liền dùng cánh tay đang rảnh rỗi còn lại mò xuống điểm nhạy càm bên dưới. Yoochun giật thót. Không chút suy nghĩ mà ngay lập tức hét to lên nhận lời, lúc nhận thức ra thì đã quá muộn.



“Cậu muốn gì cũng được, muốn gì cũng được, đừng chạm vào tôi!”


Tức thì Changmin nở nụ cười. Đạt được mục đích cậu thả Yoochun ra, thoát được thân, Yoochun ngay lập tức dùng tay nắm chặt lấy cổ áo, cả thân người cố nép vào bức tường phía sau, dương ánh mắt uỷ khuất lên nhìn Changmin, nhìn thế nào cũng giống như thiếu nữ suýt bị làm nhục. Changmin buồn cười nhưng không dám cười, cậu chẳng qua là muốn doạ Yoochun một chút không ngờ bức tiểu bạch thỏ sợ đến mức này.


“Đừng làm ra vẻ mặt đó chứ….”


Changmin mang theo một chút khó xử liền vươn tay ý muốn lau đi mấy giọt nước mắt đọng trên khoé mắt của Yoochun, không ngờ tới anh mạnh mẽ hất tay cậu ra, mạnh mẽ dùng tay tự lau lau nước mắt.


Thật giống trẻ con, như vậy là hờn giận sao?



“Anh giận?”



“Không có”


Yoochun cường ngạnh xoay người bước đi. Nhưng mới chỉ bước được vài bước lại bị Changmin kéo lại. Anh tự hỏi tại sao mỗi lần đụng phải Changmin đều bị cậu kéo lại như thế.



“Đừng giận, tôi chỉ là muốn anh nhận lời, không có ý làm ‘chuyện kia’ thật đâu”


Changmin đáng thương giải thích, điệu bộ làm như cậu hành động như thế là bất đắc dĩ, còn chính mình thì vô tội.


“Nhưng dù sao anh đã nhận lời rồi, từ giờ chúng ta là người yêu, ‘vợ’ à ~ đừng giận mà ~ “


Không thể tin được tên nhóc này lại mặt dày như thế. Yoochun giống như làm mà không suy nghĩ liền phang luôn túi đồ lúc nãy vào mặt Changmin.


“Xấu xa, ai là vợ cậu!?”


Khuôn mặt vì tức giận cùng xấu hổ liền đỏ bừng lên. Changmin thấy thế chỉ cười hì hì.


“Yoochun ah, Yoochun nếu còn lãng phí thời gian sẽ không thể mua tiếp quà cho bác trai nha”


Cậu cũng chỉ vừa sực nhớ tới khi Yoochun đánh túi quà vào mặt cậu.


Vừa đúng lúc Changmin nhắc nhở thì YooHwan cũng gọi điện tới.


Yoochun nhăn nhăn mặt nghe máy.



“A lô?”



“Gì vậy chứ? Bộ anh đi hết các cửa hàng ở Seoul luôn hay sao mà giờ này chưa về hả?”_ YooHwan hét lên trong điện thoại.


“Anh….anh….”



“Anh về nhanh đi, còn phụ em làm cơm nữa, ba mẹ sắp đến rồi ah”_ YooHwan muốn gấp lắm rồi.



“Được, được, anh biết rồi, sẽ về ngay đây”



Vội vàng hứa hẹn rồi Yoochun gập máy. Sau khi cất điện thoại vào túi thì quắc mắt lên nhìn Changmin, ý nói ‘tất cả là tại cậu’. Nhưng Yoochun không muốn tranh cãi tiếp nên xoay người bước đi ngay.


Changmin chạy theo ngay sau đó. Cuối cùng vẫn là hai người đi chung.


Changmin nhận ra hình như Yoochun không hề phản đối hai người từ nay thành một cặp nên rất vui vẻ.


Để lấy điểm, Changmin tiếp tục giành mua một cái áo khoác lạnh cho bác trai. Tất nhiên Yoochun lại không đồng ý, nhưng với cá tính ương ngạnh của Changmin thì đúng là anh không có cách đối phó.


Changmin theo Yoochun cùng đi về nhà của anh. Vừa mở cửa, đối với vẻ mặt sáng lạn vui vẻ của Changmin là gương mặt ngơ ngác cũng ngạc nhiên của YooHwan.



“Chuyện này là sao đây? Sao cậu ta lại ở đây ?”_ YooHwan chỉ chỉ vào mặt Changmin.


YooHwan đứng chặn ở cửa khiến Changmin cùng Yoochun không vào trong được. Nhưng Changmin rất tự tiện, đến nhà người ta lần đầu mà đã xem như nhà của mình. Cậu nhẹ nhàng lấy hai túi đồ Yoochun đang cầm trên tay, lách người qua một cái liền đi vào trong nhà, đặt đồ lên bàn sau đó đi ra lại, đẩy YooHwan qua một bên rồi nắm tay Yoochun kéo vào trong nhà.


Mọi chuyện diễn ra chỉ trong vòng 5’.



“Này….cậu….cậu sao có thể như vậy….”_ YooHwan giận đến run người, đường đường là chủ nhà mà bị tên khách không mời mà đến này đẩy sang một bên, lý nào lại vậy !?


“Không phải ah, tại anh thôi, anh đứng như thế sao chúng tôi vào được chứ, Yoochun ha?”_ Changmin tranh thủ lấy sự đồng tình của Yoochun.



Yoochun biết tỏng ý đồ của cậu, chỉ khẽ liếc Changmin một cái liền hướng YooHwan mà nói.



“Chuyện dài dòng lắm, anh sẽ kể em nghe sau, vào làm cơm đi ~”



“Tôi cũng phụ Yoochun~”_ Changmin nhanh nhảu sắn ống tay áo lên, tiến hành vo gạo nấu cơm.


YooHwan mang theo bao nhiêu bất mãn cũng tiến vào trong bếp.


Một phòng bếp nho nhỏ nhưng ngự trị là ba người đàn ông cao to đang tất bật nấu cơm, tuy là vậy nhưng lại không hề chật chội hay vướng mắc chút nào, ngược lại càng cho người khác cảm nhận được biết bao tình cảm ẩn chứa trong đó.


Đúng lúc ba người làm đồ ăn xong thì tiếng chuông cửa cũng vừa reo lên.



“Ba mẹ đến rồi”



YooHwan hớn hở cởi tạp dề ra vội vàng mở cửa.



Một đôi vợ chồng trung niên bước vào. Cả hai vợ chồng đều mang nét trung hậu, chất phác của miền quê đặc biệt ở hai người họ toát lên phong thái ưu nhàn khiến người đôi diện cảm thấy rất dễ chịu.



“Ba~Mẹ ~”



YooHwan vừa nhìn thấy những đấng sinh thành lâu ngày không gặp, như biến thành một đứa trẻ liền xà ngay vào phòng bác Park gái nức nở, miệng liên tục gọi mẹ, mẹ ơi, con trai bất hiếu, con trai đúng là rất bất hiếu mà. Bác gái cũng hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má hốc hác.

Yoochun nhìn thấy ba mẹ, đứng khựng lại không biết nói gì, không phải không có gì để nói mà do có quá nhiều chuyện muốn nói nhưng không biết phải nói từ đâu.

Trong nhà trái với YooHwan cá tính mạnh mẽ thì Yoochun rất hiền lành ít nói, tính tình như vậy dù đã sống bên ngoài khá lâu nhưng vẫn không cải thiện được là bao.

Trong lúc YooHwan ôm siết lấy mẹ không buông thì bác Park trai đi vào, chỉ lặng lặng ôm lấy người con trai lớn đang đứng sững sờ bên trong.



“Đã lớn thế này….. vất vả cho con rồi….”


Một câu nói cảm thông, một câu nói an ủi từ người cha già, Yoochun khóc ngẹn lại kêu không ra tiếng, chỉ lúng túng ôm lại cha. Yoochun lớn như vậy nhưng vẫn không biết cách thể hiện tình cảm của mình nên cứ luôn chờ người khác chủ động như vậy.


Changmin đứng bên cạnh nhìn. Vẫn bảo trì sự im lặng. Yoochun của cậu…thật sự là rất ngây thơ…. Đã lớn như thế vậy mà luôn có những biểu hiện khiến người ta muốn bảo vệ và yêu chiều. Changmin cắn cắn môi, chỉ hận không thể ôm lấy Yoochun mà hôn lên đôi môi đang run rẩy vì khóc kia, thật muốn an ủi Yoochun quá ah.


Ý nghĩ muốn an ủi Yoochun cứ thôi thúc, thế là Changmin đã làm một hành động đáng xấu hổ vô cùng.


Trong khi Yoochun và bác Park trai vẫn đang ôm nhau như thế, Changmin bất giác tiến tiến lại gần, với một người cao to như cậu thì một vòng tay lớn đâu kể gì, thế là Changmin ngay lập tức vòng tay ôm lấy cả Yoochun và bác Park trai.



“Con cũng nhớ bác ah~” (=.= anh biết bác ấy hồi nào mà nhớ thế!?)



Im lặng.



Tất cả mọi người lập tức ngưng khóc.







Thật không hiểu nổi tại sao Shim Changmin lại làm như vậy nữa….
Chap 4- Yêu chỉ trong nháy mắt:





“Cậu….cậu làm tôi xấu hổ chết mất….”_ Yoochun nghiến chặt khớp hàm mà liếc Changmin đang ngồi khép nép bên cạnh.



“Xin….xin lỗi ah~”_ Changmin đỏ mặt, cúi cúi xuống không dám phản bác. Chính cậu cũng đang muốn chui tọt vào chỗ nào để trốn đây, thật mất mặt, bản thân cũng không hiểu sao lại làm ra như vậy.



Lúc này hai bác Park đã ngồi đối diện với hai người, YooHwan vẫn còn đang lườm nguýt Changmin cũng ngồi ngay bên cạnh.


Chuyện vừa rồi khiến cả nhà một trận sửng sốt, đang trong không gian tràn ngập tình thương gia đình tự nhiên một thanh niên từ đâu xuất hiện phá vỡ không khí, hai bác Park vốn hiền lành cũng không tức giận gì nhưng tất nhiên cũng phải hỏi cho ra lẽ chứ.


“Cậu…cậu đây là…..”_ Bác Park trai bị Changmin ôm lúc nãy khụ khụ mấy tiếng rồi lên tiếng hỏi.



“Cậu ta là….”_ Yoochun đang chuẩn bị giới thiệu là một người bạn thì Changmin ngay lập tức xen vào, hùng hồn mà phát biểu.



“Con là bạn trai của Park Yoochun!”





Đùng !




Tiếng sét giữa trời quang……



Cả nhà lại một lần nữa rơi vào trạng thái im lặng đến đáng sợ.


Changmin gương mặt vẫn là kiên định như thế khi phát biểu, không hề tỏ ra chút nào là bối rối. Trong khi đó Yoochun gần như vì quá sửng sốt mà ngồi ngây ngốc cả ra, mà không, cả YooHwan lẫn hai đấng sinh thành cũng đang trong trạng thái ngưng đọng.


Changmin vẫn mặc kệ mà tiếp tục.



“Con thương Yoochun, con muốn cùng Yoochun sống chung….con….um…..”



Không thể để tên điên này nói bậy thêm nữa, Yoochun cùng YooHwan đồng thời quá sợ hãi cha mẹ sẽ ngất xỉu mà đi cấp cứu liền hợp tác bịt miệng Changmin lại.


Changmin bất mãn giãy giụa giãy giụa nhưng cậu bị YooHwan kiềm chặt lại không thể nhúc nhích, miệng thì bị Yoochun bịt lại, chỉ có thể ú ớ chứ không nói rõ được cái gì.


Yoochun vội vàng đối với hai bác Park mà giải thích.



“Ba mẹ, tên này là nói đùa đấy mà…. Nó bằng tuổi YooHwan, từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm, con tình cờ biết chuyện chăm sóc nó như em trai, nó cảm động nên đối với con tình cảm sâu đậm, à không, tình anh em sâu đậm, chỉ như vậy, như vậy thôi ah… “


YooHwan sợ lời Yoochun nói chưa đủ sức thuyết phục cũng nói thêm vào.


“Thằng này là bạn con, nó xưa nay toàn phát biểu linh tinh thôi….ha ha… nó cũng không biết biểu hiện tình cảm nên cứ tưng tưng như vậy…. ba mẹ thông cảm cho nó…”


Changmin bất lực đảo đảo mắt, ý muốn phản đối lời nói của hai anh em họ Park nhưng cũng ngoan ngoãn ngay khi nghe Yoochun kề sát tai đe doạ.


“Cậu mà còn giở trò thì đừng hòng tôi chấp nhận cậu, hừ”


Changmin nhanh nhẹn gật gật đầu.


Hai bác Park nhìn thấy đủ trò ba người kia làm trước mặt, cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ rồi nói.


“Cũng không sao, chẳng qua thấy cậu đây đúng là rất nhiệt tình, ba mẹ cũng thấy thích cậu ấy mà…”



“Mà cậu tên gì nhỉ?”_ Bác Park gái hiền từ hỏi Changmin _ “Yoochun, YooHwan, hai đứa không bỏ ra sao người ta nói đây!?”



Biết mình chiếm được lợi thế, ngay khi cái miệng được thả tự do liền tía lia.



“Con Shim Changmin ah~”



…………..



Chuyện Changmin nói thương Yoochun, ba mẹ Yoochun cũng chẳng để trong lòng.


Hai bác cũng chỉ ở Seoul chừng một tuần rồi về quê. Thời gian hai bác ở đây cũng quen dần với sự hiện diện dày đặc của Changmin. Mặc dù Changmin không ngủ qua đêm nhưng gần như cả ngày cậu cũng đóng đô ở nhà trọ của Yoochun rồi.


Buổi sáng thì đến từ tờ mờ sáng, rồi mãi đến khuya khi Yoochun cố ý đuổi đi mởi chịu trở về nhà. Cứ như vậy mà rong ruổi hết một tuần.


Changmin tuy vồ vập nhưng không làm người ta chán ghét, ngược lại còn cảm thấy nếu không có Changmin sẽ thiếu thiếu cái gì đó.

Suốt một tuần hai bác Park có thể nói là rất thoả mãn đi, hai bác được Changmin dẫn đi mua sắm, đi đến những nơi người già thành phố hay tụ họp để hai Park có thêm bạn bè, đi chơi ngắm cảnh, lại còn được thưởng thức rất nhiều món ngon. Changmin háo ăn nên đồ ăn cậu biết rất rành.


Yoochun lúc đầu cũng rất ngần ngại, nhưng nói riết Changmin cũng chẳng chịu nghe, hơn nữa ba mẹ cũng bênh Changmin chằm chặp thế là anh mặc kệ luôn. YooHwan thì sung sướng không thôi, cậu đây là được ăn ké nha, và nhờ được đi chung mà YooHwan phát hiện ra Changmin rõ ràng không tầm thường. Mặc dù cách hành xử rất bình dân, nói chuyện cũng thế nhưng Shim Changmin này rõ ràng là dân dư tiền, nếu không cậu ta đâu thể bồi ba mẹ cậu và cậu nhiều thứ như vậy.


Và YooHwan cũng phải thừa nhận Changmin rất rất rất là quan tâm anh hai của cậu.


Gỉa dụ như đi mua quần áo. Cậu ta ngắm nghía gần như cả shop của người ta, miệng liên tục lẩm bẩm, có hợp Yoochun không nhỉ, Yoochun mặc sẽ thế nào nhỉ, đi một vòng khi đi ra thể nào cũng kèm theo cả đống túi đồ.


Mà anh hai cậu cũng nhẫn tâm thật, Yoochun không nhận là không nhận, thậm chí còn ném cả mấy chục túi lớn nhỏ vào sọt rác nữa, những tưởng Changmin sẽ lấy lại, ai dè cậu ta chỉ buồn buồn mà nhìn sau đó nói một câu rồi đi thẳng.


“Tôi mua cho Yoochun, Yoochun nhận hay không nhận thì tuỳ”


Anh hai cậu tất nhiên sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cũng vẫn là tiếc của liền chạy ra lượm lại.


Rất ngạc nhiên vì những đồ Changmin mua cho Yoochun đều rất vừa vặn. Thế là anh mặc luôn, khỏi nói cũng biết Changmin vui vẻ thế nào khi nhìn thấy trang phục mình chọn được Yoochun mặc trên người, lúc nào cũng tấm tắc khen Yoochun mặc đẹp chuẩn không cần chỉnh.



Cuối cùng ba mẹ Yoochun cũng rời Seoul, món quà mà Yoochun cùng Changmin chọn mua hôm bữa đến tận bữa chia tay này mới đem ra tặng.


Hai bác rất thích thú, nhận lấy quà rồi ôm mỗi người một cái. Đặc biệt hai bác ôm Changmin lại là lâu nhất.


Hai bác cảm ơn Changmin đã chăm sóc và giúp vui cho hai bác như vậy, Changmin chỉ cười cười, khẽ liếc nhìn Yoochun một cái rồi nói, con làm là có mục đích hết đấy ạ.


Hai bác nghĩ Changmin đùa nên ý cười càng lớn, thậm chí bác Park gái còn nói, nếu nhà mà có con gái nhất định sẽ đem gả cho Changmin cậu, nói rồi cả năm người cùng cười to lên. Buổi chia tay bịn rịn nhưng hầu như ai cũng rất thoả tâm. Yoochun, Changmin cùng YooHwan nhìn theo bóng xe lửa khuất dần rồi mới an tâm trở về nhà.


YooHwan lúc này đã xác định rõ tình cảm của Changmin đối với Yoochun, cậu cũng không kì thị gì, thậm chí còn ý tứ đi riêng ra để hai người có không gian riêng tâm sự.


Trên đường đi về nhà trọ, Yoochun đi ở phía trước, Changmin không nhanh không chậm đi đằng sau, ánh mắt luôn dõi theo bóng Yoochun trước mặt.


Thời gian qua cả hai đã khá quen thuộc với đối phương nên cảm giác gượng gạo mới quen đã không còn nữa.


Yoochun không hỏi nhiều về thân thế của Changmin, anh chỉ cần biết cậu là cậu, thế là đủ. Changmin cười cười, cũng chỉ nói, gia đình rất tốt, cậu không thiếu ăn thiếu mặc, chỉ là cha mẹ nghiêm khắc quá nên hay trốn nhà đi chơi, thế thôi.


Changmin là thật lòng thật dạ với Yoochun. Nhưng Yoochun vẫn chưa trả lời dứt khoát gì với cậu. Lần trước là cậu ép, Yoochun chưa hề tự nguyện. Tự nhiên ngay lúc này Changmin ước gì Yoochun trả lời cho cậu biết nhỉ.


Đột nhiên Yoochun ở phía trước đứng lại.


Changmin cũng ngay tức khắc đứng lại ở phía sau, cậu cau cau mày khó hiểu nhìn anh.


Yoochun không lên tiếng. Cả hai kiên nhẫn đứng một lúc. Sau đó Changmin thấy bàn tay Yoochun khe khẽ mở ra rồi đưa ra phía sau.



Yoochun là muốn cậu nắm tay?



“Yoochun?”_ Changmin chần chờ không biết phải làm sao….



Yoochun vẫn không nói gì, chỉ đưa tay ra như vậy. Ý tứ chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao, Changmin mững rỡ chạy lại, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay đang lạnh lạnh của ai kia, nắm thật chặt, thật chặt.


Cuối cùng Yoochun đã nguyện ý ở bên cạnh cậu.



P/s: Post một nửa đã, một nửa còn lại em nó sẽ post nhanh trong thời gian ngắn nhất nha ^^

Viết xong fic này để còn mò mẫm fic khác hen *Cười đê tiện*
Yêu Trong Nháy mắt-Phần Cuối:




Từ sau khi Yoochun và Changmin chính thức thành một đôi tâm tình hoà quyện, sánh bước bên nhau thì mọi chuyện càng ngày càng theo hướng tốt đẹp.


Changmin quý trọng Yoochun như trân bảo, hơi một tí là lo lắng, đụng một tí là phải thấy người nếu không ba chân bốn cẳng lập tức chạy đi kiếm. Yoochun ngoài mặt giả vờ nói phiền phức nhưng thật ra trong lòng thì vui mừng không kể siết, thế nhưng anh vẫn cảm thấy tình cảm của hai người thiếu thiếu cái gì đó.


Cả hai càng quấn quýt, Yoochun càng cảm thấy Changmin đối với anh càng nồng nhiệt, một chút lạnh giá cũng không có, có lúc anh cũng hỏi, chúng ta ngày nào cũng gặp thế này cậu không cảm thấy nhàm chán sao thì Changmin lúc nào cũng cười khì khì, sao có thể chán chứ….


Và….anh phát hiện ra….ánh mắt Changmin nhìn anh cũng ngày một ‘nóng’ hơn….nhưng anh không biết tại sao lại như vậy?


Yoochun là một người đơn thuần, thế nên những vấn đề tình cảm không sao hiểu nổi kia anh liền nhanh chóng vứt qua một bên.


Cũng may bên cạnh Yoochun còn có một quân sư vô cùng tốt bụng là YooHwan.


YooHwan sớm biết hai người thể nào cũng thành một đôi nên cũng không gây khó dễ cho Changmin nữa, ngược lại, cậu còn tỏ ra vô cùng cảm thông với Changmin vì đã quen phải một người ngốc như anh trai mình.

Ngày ngày nhìn thấy Changmin cứ xoay quanh anh trai rồi nhìn anh trai bằng ánh mắt khao khát mà xót cả lòng, Shim Changmin không biết Park Yoochun nhà cậu rất ngu ngốc về vấn đề này ah~


Một lần, nhân lúc nhà có hai anh em, Yoochun đang ngồi gấp đồ, YooHwan rón rén lại gần rồi nói chuyện.



“Dạo này anh thấy Changmin có gì lạ không?”



“Lạ là lạ thế nào?”_ Yoochun nhướng mắt nhìn YooHwan_ “Cậu ấy đối xử với anh rất tốt!”



“Thì em có nói cậu ta không tốt đâu”_ YooHwan biết Yoochun hiểu lầm ý mình _ “Anh…..không thấy….ánh mắt cậu ta nhìn anh lạ lắm à….”_ Đối với kẻ ngốc không nên nói vòng vo mà tốt nhất đi thẳng vào vấn đề, YooHwan nghĩ.


Yoochun trợn mắt lên nhìn, tại sao ngay cả YooHwan cũng nhận ra ah ?


Nhìn biểu hiện của Yoochun cũng biết anh đang nghĩ gì, YooHwan hất mặt xem thường, ngồi thả lỏng dựa vào sô pha rồi nói tiếp.


“Anh nghĩ em là ai? Một công tử trải tình trường như em lý nào không nhận ra mấy chuyện cỏn con đó?”



“…..”



“Anh nha, anh đừng nên vô tâm quá như thế….. không lẽ anh không hiểu cậu ta muốn gì sao?”_ YooHwan liếc nhìn Yoochun.



“Anh….anh…..”


Yoochun đúng là tên ngốc nhưng không phải cái gì cũng không biết…. Thế nhưng…..


“Chuyện tình cảm nên tự nguyện đến từ hai phía…. Cậu ta cho anh nhiều như vậy…ý em là cậu ta chắc chắn không cần anh trả nhưng anh liệu có an tâm khi chỉ nhận mà không đáp lại gì không? Shim Changmin cậu ta cái gì cũng không thiếu…. anh hiểu ý em chứ?”


YooHwan thở dài.


Cậu đã nói đến thế mà Yoochun không hiểu nữa thì thôi, chỉ vì không thể chịu nổi tình cảm của hai tên ngốc cứ bình chân như vại nên cậu mới ra tay đấy thôi. Nhìn Yoochun cắn cắn môi suy nghĩ, cậu liền đứng dậy, đi vào phòng riêng, lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.


:



:


Sáng nay, tự nhiên YooHwan đột nhiên tốt bụng thông báo cho cậu một tin giật gân, Yoochun sắp ‘hiến thân’ cho cậu và cậu ta còn nói rằng nếu mọi chuyện thành công thì công cậu ta lớn nhất và đòi hỏi phải có hậu đãi.


Thật nghi ngờ nha…. Không lý nào đột nhiên Yoochun lại….. không lẽ ánh nhìn lộ liễu quá rồi?


Changmin ngồi ngẫm nghĩ, cậu làm theo lời tên bạn thân, là cần phải nhìn người yêu bằng ánh mắt cháy bỏng thì mới thể hiện thành ý của mình, nhưng cậu hoàn toàn không có ý ‘kia’ nha….


“Mày sao lại ngồi như vậy ah? Tại sao mày xuất hiện ở nhà tao hoài thế?”_ Kyun Hyun ngáp ngắn ngáp dài, hôm qua phải trực đêm, cả người mệt muốn chết, sáng sớm muốn ngủ thêm một chút lại bị tên chết bằm này phá đám. Kyun Hyun rót một ít cà phê nóng vào hai cái tách đưa ra cho Changmin.



“Này, mày có chỉ nhầm không, tao làm theo lời mày, ngày nào cũng nhìn người ta…. Giờ người ta hình như hiểu lầm ý tao rồi hay sao ấy…”


“Là sao?”



“Em trai nàng nói nàng có ý…. Muốn…..trao thân cho tao….”



Khục…


Kyun Hyun nhất thời bị sặc.


“Mày nói cái gì?”

Changmin ngại ngùng _ “Hình như nàng tưởng tao nôn nóng chuyện kia….”



“Mẹ nó, thằng khỉ, mày lấy đâu ra diễm phúc thế hả con?”_ Kyun Hyun ghen tị đến phát điên _ “Người ta là thương mày mới cho mày đó con ạ”


Bỗng Kyun Hyun nghĩ nghĩ một chút.


“Mà từ lúc mày quen nhỏ đó đến giờ mày chẳng giới thiệu bạn bè gì cả, nhỏ đó có thuộc hạng ăn chơi không đó?”


Kyun Hyun nghi ngờ một chút, con gái nhà lành không ai chỉ vì ánh mắt người yêu nhìn nhìn như vậy mà cho luôn chuyện kia bao giờ.



“Mày không được sỉ nhục người ta!”_ Changmin tức giận_ “Người ta rất hiền lành, tao là mối tình đầu đó, tao chắc chắn thế!”


Đúng vậy, Yoochun không phải loại người ‘kia’, đâu phải ai cũng cho làm chuyện đó.


“Xin lỗi…. tao chỉ sợ mày bị lừa thôi….không phải thì thôi…..”_ Thấy thằng bạn vì người yêu bị nói xấu mà tức đến đỏ mặt tía tai là biết Changmin đây thích cô nàng kia thật _ “Nếu đúng như mày nói thì nàng ta hẳn là yêu mày sâu đậm rồi”


Mắt Changmin sáng quắc lên.


“Thật sao?”


“Chứ còn sao nữa, không yêu mà con người ta tình nguyện hiến dâng cho mày?”


Changmin cười đến chói loá,cuối cùng cũng chờ được đến đoạn này nha.



:



Chừng một tháng nữa là tới sinh nhật của Changmin. Yoochun lo đến đứng ngồi không yên. YooHwan bảo rằng thời điểm tốt nhất để làm Changmin vui chính là ngày sinh nhật của cậu ta và anh….. Trời ạ, thật xấu hổ chết mất!

Yoochun cứ đi tới đi lui trong phòng…. Chuyện đó…anh hoàn toàn không có kinh nghiệm ah, anh còn chưa quen bạn gái đừng nói tới chuyện giờ phải gần gũi với một tên con trai. Nghĩ tới nghĩ lui anh không biết hai thằng con trai với nhau thì ‘làm’ bằng cách nào ah ?


Rất muốn đi hỏi YooHwan nhưng những chuyện thế này biết mở miệng thế nào ?


Đang lúc không biết làm sao Yoochun chợt nhìn thấy đĩa phim trên kệ máy. Phim ? Phải ha, ra tiệm mua phim đó về coi là biết chứ gì, hắc hắc, mình đúng là quá thông minh đi !


Thế là lần đầu tiên trong đời Yoochun mặt dày đến tiệm đầu đĩa lậu mua phim xxx. Anh đội mũ, đeo khẩu trang, mang mắt kính, nói chung nếu có gặp người quen đảm bảo cũng không nhận ra anh.

Người bán hàng là một cô gái trẻ măng, lúc anh hỏi mua GV cô nàng dù cố tỏ ra không có gì nhưng Yoochun biết chắc là cô ta đang cười anh ah. Vốn da mặt mỏng, bị người ta nhìn ẩn ý rồi cười như vậy khiến Yoochun dù ăn mặc kín mít nhưng hai vành tai đỏ hồng lên cũng biết anh ngại đến thế nào.

Cầm chiếc đĩa được bao bằng lớp kiếng đen xong anh liền ba chân bốn cẳng chạy một lèo về ngay nhà trọ.


Chạy vào phòng, lột sạch những thứ trên người, Yoochun ngồi trên giường thở dốc, lấy tay sờ lên tim, đến giờ vẫn còn đập thình thịch.

Tay đặt xuống giường thì chạm ngay vào chiếc đĩa đơn mới mua, Yoochun nhìn xuống, nuốt nuốt nước miếng, giờ YooHwan không có nhà nhưng anh vẫn rất sợ ah…


Tay run run cầm đĩa lên, Yoochun chầm chậm tháo lớp kiếng đen, lập tức đập vào mắt anh là một loạt những tấm hình nhỏ nhỏ cảnh hai tên con trai đang xxx, người nào cũng có ah, Châu Âu có, Châu Á có cả Châu Phi cũng có luôn ah, mắt Yoochun trợn trắng, mặt thì nóng ran đến chịu không nổi khi nhìn tấm hình to nhất, một tên con trai nằm sấp và tên con trai khác đang cắm cái gì đó vào mông cậu ta.


Hoảng hồn Yoochun ném mạnh cái đĩa vào góc giường. Cái gì vậy a ?


Trên trán đổ một tầng mồ hôi, không chịu nổi nữa, Yoochun chạy nhanh ra ngoài, lấy nước lạnh tạt tạt vào mặt.

[Anh hai…. Nhiều khi yêu phải hy sinh rất lớn nha….]



Đó là lời YooHwan nói.


Tạt nước như thế nhưng hai má vẫn nóng bừng bừng như vậy. Nhắm chặt hai mắt lại, Yoochun thầm nghĩ, kệ đi, mình đâu phải con nít sao lại đi sợ mấy thứ như thế, là nam nhi phải biết mấy chuyện như thế mà.


Nghĩ nghĩ thế, Yoochun cắn môi quay trở lại phòng của mình.


Tuy vẫn còn run nhưng anh vẫn cầm đĩa lên rồi bỏ vào đầu máy. Và những đoạn phim từ từ hiện lên.



Tâm trạng của anh từ tò mò, đến khiếp sợ, rồi tột cùng khiếp sợ nhưng cuối cùng lại có chút gì đó phấn khích.


Xem chừng một nửa, đại khái anh cũng biết hai nam nhân là làm gì với nhau, anh tắt máy.


Ngồi phịch xuống sàn, Yoochun thở dài một hơi. Vậy là mình phải nằm dưới rồi…. so thân hình, thể lực và cả kinh nghiệm có lẽ Changmin có lợi thế để chủ động hơn anh.


Yoochun rút đĩa phim ra, bẻ gãy rồi vất vào sọt rác.


:


Trái với lo lắng của Yoochun, Changmin lại phơi phới đến không tưởng.


Changmin rất thông minh, biết trước sinh nhật năm nay của mình hẳn là rất ấn tượng đi, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy vui sướng kinh người.

Changmin cũng báo trước người nhà là sinh nhật năm nay cậu sẽ tĩnh tu một mình, không tổ chức chi hết cũng sẽ không gặp ai, ba mẹ thắc mắc nhưng cậu cũng chỉ ậm ờ cho qua, hắc hắc, sinh nhật năm này nhất định phải cùng Yoochun đắc đạo thành tiên nha.


Changmin cũng gần như là một ‘hoa hoa công tử’ thế nên chuyện chăn gối không dám nói là bậc thầy nhưng chuyện thế này thì chẳng là gì cả, tuy nhiên cậu mới chỉ làm với con trai có một lần vì tò mò thôi…. Changmin nghĩ ngợi, lỡ làm không tốt bị Yoochun chê thì biết làm thế nào….


Ai da, phải đi tu luyện thêm mới được….


:


Chớp mắt đã đến sinh nhật của Changmin.


Yoochun được Changmin đưa đến một resort cá nhân ở Nam Sang.


Suốt dọc đường đi, Yoochun vẫn hồi hộp mãi không thôi nên ngồi trên xe anh không nói được gì với Changmin cả. Changmin không biết điều đó, thấy anh không nói gì nghĩ anh buồn chán nên sự hào hứng ban đầu của Changmin cũng giảm đi mất một nửa. Cậu quàng tay qua ôm lấy vai Yoochun, không ngờ Yoochun giật mình rồi gạt phắt tay cậu ra.


“Yoochun?”_ Changmin ngỡ ngàng.



“Xin…. Xin lỗi….”_ Yoochun không ngờ bản thân lại phản ứng như vậy, nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Changmin khi cậu quay đi khiến Yoochun càng thêm áy náy.


Lúc đến nơi, xe ngừng lại. Changmin nhanh chóng bước xuống xe, Yoochun nghĩ Changmin giận cũng hoảng hốt đi xuống rồi chạy theo, anh nắm lấy tay cậu.



“Changmin, xin lỗi…..”_ Yoochun cúi cúi đầu.



Changmin xoay người lại, thuận thế ôm Yoochun vào lòng.


“Yoochun lo lắng cái gì vậy chứ…..”



“Tôi….tôi…..” Tim Yoochun đập càng mạnh hơn, Changmin quan tâm anh như vậy, anh không nên sợ hãi mới đúng , Yoochun vòng tay qua lưng Changmin ôm lại cậu _ “Không có gì…. Lần đầu đi chơi thế này nên hồi hộp thôi….”


Changmin cảm nhận rất rõ ràng tim Yoochun đâng đập rất nhanh, cậu khẽ cười, cậu biết Yoochun lo lắng cái gì, không sao, càng như vậy càng thể hiện rõ Yoochun coi trọng cậu thế nào.

Changmin thả Yoochun ra, hôn nhẹ lên trán anh.


“Hôm nay chúng ta phải vui chơi cho xả láng…..”


Đúng thế thật, Changmin tìm mọi cách giúp Yoochun tạm quên mọi chuyện, cặp tình nhân đi dạo khắp nơi, cũng nhau đi bắt đom đóm, đi ăn, đi chơi, Changmin khiến Yoochun vui đến quên cả trời đất.


Nhưng thời khắc định mệnh cuối cùng cũng phải đến.


Buổi tối, hai người cùng nhau ngồi trên sô pha xem TV. Changmin ngồi trên sô pha, Yoochun ngồi trong lòng cậu.


Cả hai tim đều đập dữ dội.


Yoochun mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, chiếc cố thanh mảnh lúc ẩn lúc hiện trước mắt Changmin. Cậu hít thở một hơi, bất giác cúi đầu dụi vào cổ của Yoochun.


Yoochun tất nhiên bị doạ, vội có ý né tránh nhưng Changmin dường như đã kìm nén rất lâu liền giữ chặt lấy Yoochun không buông.



“Yoochun thơm quá…..”_ Giọng Changmin khàn khàn.




“Ưm…. Đừng……Changmin….”_ Yoochun bất an giãy giãy cơ thể nhưng càng giãy dường như càng kích thích Changmin giữ chặt anh nhiều hơn.


Giờ phút này Changmin đợi cả một tháng rồi…


“Chúng ta…..có thể chứ?”_ Changmin dừng mọi hành động lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn Yoochun.


Yoochun nhìn cậu, mặt đỏ gấc, cắn cắn môi rồi ngại ngùng gật đầu. Changmin cảm thấy tại sao Yoochun lại có thể đáng yêu như thế.


Changmin mỉm cười, lập tức bế Yoochun lên như bế công chúa, tiến đến phòng ngủ rồi đặt anh vào giữa chiếc giường rộng lớn.


Bên cạnh giường có kê một chiếc bàn, trên bàn có rượu cùng bánh kem đã được chuẩn bị từ lúc nào.


Yoochun trợn mắt lên nhìn, đúng rồi, mải chơi nên anh quên mất Changmin còn chưa thổi nên và cắt bánh ah, sinh nhật phải như vậy chứ. Yoochun vội vàng bật người dậy, nhưng Changmin ngay lập tức đè lên người anh.


“Em biết Yoochun đang nghĩ gì…. Sinh nhật của em nghi thức sẽ khác bình thường một chút….”


Nói đoạn Changmin đứng dậy, gỡ nắp chai rượu rồi tu một hớp. Sau đó liền đến bên Yoochun hãy còn đang ngơ ngác nằm trên giường.



Nội dung ẩn

Yoochun đang muốn hỏi rõ Changmin định làm cái gì thì môi cậu đã áp lên môi anh , rượu có lẽ đã phát huy tác dụng rồi , cậu mút mạnh môi Yoochun , hôn anh một cách điên cuồng , Yoochun cả người căng cứng…. Bắt đầu rồi… nhớ tới những cảnh hôn trong đoạn phim Yoochun nhắm mắt rụt rè đáp trả Changmin , Changmin từ ngạc nhiên đến phấn khích liền hôn càng cuống nhiệt hơn, gần như muốn cắn nát đôi môi của Yoochun, Yoochun bị đau liền muốn giãy đẩy Changmin ra, Changmin biết anh bị đau liền thôi không chọc anh nữa chỉ mút mát đôi môi anh đào một lúc , sau đó khẽ cắc nhẹ môi dưới làm Yoochun rên lên , nhân cơ hội cậu luồn sâu chiếc lưỡi của mình vào khoan miệng ẩm ướt , ấm nóng của anh , cậu điên cuồng cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của Yoochun , đùa nghịch nó , cậu còn đùa nghịch với những chiếc răng xinh xắn của Yoochun , Changmin vừa hôn vừa đưa tay cởi chiếc áo ngủ mỏng manh của Yoochun ra nhưng Changmin không cởi hết , cậu chỉ kéo nó trễ xuống vai Yoochun một chút , sau khi thấy Yoochun có vẻ như gần lả đi Changmin mới dứt ra khoải nụ hôn , Yoochun mặt đỏ bừng thở hổn hển , đôi môi anh đào hé ra hớp từng đợt không khí , bên khóe môi vẫn còn vương sợi nước bọt , chiếc áo trễ xuống làm lộ ra bờ vai mịn màng không tì vết , Changmin gần như cương ngay khi nhìn thấy hình ảnh một Yoochun quyến rũ mê người như thế , để anh nằm trên giường , Changmin bước xuống đi đến chiếc bàn rót 1 li rượu và căt một phần bánh kem , cậu đặt lên đầu bàn cạnh giường , sau đó trèo lên giường và nằm đè lên Yoochun . Changmin lấy tay quét nhẹ chiếc bánh sau đó bôi lên khắp cổ của Yoochun , Yoochun mở tròn mắt đang định cất lời thì Changmin lại hôn anh , một nụ hôn nhẹ , rồi cậu hôn lên khắp khuôn mặt Yoochun dần dần chuyển xuống cổ anh , Changmin mút mát nó khiến Yoochun cứ rên lên ư ử.



“Changmin…..Ưm…..đừng mà…..”




Changmin mút hết bánh trên cổ của anh , cắn và mút tạo nên những dấu đỏ sở hữu , tay cậu lần mò rồi cởi phăng chiếc áo ngủ vướng víu , chắc mấy chốc chiếc áo đã yên vị trên sàn nhà , trên người Yoochun giờ chỉ còn mỗi chiếc quần nhỏ màu trắng , Changmin hôn dọc từ cổ xuống hai đầu nhũ màu hồng của anh , Yoochun nhìn thấy mắt Changmin đục ngầu vì dục vọng , Yoochun vẫn còn sợ hãi, những gì Changmin làm thật khác với trong phim, điều đó khiến Yoochun bối rối không thôi.


“Tôi yêu em…..Yoochunnnie….”_ Changmin gần như mê dại.




”Ưm….u…..ah…..”




Changmin bất ngờ chét ít kem trên bánh vào 2 đầu nhũ của Yoochun rồi mút nó , cậu mút mát đầu nhũ anh như một chú mèo con đang bú tí vậy , một bên đầu nhũ được cậu mút mát trở nên cương cứng , bên còn lại cậu xoa nắn nó đều đặn. Người của Yoochun có mùi hương chanh nhàn nhạt, không hề cầu kì nhưng quyến rũ lạ thường, nó khiến Changmin càng mê mẩn hơn.


“Cha….Changmin…..ah…..ah…..”



Changmin mút mát và cắn mút một hồi rồi hôn dần xuống dưới , hôn lên vùng bụng phẳng lì của anh.


”Ưm…..không chịu nổi…..đừng…..”


Yoochun thở dốc một cách khó nhọc , cơ thể giống như không phải của anh nữa, Changmin hết cắn lại mút giồng như anh là một món ăn thượng phẩm vậy, Yoochun cảm thấy rất xấu hổ. Changmin luồn tay vào trong chiếc quần con bóp chặt lấy cặp mông căng tròn của Yoochun , Bất ngờ cả người Yoochun cong lên miệng lại thoát ra những tiếng rên rỉ gợi dục và hết sức hư hỏng , nhận ra âm thanh kì cục của mình, Yoochun lập tức cắn chặt miệng lại, biểu hiện khuất phục lại xấu hổ của Yoochun khiến Changmin thật sự bị kích thích . Cậu nhẹ hôn lên Chunnnie nhỏ qua lớp quần con mỏng tanh , khiến nó cương lên.



“Ah……Không…..ah…..”



Changmin cởi nốt mảnh vải cuối cùng trên người Yoochun , anh giờ đây đang khỏa thân trước mặt cậu , đẹp tựa thiên sứ với làn da trắng ngần không tì vết , nổi bật trên làn da trắng là những dấu hôn của cậu càng khiến cho Yoochun thêm phần quyến rũ , Yoochun đỏ mặt khi Changmin cứ nhìn mình chằm chằm.


”Đừng…. Đừng nhìn…. Tôi…..rất xấu…..”_ Yoochun xấu hổ quay đầu sang chô khác.



”Không đúng….. Yoochunnie quá xinh đẹp mới đúng…..”_ Changmin đắm đuối nhìn thân thể trần trụi của Yoochun. Thật tuyệt, cơ thể của người mà cậu yêu nhất sắp thuộc về cậu.


Cậu bất ngờ chét kem lên Chunnie nhỏ và mút mát nó khiến Yoochun ưỡn cong lưng lên vì khoái cảm , Yoochun rên lên ư ử như chú mèo con , cậu mút hết kem dọc chiều dài của Chunnie nhỏ , cậu mút mát một cách ngon lành như ăn một chiếc kẹo mút vậy , cậu khẽ liếm quanh đỉnh đầu của Chunnie nhỏ.


”Kì quái…..không…..ah…..”



Từng đợt khoái cảm cứ dâng trào trong anh , cậu mút mát ngày càng nhanh , Yoochun chỉ biết rên rỉ và vò rối mái tóc đen bên dưới , anh ưỡn hông lên càng khiến cho Chunnie nhỏ vào sâu trong vòm miệng nóng ấm của Changmin hơn .Bụng anh thắt lại , Changmin biết cậu sắp không chịu được nữa nên càng mút mát mạnh hơn . Yoochun hoảng sợ cố ẩn đầu Changmin ra.


“Min…..không được….tôi…..ah…..sắp……”


Changmin dường như không nghe thấy, chỉ chuyện tâm việc mình đang làm.


“Khoongggg……….Ahhhhhhh”



Yoochun ra hết trong miệng của cậu , Changmin nuốt trọn thứ chất lỏng ngọt ngào đó , anh thở dốc một cách khó nhọc .



“Tuyệt lắm…. Chunnnie của anh….”



Changmin nói thầm vào tai Yoochun rồi lại hôn lên đôi môi đỏ mọng đó . Mùi vị của thứ chất lỏng đó vẫn còn khiến cho Yoochun khẽ nhăn mặt . Dứt ra khỏi nụ hôn , Changmin mỉm cười lấy cốc rượu trên bàn rồi khẽ đổ nó vào chiếc lỗ bé xíu của Yoochun, rượu và tinh dịch làm ướt đẫm chiếc lỗ màu hồng phấn.


“Ah?”



Changmin dang hai chân Yoochun ra rồi liếm quanh lỗ của anh khiến Yoochun giật bắn người , cậu liếm láp nó hương vị của rượu và tinh dịch của Yoochun mới thật ngọt ngào làm sao….



”Khôn….g……Ah……”



Cái lỗ nhỏ không ngừng co bóp , Changmin bất ngờ cho một ngón tay vào bên trong Yoochun.



”Ahhhhhhhhhhhhh”


Yoochun gần như hét lên, nơi đó đau đến không tả được, Yoochun biết chắc chắn khi dùng tới nơi này sẽ không mấy dễ chịu nhưng như thế này thật sự quá sức chịu đựng của anh.


Yoochun sắc mặt trắng bệt nằm thở dốc.


Biết Yoochun đau, Changmin yêu thương liền nhẹ nhàng hôn lên môi anh thì thầm những lời dỗ dành, tới nước này thì không thể dừng lại được nữa…

Changmin cắn cắn môi ráng hết sức nhẫn nại.



“Yoochun ngoan, chịu khó một chút….. thả lỏng một chút…. Một lát sẽ hết đau….ngoan….”


Ngước lên nhìn Changmin đổ mồ hôi đầy đầu…



Yoochun không thể nói gì được , chỉ gật nhẹ đồng ý . Changmin mỉm cười hôn nhẹ lên má Yoochun rồi tiếp tục với công việc của mình . Changmin cho thêm một ngón tay nữa vào trong Yoochun , anh lại rên lên , cậu rút ra rồi lại vào , cái lỗ co bóp thắt lấy những ngón tay của Changmin . Khi cảm thấy cái lỗ nhỏ của Yoochun có vẻ lớn hơn Changmin rút tay mình ra rồi nói với Yoochun.


“Anh vào nhé…. Anh thật sự chịu hết nổi rồi….. Anh yêu em…..”


Yoochun hôn nhẹ lên má cậu , thay cho câu trả lời . Changmin mỉm cười rồi nhẹ nhàng đặt Minnie nhỏ trước lối vào của Yoochun , khẽ trà xát nó , rồi bất ngờ cậu đẩy mạnh Minnie nhỏ vào trong Yoochun . Cái của Changmin vào hết trong Yoochun chỉ với một nhịp . Dù có rượu , dung dịch của Yoochun và được Changmin chuẩn bị nhưng nó vẫn làm Yoochun đau đến chết đi sống lại.



”AHHHHHHHHH….Đau…..đau quá……Min….Min…..”



Changmin vội ngừng lại để Yoochun thích ứng.



”Vợ à…..thả lòng người nào….một chút sẽ qua…..ngoan nào….”


Changmin thương xót hôn lên má Yoochun.


Yoochun ráng hết sức thả lỏng, gương mặt trở nên vặn vẹo, quả thật là quá đau đối với anh.


Bên trong Yoochun vừa chặt, vừa nóng, Changmin khổ sở nhẫn nại. Cậu không thể chỉ vì dục vọng mà làm tổn thương Yoochun được, Hôm nay cậu muốn Yoochun cảm nhận được hạnh phúc, cảm nhận được anh yêu và trân trọng Yoochun như thế nào.


Cơn đau dần qua đi và được thay thế bằng khoái cảm.


”Có…. Có thể động…..”_ Yoochun vòng tay ôm lấy cổ Changmin. Mồ hôi Changmin nhễ nhại.


Changmin bắt đầu đưa đẩy nhẹ nhàng vì không muốn làm Yoochun đau , cậu thật sự đang rất kiềm chế bản than của mình . Nơi đó của anh cứ thít chặt lấy Minnie nhỏ , làm cho cậu sung sướng và khao khát đâm vào anh nhiều hơn . Khi thấy Yoochun đã quen dần với những va chạm , Changmin bắt đầu đẩy nhanh và mạnh hơn.



”Ah…..hơn nữa…..ah…..”



Nghe Yoochun buột miệng nói thế , dục vọng nơi cậu như bùng nổ , Changmin đẩy vào Yoochun nhanh và mạnh khiến anh rên lên không ngừng , lưng anh ưỡn cong lên , tay anh nắm chặt drap giường đến nhàu nhĩ , tay Changmin thì chăm sóc cho Chunnie nhỏ không ngừng xoa nắn nó.



”Chang….Changmin…..”



Yoochun cố gắng hít thở , cậu thì cứ không ngừng đâm sâu và mạnh bên trong anh , cả căn phòng ngập tràn những tiếng rên rỉ nóng bỏng của cả hai .



“Ch…..Min….em không được….em…..”



“Ngoan…..chúng ta cùng tới nhé….”





Changmin đâm vào trong Yoochun lần cuối cùng một cái mạnh mẽ và chuẩn xác , chạm vào điểm ngọt ngào nhất bên trong anh . Cả hai cùng hét lớn .



”AAAAAAAAAAA”



Yoochun bắn đầy lên ngực Changmin , miệng không ngừng hớp lấy không khí , khuông ngực trắng trẻo chi chit dấu hôn thì phập phồng theo nhịp thở , còn Changmin thì lấp đầy bên trong chiếc lỗ nhỏ của anh . Changmin nhẹ nhàng ôm anh kéo sát vào người mình , kéo chăn đắp chăn cho cả hai , cậu hôn nhẹ lên môi anh và nói :



”Sang Rang Hae~”


Yoochun không còn hơi sức nữa, anh dựa vào lồng ngực ấm áp của Changmin.

Anh mỉm cười hạnh phúc , rồi cả hai chìm vào giấc ngủ.





Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro