vì sao
" người đem lòng yêu dòng sông vì chưa nhìn thấy biển cả."
" ta thấy cả thiên hà nhưng chỉ yêu một vì sao."
phải , em tìm thấy vì sao của mình rồi nhưng em đã để vụt mất vì sao đó.
vì sao của em như thế nào?.
vì sao của em là một người rất tuyệt , là ánh sao sáng mà em không thể chạm tới được.
nhưng..vì sao ấy hình như đã có bầu trời của riêng mình rồi.
thay đổi là chuyện tốt mà phải không?.
chỉ là , người ấy đã trở thành một chấp niệm trong em.
em vẫn vậy , vẫn coi ánh sao ấy là một cái gì đó đặc biệt , em không hẳn là quên đi người ấy , chỉ là cất hình bóng ấy ở một góc nhỏ trong tim , mãi mãi không bao giờ quên.
..người em yêu sắp cưới rồi , em đau lắm , làm gì có ai chịu được cảnh người mình yêu kết hôn với người khác cơ chứ.
mấy tháng trước.
em đang dọn dẹp hàng cây trước nhà của mình , bỗng có bóng lưng quen thuộc đi ngang qua người cô.
"p'milkkk , nhà chị ở đây à ?."
"em đấy à love , em vào đi , ở ngoài này lạnh lắm."
"em uống nước đi , dạo này sống thế nào , có tốt không?."
"dạo này cuộc sống em cũng rất tốt."
"à đúng rồi p'milk.."
nàng lấy một tấm thiệp cưới từ trong túi rồi để lên bàn.
"cuối năm nay em cưới , chị nhớ đến đấy nhé , không đến là em giận đấy."
"cuối năm cưới à ? chị sẽ đến."
"chị không định tìm nửa kia sao , dù sao cũng cần có người ở bên cho đỡ cô đơn chứ"
"um..chắc là không , trong tim chị vẫn còn hình bóng của người ấy , yêu người ta mà trong tim còn hình bóng người khác thì tội lắm."
"chị...từng yêu ai sao?."
"phải , đã từng yêu , yêu rất nhiều , nhưng giờ người ta cũng sắp kết hôn rồi , có gia đình riêng rồi , chị nên buông bỏ thôi."
" à , xin lỗi chị nhé ,giờ em có việc mất rồi , hẹn gặp lại chị sau nhé."
bóng người dần khuất để lại em ngồi nhìn tấm thiệp mà trầm tư.
nói sao đây , em hối hận lắm , hối hận vì lúc ấy đã nhút nhát , thổ lộ tình cảm của mình cho nàng.
5/3/2029
tại đám cưới của nàng.
"p'milk đâu nhỉ , sao giờ chị ấy chưa đến nữa?."
"hạnh phúc nhé , love.."
"chị đến rồi đấy à , em cứ tưởng chị quên nên không đến."
"ngày trọng đại của em mà , sao cụi lại quên được."
"hôn lễ sắp bắt đầu rồi , em đi đây."
nàng mặc một bộ váy mang giày cao gót trông rất đẹp.
em từng rất thích màu đen bởi nó như cuộc đời của em vậy , rồi bỗng có một người mặc một chiếc váy trắng đến soi rọi vào cuộc đời đen tối của em. Từ lúc ấy , em vì ai đó mà thích màu trắng.
"xin mời cô dâu bước ra"
nàng cầm bó hoa trên tay , khoác tay ba mình , đi từng bước nở nụ cười rạng rỡ chưa từng thấy.
"dù có yêu em thấu tâm can đi chăng nữa , chúng ta cũng là không thể , vậy thì xin chúc em hạnh phúc bên người em yêu."
"con có đồng ý lấy Love làm vợ không?."
"dạ , con đồng ý."
"con có đồng ý lấy Pean làm chồng không?."
em quay người rời khỏi đám cưới , không kiềm được mà rơi nước mắt.
ánh dương mùa hạ năm ấy thật rực rỡ , thật dịu dàng , thật đẹp. Hóa ra em chỉ là say đắm cái ánh sáng diệu kì ấy , thứ ánh sáng chả dành cho em.
ngay từ đầu , em và nàng vốn dĩ đã không thể. Nàng là ánh sao sáng trên bầu trời , còn em chỉ là một người bình thường giữa biển người mênh mông.
"em mãi là ánh sao mà chị không thể chạm tới."
"hãy để hoa trong gương , trăng dưới nước , một thời bay theo gió."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro