Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#6


 Đêm trước ngày cắm trại, tôi trằn trọc mãi không ngủ được, vì chuyện tối hôm ấy tôi vẫn chưa nói chuyện lại với Min Yoongi. Tôi cảm giác mình giống như một con ngốc đang khao khát tình cảm khi đi cùng thầy ấy vậy, thật đáng thương. Tôi muốn gọi cho thầy, muốn hỏi xem thầy có đang nghĩ đến tôi không, nhưng có lẽ là không rồi vì tôi có là gì đâu chứ. Biết trước là thế nhưng tôi vẫn không làm chủ được mà liên tục nhớ thầy ấy, có lẽ tôi đã thích Min Yoongi nhiều hơn tôi nghĩ.

Hôm sau tôi thức dậy từ sớm đi bộ đến trường, mùa thu đến rồi lá đều đã bắt đầu ngả vàng, thời tiết đẹp thế này đi cắm trại đúng là thích thật. Đi ngang qua Orakei, tôi vẫn nán lại một chút nhìn vào trong, tiệm chưa mở nên trông thật tĩnh lặng, ánh mắt lại đảo về phía tấm rèm trước bếp như đang mong chờ điều gì đó. Đột nhiên tôi thấy thầy ấy bước ra từ phía sau quầy bánh, thầy nhìn tôi, chột dạ tôi liền rảo bước đi thật nhanh, không dám quay đầu nhìn lại.

Tôi gần như là người cuối cùng đến trường, mọi người đều đã yên vị trên xe, tôi nhanh chân đi một mạch xuống dãy ghế còn trống phía cuối cùng. Đeo tai nghe lên, bật một bài podcast yêu thích, nhắm mắt lại, dù gì đêm qua tôi cũng không ngủ được mấy. Thiếp đi một lúc, một bờ vai vững trãi khiến tôi bừng tỉnh, có lẽ ngủ quá say nên tôi vô tình dựa vào ai đó.

- Xin lỗi, tớ...

- Trông em ngủ có vẻ ngon nên tôi không gọi.

Gương mặt trước mắt khiến tôi bất ngờ, chẳng biết thầy đã ngồi đây từ bao giờ. Trông còn có vẻ rất bình thản.

- Sao thầy lại ở đây?

- Đi muộn, xe hết chỗ nên đi tạm. Đoán là em đói nên tôi mang cho em ít bánh, bánh mới đấy ăn thử đi.

- Em không đói, thầy cho người khác đi ạ.

  Tôi đẩy tay Min Yoongi sang tỏ ý không muốn ăn, gương mặt vẫn lặng tờ không liếc lên người bên cạnh lấy một cái, thầy có lẽ cũng nhận ra nên chẳng còn nói thêm gì. Cuộc trò chuyện của chúng tôi cứ như vậy mà kết thúc, tôi cũng chẳng còn tâm trạng để tận hưởng chuyến đi này nữa. Suy cho cùng cũng là vì thấy ấy mà đăng ký, bây giờ cũng vì thầy ấy mà chán nản. Sau một hồi chịu đựng không khí căng thẳng trên xe, chúng tôi đều đi xuống với sắc mặt không mấy tốt đẹp, thấy vậy Soeun liền chạy lại hỏi.

- Cậu với thầy Min cãi nhau à?

- Tớ với thầy ấy thì có chuyện gì để cãi nhau chứ.

- Xì. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu vì sao thầy ấy lại lên xe mình.

Tôi tròn mắt nhìn Soeun đầy khó hiểu.

- Lúc nãy thầy ấy cứ nhất quyết muốn lên xe mình ngồi, không chịu ngồi xe của giáo viên.

- Chứ không phải xe kia hết chỗ à?

- Không, giáo viên cũng chỉ có ba người tham gia, sao có thể hết chỗ được.

Tôi trầm mặc một lúc, lại nhìn sang phía thầy Min, mặt thầy vẫn lạnh lùng như thế, à không còn pha lẫn chút hờn dỗi nữa. Chần chừ một lúc tôi quyết định tiến tới.

- E...em, em tình nguyện làm chuột bạch thử bánh cho thầy.

- Không phải chê sao?

- Thì lúc đấy không đói bây giờ em lại đói rồi, không được sao?

- May cho em là tôi chưa vứt đấy.

- Vứt gì mà vứt, bánh ngon như vậy mà.

Tôi lại va vào ánh mắt hút hồn ấy của thầy, đôi mắt một mí rất biết cách cười, có đánh tôi vẫn khẳng định ánh mắt mà thầy dành cho tôi rất ấm áp, giống như thầy đã thích tôi lâu lắm rồi vậy. Tôi biết có lẽ vì tôi thích thầy nên nghĩ lung tung, nhưng cách thầy nhìn tôi không thể khiến tôi ngừng ảo tưởng. Tôi vốn đã định lơ thầy đi, nhưng Soeun nói vậy trong lòng lại bất chợt nảy lên chút hy vọng len lỏi, có khi nào thầy cũng để ý tôi thật không, trên xe rõ ràng còn chỗ trống vậy sao thầy lại ngồi chỗ tôi, thầy cũng không nói chuyện quá ba câu với ai khác trên xe ngoài tôi, điều này là đang chứng tỏ điều gì? Tiếng gọi của Soeun đã cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi và không khí tĩnh lặng với Min Yoongi.

- Kang Yeon, thầy Min hai người mau qua đây, mọi người bắt đầu dựng lều rồi.

- Ừm, tớ qua ngay đây.

Bỏ lại thầy còn đi chậm rãi phía sau, tôi nhanh chân chạy lên phía Soeun trước, một phần vì ngại chạm mắt thầy lần nữa, phần đa là vì không muốn thầy nhìn thấy gương mặt đang ửng đỏ của mình. Đi tới nơi dựng lều, mọi người đều đang rôm rả cùng nhau tham gia, liếc một vòng quan sát, tôi liền va vào cặp đôi cô nam quả nữ đang đứng cùng nhau phía lều trong cùng, không ngờ hai bọn họ cũng đi. Để tránh chạm mặt, tôi bèn đi ra phía đối diện rồi cùng chỉnh trang lại diện mạo cho chiếc lều cùng Soeun. Ở đây không khí thật tuyệt, chúng tôi dựng lều ngay trước một mặt hồ, bên cạnh là cánh rừng thông xa tít tắp, thiên nhiên ở đây rất thích hợp để cắm trại. Tôi nhanh nhảu chạy ra phía thầy Min đang nướng thịt.

- Trông ngon nhỉ cho em thử một miếng đi.

- Không được ăn vụng, mọi người còn đang làm việc mà em lại đi xin ăn, không thấy hổ thẹn à.

- Thì thầy cứ coi như em làm chuột bạch giúp mọi người đi.

- Con chuột bạch này cũng khôn quá nhỉ.

Thấy thầy có vẻ hơi khó xin, tôi nhanh tay nhúp một miếng định bỏ vào miệng thì liền bỏ ngay xuống vì nóng. Thấy vậy thầy cũng vội quay ra cầm tay tôi lên thổi nhẹ nhưng vẫn không quên càu nhàu.

- Muốn ăn thì bảo tôi, tay thì chưa rửa, lỡ có chuyện gì thì sao?

- Em bảo thầy rồi mà thầy không cho còn gì. Em nhúp như vậy quen rồi chả sao hết.

- Tới lúc có sao thì em ngồi đó mà than thân trách phận, ăn cái gì mà bướng thế không biết, nghe lời một chút thì em mất gì sao.

Không hiểu sao dáng vẻ tức giận này của thầy lại khiến tôi cảm giác giống như một nét ân cần của bạn trai dành cho bạn gái. Cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn này lại nóng bừng lên, vội rụt tay lại rồi chạy đi luôn, tôi nghĩ ở lại một lúc nữa chắc cả hai sẽ khó xử chết mất.

Bữa tối xong xuôi, mọi người bắt đầu rủ rê nhau chơi sự thật thử thách, tôi cũng muốn trốn nhưng lại bị Soeun giữ lại, do tôi uống không giỏi nên rất ngại chơi mấy trò thế này. Lần quay đầu tiên, miệng chai bia hướng tới phía Lee Dohoon.

- Nào nào Dohoon cậu chọn gì?

- Sự thật.

- Ừm, trong những người ở đây ai là người cậu dành tình yêu sâu đậm nhất.

- Đương nhiên là Mira rồi.

Dứt lời anh ta cũng kéo Ha Mira vào lòng mình, hai người bọn họ cứ thế mà díu dít, ngứa mắt tôi liền với lấy chai bia cạnh đó uống một hớp thật to.

- Kang Yeon! Nào đừng uống nữa tới cậu đó mau chọn đi.

- Sự thật đi.

- Hm, cậu không hứng thú với buổi cắm trại này lắm mà, vậy tại sao cậu là quyết định đi lần này?

- Vì một người ở đây.

- Ai vậy ai vậy, là nam đúng không?

- Ừm, là nam.

Vừa nói tôi vừa đánh mắt nhẹ sang phía thầy Min, lúc này thầy vẫn trầm mặc, tay đang cầm chai bia lắc nhẹ nhàng. Thầy có vẻ không để ý đến tôi lắm, cũng chịu thôi dù gì thầy cũng không thích tôi mà. Lần quay tiếp theo lại vào tôi, ăn cái gì mà xui xẻo vậy không biết, tôi lại chọn sự thật nhưng chúng nó đều không cho vì trước đó tôi đã chọn sự thật rồi.

- Kang Yeon hãy đến ôm một người nào đó trong số những bạn nam ở đây đi.

Đắn đo một lúc, tôi vẫn là đang nhìn sang thầy Min nhưng kết quả vẫn là thầy ấy né tránh ánh mắt của tôi, lướt một vòng nữa chạm mặt Lee Dohoon anh ta nhìn tôi như đang mong chờ một điều gì đó vậy, chỉ mong anh ta đừng ảo tưởng rằng tôi còn vương vấn với anh ta. Chần chừ một hồi, tôi quyết định uống hết chai bia làm hình phạt. Những lần tiếp theo đó mọi người vẫn cứ chơi rôm rả, tôi thì ngồi đó uống bia, tâm trạng đúng là có chút bất ổn, tôi đã nuôi hy vọng rằng có lẽ thầy ấy cũng để ý đến mình một chút nhưng hình như vẫn là do trí tưởng tượng của tôi quá phong phú rồi.

- Thầy Min! Tới lượt thầy rồi.

Nghe thấy tên thầy tôi liền giật mình đánh mắt sang phía đối diện.

- Tội chọn sự thật.

- Thầy đã yêu ai chưa ạ, và người đó có ở đây không?

Nghe xong câu hỏi tôi liền đứng dậy đi vòng ra phía sau, cứ coi như tôi đang trốn tránh hiện thực đi, vì rõ ràng tôi không muốn lắng nghe câu trả lời chút nào, đúng hơn là sợ, sợ nghe được câu trả lời sẽ khiến tôi đau lòng thêm.

- Có, tôi đang yêu một người.

Người tôi bỗng khựng lại, nước mắt bắt đầu trực trào chảy ra. Lần trước tôi còn nghĩ hai người họ chỉ là từng có ước hẹn, vậy mà bây giờ thầy ấy lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, xem ra tôi không còn cơ hội nữa rồi, có lẽ thấy ấy chỉ đơn thuần coi tôi là học trò. Không đợi đến câu trả lời tiếp theo, tôi vội chạy thật nhanh về phía trước, không quan tâm thứ gì nữa hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro