yêu kiều
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo của quán cà phê, Mina tựa mình vào chiếc ghế bọc nhung xanh đậm, đôi mắt lấp lánh ánh nhìn sắc sảo, kiêu sa. Trước mặt cô là Y/n, người bạn thân lâu năm nhưng cũng là người mà trái tim cô luôn hướng về với những cảm xúc khó tả. Đêm nay, không gian lãng mạn, tĩnh lặng chỉ làm cho nỗi lòng Mina dậy sóng, cô cảm thấy khó giữ được bình tĩnh khi nhìn Y/n ngồi đối diện mình, thoáng chút ngượng ngùng nhưng vẫn cuốn hút một cách lạ lùng.
Y/n ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Mina đang chăm chú dõi theo mình.
"Chị làm gì nhìn em dữ vậy?" Cô nở nụ cười nhẹ, như muốn xoa dịu sự căng thẳng đang dâng trào trong không khí.
Mina mỉm cười dịu dàng, đôi mắt ánh lên nét tinh nghịch:
"Em không thấy rằng tối nay em đẹp hơn mọi khi sao? Đúng là chỉ có Y/n của chị mới có thể biến không gian này trở nên kỳ diệu như vậy." Giọng nói của Mina trầm ấm, từng câu chữ như rót mật vào tai Y/n, khiến cô không khỏi thoáng chút bối rối.
"Chị lúc nào cũng nói mấy câu khiến em ngượng ngùng như vậy..." Y/n nhìn xuống ly trà trong tay, ngón tay mân mê chiếc ly thủy tinh, ánh mắt tránh đi sự thẳng thắn từ Mina.
Mina nhẹ nhàng vươn tay, nắm lấy bàn tay của Y/n, giữ lại cái chạm thật dịu dàng mà đầy quyết tâm.
"Y/n à, em có biết không? Mỗi khi chúng ta bên nhau, chị không thể dừng việc nghĩ đến em. Dù là khi trời mưa, khi bình minh lên, hay khi đêm tối tĩnh lặng, em luôn hiện hữu trong tâm trí của chị." Giọng nói của cô trở nên thật sâu lắng, như muốn truyền tải tất cả những gì cất giấu bấy lâu.
Y/n ngẩng đầu lên, đôi mắt cô lay động trong khoảnh khắc.
"Mina...Ý chị là...chúng ta không chỉ là bạn nữa đúng không?" Giọng cô khẽ run, như thể lo sợ phải nghe câu trả lời nhưng đồng thời cũng mong chờ điều đó.
Mina nhìn vào đôi mắt ấy, gật đầu thật khẽ.
"Phải, chị muốn chúng ta là một điều gì đó còn lớn lao hơn cả tình bạn, điều mà chị đã chờ đợi từ rất lâu. Chị đã giữ những cảm xúc này trong lòng, nhưng không muốn giữ nữa. Nếu em cho phép, chị muốn bên cạnh em, yêu thương em, chăm sóc em không chỉ như một người bạn thân."
Y/n lặng đi một lúc, rồi khẽ nghiêng đầu cười, nét cười nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc.
"Chị lúc nào cũng biết cách làm em cảm động...Nhưng em cũng không ngờ rằng, em đã chờ đợi những lời này từ chị lâu như vậy."
Giữa không gian mờ ảo ấy, hai người nhìn nhau như quên đi tất cả, cả thế giới chỉ còn là một khoảnh khắc ngọt ngào trôi qua giữa họ. Mina từ từ tiến lại gần, đôi tay nhẹ nhàng nâng gương mặt Y/n, như để chắc chắn rằng điều này không phải là mơ. Khoảnh khắc đôi môi họ chạm vào nhau, không gian như bùng nổ, trái tim họ như hòa cùng một nhịp đập.
Họ ngồi bên nhau thật lâu, trong không gian ấy, mọi thứ trở nên thật hoàn hảo. Mina khẽ nói,
"Bất kể em ở đâu, từ Tokyo đến New York, dù ở xa thế nào, chỉ cần em gọi, chị sẽ đến bên em. Chị sẽ mãi là người đồng hành, người yêu của em."
Y/n mỉm cười, siết nhẹ tay Mina, như để khẳng định rằng giờ đây, không có khoảng cách nào có thể chia cắt họ. Họ đã tìm thấy nhau, và sẽ không bao giờ để mất nhau trong cuộc đời này.
Dưới ánh nắng dịu dàng, Mina hiện lên tựa một nàng thơ bước ra từ tranh vẽ. Mái tóc vàng óng ánh của cô buông dài, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai mảnh mai, từng sợi tóc phản chiếu ánh sáng khiến cô như tỏa hào quang dịu dàng nhưng không kém phần quyến rũ. Chiếc váy màu trắng tinh khôi được may tinh xảo, ôm lấy thân hình mảnh dẻ, tôn lên từng đường nét mềm mại. Khi Mina khẽ nghiêng người, phần váy dưới xoè nhẹ như những cánh hoa đang nở, tạo nên vẻ đẹp yêu kiều khiến Y/n không thể rời mắt.
Y/n nhìn Mina, tim đập nhanh theo từng chuyển động uyển chuyển của cô. Mina không cần bất cứ phụ kiện lộng lẫy nào, chính vẻ thanh thoát tự nhiên đã biến cô thành một đóa hoa đang nở rộ. Đôi mắt cô như chứa đựng cả bầu trời đêm, sâu thẳm và lung linh như hàng ngàn vì sao xa xôi, khiến Y/n như bị cuốn vào đó, không thể thoát ra. Khi Mina nhìn lại Y/n, đôi mắt ấy tràn ngập yêu thương, chan chứa những cảm xúc thầm lặng nhưng mãnh liệt mà cô đã chôn giấu bấy lâu.
Mina khẽ mỉm cười, nét môi cong nhẹ tựa cánh hoa đang hé nở trong sương sớm, khiến Y/n bất giác muốn giữ lấy nụ cười ấy mãi mãi.
"Em biết không, Y/n, chị chưa bao giờ nghĩ mình có thể cảm thấy hoàn hảo như thế này, chỉ cần ngồi bên em thôi...Chị không cần điều gì hơn nữa," Mina khẽ thì thầm, giọng nói của cô như làn gió nhẹ, êm dịu và sâu lắng, len lỏi vào từng góc nhỏ trong trái tim Y/n.
Y/n nhẹ nhàng đưa tay lên, khẽ vuốt ve mái tóc của Mina, cảm nhận sự mềm mại tinh tế qua từng sợi tóc mượt mà.
"Chị đẹp quá, Mina, đẹp tựa như một giấc mơ mà em không muốn tỉnh lại." Lời nói của Y/n không chỉ là lời khen ngợi mà là tất cả những gì cô cảm thấy trong giây phút này, một giây phút mà cô mong có thể giữ lại mãi mãi.
Mina cúi đầu, đôi má ửng hồng như cánh hoa đào chớm nở, nét e ấp đó chỉ càng khiến cô thêm phần yêu kiều và duyên dáng. Cô ngồi đó, trong chiếc váy trắng như thiên thần lạc giữa chốn trần gian, đôi mắt sáng lên niềm vui và hạnh phúc thuần khiết. Mina không nói gì thêm, chỉ khẽ đặt bàn tay lên tay Y/n, để hơi ấm truyền qua từng đầu ngón tay, như ngầm trao gửi một lời hứa thầm lặng.
Họ ngồi bên nhau trong khoảnh khắc tĩnh lặng, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim đang hòa chung một nhịp. Mina, trong vẻ đẹp mong manh mà đầy quyến rũ, tựa như một đóa hoa sẽ mãi mãi nở rộ trong ký ức của Y/n, mãi là ánh sáng dịu dàng và ấm áp nhất trong cuộc đời cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro