Chương:19
______:
Sự nhẫn nại của Park Jimin lúc này mới bộc lộ ra, bị Chaeyoung nói cho một tràng như vậy, anh ta vẫn không chịu nổi giận, ngược lại còn như đang trầm ngâm suy nghĩ: "Cô định nghiêm túc với thằng Bambam kia đấy hả?"
"Đúng thế." Chaeyoung thản nhiên trả lời: "Anh đừng làm khó anh ấy. Em nghĩ rồi, em vẫn còn trẻ, dẫu sao cũng phải sống cho ra sống, ngày sau gã cho một người thật thà, đẻ một 2 đứa con biết nghe lời..."
Park Jimin bấy giờ mới thả lỏng cơ thể bảo: "Đẻ một 2 đứa con nghe lời...Park Chaeyoung, giấc mơ này của cô cũng đẹp thật."
"Cũng không hẳn là mơ." Chaeyoung nói: "Mặc dù bác sĩ bảo sau này em khó có cơ hội sinh con, nhưng cũng không phải tuyệt vọng, nếu thực sự không ổn, thời buổi này bỏ tiền kiếm một cô đẻ thuê dễ lắm."
"Nếu anh làm khó thằng Bambam kia thì làm sao?"
"Vậy cũng chẳng sao cả." Chaeyoung nói: "Đằng nào em cũng chẳng thật lòng yêu anh ấy, chẳng qua là ở thời điểm hiện tại anh ấy thích hợp mà thôi. Anh muốn làm khó làm dễ anh ấy thì cứ việc. Không có thầy Bam, sau này em từ từ kiếm người thích hợp cũng không vội." Nói tới đây, cô đưa mắt liếc nhìn Jimin: "Anh phải làm đám cưới với chị Kang chứ, hai người cưới nhau rồi, anh cũng không tiện tìm em làm phiền, mà kể cả anh không ngại canh ba nữa đêm đợi trong phòng em như hôm nay, em chỉ cần ngoác miệng ra kêu cứu mạng, thiết nghĩ dù chị Kang có ngủ rồi,cũng bị đánh thức thôi."
Nói tới đây, Jimin rốt cuộc đã hiểu ra, anh ta nữa cười, nữa không nhìn Chaeyoung, nói: "Giỏi lắm, trước đây anh không nhìn ra, cô cũng giỏi lắm."
"Em thì giỏi giang gì." Đêm nay Chaeyoung thẳng thán khác thường: "Em mà giỏi giang thật, thì đã cao bay xa chạy từ lâu rồi."
Nói đến cau mày, khóe miệng Jimin mới từ từ hạ xuống, đến cuối cùng, cánh môi mỏng mảnh hơi cong, không ngờ lại nhếch cười, có điều, nụ cười này giống như một lưỡi dao, lại giống như một con dã thú hung tợn đang từ từ giương ra nanh móng vuốt sắc bén chí mạng nhất của mình: "Cao bay xa chạy? Tôi hiểu cô tính toán thế nào rồi, chỉ cần mẹ cô tắt thở, tôi có vô số cách cắt đôi cánh của cô xuống."
"Tùy anh thôi." Chaeyoung ngồi xuống giường, ánh mắt trong veo như nước, nhìn cốc sữa đặt trên tủ giường: "Anh đừng ngại học theo bố, mỗi tối thường cho mẹ một cốc sữa trước khi đi ngủ, sau này anh cũng có thể mỗi ngày cho em uống một cốc dữa trước khi ngủ là được rồi."
Park Jimin cuối cùng cũng không kiềm chế được, vớ lấy cốc sữa ném lên người cô, Chaeyoung không né tránh, mặc cho sữa hắt tung tóe khắp người. Cô dùng tay áo của chiếc áo choàng tắm lau lên mặt, bộ dạng như thể mỉa mai của Park Jimin: "Anh trai à, đừng tưởng em chẳng biết tí gì về chuyện năm xưa."
Jimin tức điên lên, nhưng chiếc cốc rơi xuống thảm trải bàn lại không vỡ, mà lăn lông lốc đến chỗ anh ta. Anh ta thình lình giẫm mạnh chân xuống, cốc thủy tinh "rốp" một tiếng vỡ vụng ra. Chaeyoung ngồi yên không nhúc nhích trên giường, chỉ nhìn anh ta với ánh mắt châm chọc.
Sắc mặt Park Jimin trở nên âm trầm, nhưng Chaeyoung lại chẳng hề né tránh ánh mắt anh ta, hai người cứ giằng co như vậy hồi lâu, chợt anh ta nói: "Anh sẽ không làm vậy."
Chaeyoung hoàn toàn hờ hững, ngáp một cái: "Phải rồi, anh trai em sẽ không làm vậy."
Jimin biết cô đang đáp lấy lệ, nhưng cục tức trong lòng kia rốt cuộc cũng khó nuốc trôi, anh ta vương tay ra bốp càm Chaeyung nâng mặt cô lên, nhìn vào hồi lâu, đoạn nói: "Vì cô không xứng đáng. Bố anh làm vậy, là gì không có cách nào khác nữa, ông ấy thật lòng yêu mẹ cô, còn anh sẽ không vì cô mà làm chuyện như thế đâu."
Chaeyoung gật gật đầu lấy lệ, như đang nghe những lời nhạt nhẽo vô vị: "Em biết rồi, anh không yêu em." Đoạn cô nói: "Em mệt rồi, ngày mai là thứ hai, anh về phòng ngủ sớm đi, em phải đi tắm nữa."
Đồng tử Park Jimin từ từ co rút lại, nhưng Chaeyoung còn nở nụ cười khinh bạc, ôm lấy cổ anh ta, hôn lên môi: "Anh trai, chị Kang ở ngay sát vách, nếu anh muống cưỡng ép, em cũng không ngại làm chị ấy thức giấc đâu...đến lúc ấy anh sẽ giải thích mối quan hệ anh trai em gái của chúng ta như thế nào đây..."
Park Jimin chầm chậm hôn nhẹ lên vành tai cô, dường như tâm tình đã khá hơn rất nhiều, giọng nói cũng như tình nhân đang rủ rỉ: "Cô vòng vo Tam Quốc một buổi tối, chỉ muốn khích cho anh mở miệng đáp ứng để cô dọn ra ngoài chứ gì...anh nói cho cô biết, cô đừng nằm mơ nửa. Park Chaeyoung, cả đời này cô phải ngoan ngoãn ở bênh cạnh anh...còn nữa, cô quý hóa chị Kang như thế, đương nhiên anh phải giữ cô ở nhà để xem anh với cô ấy nồng thắm như thế nào chứ."
Anh ta vừa nói, cặp môi vừa du di chuyển động, chầm chậm hôn từ sau tai dọc xuống dưới, hôn đến cổ áo hé mở của cô, bàn tay đột nhiên vận sức, ép cô vào lòng mình. Chaeyoung nhận ra có điều bất ổn, đang định há miệng kêu toáng lên, Jimin đã đoạt lấy áo choàng tắm trên tay cô, vo ống tay áo thành một nắm, mạnh mẽ nhét vào miệng cô. Sau đó, anh ta đẩy ngã cô rồi lật sấp lại, nhanh chóng trói quặt hai tay cô lại.
Chaeyoung không kêu được một tiếng, chỉ có cách mũi khe khẽ chuyển động, hai chân cô có thể chuyển động, như biết dù có đá loạn xạ cũng chẳng ít gì, thà rằng đợi khi Park Jimin không đề phòng cho anh ta một đòn chí mạng còn hơn. Nhưng Jimin lúc này không hề nôn nóng, anh ta cởi quần áo cô, vừa thong thả nói: "Thân thiết với thằng Bambam kia phải không? Hai người trốn vào sân vận động ôm ôm ấp ấp, mới có mấy ngày, mà em gái anh đã quyến rũ thằng Bambam ấy vậy rồi cơ đấy..."
Chaeyoung phẫn nộ đến tột cùng, đạp mạnh chân vào giường, chỉ hi vọng có thể phát ra tiếng động lớn hơn, khiến Kang Seulgi thức giấc. Nhưng dù hai gian phòng cách nhau một bức tường, lại đang đêm khuya thanh vắng, song các cửa ra vào, cửa sổ đều đóng kính mít, cách âm lại tốt, dù cô đạp mấy cái liền, chiếc giường cũng chỉ rung rinh khe khẽ, tiếng động càng chẳng cách nào truyền sang được tới vách phòng bên kia.
Jimin chừng như rất hào hứng, chậm rãi mút mạnh lên cổ cô, rồi chẳng để kịp cô phản ứng, anh đã hung hăn cắn mạnh, để lại một vết răng sâu hoắm. Jimin ngẩn đầu lên, hài lòng đánh giá một lượt, nói: "Đến lúc nồng nàn thắm thiết với thằm Bambam kia, nó nhìn thấy dấu răng này, không biết là đoán ai cắn nhỉ?"
Chaeyoung không thể nói năng, chỉ biết vùng vẫy những âm tham ù ớ, Jimin rờ nhẹ lên vết cào nơi khóe miệng mình, cười hả hê: "Em gái à, trò này là cô dạy cho anh đấy nhé, không thích đồ của mình bị kẻ khác dòm ngó, thì đánh giấu một cái trước đã. Park chaeyoung, cô dám để thằng Bambam trạm vào, nó chạm vào cô chỗ nào, anh sẽ lột da chỗ ấy xuống."
Tròng mắt Chaeyoung chuyển động, rõ ràng có điều muốn nói, Park Jimin biết cô đang nghĩ gì, bèn vỗ nhẹ tấm lưng trơn bóng như ngọc của cô: "Cho dù cô lừa được anh móc cái thứ trong miệng cô ra, thì cùng lắm cô cũng chỉ kêu một tiếng thôi. Anh bảo thực cho biết, cốc sữa rót cho cô chẳng thêm gì cả đâu, có điều Kang Seulgi cũng uống một cốc sữa rồi mới đi ngủ. Cô ấy mới chuyển nhà, chỉ sợ không quen giấc, thế nên anh cô bèn nghĩ cách để cô ấy ngủ say thêm một chút. Cô có thể gọi cô ấy tỉnh dậy hay không là một chuyện, cô đánh thức cô ấy rồi, cô ấy có sức mà qua đây xem hay không là một chuyện khác. Còn nữa, cô đúng là không hiểu gì về Kang Seulgi, cô ấy mới tới đây, vừa lạ lẫm lại nhát gan, dù có nghe thấy cô kêu la cứu mạng, cũng chỉ cho là cô nằm mơ thấy ác mộng mà thôi, nói không chừng, thậm chí còn chẳng buồn dậy, trở mình một cái rồi lại ngủ tiếp ấy chứ."
Nửa gương mặt Chaeyoung vùi trong gối, không ngờ lại phì cười.
Trời bắt đầu mưa từ tảng sáng, rả rích không ngừng. Mùa thua vốn là mùa mưa ở vùng này, trời vừa mưa, tiết trời liền u ám hẳn đi. Phòng ăn của họ nhà Park vốn có ba mặt đều là cửa sổ kiểu Pháp hướng ra vườn hoa, nhưng bị cây cối tre mất, vì vậy lúc ăn sáng vẫn phải bật đèn. Ánh sáng từ ngọn đèn pha lê rực rỡ làm các món ăn trên bàn trở nên đẹp mắt khác thường. Đây là lần đầu tiên Kang Seulgi ăn sáng ở nhà họ Park, cô xuống nhà muộn nhất, không phải áy nái: "Thật không hiểu làm sao nữa, vừa đến đây đã dậy muộn rồi."
Park Jimin không hiểu đang nghĩ gì, vẻ lơ đãng tựa như không nghe thấy cô nói chuyệ. Ông Park thì như đứa trẻ, làm loạn lên đòi ăn trứng chần, nhà bếp đành phải đi làm riêng cho ông. Chaeyoung thấy lộn xộn như vậy, sợ Seulgi khó xử, vội vàng tiếp lời: "Hôm nào mưa là dễ ngủ quá giấc lắm."
Kang Seulgi thấy cô hôm nay ăn mặc rất đoan trang, đứng đắn, bên trong vận áo somi lụa cao cổ, lại mặc thêm áo cardigan ngoài, chỉ hai màu đen trắng đơn giản nhưng rất trẻ trung, gương mặt xinh đẹp như một đóa hoa vậy. Chaeyoung cúi đầu cắt bánh sandwich, vô ý lộ vết hầm lớn trên cổ, dưới ánh đèn hiện lên rõ mồn một, lại thêm da dẻ cô trắng như tuyết nên vết bằm ấy càng thêm đậm nét, cả vết răng cắn sâu ngập kia cũng lộ ra, trông như ma cà rồng hút máu vậy. Kang Seulgi cười thầm, bụng bảo dạ chẳng trách hôm nay cô mặc áo cao cổ, thì ra tối qua đi hẹn hò với thầy Bam rồi.
Sáng nay Chaeyoung có giờ học, nên ăn buổi sáng thật nhanh, rồi đi luôn. Kang Seulgi cũng phải đi làm, Park Jimin tỏ ra hết sức quan tâm, đích thân đưa cô đi. Seulgi thoái thác, bảo không cần, nhưng Jimin lại nói: "Đằng nào anh cũng phải đến công ty, tiện đường mà."
Sau khi lên xe, Seulgi nhớ đến vết hôn vừa nhìn thấy, vẫn còn cảm thấy tức cười...con gái trẻ yêu đương quả nhiên tình nồng như lửa, một giờ một khác nhớ nhung cũng không chịu nổi. Cô cung nhớ Chaeyoubg nhờ vả mình, bèn nói với Jimin: "Em gái anh có chuyện, không dám nói, nhờ em nói với anh."
Park Jimin từ lúc lên xe mặt lạnh như tiền, nghe cô nói vậy, cũng không thể hiện cảm xúc ra mặt, chỉ lạnh nhạt nói: "Em cứ mặc chuyện của nó."
"Con gái da mặt mỏng, em cũng không phải lo chuyện bao đồng, mà em ấy cứ hết lần này đến lần khác nhờ em, nói là muốn ở nọi trú trong trường."
Park Jimin vẫn lạnh tanh nói: "Phàm là chuyện của Park Chaeyoung, em không cần quản đến, cứ bảo nó tự đến nói với anh." Seulgi tuy quen biết anh ta được mấy tháng, nhưng nhìn bộ dạng này cũng biết anh ta rất bực mình, xem chừng Park Jimin quả thật không yêu quý gì cô em gái này. Cô bèn ôm lấy cánh tay anh ta, dịu dàng nũng nịu nói: "Em cũng nói với em ấy rồi, em sẽ nói giúp, còn anh có đồng ý hay không là chuyện khác."
Jimin rốt cũng cười một tiếng, đưa tay vỗ nhẹ lên mặt cô, nhưng không nói gì thêm nữa.
Seulgi vốn lo chuyện này sẽ khiến anh ta bực mình thật, không ngờ hôm nay Park Jimin săn sóc cô, sau khi xuống xe còn đính thân che ô, đưa cô vào tận hàng nhiên cơ quan, rồi dặn dò: "Không có chuyện gì thì đừng đi lung tung, buổi trưa ăn cơm luôn ở trong nhà ăn đi, có gì khó chịu thì gọi điện cho anh ngay."
"Vâng" Seulgi đưa tay chỉnh lại cà vạt cho Jimin: "Sao hôm nay anh ăn mặc nghiêm chỉnh thế?"
"Phải họp với khách." Jimin hiếm hoi mới có một lần cho cô biết anh ta đi đâu làm gì: "Vì vậy tối nay em gọi điện cho lái xe, bảo cậu ta đưa em về nhà, đừng đợi anh nữa."
Mãi tới lúc lên xe, nụ cười trên môi Jimin mới biến mất, anh ta bảo Taehyung ngồi ở lái phụ: "Gọi điện thoại cho Bambam..." vừa nói với anh ta vừa gỡ cà vạt xuống, gỡ được một nữa thì nhìn trong gương chiếu hậu thấy cổ áo somi bị lệch, lộ ra một vết răng nhỏ tím bầm bên dưới yết hầu, tuy không lớn nhưng cắn rất sâu, dù thế nào thì cũng không thể che được nếu không đeo cà vạt. Sắc mặt anh ta càng thêm khó coi, tiện tay gỡ luôn cái cà vạt ra, rồi đeo trở lại.
Làm đi làm lại như vậy, Taehyung đương nhiên trong thấy, khóe miệng hơi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn nén nhịn được. Park Jimin nói: "Tôi biết cậu muốn nói gì, hôm qua tôi không đề phòng..." Thực ra anh ta có đề phòng, nhưng Park Chaeyoung có rất nhiều cách khiến anh ta điên đảo thần hồn. Mà một khi cô đã muốn làm anh điên đảo, thì nhất định là muốn bất ngờ giành được thứ gì đó. Jimin biết rõ mình sẽ bị mắc bẫy, nhưng lúc ấy anh ta thực sự quá mê mẩn, không nỡ đẩy cô ra, kết quả là liền bị cô cắn cho một phát.
Cắn xong Chaeyoung còn ôm lấy anh ta, hà hơi vào bên tai, rủ rỉ nói: "Sau này anh còn cắn em nữa, em sẽ cắn lại cho anh xem!" Chaeyoung hiếm khi nào phối hợp với anh ta trên giường như thế, khiến cả người anh ta cơ hồ sắp tan chảy, chỉ nhớ đầu lưỡi mền mại của cô liếm vào thùy tai mình ướt nhẹp, quên luôn cả tức giận vì chuyện kia. Sáng sớm nay lúc đánh răng anh mới để ý thấy, cũng mai đeo cà vạt che được, bằng không để Seulgi trông thấy, chỉ sợ sinh ra đủ thứ rắc rối vô cùng tận. Nghĩ đến ý đồ thâm độc của Park chaeyoung, anh ta cười khẩy trong lòng.
Jimin đeo cà vạt cả ngày, đám thuộc hạ đều thấy không quen mắt, đặc biệt Suga, anh ta gần như lọt tròng mắt ra ngoài: "Park Jimin anh có đi cắt băng khánh thành với chủ tịch đâu mà đeo cái này suốt ngày thế!"
Anh ta đập tay Suga ra: "Đừng có mó chân tay vào! Lát nữa tôi còn phải đi gặp lão đại."
Min yoongi thở dài một tiếng: "Tôi biết ngay mà anh bị thằng cha Kim Nam Joon ấy tẫy não rồi...cái gì mà phải làm ăn đàng hoàng...phải tẩy trắng công ty...người chết dưới tay anh ta còn ít chắc? Bận này mặc đồ tây đeo cà vạt, coi mình là người bình thường cơ đấy. Không phải anh ta đang yên lành ở Mỹ sao, chạy đến chỗ chúng ta làm quái gì?"
"Anh em kết nghĩa với nhau, anh ta đến thì tôi phải tiếp đãi cho tốt, bảo đám thuộc hạ của cậu bớt phóng túng đi, mấy ngày này đừng làm loạn lên đấy. Ông anh kết nghĩa này của tôi kỹ tính nhất đấy, anh ta mà còn nhìn ra chúng ta vẫn còn làm ăn, chắc chắn sẽ lại cằn nhằn, tôi chán nghe anh ta lải nhải lắm rồi."
Suga lầm bầm một câu: "Chẳng bằng cứ như anh Kim ấy, làm phản là xong."
"Tôi khác với anh Kim, anh Kim ở cùng một phố với anh ta làm gì chẳng có đụng chạm. Tính cách như anh ấy, nhịn được hai ba lần thì không kìm chế nổi trở mặt với anh ta luôn. Tôi ở xa, anh ta cũng chẳn quản được, cả năm mới phải qua quýt lấy lệ một hai lần, cớ gì không miễn cưỡng cho xong, cũng coi như giữ thể diện cho anh em." Jimin nhìn bộ dạng bất cam của Suga , lại dặn dò thêm một câu: "Lát nữa cậu đừng theo tôi ra sân bay, buổi tối ăn cơm cũng ít nói thôi!"
Park Jimin đích thân đến sân bay đón Kim Nam Joon, hai người đã nữa năm không gặp nhau, gặp lại vẫn thân thiết nồng nhiệt. Jimin từ đằng xa đã dang hai cánh tay, Nam Joon cũng cươi cười mở rộng vòng tay. Hai người ôm nhau, vỗ vỗ lên vai đối phương, Nam joon đưa ánh mắt đánh giá một lượt đoạn nói: "Gầy đi, nhưng khí sắc tốt lắm, sao rồi hả?"
"Tốt lắm." Jimin nói: "Tối nay thiết tiệc tẩy trần cho anh, chúng ta ăn cá tươi, sau đó lên biệt thự trên núi."
Ăn cá tức là ăn cá sông, đưa thuyền ra giữa dòng, bắt cá tại chỗ thì không kịp, nhưng đều là cá mua của ngư dân lúc sáng sớm, nuôi trong lòng sắt để dưới sông. Nước sông xanh biếc, ánh đèn hai bên bờ lấp lánh như sao, nước thu trong vắt, mạn thuyền đón gió lồng lộng, tạo nên một nét đặc sắc rất riêng. Họ bao trọn cả một con thuyền, mở tiệc trên tầng cao nhất, chiếc bàn tròn cỡ siêu lớn ngồi chật người. Trước tiên, cả bọn uống một tuần rược, rồi đợi cá tươi mang lên, mọi người thoải mái khoa tay múa chân nói chuyện, không khí ồn ã náo nhiệt.
Jimin uống rượu rất tốt, còn Nam Joon mấy năm nay lại trú trọng dưỡng sinh, ít uống rượu mạnh, nên uống mấy ly rồi đổi sang rượu vang. Bấy giờ, Jimin mới hỏi: "Chị dâu vẫn khỏe chứ? Con anh nữa, sao không đưa bọn họ tới chơi luôn?"
"Đừng nhắc nửa, bỏ rồi."
Jimin giật thót mình, còn nhớ khi xưa Kim Nam Joon rất yêu thương người vợ ấy, anh ta đang tính nghĩ mấy câu an ủi, thì Nam Joon đã nói: "Đừng nhắc chuyện này nữa, nghĩ đến là nhức cả đầu, bỏ nhau cũng sắp được hai tháng rồi, thằng bé suốt ngày khóc quấy, bằng không tôi cũng dẫn theo cho cậu xem, sắp biết nói rồi đấy."
Park Jimin an ủi: "Trẻ con mà, qua một thời gian nữa là ổn thôi. Đằng nào sang năm em cũng có việc cần đi Mỹ, đến lúc ấy sẽ tặng cho thằng cháu một món quà thật lớn!"
Nhưng Nam joon vẫn tỏ ra phiền não, thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn xuống sông xanh biên biếc đang cuộn chảy dưới ánh đèn nơi mũi thuyền, ngây ngẩn xuất thần, Jimin vỗ vỗ lên vai anh ta, chân thành nói: "Anh à, đừng buồn nữa. Người xưa đã bảo rồi, chân trời góc biển đâu chẳng có hoa thơm cỏ lạ, anh tốt với cô ta như vậy mà cô ta không biết ơn, đấy là cô ta vô phúc. Tối nay chúng ta lên biệt thự trên núi, em ấy à, sớm đã bảo chúng nó sắp xếp cho anh mấy con bé rồi, đứa nào cũng mơn mỡn xinh tươi!"
"Tối nay tôi có việc nghiêm túc muốn nói với cậu." Nam Joon mân mê ly rượu trên tay: "Lần này tôi đến gấp như vậy, là gì không thể nói qua điện thoại được. Ngày mai tôi phải về rồi, thằng con ở nhà, bảo mẫu cũng không trông được, tôi mà đi nó lại càng quấy phá hơn."
Jimin biết anh ta rất quý con trai, vừa ly hôn lại bỏ đứa con chưa đầy gặp mình, có thể thấy thực sự có chuyện quan trọng, liền nói: "Được, lát nữa chúng ta về khách sạn sớm vậy."
Hai vị đàn anh quyết không uống nữa, đám người bên dưới tuy vẫn chè chén vui vẻ, song cũng kết thúc bữa ăn trước chín giờ tối. Thuyền cặp vào bờ, Jimin đích thân đưa Nam Joon đến khách sạn. Khi đến khách sạn, Nam joon nói: "Đi, lên sân thượng hút thuốc."
Sân thượng khách sạn không phải nơi bình thường có thể lên được, Jimin đã đặt cho Nam Joon một phòng suite Tổng thống có hai ban công rộng rãi hướng ra bờ sông ngắm cảnh, nghe Nam joon nói vậy, biết là anh ta cẩn trọng, bèn đi tìm người lấy chìa khóa riêng, mở cửa lối đi an toàn không lên tần thượng.
Hai người bước tới lan can sân thượng, cả Taehyung cũng trách sang một mé khác, cách một quản xa. Jimin rút bật lửa ra, châm thuốc cho Nam joon, hai người từ trên cao cúi nhìn phồn hoa, nhất thời không nói năng gì.
Một hồi lâu sau, Nam joon mới cất tiếng: "Jimin này, tôi khuyên cậu không biết bao nhiêu lần rồi, có một số thứ, thực sự không thể dính vào đâu."
Jimin biết không thể giấu nổi anh ta, bèn cười cười bảo: "Chẳng còn cách nào, em cũng là nợ ân tình của người ta thôi. Làm nốt năm nay rồi không làm nữa. Thật đấy, anh cả, anh cũng biết mà, khi xưa bố em xảy ra chuyện, mọi sự rối ren trăm đầu vạn mối, em không thể xử lý hết, thật không còn cách nào khác, đành phải nợ ân tình của một đám người, mấy năm nay em vẫn trả dần dần, nhưng có số ân tình vẫn chưa trả được lợi tức cho người ta..."
Nam joon thở dài một tiếng, búng đầu mẩu thuốc trên tay ra xa, đầu mẩu thuốc tựa như sao băng, từ tần lầu thứ ba mươi vách lên một đường cong, rồi nhanh chóng rơi xuống biến mất giữa bầu trời đêm. Một lúc sau, anh ta mới cất tiếng: "Tôi đến để báo cho cậu biết một chuyện, có tin này rất quan trọng, phải thông qua một kênh đặc biệt mới lấy được, Jimin có người để ý đến cậu rồi đấy."
_______⚘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro