Chương 05 : Nữ nhân cần gì làm khó nữ nhân
Buổi sáng, lúc đi ngang qua lớp học chuẩn bị xuống lầu, Lâm Nhã Nghiên đột nhiên nghe thấy có tiếng người gọi :
'Bí thư !'
Vuốt lại mái tóc, điều chỉnh lại trên mặt một nụ cười tiêu chuẩn, duyên dáng xoay người, này Bí thư phong cách không phải ai người thường muốn bắt chước đều có thể. Chính là được đến một thanh âm nữ tử mềm nhẹ :
'Bí thư , chào buổi sáng a~' ~(^.^)~
Đều nói vui quá hóa buồn, cái người mình không muốn gặp nhất sẽ là người mình phải giáp mặt nhiều nhất ! Không phải nữ sinh kia thì còn là ai?.......Trong lòng âm thầm thán......................
Nữ nhân hư hỏng !
Chính là người kia cũng không thèm chú ý đến biểu tình của Bí thư, sắc mặt đã không dễ xem, từng bước đi đến hé ra tươi cười :
'Bí thư trưa nay rảnh sao ?'
' Ân ?' Vì sao muốn dò hỏi ? Đây là sự tình gì ?
'Chuyện hôm trước,.. vẫn muốn cùng cậu cảm tạ một phen, nghe nói quán trà sữa trước cổng trường rất ngon' ^^
Giơ lên tươi cười, Danh Tỉnh Nam đơn giản nói.
'Ừm, không tệ, vậy đi thôi !'
Vô thức nâng tay sờ sờ một bên má, Lâm Nhã Nghiên vẫn mơ hồ cảm thấy đau, mặc dù buổi tối đã lăn qua trứng gà, bên ngoài hiện trạng dấu tay sẽ không thấy, thế nhưng phần thịt bầm bên trong nhất định cả tuần mới hết. Đối một cái tát hôm qua mà nói, này có Danh Tỉnh Nam nhận lỗi mà đáp lễ nàng cũng sẽ không khách sáo.
Hào hứng song hành đi xuống cầu thang, liền trùng hợp giáp mặt một nữ sinh.
Tạo hóa an bài a~
Hay là nói người nào nếu làm chuyện xấu sẽ có kết cục bi đát ? Mặc dù nàng rất muốn làm người xấu để sống tiếp đến cuối phim. Nhưng một ngày 24g cũng đừng bắt trái tim của nàng phải hồi hộp nhảy lên nhảy xuống mấy lần, nàng chịu không thấu, dù rằng nàng không bị bệnh tim cũng sẽ bị hai người kia dọa đến đột quỵ mất thôi !
Người đến không phải ai khác: là Hoàng Gia Hy !
Mà ánh mắt ngay từ đầu đã nhìn sang bên cạnh nàng nữ sinh. Khẳng định là đã có cái gì nghi vấn ? Phát hiện ra rồi sao ? Trong lòng căng thẳng dâng trào.
Nếu sẽ chết vậy..Liền chết !
Nếu muốn chôn sống nàng... Liền chôn sống !
Đừng bắt nàng hấp hối lên xuống,..Nàng sống không nổi !
'Thật khéo Hy tỷ, đi uống trà sữa chung với bọn em!'
Rất nhanh, quán trà sữa giữa trưa vô cùng đông người.
Khách hàng là những cô cậu tuổi teen, phần nhiều là học sinh từ hai ngôi trường trung học gần đây, một là trung học Đại Vũ nơi nàng đang học, một là trung học Vũ Hán cách trường nàng một con phố. Vì rằng trà sữa quán này rất ngon, các nàng sau giờ học đều luôn tìm đến, bất kể khoảng cách mấy con phố cũng không là vấn đề.
Vừa đến cửa, bên trong không ngớt truyền đến tiếng cười. Mà khi 3 người bước vào liền im bặt.
Bồi hồi nhìn lại, Lâm Nhã Nghiên phát giác nguyên nhân tuyệt đối sẽ không đến từ trên người chính mình.
Quả nhiên vẫn là hào quang nữ chính của hai người bên cạnh.
Nàng dù sao cũng chỉ là Bà tám trong tiểu thuyết ngôn tình ?
Có chút cười khổ liền cũng bước vào.
Từ đầu đến cuối, Lâm Nhã Nghiên một mực chuyên tâm uống trà sữa, tận lực khắc chế đôi câu vài lời.
Thi thoảng Hoàng Gia Hy sẽ đối nàng hỏi đến một vài sự, Lâm Nhã Nghiên sẽ hồi đáp hết thảy, nhưng sẽ không có hỏi lại. Điều khiến Lâm Nhã Nghiên bất ngờ thậm chí có chút hoài nghi chính là thái độ của hai người bên cạnh nàng lúc này.
Hoàn toàn không có cảnh tượng « chính thê giáo huấn phòng nhì »*, cũng không có này một màn công tâm kế.
Đơn giản chuyện trò thoải mái thân mật như bạn bè cũ lâu ngày gặp lại, càng nhiều hơn chính là bầu không khí « tỷ muội tình thâm »
(*) chính khê giáo huấn phòng nhì : có thể hiểu đại loại là giáo huấn kẻ thứ ba
Dời đi tầm mắt về phía sau bọn nàng, bên kia ghế có một vị khách vẫn cầm tờ menu lên trước mặt, thỉnh thoảng lén lút nhìn về phía bên này. Lúc sơ suất tờ menu lệch qua một bên, trùng hợp đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt kia không lẫn vào đâu được...
Mà Tiêu Đức Tuấn nhìn thấy chính mình đã bị phát hiện, luống cuống vội vàng đối nàng làm một cái dấu bảo 'yên lặng' rồi lại lấy menu che mặt.
Anh họ a~ lần sau nếu muốn đi theo dõi người ta cũng nên chú ý đến trang phục một chút. Cả một cái áo khoác siêu nhân đỏ chói, không muốn người ta chú ý cũng khó a~
'Gì vậy ?' mắt thấy Lâm Nhã Nghiên có chút khác thường Hoàng Gia Hy lên tiếng hỏi.
'A, ưm.. không có gì ..'
Lâm Nhã Nghiên đơn giản nói, nội tâm không ngừng xáo động. Tên kia là vì sao tới đây a ~? Không an tâm Danh Tỉnh Nam này nữ nhân đi gặp bạn gái hắn ?
Còn nói hai người kia là quan hệ bằng hữu ? Có quỷ mới đi tin hắn !
'Đúng rồi, em có người yêu chưa ?'
Hoàng Gia Hy thản nhiên đối Danh Tỉnh Nam hỏi. Có lẽ từ đầu đến giờ đây mới là vấn đề trọng tâm mà nàng muốn biết. Rốt cuộc là có ? Hay là không có ?
Mà Danh Tỉnh Nam chính là lúc này đỏ mặt, ấp úng.
'Em,...'
Lâm Nhã Nghiên chính là bất khả tư nghị nhìn chằm chằm Danh Tỉnh Nam. Trước cũng chưa thấy qua ngươi như vậy khẩn trương ?
Thật ảo giác này nữ nhân trước mắt cùng Danh Tỉnh Nam mà nàng nhận thức hai ngày qua là cùng một người sao ?
Chính là hiểu được tình cảnh lúc này, Hoàng Gia Hy vẫn đang hí mắt nhìn đến Danh Tỉnh Nam, tươi cười trên môi có chút phai nhạt, rõ ràng là muốn tận lực tìm ra đáp án. Nếu Danh Tỉnh Nam không cẩn thận nói ra cái gì sai lầm rồi, đổi lại là cả hai nàng cùng chết a~
Mà không đúng,..Còn có nam nhân kia,..Thật là chết không có chỗ chôn...
Vội vàng bên dưới gầm bàn, tìm lấy bàn tay ai đó còn đang đặt trên đầu gối, Lâm Nhã Nghiên gấp rút 10 ngón đan xen liền giơ lên không trung.
'Bọn em đang quen nhau..'
Hoàng Gia Hy có chút bất ngờ, mà Danh Tỉnh Nam là không thể tin được mà nhìn chằm chằm Lâm Nhã Nghiên.
Xung quanh mọi người bởi vì tiếng hô này mà giật mình quay đầu khó hiểu. Ngay cả Tiêu Đức Tuấn cũng vì hành động này của em họ mà suýt nữa bị sặc trà sữa. Em họ a~Giữa chốn đông người công khai bày tỏ tình yêu ?! Trong lòng Tiêu Đức Tuấn âm thầm sinh ra cảm xúc kính nể, thật muốn trải chiếu xuống mà quỳ lạy~
Mà bên kia, trên trán mồ hôi lấm tấm như hạt đậu, Lâm Nhã Nghiên chỉ hận lúc này không có một cái động để mà chui vào !
Cái gì đây a~
Chính là từ lúc được này đáp án, tươi cười trên môi Hoàng Gia Hy càng lúc càng thường xuyên, thỉnh thoảng lại ném cái nhìn ôn nhu đến trên người nàng. Hy tỷ ? Chị thật tin như vậy sao ? Nghĩ mà xem, mười mấy năm hai người chúng ta nhận thức, em cũng không phải loại đó.. Liền một câu nói như vậy đã tin ? Lâm Nhã Nghiên cũng không biết là nên vui hay buồn...
Trà cũng uống xong, chuyện cũng nói hết, rất nhanh cũng sắp hết thời gian nghỉ trưa.
Các nàng đều nhanh chóng thu thập ổn thỏa trở về lớp. Đúng lúc Lâm Nhã Nghiên chuẩn bị ra khỏi cửa liền bị người kéo lại.
'Quên mất trả cho cậu'
Nhìn đến là Danh Tỉnh Nam đang mỉm cười, lại nhìn xuống này nọ đang đệ đến trước mắt, một cái túi giấy. Bên trong túi : Là đồng phục thể dục của nàng hôm trước !
Chính là Hoàng Gia Hy thấy này đồ vật này nọ là cái gì đến, liền há hốc mồm mà nhìn nhìn Lâm Nhã Nghiê . Quan hệ đã tiến triển đến như vậy ?
Lúc trở về trường học, sau khi Danh Tỉnh Nam đã đi khỏi, Hoàng Gia Hy đối với Lâm Nhã Nghiên hỏi qua các nàng như thế nào nhận thức, sở thích tính tình mỗi người là gì, tài lẻ ra sao...
Lâm Nhã Nghiên sau khi bịa ra này nọ để trả lời hết thảy vấn đề, đầu óc đều đã rối tinh rối mù..Trong lòng một lần lại một lần âm thầm nguyền rủa cái tên anh họ kia...
Những tưởng sau khi hỏi xong Hoàng Gia Hy sẽ về lớp, chính là trầm ngâm thật lâu, sau đó vỗ vỗ vai Lâm Nhã Nghiên, Hoàng Gia Hy ý vị thâm trường nói:
'Ta biết con đường này rất khó đi !' sau đó xán lạn tươi cười, đối nàng bỏ lại một câu liền rời khỏi.
'Cố lên !' ^^
________________________
Bộ này còn flop dập hơn bộ kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro