Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 02 : Nữ nhân hư hỏng (Trung)

Nương theo đoạn hành lang hắc ám, Lâm Nhã Nghiên chậm rãi đi hướng nhà vệ sinh nam.

Vào đến bên trong nàng cũng không thể mở đèn, dù sao hành động của nàng lúc này có chút không thể lý giải, nếu bị người bắt gặp nàng cũng vô pháp giải thích.
Aizz,..trong lòng lại thêm một lần nguyền rủa cái tên Tiêu Đức Tuấn, anh họ a~ ngươi ăn chơi rốt cuộc có mức độ không vậy ?

Từ trong giỏ xách lấy ra đèn pin, theo từng cửa phòng vệ sinh mở ra, soi qua một lượt, chính là đến căn phòng cuối cùng nàng có chút chần chừ. Đã gần 6 tiếng đồng hồ kể từ lúc tan học ca chiều, người vì sao vẫn chưa rời khỏi ? Bên trong là cái gì trạng huống ?
Cùng lúc cánh cửa phòng vệ sinh được mở ra, tâm Lâm Nhã Nghiên dần căng thẳng đến đỉnh điểm. Lúc nhìn đến biểu tình của người nọ, Lâm Nhã Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi,..
Hoàn hảo !

Không có mái tóc xõa dài... Không có này nọ hiện trường án mạng...
Không treo cổ !
Không có cắt mạch máu tự tử !
Thế nhưng buông tha cho này nghi vấn nàng lại thêm một lần tự hỏi : nếu như ổn trọng, người vì sao vẫn chưa rời khỏi đây ?

Chính là khi nhìn đến trên người thiếu nữ, một lượt từ đầu đến chân, nàng xem như đã hiểu được căn nguyên.
Gương mặt thanh thoát, ánh mắt nhu hòa, áo khoác cùng đầu tóc chỉnh tề, nhìn qua vô cùng gương mẫu lẫn nghiêm túc, chính là bên dưới hạ thể trừ bỏ quần lót chính là váy đã không có !

Dáo dác tìm kiếm xung quanh một lượt, chính là tàn tích cũng không còn a~Này là cái sự gì ?

'Không cần tìm, hắn đã mang đi'
Đơn giản một câu dọa Lâm Nhã Nghiên đến nhảy dựng !
Anh họ này ngươi cũng quá hậu đậu đi ? Ăn vụng có biết chùi mép hay không ?
Nếu hôm nay Lâm Nhã Nghiên nàng không đến, có phải hay không sáng mai cả ngôi trường này đều biết Tiêu Đức Tuấn hắn là cái gì chiến tích ? Lúc ấy Lâm Nhã Nghiên nàng ở Hội học sinh cái chức Bí thư đoàn trường sẽ đẹp mặt lắm sao ? Cũng là em họ của hắn, nàng vui sao ? Lại không nói đến dì, một doanh nhân giỏi trên thương trường vì sao sẽ thân sinh ra hài tử như hắn ? Đều nói có lẽ Tiêu Đức Tuấn chỉ di truyền được ngoại hình của dì, trừ bỏ điều này không còn cái gì khác.

Mà lúc lần nữa nhìn lại kia nữ tử trong phòng vệ sinh, đầu Lâm Nhã Nghiên muốn bốc hỏa đến hỏng mất.
Một ông anh trai đã khiến nàng rất nhức đầu rồi, lại thêm này nữ nhân cũng theo hắn nháo một hồi ? Về sau nàng sẽ sống như thế nào nổi với hai người bọn họ ?! Mặc kệ Hoàng Gia Hy như thế nào truy hỏi, nàng sẽ bao che được hết thảy sao ?

Chính là lúc này ở đâu đó Tiêu Đức Tuấn đột nhiên hắt xì một cái, bản thân hắn cũng không chủ tâm muốn lấy đến chừng này váy, chính là lúc ấy quá gấp đã vơ luôn một đám y phục nhét vào ba lô cũng không có chú ý đến y phục này là của ai. Đến lúc trở về chỗ ở của mình, mở ra ba lô mới thảng thốt, nhìn trước ngó sau, vội vàng đem này váy cho vào túi ni lông đen, bí mật ném vào sọt rác...thủ tiêu.

Âm thầm tức giận một hồi, Lâm Nhã Nghiên vẫn là từ trong giỏ xách lấy ra đồng phục thể dục, nhìn đến này đồng phục so với người trước mắt không sai biệt lắm. Hẳn là vừa đi~
Thật may buổi chiều nay nàng có tiết « Giáo dục thể chất », trùng hợp 'ngày của nữ nhân' vừa tới nàng đã xin lão sư nghỉ buổi tập cho nên đồng phục này cũng chưa có thay ra, xem như vẫn còn sạch. Vốn là nàng mắc chứng « thích sạch sẽ » tuyệt đối sẽ không mặc qua quần áo bẩn, cũng sẽ không để cho người khác mặc quần áo bẩn của mình.

Chờ cho người kia thay xong y phục nàng cũng tùy thời nhắn cho bạn học một cái tin, nhờ hắn giữ giùm cặp sách của nàng, lại xin phép giúp giáo viên chủ nhiệm cho nàng nghỉ buổi học tăng cường tối nay. Mọi chuyện sau này nàng sẽ hậu tạ.

Trạm xe buýt buổi tối thật vắng vẻ, chỉ có hai người các nàng, đều đã cuối thu, không khí có chút se lạnh, xoa hai bàn tay vào nhau, liền hỏi người bên cạnh :
'Nhà..cậu ở đâu ?'
Chần chừ một chút vẫn gọi ra như vậy, mặc dù Lâm Nhã Nghiên đoán rằng có lẽ người trước mắt đây chắc hẳn cũng bằng tuổi anh họ, nghĩa là cùng khối 12. Thế nhưng theo tên anh họ kia nháo một hồi, nàng cũng sẽ ở trong lòng âm thầm đánh đồng cả hai : Nam nhân hư hỏng ! Nữ nhân hư hỏng ! Mặc kệ, nàng như vậy là đã tận lực hòa nhã !

'Vậy còn cậu ? Về nhà sao ?'
Rõ ràng đều biết người kia là đang trốn học, Danh Tỉnh Nam tựa tiếu phi tiếu* hỏi lại. Bị người chẹn họng Lâm Nhã Nghiên nhất thời tức giận đến hỏng rồi, không còn tâm thái để mà khách sáo đôi câu vài lời, liền một mực leo lên xe buýt đi thẳng ! Nàng đây là vì cái gì a~ ? Tại sao luôn là nàng nhận hết thảy này ủy khuất ? Nàng cũng biết bản thân sẽ không đảm đương nổi vai nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình, nhưng như thế này cũng quá sức chịu đựng của nàng đi ? Bà tám trong tiểu thuyết ngôn tình ? Người thừa trong tiểu thuyết ngôn tình ?

(*) tiếu phi tiếu : cười như không cười.

Ngồi xuống không bao lâu, ghế cạnh cũng có người đến ngồi, nhìn qua chính là nàng kia. Hảo, muốn kiếm chuyện sao ? Nàng cũng sẽ không nương tay !

Chính là từ đầu đến cuối hai người đều trầm mặc không nói.  
________________________

Mong là bộ này đỡ nhạt hơn. :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro