
Chap 7
“Tzuyu-ah”
Sana nhào vào lòng của con người cao kều đang đứng dựa người vào tường làm cho cô gái đó hơi lùi về sau rồi cũng vòng tay ôm lấy cơ thể của Sana tránh để nàng ngã. Tzuyu thấy nàng có chút vội vã thì phì cười, tay đặt hờ lên eo nàng giúp nàng đứng vững trên đôi giày cao gót.
“Cẩn thận nào bảo bối”
Một tiếng bảo bối ngọt ngấy vang lên khiến cho ai cũng trợn mắt nhìn cặp đôi ngọt ngào này. Một tiếng này của Tzuyu cũng đủ làm cho những tên đàn ông thầm yêu Sana rơi vào tuyệt vọng vì nữ thần của họ đã là hoa có chủ. Thấy được những cái thở dài ảo não của họ, Tzuyu mỉm cười đắc thắng, thiết nghĩ lâu lâu đến đây để gặp Sana cũng không phải là một ý tồi.
“Tại sao tự dưng lại đến vậy?”
Sana cọ mặt mình vào cổ của Tzuyu, cả người dường như muốn dính chặt vào cô.
“Nhớ chị nên đến”
Tzuyu cưng chiều xoa mái tóc mềm mại của Sana, hôn lên trán nàng một nụ hôn phớt nhẹ nhàng và đầy trân trọng. Sana hơi đỏ mặt vùi mặt nhiều hơn vào hõm cổ của cô, tham lam hít lấy mùi hương mạnh mẽ của cô gái nhỏ tuổi. Nàng và Tzuyu chính thức quen nhau từ hai năm trước, lúc đó Tzuyu chỉ mới tròn mười lăm tuổi. Một cô gái mới lớn tưởng chừng chưa biết gì về sự đời đã đến trước nhà nàng để tỏ tình, lại còn lớn mật thông báo mai sau nhất định sẽ cưới nàng ấy vậy mà Sana cũng chấp nhận.
Tzuyu chắc vẫn sẽ ôm Sana vào lòng không buông nếu cảm giác lạnh người đột nhiên dâng lên trong cô. Ánh mắt đanh lại khẽ quét một vòng khu vực mà hai người đang đứng, bản năng của Tzuyu nói rằng có một loại nguy hiểm đang ở gần đây. Qua biết bao lần ám sát với đủ thể loại người đã tiếp xúc thì cô đã tự học được cách cảm nhận với từng loại nguy hiểm. Đôi mắt sắc bén của Tzuyu cuối cùng cũng dừng lại, hoàn hảo thu hình ảnh của cô gái có phần gầy gò đang đội mũ và áo hoodie màu đen.
“Ngoan nào, em không thể đi vào công ty khi chưa được cho phép”
Nayeon ái ngại nói với người đang lộ vẻ bất mãn thấy rõ, đến ngay công ty rồi nàng mới sực nhớ ra sự thật nàng không muốn nghe hàng ngàn câu hỏi của Jihyo về em đâu.
“Thì em cũng đứng ngay sảnh rồi còn đâu”
Mina bướng bỉnh nói khiến cho Nayeon thở dài, nàng cố gắng dùng lời ngon ngọt để dỗ dành em.
“Thôi nào, tối nay… tối nay chúng ta sẽ đi ăn được không?”
Mina định tiếp tục dỗi nàng vì đã không cho em ở lại thì bỗng nhưng im bặt, Nayeon thấy kì lạ tưởng rằng em vẫn đang giận dỗi. Mina cúi gầm mặt xuống để giấu đôi mắt mở to của mình, từng thớ cơ trên cơ thể bỗng chốc căng cứng khi cảm nhận được một cỗ áp lực áp đảo đang tỏa ra rất gần đây.
Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là sát khí.
Em khẽ ngẩng mặt lên về phía phát ra sát khí lạnh lẽo đó, một dòng điện sượt qua sóng lưng khi em thấy ánh mắt của người con gái kia. Cảm giác lạnh người xộc đến khiến em đơ người trong chốc lát, rất nhanh một phần giây sau đó Mina đã khôi phục dáng vẻ vô cảm thường ngày. Em khẽ thì thầm với nàng, ánh mắt mấy giây trước căng thẳng đã dịu lại rất nhiều.
“Em đến đón chị, giờ em phải đi rồi”
Mina nhẹ nhàng nâng bàn tay của nàng lên rồi cuối người hôn lên các đốt ngón tay, nụ hôn chớp nhoáng cũng đủ khiến nàng ngượng ngùng đỏ mặt mà khẽ đánh bộp vào vai của em. Mina cười khúc khích vài tiếng rồi cũng vẫy tay tạm biệt nàng, bản thân em thì rảo bước đi ra khỏi đại sảnh đã có dấu hiệu đông đúc.
“Vậy nhé bảo bối, em phải đi rồi”
Mina nghe loáng thoáng những lời mà cô gái kia nói người thấp hơn, như dự đoán em lại cảm nhận được một cơn rợn sống lưng khi bước ngang qua tầm mắt của người đó. Một cái nhếch mép xuất hiện trên môi, đôi mắt của Mina lạnh đi mấy phần khi nghĩ đến trò chơi mình sắp sửa bước vào.
°°°°°°°°°°°°°
“Mất dấu rồi sao?”. Tzuyu chống hai tay lên đầu gối thở dốc nhìn về bức tường trống hoắc trước mắt, mồ hôi đã ướt đẫm thấm vào vải tạo thành một mảng sậm màu sau lưng.
Ngay khi bước ra khỏi công ty thì Mina đã nhanh chân chạy mất, sau mười lăm phút rượt đuổi thì Tzuyu cũng bỏ cuộc trước sự nhanh nhẹn đến kinh người của em. Tzuyu chạy không hề chậm, thậm chí còn có phần nhanh nếu đi so với một số vận động viên điền kinh. Nhưng mà Mina còn nhanh hơn thế, giống như một cơn gió đang vui đùa với con mồi của mình, Tzuyu còn có cảm giác cơ thể gầy gò của Mina còn không có tí trọng lượng nào khi em hết trèo lên tường rồi nhảy hẳn qua nó.
“Nhưng tôi có mùi của cô rồi con mồi ạ”
Tzuyu rất tự tin vào vũ khí tối thượng của mình, mùi của Mina đã được cô in sâu vào kí ức rồi. Dùng tay lau đi mồ hôi trên trán, Tzuyu đứng thẳng người đi ra khỏi con hẻm mà cô đã để mất dấu Mina.
Mina ngồi vắt vẻo trên cành tay nhìn bóng lưng của Tzuyu ngày càng xa dần, đến khi nụ cười nửa miệng của cô dần biến mất khỏi tầm mắt em thì em mới nhảy xuống khỏi vị trí mà mình đang ngồi. Tiếng tặc lưỡi vang lên khi Mina suy nghĩ về cách mà Tzuyu đã đuổi theo em, chưa bao giờ có một người nào đuổi theo em xa đến vậy. Thường thì chỉ cần chưa đến năm phút em đã cắt đuôi được bọn cảnh sát, thế mà Tzuyu đã đuổi theo em đến tận đây.
"Sát khí đến lạnh người như thế kia... Sát thủ sao? Chết tiệt thật nhỉ?"
Cái gương mặt như tượng tạc lẫn cái sát khí áp đảo người khác như thế, hình như em đã từng thấy ở đâu rồi. Mina cố lục lọi lại từng mảnh kí ức ngắt quãng của mình, tìm kiếm lại cái cảm giác rợn người mà Tzuyu đã đem lại cho em khi nãy.
"Chẳng lẽ lại là…"
Đã có một lần, Mina đã nằm đọc một xấp tài liệu về những hoạt động về thế giới ngầm nhằm phòng hờ, những tài liệu đó rất khó để lấy được, phải nói là Mina đánh đổi cả tính mạng để cướp được nó không chừng. Thế nên em nhớ hết tất cả những gì mà mình đã đọc, từ gương mặt, danh tính thật hay đặc điểm cá nhân của những tên sát thủ, chó săn, lính đánh thuê... Và chỉ có duy nhất một người giống với đặc điểm của người vừa mới đeo bám em. Kẻ có ánh mắt như một con quỷ từ cõi âm ti.
Chou Tzuyu.
"Được người nổi tiếng đeo bám chắc cũng không đến nỗi tệ nhỉ?"
Mina cười cười đùa giỡn với chính mình. Quãng thời gian tồi tệ khi chỉ có thể tin tưởng bản thân hẳn đã tạo cho Mina một thói quen độc thoại.
Chou Tzuyu, khá nổi tiếng đấy chứ… Đơn giản thì việc đột nhập vào toà nhà được mệnh danh là có hệ thống an ninh tối tân nhất Đài Loan để giết vị chủ tịch của tập đoàn JH ngay trước mặt năm mươi cận vệ tinh nhuệ là quá hoang đường. Thế mà cái tên Chou Tzuyu đã nổi tiếng trong thế giới ngầm với cái chiến tích như thế đấy. Mina cười lạnh một tiếng, thường thì với cách hành động nhanh gọn lẹ như cô ta thì chắc em sẽ bị thanh toán ngay trong đêm nay luôn ấy chứ?
Hơn nữa Tzuyu đã thấy em đứng cạnh Nayeon ở công ty MN, sớm muộn gì thì cô cũng sẽ tiếp cận Nayeon để moi thông tin và thời điểm tốt nhất để làm điều đó chính là chiều nay, ngay lúc nàng vừa mới tan làm. Nhưng mà tất nhiên là Mina sẽ không để điều đó xảy ra.
"Nhưng khá đáng tiếc cho cô, tôi có hẹn với bạn gái tối nay rồi"
Và em không muốn gặp nàng sau khi xử lí cái xác của Chou Tzuyu như tên đồng nghiệp xấu số của nàng đâu. Thế nên đùa giỡn một chút chắc không sao đâu nhỉ?
°°°°°°°°
Mina kiên nhẫn ngồi yên ở trước công ty MN, ánh mắt lơ đễnh nhìn từng đám mây trôi nổi trên bầu trời đã nhuốm một màu đỏ rực. Những nhân viên tan sở đi ra khỏi công ty ai cũng không nhịn được mà nhìn trộm em, ít người biết em có mối quan hệ với Im Nayeon thì chỉ lướt qua, những người còn lại thì xì xầm bàn tán. Dù sao thì một cô gái xinh đẹp ngồi ngắm hoàng hôn cũng là một khung cảnh khiến người khác phải xuýt xoa cảm thán.
Mina căn bản là không hề để ý đến những lời to nhỏ của người khác, ánh mắt dù nhìn ngắm bầu trời nhưng vẫn thu được hết hình ảnh của ai đó ở toà nhà đối diện. Em đột nhiên nở nụ cười mỉm khiến cho những chàng trai gần đó trở nên điên đảo, lọt vào mắt của người kia lại là một lời thách thức đầy kiêu ngạo.
Nayeon mệt mỏi bước ra từ đại sảnh, nàng thấy có chút kì lạ, thường thì trước cửa công ty sẽ không có nhiều người đến vậy mà sao tự dưng hôm nay nàng lại thấy có nhiều nhóm người cứ đứng tụm lại một chỗ thế không biết. Và rồi nguyên nhân của vấn đề hiện ra ngay trước mắt nàng.
"Mina"
Nayeon chạy lại cái ghế mà Mina đang ngồi, kéo theo đó là hàng loạt những cái nhìn chằm chằm của đồng nghiệp. Mina phản ứng ngay lập tức với tiếng gọi của nàng, tạm rời mắt khỏi từng động thủ của Tzuyu mà dang tay ra đón một con thỏ con đang chạy đến. Tất nhiên là sẽ không có viễn cảnh nàng nhào vào lòng em ngay trước mặt của đồng nghiệp, Mina bĩu môi khi thấy nàng chỉ chào đón em với một nụ cười mỉm.
"Em đợi lâu không? Có thể điện cho chị mà"
Mina cẩn thận vén vào lọn tóc rơi tán loạn trên trán nàng, vội vã chạy đến chỗ em đến mức đầu tóc có chút rối tung lên luôn rồi.
"Em làm gì có điện thoại đâu cục cưng, với lại chị còn chẳng cho em số của chị"
"Ờ ha"
Nayeon im lặng một hồi, em định mở miệng hỏi nàng nhưng dáng vẻ suy ngẫm của nàng rất cuốn hút nha, Mina ngắm mãi không chán.
Nhưng ngắm nàng thế nãy mãi thì cũng không phải là một quyết định sáng suốt, chỉ có mình em ngắm thì không sao nhưng giờ có quá nhiều người ở đây nha, nãy giờ có cả tá ánh mắt si mê nhìn về phía nàng rồi kia kìa. Với lại cứ thế này thì Chou Tzuyu chắc hẳn phải chán lắm, Mina đã quyết định chọc cô một phen rồi mà.
"Chị đói rồi đúng không? Đi ăn nào"
Mina nắm lấy tay của nàng, mười ngón tay đan xen vào nhau vừa khít. Nayeon ngoan ngoãn để em dắt đi, không hề để ý đến cái nhếch mép của em khi nhìn về phía toà nhà đối diện.
Sau khi chắc chắn rằng Mina vẫn trong vòng quan sát và Sana đã an toàn rời khỏi chỗ làm việc thì Tzuyu mới bám theo con mồi của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro