
Chương 19
Ngoài phòng chiều hôm nặng nề, yên lặng đến mức tiếng kim rơi trong phòng cũng có thể nghe thấy.
Thân thể đang đè ở trên người kia nóng bỏng đến dọa người, hai phiến môi càng giống như là lửa, nhẹ nhàng cọ qua cằm nàng, vén lên những tia lửa tình. Xúc cảm kỳ dị tê dại lan khắp toàn thân, thân thể Lâm Nhã Nghiên hơi cứng lại, hai tay đang đẩy bả vai mềm mại của cô dừng lại, bất động.
Danh Tỉnh Nam cho là uy hiếp nổi lên hiệu quả, chậm rãi từ trên người nàng bò dậy, đầu váng mắt hoa bước từng bước một đi ra ngoài.
Độ ấm nóng bỏng chợt biến mất, lý trí Lâm Nhã Nghiên trở về, vội bò dậy đi đỡ cô.
Cánh tay bị bắt lấy, ý thức Danh Tỉnh Nam hỗn loạn quay đầu nhìn nàng vài giây, môi khẽ mở, cái gì cũng không nói.
Lâm Nhã Nghiên đỡ cô trở về phòng ngủ, đưa người lên trên giường, đắp chăn đàng hoàng rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Dưới lầu một mảnh đen kịt.
Dì Triệu đã ngủ, Lâm Nhã Nghiên tìm mãi mới tìm được hòm thuốc, chân tay nhẹ nhàng trở về phòng, nhìn thấy Danh Tỉnh Nam nhắm mắt lại giống như đã ngủ.
Nàng đánh thức cô: "Đo nhiệt độ cơ thể trước."
Danh Tỉnh Nam hẳn là nghe thấy, giữa mày hơi hơi nhíu lại, mí mắt động đậy, lại không mở mắt.
Lâm Nhã Nghiên hoặc là không làm, lúc đã làm thì phải làm đến cùng, xốc chăn lên muốn cởi cúc áo sơ mi của cô.
Bàn tay nóng bỏng đột nhiên nắm lấy tay nàng, giống như có ngọn lửa bao vây.
Danh Tỉnh Nam cảnh giác mà mở to mắt, hồ sâu bên trong mắt biến thành thanh tuyền, ý thức thanh tỉnh vài phần, nhìn tay nàng duỗi về phía ngực mình, thanh âm hơi khàn khàn hỏi: "Làm cái gì?"
Lực đạo cô không lớn, Lâm Nhã Nghiên chỉ cần giãy giụa rất nhỏ là có thể tránh được, chỉ là thấy cô cắn chặt hàm dưới, đột nhiên nổi lên ác thú muốn trêu chọc cô.
Một người nhìn qua rất nghiêm trang, lúc hoảng loạn lên sẽ là cái dạng gì?
Đùa giỡn một đóa hoa thanh lãnh ngẫm lại vẫn rất thú vị.
Lâm Nhã Nghiên làm ra biểu tình dụ dỗ, dáng vẻ lưu manh nói: "Còn có thể làm cái gì, đương nhiên là phi lễ với cô a! Tới đây để ta thị tẩm! Đến đây đi đại mỹ nhân, đừng sợ, người ta sẽ hảo hảo yêu thương cô nha ~"
Đôi mắt Danh Tỉnh Nam thong thả chớp một cái, an ổn yên lặng nhìn nàng tới gần.
Lúc khoảng cách khuôn mặt của hai người còn kém một gang tay, mắt thấy sắp phải tiếp xúc thân mật, Danh Tỉnh Nam vẫn thờ ơ.
Đôi tai Lâm Nhã Nghiên lại lặng lẽ đỏ lên. Không phải nàng không nỗ lực, mà là người nào đó căn bản bị trêu chọc đến bất động!
Danh Tỉnh Nam một chút cũng không có hoảng loạn, bình tĩnh đến mức giống như gái thẳng.
Hoặc chính là tính tình lãnh đạm.
Lâm Nhã Nghiên nhớ rõ quyển tiểu thuyết kia viết thật sự như nước trong, nghe nói là trang web rất biến thái, chỉ cân có một động tác ái muội là sẽ bị khóa, cho nên tác giả đến nụ hôn của hai nữ chính đều viết rất sơ lược, cái gì tắt đèn ra H cũng chưa viết.
Lý do là phát sốt, đôi mắt thanh lãnh của Danh Tỉnh Nam nhiều thêm chút độ ấm, chỉ là ánh mắt vẫn thẳng tắp, sắc bén bức người, như là có thể nhìn thấu tâm tư người khác.
Lâm Nhã Nghiên lắc đầu, nhanh chóng vứt những ý nghĩ lung tung rối loạn ở trong đầu đi.
Người còn đang sinh bệnh thì vui đùa cái gì chứ!
Lâm Nhã Nghiên tránh thoát sự kiềm chế từ tay cô, nghiêm túc nói: "Tôi là muốn giúp cô đo nhiệt độ cơ thể. Nếu cô không muốn kẹp ở dưới nách, thì kẹp ở trong miệng cũng được."
Danh Tỉnh Nam nhìn nhìn nhiệt kế trong tay nàng, chắc là đang suy nghĩ đã được tiêu trùng hay chưa, bỏ vào trong miệng có sạch sẽ không. Sau khi giãy giụa vài giây trong lòng, cô bắt đầu tự tay mở cúc áo.
Trên tay cô không có tí sức lực nào, nút áo cài thật sự rất chặt, mở nửa ngày cũng không xong.
Lâm Nhã Nghiên lo lắng suông, thật muốn giúp cô xé đống quần áo kia.
Khụ.
Đợi tâm khoảng hai phút, Danh Tỉnh Nam rốt cuộc mở được hai nút áo phía trên cùng.
Lâm Nhã Nghiên đặt nhiệt kế vào trong tay cô, còn không quên nói lời đùa giỡn một chút: "Kẹp xong thì đừng ngủ, chờ kẹp xong còn muốn phi lễ cô."
Khóe mắt Danh Tỉnh Nam giật giật, vẻ mặt ghét bỏ mà nói: "Cô ồn ào khiến tôi đau đầu."
Lâm Nhã Nghiên: "..."
Không nói không nói nữa, cô là người bệnh cô lớn nhất. Lâm Nhã Nghiên cầm điện thoại xem thời gian, năm phút đồng hồ vừa trôi qua, nàng lấy nhiệt kế ra ngoài, trên mặt hiển thị rõ 38,5 độ. Quả nhiên là đã phát sốt.
Lâm Nhã Nghiên giúp cô lót gối trên đầu, để cô dựa vào lồng ngực mình, bẻ một viên thuốc hạ sốt, cầm lấy cốc nước sôi đế nguội trên tủ đầu giường đưa tới bên miệng cô, như dỗ dành trẻ nhỏ nói: "Uống thuốc rồi ngủ một giấc, ngày mai dậy là khỏi. Ngoan, a..."
Danh Tỉnh Nam mím môi, ngẩng đầu nhìn nàng.
"Há mồm nào." Lâm Nhã Nghiên cho rằng cô giống như mình chán ghét uống thuốc, ngữ khí mềm mỏng: "Ăn xong chị mua kẹo cho ăn nha."
Khóe mắt Danh Tỉnh Nam lại giật giật, uống mấy ngụm nước, nuốt viên thuốc xuống, thở hổn hển mấy hơi nói: "Tôi lớn hơn cô."
Cũng đã bệnh thành như vậy còn có sức lực cùng nàng tranh lớn nhỏ?
Lâm Nhã Nghiên dở khóc dở cười, đỡ cô nằm xuống, giúp cô đắp chăn đàng hoàng, biết nghe lời phải mà nói: "Được được được, cô lớn. Tiểu tỷ tỷ mau ngủ đi."
Ánh sáng vàng nhạt từ đèn đặt dưới đất chiếu vào trên mặt minh diễm của người kia, vừa đủ để nhìn rõ. Cặp mắt hạnh hơi hơi cong, bên trong phảng phất như có chứa ngôi sao.
Không biết có phải là do ánh đèn hay không, Danh Tỉnh Nam đột nhiên phát hiện hôm nay Lâm Nhã Nghiên xinh đẹp hơn so với ngày thường.
Hình như nàng vốn dĩ đã rất xinh đẹp, chỉ là Danh Tỉnh Nam chưa từng tiếp xúc gần như vậy, chưa nhìn kỹ khuôn mặt này.
Lâm Nhã Nghiên không rõ ràng lắm cô giờ phút này đang suy nghĩ cái gì, thấy cô mở to mắt nhìn chằm chằm vào mình, sờ sờ mặt rồi cười đáng khinh, nói: "Lại không ngủ tôi sẽ khi dễ cô."
Danh Tỉnh Nam: "..."
Một đêm này Danh Tỉnh Nam ngủ rất trầm, khi bị đồng hồ báo thức đánh thức, cơn nóng đã lui hết. Chỉ là do tối hôm qua đi xã giao uống chút rượu vào, đầu còn có chút choáng, cả người mệt mỏi.
Trên người dính dính, Danh Tỉnh Nam đi tắm rửa một lát, tắm xong cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Cô thay quần áo xong ra khỏi phòng, khi đi ngang qua phòng Lâm Nhã Nghiên thì dừng lại.
Đêm qua cô sốt đến mơ mơ màng màng, nhưng vẫn nhớ rõ Lâm Nhã Nghiên vẫn luôn giúp cô lau mồ hôi, đút cô uống nước.
Lúc nửa mơ nửa tỉnh, mơ hồ nghe thấy Lâm Nhã Nghiên ghé vào mép giường thầm thì: "Lông mi là giả sao, sao lại có thể dài như vậy. Mình lấy một cái thước đo chiều dài, cô ấy hẳn là sẽ không tức giận đi?"
Sau đó Danh Tỉnh Nam cảm giác được mí mắt bị người khác kéo kéo.
Tiếp theo lại nghe thấy nàng lầm bầm lầu bầu: "Thôi vậy, nhỡ đánh thức cô ấy lại muốn uy hiếp ly hôn với mình."
Người kia mở mồm ra là nói rất lâu, thật sự nói rất nhiều.
Tuy rằng nói nhiều như vậy, nhưng như là thôi miên, Danh Tỉnh Nam rất mau ngã vào mộng đẹp, cuối cùng không biết nàng rốt cuộc có rút lông mi của mình hay không.
Danh Tỉnh Nam cũng không biết khi nào Lâm Nhã Nghiên về phòng của mình, sợ nàng không ngủ đủ nên không có đi quấy rây, xoay người xuống lầu.
Lại không nghĩ tới Lâm Nhã Nghiên đang ngồi ngay ngắn ở bên bàn ăn ăn bữa sáng, Danh Tỉnh Nam ngẩn người.
"Sớm a." Lâm Nhã Nghiên nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại cười với cô, "Khá hơn chút nào chưa?"
Biểu tình Danh Tỉnh Nam thanh nhã như cũ, "Ừm" một tiếng, không nhanh không chậm đi qua, ngồi xuống ở phía đối diện nàng.
Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy phía dưới đôi mắt nàng rõ ràng là quầng thâm, Danh Tỉnh Nam lại sửng sốt, nói: "Cô không ngủ?"
Lâm Nhã Nghiên ăn ít cháo nóng, không sao cả mà nói: "Ngủ được một lát, đói nên tỉnh."
Danh Tỉnh Nam xem khí sắc nàng rõ ràng không có tốt như ngày hôm qua, nhớ tới tối hôm qua nàng săn sóc mình chu đáo, phòng tuyến trong lòng chậm rãi hạ xuống, trầm giọng nói: "Cảm ơn."
"À, tôi là vợ của cô, chăm sóc cô là việc nên làm, nói cảm ơn cái gì." Giọng điệu Lâm Nhã Nghiên nhẹ nhàng, thấy cô bất động, nói: "Tôi đoán cô hẳn là chưa ăn uống gì, cho nên làm ít cháo thịt nạc thanh đạm, không nóng lắm, nhanh ăn đi."
Cháo thịt nạc thêm chút rau xanh, nhìn qua có vẻ rất ngon.
Danh Tỉnh Nam tưởng là dì Triệu làm, nghe vậy hỏi: "Là cô làm?"
"Đúng vậy." Lâm Nhã Nghiên nói: "Lúc tôi tỉnh dì còn đang ngủ, tôi đói không chịu nổi, nên tự mình làm."
Sau bánh quy, đây là lần thứ hai Danh Tỉnh Nam ăn món nàng làm.
Lúc này đây Danh Tỉnh Nam không nghi ngờ gì, cô thấy Lâm Nhã Nghiên ăn thật sự ngon miệng, vốn dĩ không đói lắm nhìn cũng thành đói bụng, tự lấy đầy một chén cho mình.
Độ đặc của cháo rất vừa vặn, độ ấm vừa phải, mùi thịt hoàn toàn dung hợp với gạo mềm mại, ăn một miếng, hình như toàn bộ thân thể đều ấm hẳn lên.
"Ăn được chứ?" Lâm Nhã Nghiên hỏi cô.
Danh Tỉnh Nam gật gật đầu, lại ăn thêm mấy miếng, dừng lại, nhìn nàng nói: "Cô thật ra biết làm rất nhiều món."
Lâm Nhã Nghiên nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Chút lòng thành, nấu cháo là đơn giản nhất. Tôi còn sẽ nấu ăn, có cơ hội sẽ làm cho cô ăn."
Danh Tỉnh Nam không nói gì.
Lâm Nhã Nghiên ăn một miếng cháo, phát hiện cô đang nhìn mình, lại ăn một miếng nữa, phát hiện cô vẫn còn đang nhìn.
"Làm gì nhìn tôi như vậy?"
Đôi mắt Danh Tỉnh Nam hơi trầm xuống, như suy tư điều gì.
Lâm Nhã Nghiên bị cô nhìn như vậy, buông chén, chớp chớp mắt với cô, hài hước mà nói: "Là bởi vì tôi quá đẹp sao?"
"..."
"Hay là đột nhiên phát hiện tôi rất hiền huệ, động tâm với tôi?"
Động tâm, đó là cái cảm giác gì?
Danh Tỉnh Nam không biết. Chỉ biết đôi mắt nàng thật sự rất xinh đẹp, cho dù không ngủ đủ, cũng rất sáng, đen trắng rõ ràng, không có một tia tạp chất. Sạch sẽ như vậy, lại giống như cơn lốc xoáy, có thể đem người khác cuốn vào bên trong.
Sau hai giây đối diện, Danh Tỉnh Nam bất động thanh sắc cúi đầu, thanh âm nghe không ra cảm xúc mà nói: "Sao cô lại biết đóng phim?"
Chủ đề này thay đối so với cái thìa trong tay nàng còn cứng hơn.....
Lại một lần trêu chọc thất bại, Lâm Nhã Nghiên cũng không nhụt chí, dùng cái thìa khuấy cháo trong chén, nói: "Tôi trước kia đã từng học biểu diễn."
Cái gì trời sinh là diễn viên thiên tài, chỉ là bậy bạ, lừa người khác còn được, Lâm Nhã Nghiên cảm thấy người thông minh giống như Danh Tỉnh Nam hẳn là không dễ lừa, còn không bằng ăn ngay nói thật.
Danh Tỉnh Nam lại ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt ở trên mặt nàng nhìn một vòng, như là đang xem một đóa hoa.
Lâm Nhã Nghiên lần này không có trêu chọc cô, đơn giản để tay chống cằm thoải mái hào phóng để cô nhìn.
Danh Tỉnh Nam cũng thấy hơi kì cục, dời tầm mắt, dường như không để ý gì mà tiếp tục ăn cháo, thật ra đang cúi đầu trầm tư.
Tuy rằng không phải là nghệ sĩ chuyên nghiệp, Danh Tỉnh Nam tốt xấu gì cũng là lão tổng của công ty giải trí, khi các loại liên hoan phim lớn gì tổ chức cũng sẽ mời cô đi tham gia, người nào có diễn xuất tốt, cô vừa nhìn là biết ngay. Lâm Nhã Nghiên có diễn xuất tinh vi, vừa nhìn đã biết chính là có bản lĩnh diễn phim thâm hậu, cho nên cô hoài nghi Lâm Nhã Nghiên có phải đã lén vào ban đào tạo diễn viên học tập hay không.
Chỉ là học lúc nào, học bao lâu, những cái này Danh Tỉnh Nam một mực không biết.
Danh Tỉnh Nam càng ngày càng phát giác sự hiểu biết của mình đối với Lâm Nhã Nghiên là quá ít. Trước kia cô cảm thấy Lâm Nhã Nghiên chỉ là loại người được nuông chiều từ bé cái gì cũng sẽ không biết làm. Nhưng mà hiện tại, Lâm Nhã Nghiên không ngừng thay đổi, đổi mới nhận thức của cô, dao động quan niệm của cô, thường thường cho cô bất ngờ.
Giống như là không cẩn thận mở ra một bình rượu nho năm xưa, cần phải thật tỉnh táo, mới có thể phẩm ra mùi vị thật sự.
Hai người yên lặng ăn xong bữa sáng.
Lâm Nhã Nghiên cho rằng Danh Tỉnh Nam sinh bệnh sẽ ở nhà nghỉ ngơi, kết quả cái người cuồng công việc này căn bản không để trong lòng, ăn xong bữa sáng lại đi làm.
Trước khi đi, Lâm Nhã Nghiên không quên bày ra vẻ thâm tình, tung tăng đi theo Danh Tỉnh Nam đến chỗ cửa, vẻ mặt lo lắng mà nói: "Cô mới hạ sốt, trên người hắn là không có sức lực, muốn tôi lái xe đưa cô đến công ty không?"
Danh Tỉnh Nam như là đã quen nàng có dáng vẻ như này, không lưu tình mà nói: "Không cần, tôi không yếu ớt như vậy."
Lâm Nhã Nghiên nhón chân làm bộ làm tịch giúp cô sửa sửa cổ áo, ôn nhu nói: "Vậy cô chú ý sức khỏe một chút, thân thể mệt mỏi sẽ khiến người ta đau lòng."
"Lâm Nhã Nghiên." Danh Tỉnh Nam đột nhiên nghiêm túc kêu tên nàng.
"Ơi?"
Danh Tỉnh Nam nhìn vào mắt nàng, từng câu từng chữ rõ ràng mà nói: "Ly hôn trước đó chỉ là dò xét, cho nên không cần thiết diễn ở trước mặt tôi."
"..."
Danh Tỉnh Nam đi rồi, Lâm Nhã Nghiên nôn nóng gặm ngón tay, hỏi Tiểu B: "Cô ấy có phải đã nhìn ra cái gì rồi không?"
Tiểu B: "Nhìn ra cái gì?"
Lâm Nhã Nghiên: "...."
Haiz, cùng một người máy không hiểu cảm tình thì có cái gì để nói chuyện chứ.
Lâm Nhã Nghiên rất nhiều lần diễn ở trước mặt Danh Tỉnh Nam, đều bị cô nhìn thấu, cho nên Lâm Nhã Nghiên hoài nghi Danh Tỉnh Nam có phải đã phát hiện mình không phải nguyên nữ phụ hay không.
Nhưng rất mau nàng lại phủ định cái ý nghĩ này, chuyện xuyên sách huyền huyền ly kỳ như vậy, người bình thường đều sẽ không suy nghĩ theo cách này, nếu đã biết chân tướng, Danh Tỉnh Nam sao có thể còn bình tĩnh như thế.
Lâm Nhã Nghiên không suy nghĩ nhiều nữa, thu dọn chén đũa, về phòng xem kịch bản.
< Người Mỉm Cười> là một bộ phim nửa vườn trường nửa đô thị tình duyên lãng mạn, Lương Dư Phỉ vào vai nữ chính nhất.
Bộ phim này là cải biên từ một bộ tiểu thuyết siêu có nhân khí, fan nguyên tác vô cùng đông đảo, sau khi đoàn phim tuyên truyền phát lên Weibo, đại bộ phận độc giả đều khen hình tượng của Lương Dư Phỉ rất giống với nữ chính tiếu thuyết. Sau đó lời khen ngợi về bộ phim tuôn ra như nước, Lương Dư Phỉ lại hot một đợt, còn bằng vào bộ phim này đạt được danh hiệu "Mối tình đầu quốc dân".
Lại nói tiếp vì bộ phim này mà nguyên nữ chính mới cùng Danh Tỉnh Nam có một đoạn giao tình, mới có đoạn "Anh hùng cứu mỹ nhân" sau đó, hai người từ đây rơi vào bể tình.
Nói ngắn gọn, bộ phim này bắt đầu tuyến tình cảm của Lương Dư Phỉ và Danh Tỉnh Nam, cũng là bước ngoặt quan trọng về sự nghiệp diễn viên của Lương Dư Phỉ, đối với Lương Dư Phỉ mà nói là quan trọng nhất.
Sau khi biết được nguyên nữ chính cũng bị người khác xuyên qua, Lâm Nhã Nghiên không thể không coi trọng bộ phim này.
Lương Dư Phỉ hot hay không hot nàng không để bụng, cái nàng lo lắng chính là mối quan hệ tình cảm của Lương Dư Phỉ và Danh Tỉnh Nam, có thể phát triển theo hướng đi của cốt truyện tiểu thuyết hay không?
Tuyệt đối không được.
Cho nên khi Chu Kỳ bảo nàng chọn kịch bản, Lâm Nhã Nghiên không chút nào do dự chọn <Người Mỉm Cười>.
Thời khắc nàng gặp Lương Dư Phỉ trong cảnh nguy hiểm, sẽ ngăn cản chuyện xưa "Anh hùng cứu mỹ nhân" này phát sinh.
Lâm Nhã Nghiên lên mạng tìm kiếm nguyên tác, phát hiện là ở trong một cái trang web tiểu thuyết văn học độc nhất vô nhị kêu là Tấn Giang, trong lòng ngưng lại.
Trang web này chính là trang web lúc nhàn rỗi nhàm chán nàng thường xuyên lên đây tìm tiểu thuyết đọc a!
Vậy quyển tiểu thuyết "Bá đạo tổng tài mê muội vì ta" có thể cũng ở trong cái trang web này!
Trái tim Lâm Nhã Nghiên đập "thình thịch" rất nhanh, ngón tay run run rẩy rẩy gõ ra tên truyện, nhấn nút tìm kiếm.
Không có???
Nàng lại đổi thành tên của tác giả, đổi thành tên của vai chính đi tìm kiếm, vẫn là không có. Lâm Nhã Nghiên mê man.
Nàng xuyên vào quyển tiểu thuyết này, nơi này là một thế giới mới. Nàng chiếm thân thể của nữ phụ, vậy nữ phụ ban đầu đi nơi nào?
Lâm Nhã Nghiên hỏi qua Tiểu B, Tiểu B nói đó là cơ mật không thể tiết lộ.
Nàng đã từng nghĩ tới, nữ phụ ban đầu có thể xuyên vào trên người nguyên nữ chính Lương Dư Phỉ hay không?
Cái ý nghĩ này làm nàng nổi da gà.
Không có khả năng không có khả năng, nguyên nữ phụ độc ác trong ngoài như một, hiện tại Lương Dư Phỉ này rõ ràng là một trà xanh, tính cách khác quá nhiều.
Mặc kệ hiện tại trong thân thể nữ chính là ai, Lâm Nhã Nghiên đều liệt vào nhân vật nguy hiểm số một.
.
Bên kia, biết được Lâm Nhã Nghiên ký hợp đồng với Quang Ảnh làm diễn viên, cả thể xác và tinh thần của Lương Dư Phỉ đều chấn động.
"Vi Vi, cậu nói cái gì?"
Lúc Danh Vi về đến nhà liền nghe thấy mẹ cô nói Lâm Nhã Nghiên ký hợp đồng với Quang Ảnh làm diễn viên, lập tức chạy tới nói cho Lương Dư Phỉ: "'Ả đàn bà này không biết bị động dây thần kinh gì, trước kia mỗi ngày đều chơi bời lêu lổng, hiện tại lại có thể đi làm diễn viên? Ngoại trừ đẹp ra chị ta còn có thế làm gì?"
Lương Dư Phỉ cắn cắn môi, nói: "Là chị cậu để chị ấy vào công ty sao?"
"Chắc chắn là không phải đâu!" Danh Vi nói: "Chị của mình rất xem thường chị ta, sao có thể để chị ta vào công ty. Chắc là chị ta tự mình đi cửa sau, cậu cũng biết, lúc ba chị ta chết đi để lại tất cả tài sản sở hữu cho chị ta, chị ta hiện tại là một trong ba cổ đông lớn nhất Quang Ảnh."
Điều này Lương Dư Phỉ rất rõ ràng, trong tiểu thuyết tác giả có nói rõ. Cô ấy đột nhiên cảm thấy rất không công bằng, Lâm Nhã Nghiên một nữ phụ ác độc dựa vào đâu mà có tiền như vậy?
Ngày đầu tiên xuyên qua đây, nhìn thấy trong tài khoản có hai trăm vạn, Lương Dư Phỉ cho rằng mình đã thật giàu có, rốt cuộc cô ấy chưa từng có thấy qua nhiều tiền như vậy, mừng rỡ đến mức cả đêm ngủ không được. Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc tác giả thiết lập Lâm Nhã Nghiên là thiên kim hào môn giá trị ước tính hơn trăm triệu, trong lòng cô ấy nháy mắt không cân bằng.
Trên vạch xuất phát cô ấy thua, có điều cũng không sao cả, cô ấy không cần nhiều tiền như vậy, nhưng những cái thuộc về vinh dự cô ấy phải bắt lấy!
May mắn thân thể này bảo lưu lại ký ức của nguyên chủ cùng năng lực, vốn dĩ Lương Dư Phỉ lo lắng mình có thể làm nổi diễn viên hay không, sau đó lại phát hiện ra cô ấy lại có thể "thừa hưởng" diễn xuất của nguyên nữ chính!
Cô ấy lại có thể tự mang bàn tay vàng!
Phát hiện kinh hỉ này làm cho Lương Dư Phỉ một lần nữa tìm lại sự tự tin, nghĩ đến sự nghiệp lên như diều gặp gió của nữ chính, từ tuyến mười tám* trở thành người nổi tiếng, thành Đại tỷ Quang Ảnh, sau khi nhận ra, cảm xúc cô ấy mênh mông, cơ hồ mỗi ngày nằm mơ đều cười đến tỉnh.
(*) tuyến mười tám: là diễn viên kém nổi, thường đóng vai phụ hoặc web drama mì ăn liên.
Cô ấy hiện tại hận không thể lập tức đi vào đoàn làm phim, muốn thể nghiệm một chút đóng phim là có cảm giác gì.
Bộ phim < Người mỉm cười> này Lương Dư Phỉ rất thích, không chỉ là bởi vì bộ phim này có thể làm cho cô ấy nổi tiếng, còn là bởi vì đoàn phim này là cây cầu bắc nối tình cảm của cô ấy cùng với Danh Tỉnh Nam.
Một ngày cô ấy rất chờ mong kia đã đến, Danh Tỉnh Nam sẽ là của cô ấy!
Lúc biết được người đóng vai nữ thứ hai chính là Lâm Nhã Nghiên, Danh Vi lại một lần nữa tức giận đến dậm chân: "Lúc trước mình nói muốn diễn nữ hai chị mình nhất quyết không đồng ý, chị ấy hiện tại lại có thể đưa nhân vật này cho Lâm Nhã Nghiên! Chị ấy rốt cuộc nghĩ như thế nào, Lâm Nhã Nghiên chưa từng học qua biểu diễn chưa từng đóng phim, dựa vào cái gì đi diễn nữ hai? Không được, mình phải đi hỏi chị ấy một chút."
Lương Dư Phỉ không giữ cô lại.
Đối với việc Lâm Nhã Nghiên diễn nữ hai, Lương Dư Phỉ một chút cũng không tức giận, thậm chí còn rất cao hứng.
Lâm Nhã Nghiên không có diễn xuất không phải càng tốt sao? Đến lúc đó cô ấy có thể dùng diễn xuất nghiền áp nàng, đem nàng đạp ở dưới chân.
Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh như vậy cô ấy liền sung sướng đến mức muốn bay lên!
Danh Vi trực tiếp chạy tới văn phòng Danh Tỉnh Nam, nổi giận đùng đùng hỏi: "Chị, chị vì sao lại đưa nữ thứ hai cho Lâm Nhã Nghiên?"
Đối diện với ánh mắt lạnh thấu xương của Danh Tỉnh Nam, cô mới phát giác ra mình giống như đã làm sai chuyện gì, chân tay co cóng lui ra ngoài, nơm nớp lo sợ gõ cửa ba lần.
Thật lâu sau mới nghe thấy người trong phòng nói: "Mời vào."
Lúc ấy Danh Vi mới dám đẩy cửa đi vào, khí thế giảm hơn phân nửa, nhưng lửa giận vẫn còn, nghiến răng nghiến lợi lặp lại lời nói vừa nãy một lần nữa.
Hai tay Danh Tỉnh Nam đan vào nhau, ung dung tựa vào lưng ghế, ánh mắt không gợn sóng nhìn cô: "Không cho cô ấy chẳng lẽ cho em?"
"Vì sao không thể cho em, em tốt xấu gì cũng đã từng đóng mấy bộ phim!" Danh Vi không phục mà nói.
Khóe môi Danh Tỉnh Nam khẽ nhếch, như là đang cười, lại như là châm chọc: "Từng đóng mấy bộ phim, diễn xuất cũng không có gì tiến bộ."
Danh Vi nghẹn họng, đỏ mặt nói: "Cái đó....Cũng giỏi hơn chị ta đi!"
Danh Tỉnh Nam lại cười nhạt, thân thể hơi hơi hướng về phía trước, nói: "Em thật đúng là không bằng cô ấy."
".... Sao có thể!" Danh Vi trừng lớn đôi mắt, "Chị, chị ta rốt cuộc rót cái thuốc mê gì cho chị, hay chị bị choáng váng sao? Chị còn có phải là chị của em hay không?"
Danh Tỉnh Nam nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô một cái, không phản bác mà nói: "Danh sách diễn viên đã định rồi, hợp đồng cũng ký, hiện tại em nói cái gì cũng vô dụng."
Danh Vi biết rõ tính tình của chị mình, chuyện đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đối, khuyên bảo cũng vô dụng, cô tức giận đến mức nói năng không lựa lời: "Đem nhân vật quan trọng như vậy ném cho chị ta, nếu diễn không ổn khẳng định sẽ phải bị những fan nguyên tác đó mắng chết, đến lúc đó chị sẽ hối hận!"
Danh Tỉnh Nam liếc cô: "Em lặp lại lần nữa."
Danh Vi nào dám? Nói xong liền kẹp chặt cái đuôi chạy đi trước.
Ngày chụp ảnh tạo hình, Lâm Nhã Nghiên lại lần nữa nhìn thấy Lương Dư Phỉ.
< Người Mỉm Cười > là phim điện ảnh Quang Ảnh đầu tư, chỗ chụp ảnh tạo hình ở trong sảnh lớn của Quang Ảnh.
Tình địch gặp mặt, không có cãi nhau đỏ mắt, hơn nữa không khí hòa hợp ngoài ý muốn.
Lương Dư Phỉ mặc một cái váy trắng đơn giản, khuôn mặt thanh thuần, tươi cười nhìn như vô hại chủ động chào hỏi nàng: "Đã lâu không gặp."
Lâm Nhã Nghiên trong lòng cười lạnh không ngừng.
Lần đầu tiên gặp mặt kêu nàng là ma quỷ, lần thứ hai gặp mặt sợ đến mức giống như tiểu bạch thỏ, hiện tại không sợ nàng còn ở tại đây giả bộ người quen với nàng?
Người xuyên vào Lương Dư Phỉ thật là không thể khinh thường.
Còn không phải là diễn viên sao, diễn một chút thì có khó gì?
Lâm Nhã Nghiên ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Đã lâu không gặp. Cô hình như béo hơn so với đợt trước."
Tươi cười của Lương Dư Phỉ cứng lại, lúng ta lúng túng nói: "Có sao?"
Lương Dư Phỉ cảm thấy Lâm Nhã Nghiên là đang chế nhạo cô ấy.
"Thật đấy." Trợ lý Hiểu Yến nghiêm túc, nói: "Dư Phỉ, chị gần đây có phải lại không kiểm soát được ăn nhiều quá hay không? Bây giờ lập tức phải đi chụp ảnh còn đi đóng phim, chị như vậy không được, qua ống kính quá khó coi, phải giảm béo."
Lương Dư Phỉ theo bản năng sờ sờ thịt trên eo, hình như là lớn hơn so với trước một vòng....
Lương Dư Phỉ sinh ra trong gia đình rất nghèo, trong nhà lại còn trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, cô ấy mỗi ngày ăn không đủ no, sau khi xuyên qua nhìn thấy tài khoản có mấy trăm vạn, có thể nói là một đêm phất nhanh, nửa tháng này cô ấy ăn uống thả cửa, chỉ lo thỏả mãn dục vọng miệng lưỡi, đã sớm quên việc nguyên nữ chính là một diễn viên phải giữ dáng.
Thấy bộ dáng cô ấy quần bách, Lâm Nhã Nghiên nghẹn cười nghẹn đến mức khổ sở, có "lòng tốt" nhắc nhở nói: "Ăn ít tôm hùm đất lại chút, tiếp tục béo nữa, chỉ sợ đạo diễn sẽ suy xét đối nữ chính."
Lương Dư Phỉ vốn đang muốn cùng nàng giả tạo một chút, nghe thấy nàng nói đổi nữ chính tức khắc nổi giận, tức muốn hộc máu nói: "Muốn đổi cũng là đổi chị!"
Một bình hoa không có diễn xuất, lại có thể dám cười nhạo nữ chính bộ phim là cô ấy sao, thật là không biết lượng sức!
Lâm Nhã Nghiên dự đoán được cô ấy sẽ tức giận, lại không nghĩ rằng cô ấy sẽ không giả bộ thân tình nữa, lui ra phía sau một bước, che lại ngực nhỏ giọng mà nói: "Người ta chỉ là vui đùa một chút với cô, làm gì phải tức giận như vậy."
"..." Đôi mắt Lương Dư Phỉ lóe lóe, một giây đồng hồ sau lại biến thành bạch liên hoa phúc hậu và vô hại, mỉm cười nói: "Tôi không có tức giận, vừa rồi nói chuyện có chút lớn tiếng, thật ngại quá."
Lâm Nhã Nghiên: "Không sao ~"
Trên mặt hai người đều treo nụ cười nghề nghiệp, lúc tiến vào phòng chuyên viên trang điểm nhìn thấy bộ dáng các nàng trò chuyện với nhau thật vui, còn tưởng rằng quan hệ của các nàng rất tốt.
Ở trước mặt chuyên viên trang điểm, Lương Dư Phỉ còn muốn diễn cùng nàng: "Nghe nói chị ký hợp đồng với Quang Ảnh, chúc mừng chị nhé."
Lâm Nhã Nghiên cũng không hỏi cô ấy làm sao mà biết được, có lệ mà nói: "Cảm ơn."
Lương Dư Phỉ lại hỏi: "Người đại diện của chị là ai?"
Lâm Nhã Nghiên quay đầu lại bình tĩnh nhìn cô ấy, câu môi cười, nói: "Chu Kỳ."
Kinh hỉ không, bất ngờ không? Người đại diện của cô hiện tại thành người đại diện của tôi rồi.
Sắc mặt Lương Dư Phỉ chọt thay đổi, lại sợ bị người khác nhìn ra khác thường nên thu liễm một chút, đáng tiếc ánh mắt vẫn tiết lộ một ít cảm xúc, khô khốc nói: "Là Chu Kỳ sao."
"Cô còn biết người đại diện của tôi?"
Lương Dư Phỉ gượng cười: "Nghe nói qua."
Lâm Nhã Nghiên xốc mí mắt, không bày tỏ ý kiến.
Lâm Nhã Nghiên cùng Lương Dư Phỉ tới sớm nhất, sau khi chuẩn bị trang dung, các nàng được gọi vào studio.
Làm nữ chính, người thứ nhất phải chụp ảnh tạo hình tất nhiên là Lương Dư Phí.
Lương Dư Phỉ mới vừa chụp một bức, đạo diễn Tiền Lỗi lại gân xem hình, mày nhăn lại, nói: "Sao lại béo thế này?"
Phụ nữ ít nhiều cũng để ý đến người khác nói mình béo, Lương Dư Phỉ bị đả kích, trên mặt có chút không nhịn được, ngượng ngùng mà nói: "Thật xin lỗi đạo diễn Tiền, gần đây ăn hơi nhiều...."
Tiền Lỗi nhìn nhìn cô, không thể nể tình mà lắc đầu, nói: "Tháng sau bắt đầu đi quay phim, trở về giảm béo đi."
Lương Dư Phỉ vội vàng không ngừng gật đầu.
Nữ chính của < Người mỉm cười > chắc là vào loại dáng vẻ gầy yếu thanh thuần, khuôn mặt của Lương Dư Phỉ cũng sắp thành hình tròn, Tiền Lỗi đành phải nói với nhiếp ảnh gia:
"Chụp kiểu gì cho cô ấy có mặt trái xoan."
Nhiếp ảnh gia: "Được."
Mặt Lương Dư Phỉ lớn thêm một vòng, chụp như thế nào cũng không được, nhiếp ảnh gia chụp rất lâu, Tiền Lỗi cũng không hài lòng, cuối cùng không kiên nhẫn, nhắm hai mắt, rất miễn cưỡng mà nói: "Được rồi cứ như vậy đi, người tiếp theo."
Tiếp theo đến Lâm Nhã Nghiên.
Lúc trước Tiền Lỗi chưa thấy qua Lâm Nhã Nghiên, chỉ nghe nói qua tên.
Vốn dĩ người hắn nhìn trúng là một nữ diễn viên kêu là Quan Xảo Xảo, cảm thấy rất thích hợp với vai nữ hai, đã cùng người ta nói chuyện xong xuôi, kết quả Quang Ảnh bên này nói muốn thay đổi người, đổi thành người mới này nghe nói còn chưa từng đi học biểu diễn, chưa từng đi đóng phim?
Tiền Lỗi có chút tức giận, lại là giận mà không dám nói gì.
Quang Ảnh đầu tư phim, dùng người của công ty mình không có gì đáng trách. Chỉ là đối với loại người mới không có cơ sở mà cứng rắn nhét vào, Tiền Lỗi luôn luôn không thích.
Vừa quay đầu thì nhìn thấy Lâm Nhã Nghiên, trước mắt Tiền Lỗi sáng ngời, sửng sốt vài giây, nói: "Cô chính là Lâm Nhã Nghiên?"
Lâm Nhã Nghiên khiêm tốn cúi mình chào hỏi, cười nói: "Chào đạo diễn Tiền."
Ấn tượng đầu tiên rất kinh diễm, cùng với hình tượng nữ thứ hai mà đạo diễn tưởng tượng rất gần nhau. Chỉ là tưởng tượng đến việc nàng là người mới cái gì cũng không biết, mặt Tiền Lỗi lại suy sụp xuống, tay vung lên, nói: "Đi chụp ảnh đi."
Lâm Nhã Nghiên có thể cảm giác ra thái độ của Tiền Lỗi đối với Lương Dư Phỉ và với nàng có chút khác nhau, nàng một chút cũng không thèm để ý, sải bước đi đến khu quay chụp.
Ở một bên yên lặng nhìn Lương Dư Phỉ không khỏi vui sướng khi người khác gặp họa, Lâm nhã nghiên loại nữ phụ ác độc này, đến chỗ nào cũng bị người khác khó chịu.
Giây tiếp theo cô ấy liền cười không nối, bởi vì cô ấy nghe thấy nhiếp ảnh gia vừa nhìn ảnh trong ống kính vừa khen Lâm Nhã Nghiên: "Không tồi, lên ảnh có cảm xúc rất mạnh. Gương mặt này của cô quá ăn ảnh, quả thật là 360 độ không có góc chết, cũng không cần sửa! Hoàn mỹ!"
Tiền Lỗi ghé mắt vào nhìn, hiệu quả từ ảnh chụp kia quả thật rất tuyệt, rất có cảm giác thời thượng, mấu chốt nhất chính là trong ánh mắt rất có hồn.
Hắn lại nhìn tạo hình của Lâm Nhã Nghiên thêm vài lần, trong mắt nhiều thêm mấy phần tìm tòi nghiên cứu cùng hứng thú.
Ngày 1 tháng 7, Weibo< Người mỉm cười> Official tuyên bố thời gian khởi động máy, @Mấy diễn viên chính, đăng ảnh tạo hình.
Ở dưới sự trợ giúp của fan nguyên tác tiểu thuyết, Weibo này phát ra chưa đến nửa giờ đã được hơn mười vạn lượt like, lượt share hơn năm vạn, nhanh chóng lên hot search.
Lâm Nhã Nghiên dùng tài khoản mới đăng ký xem Weibo kia, nhấn vào xem ảnh, không hề ngoài ý muốn nhìn ảnh nhiều lượt thích nhất là lưu lượng* tiếu sinh Trương Tư Khải đóng vai nam chính, thứ hai là Lương Dư Phỉ đóng vai nữ chính, thứ ba là Lâm Nhã Nghiên..... Hả, là chính mình???
(*) Lưu lượng: Là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những minh tinh sở hữu lượng fan hâm mộ hùng hậu.
Lâm Nhã Nghiên dụi dụi mắt, xác định không phải hoa mắt, vội click mớ hai ngàn bình luận kia.
[ Tiểu tỷ tỷ là người mới sao? Thật xinh đẹp a! ]
[ Cái mặt này ;-; đầu tiên mặc kệ diễn xuất như thế nào, từ hôm nay trở đi tôi chính là fan nhan sắc của cô. ]
[ Quang Ảnh lại có người mới? Người mới này có giá trị nhan sắc rất cao, quá phù hợp với vai Trần Sương (nữ hai). ]
[ Không chỉ riêng mặt, dáng người của Tiểu tỷ tỷ cũng rất đẹp, đôi chân này thật thon dài, mlem mlem. ]
[ Có dự cảm Tiểu tỷ tỷ sẽ rất hot. ]
[ Đẹp cái gì mà đẹp, không phải chỉ là bình hoa thôi sao. ]
・・・・・
Ngoại trừ một vài bình luận cá biệt, đại bộ phận đều khen nàng đẹp, cùng với nói hình tượng của nàng rất phù hợp với nữ hai.
Nếu muốn ở giới giải trí đứng vững gót chân, người qua đường rất quan trọng. Cho nên việc người khác khen mỹ mạo của nàng, nàng đã sớm miễn dịch, nhưng khi nhìn thấy nhiều cư dân mạng không quen biết thích nàng như vậy (mặt cùng dáng người), Lâm nhã nghiên vẫn là vui vẻ từ tận đáy lòng.
Còn chưa có đi đóng phim cư dân mạng đã thích như vậy, hy vọng sự nghiệp diễn viên của nàng có thể trôi chảy chút.
Sự thật chứng minh suy nghĩ của Lâm Nhã Nghiên có chút ngây thơ.
Một giấc ngủ dậy, Lâm Nhã Nghiên theo thói quen ngồi trên giường một lát, lên Weibo, vào xem hot search.
Từ khóa< Người mỉm cười >khởi động máy còn ở trên hot search, mắt Lâm Nhã Nghiên quét nhanh xuống dưới, nhìn thấy tên của mình xuất hiện trên từ khóa của hot search, còn tưởng rằng là chưa tỉnh ngủ.
#Lâm Nhã Nghiên Trần Sương#
Đoàn phim mua hot search?
Lâm Nhã Nghiên mang theo nghi vấn nhấn vào, nhảy ra một cái Weibo như này:
Cố Trạch Ngôn là lão công của ta: "Tôi thật là có chút phục người vừa nhìn thấy mặt liền trở thành fan não tàn, biết người kêu là LNN này là ai không? Theo thông tin đáng tin cậy, người kêu là LNN này chưa từng học biểu diễn, chưa từng đóng phim, cô ta như thế nào tiến vào Quang Ảnh? Khoảng thời gian trước Quang Ảnh tuyển chọn người mới, phỏng vấn có mười ba người, ngoại trừ vị LNN này, mười hai người khác đều là lão diễn viên rất có thực lực, cố tình là cô ta được chọn, không cảm thấy kỳ quái sao? Mọi người đều biết tiêu chuẩn chọn nghệ sĩ của Quang Ảnh rất nghiêm khắc. Những người đó khen cô ta có nhan sắc đẹp, nói cô ta phù hợp với hình tượng Trần Sương, mọi người còn dám mong chờ cô ta diễn vai Trần Sương? Một bình hoa không có kỹ thuật diễn, cô ta diễn Trần Sương thì có thể xem sao? Thật không hiểu cấp cao Quang Ảnh đang làm cái gì, là muốn cho một người mới huỷ hoại bộ phim sao? Làm fan nguyên tác tôi thật sự rất thất vọng!"
Weibo người này tên là "Cố Trạch Ngôn là lão công của ta" trên mạng không biết là ai, đã đăng một bài viết lên Weibo giống thật mà là giả như vậy, là fan nguyên tác.
[ Thiệt hay giả, LNN là đi cửa sau vào Quang Ảnh? Có hậu trường? ]
[ Chuyện phỏng vấn kia là sự thật, Tiếu Sảng nhà chúng ta có kỹ thuật diễn tốt như vậy cũng không được chọn, không hiểu cô ta là như thế nào được chọn. ]
[ Không có kỹ thuật diễn còn muốn làm diễn viên? ]
[ Cho nên Quang Ảnh tìm bình hoa không có kỹ thuật diễn tới đây đóng Sương tỷ của chúng ta??? CMN tôi muốn chửi đổng, hủy Sương tỷ của tôi, hủy nguyên tác của tôi, cấp cao
Quang Ảnh toàn bộ đi tìm chết đi! ]
[ Tôi cũng lộ ra một tin tức đáng tin cậy, vốn dĩ người đạo diễn nhìn trúng là QXX, nhưng sau đó đối thành LNN này. ]
[ QXX có thể đấy! Tuy rằng không có đẹp như LNN, nhưng diễn xuất rất tốt! Vì sao lại muốn đối thành một bình hoa không có kỹ thuật diễn a! ]
[ LNN cướp vai diễn của QXX? Cắn hạt dưa. ]
[ QXX hai ngày trước đã phát Weibo, nói cái gì tưởng nấu chín vịt hóa ra lại chỉ ngâm nước nóng, hóa ra là chỉ LNN cướp vai diễn? ]
[ Nôn, ghét nhất loại người cướp vai diễn này, một chút đạo đức nghê nghiệp cũng không có! Ghê tởm! ]
[ Đạo diễn có phải nên giải thích một chút không @Tiền Lỗi?]
[ Lầu trên tag sai người rồi, phải là @Giải Trí Quang Ảnh giải thích một chút chứ? ]
.....
Những người trên mạng xã hội này không có nói tên nói họ, cố ý dùng từ ghép viết tắt, nhưng chỉ cần không phải là đồ ngốc đều biết người được nói đến chính là Lâm Nhã Nghiên.
Cái gì nội tình phỏng vấn, ám chỉ nàng đi cửa sau, ám chỉ nàng cướp vai diễn, nói là theo nguồn tin đáng tin cậy. Cư dân mạng dễ dàng bị những cái tin đồn đó kích động nhất, chỉ cân một người đứng ra chỉ trích, những người khác lập tức công kích tập thể.
Nếu không phải những cư dân mạng này báo cho, Lâm Nhã Nghiên cũng không biết chính mình đã "Cướp" vai diễn của QXX.
QXX là ai?
Nhìn xem cái gì kêu vả mặt.
Đêm qua, Lâm Nhã Nghiên còn bởi vì được người khác khen mà đắc chí, hôm nay liền nhìn thấy nhiều bình luận xấu về mình như vậy.
Đù kích thích.
Sau lưng bôi nhọ người khác thật là rất có đẳng cấp.
Chuyện Lâm Nhã Nghiên đi đến Quang Ảnh phỏng vấn không có mấy người biết được, người bôi xấu nàng có thể là mười người bị loại kia, mà trong mười người này, bạn ngồi cùng bàn của nàng - Lâm Sảng có khả năng lớn nhất.
Cũng có khả năng là Lương Dư Phỉ.
Không có đủ bằng chứng, Lâm Nhã Nghiên không dám kết luận, hơi hơi suy tư, nói: "Tiểu B, cậu nói xem là ai ở sau lưng bôi nhọ tôi?"
Tiểu B: "Không biết."
Lâm Nhã Nghiên: "Cậu tra giúp tôi đi."
Tiểu B: "Ai dza, tôi không có chức năng này."
Lâm Nhã Nghiên tức giận đến mức đập đầu vào gối, nói: "Cái hệ thống xuyên sách của các cậu thật là rác rưởi, để tôi tới làm nhiệm vụ, tốt xấu gì cũng phải cho tôi cái bàn tay vàng đi chứ! Các cậu là công ty nhà ai, keo kiệt như vậy về sau có ai còn nguyện ý làm nhiệm vụ cho các cậu, nhân lúc còn sớm liền đi đóng cửa đi."
Tiểu B: "..."
Tiểu B không biết có phải bị nàng mắng đến mức xấu hổ hay không, nửa ngày không lên tiếng.
Cùng với một người máy so đo rất không dễ chịu, Lâm Nhã Nghiên không trông cậy vào Tiểu B được, cầm lấy điện thoại chuẩn bị đi tìm Chu Kỳ bàn bạc một chút xem giải quyết chuyện này như thế nào.
Bỗng dưng nghe thấy tiếng đập cửa.
Nàng tưởng rằng dì Triệu tới kêu nàng đi xuống ăn sáng, ngón tay gõ gõ chữ, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Dì chờ một chút."
"Là tôi." Ngoài cửa truyền đến một thanh âm trong trẻo dễ nghe.
Danh Tỉnh Nam?
Đây là lần đầu tiên Danh Tỉnh Nam tới gõ cửa phòng nàng.
Lâm Nhã Nghiên không biết cô sáng sớm tìm mình có chuyện gì, ném điện thoại xuống, chân trần dẫm lên tấm thảm lông dê mềm như bông chạy tới mở cửa.
"Tôi vừa rồi nghe thấy cô ở..." Danh Tỉnh Nam nói được một nửa, nhìn thấy nàng tóc tai hơi rối, mặt xụ xuống, chu môi, một bộ dáng đáng thương giống như là bị người khác bắt nạt, dừng một chút, sửa lời hỏi: "Làm sao vậy?"
"Huhu, có người khi dễ vợ của cô."
Vừa dứt lời, người trước mắt đột nhiên nhảy chồm lên, tứ chi mở ra bổ nhào vào trên người cô.
Danh Tỉnh Nam không kịp đề phòng, phía sau lưng đụng vào cánh cửa.
Người này mặc váy ngủ đơn bạc, bên trong không có mặc nội Y, trước ngực mêm mại mười phần dán vào cô....
Ôn hương nhuyễn ngọc, kín kẽ, có loại cảm xúc vi diệu nói không nên lời.
Danh Tỉnh Nam đứng thẳng lưng, nhìn nàng giống như bạch tuộc gắt gao dính lên trên người mình, ổn định hơi thở, nói: "Cô thả tôi ra."
"Không muốn, tôi bị người khác khi dễ rất thảm, muốn ôm ấp muốn hôn hít muốn bế lên cao!"
"..."
———-
Trời ơi!!! Chương này hơn 7000 chữ😭😭. Gần gấp 3 lần các chương khác😅
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro