Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Between the Lines of Us

author: AG_MLaddict

trans: imtozakimiwluv

nguồn: https://archiveofourown.org/works/63359407

"Khi Milk trở về từ chuyến đi 3CE Hàn Quốc."

____

[Khun Pansa~~ hạ cánh chưa đó?]

[Rồi, thưa tiểu thư. Máy bay vừa chạm đất luôn.]

[Em lo cho chị lắm đó! Họp mà cũng không tập trung nổi luôn.]

[Aww, Nong Love đáng thương của chị~ Tối nay mình gặp nhau nha?]

[Gặp chứ. Chị mà quên thì đừng trách em.]

.

Beep beep beep beep beep.

Khóa cửa điện tử phát ra tiếng bíp khi mật khẩu được nhập vào.

Sugus bật dậy khỏi ổ của mình, đôi tai khẽ động đậy khi nhận ra một sự hiện diện quen thuộc bên ngoài. "Meoww~" cô nàng kêu lên đầy yêu thương. Jaguar, Lion và Panther phóng vụt ra cửa, háo hức chào đón vị khách vừa tới.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Love vội vã hoàn thiện nốt "tác phẩm" của mình rồi nhanh chân chạy đi rửa tay. Em còn chưa kịp lau khô tay đã vội vàng lao ra cửa, lòng ngập tràn phấn khích.

Cánh cửa bật mở, lộ ra Milk—đang chật vật kéo chiếc vali 20 inch, tay kia ôm theo một đống túi giấy lỉnh kỉnh. Bốn chú mèo lập tức vây quanh chị, cọ cọ vào chân và kêu lên sung sướng.

"Phiiiii!!!" Love ré lên bằng giọng nũng nịu.

Milk đứng ngay ngưỡng cửa, dang rộng vòng tay, nụ cười ngốc nghếch đặc trưng sáng bừng cả gương mặt. Lũ mèo vẫn tiếp tục kêu rối rít, tranh giành sự chú ý của chị.

"Nong Love!! Chị về rồi đây~!"

Không chút do dự, Love lao ngay vào lòng Milk, vùi mặt vào hơi ấm quen thuộc ấy. Milk cũng chẳng chần chừ mà ôm chặt em vào lòng—như thể đã xa nhau lâu lắm rồi.

"Ôi trời ơi, chị nhớ em muốn chết," Milk lầm bầm, dụi mặt vào cô gái bé nhỏ trong vòng tay mình.

Love không nói gì, chỉ im lặng trong vòng tay Milk, tận hưởng mùi hương quen thuộc mà em đã mong nhớ bao ngày qua.

"Bé đang nấu ăn hả?" Milk bất chợt hỏi.

Love ngước lên, ánh mắt ánh lên tia ấm áp. "Chị đói chưa?"

"Ừm, với lại mệt nữa," Milk thở dài. "Nhưng mà giờ thì thấy khỏe hơn chút rồi." Chị cười ngọt ngào, ánh mắt dán chặt vào đôi mắt tròn xoe như viên trân châu của Love.

"Vậy thì tốt, vì em có chuẩn bị cho chị một bất ngờ." Love nhẹ nhàng nâng mặt Milk lên, giọng dịu dàng. "Nhắm mắt lại đi."

Milk định làm theo nhưng bất giác cúi nhìn mấy sinh vật nhỏ đang quấn lấy chân mình.

"Khoan đã, trước tiên để chị phục vụ mấy bé này cái đã," chị nói, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Love bật cười khi thấy Milk cúi xuống, ngay lập tức dồn hết sự chú ý vào Sugus, Jaguar, Panther và Lion. Bốn chú mèo kêu lên vui vẻ, rúc vào tay Milk, cọ cọ đòi cưng nựng nhiều hơn.

"Nhớ mommy không nào?" Milk dịu dàng hỏi bằng giọng nựng nịu, tay lần lượt gãi cằm từng bé một. "Mommy cũng nhớ mấy đứa lắm luôn đó."

Bốn chú mèo quây lại thành một đống lông mềm mại trên sàn nhà, hạnh phúc tận hưởng sự trở về của Milk.

Vẫn đang ngồi xổm, Milk ngước lên nhìn Love. "Có phải bé làm cái chị đang nghĩ không?" Tay vẫn mải mê xoa đầu lũ mèo.

Love nhếch môi cười khẽ. "Chị sẽ biết ngay thôi. Giờ thì nhắm mắt lại nào."

Ngoan ngoãn nghe lời, Milk đứng dậy và khẽ khàng nhắm mắt lại. Love vòng tay qua eo Milk, nhẹ nhàng dẫn chị đến khu vực bàn ăn.

"Giờ chị mở mắt ra đi."

Milk mở mắt và lập tức há hốc mồm trước bàn ăn được bày biện sẵn—một đĩa somtam (gỏi đu đủ Thái), gà xào lá quế, trứng luộc, và một bát canh nóng hổi.

"Em đoán là chị sẽ thèm đồ Thái, nên đã làm mấy món này. Đủ đạm và chất xơ luôn nha."

"Awww, Nong Love!" Milk vui sướng kêu lên, trái tim như tan chảy vì hạnh phúc. Không thể kìm nén niềm vui, chị kéo Love vào lòng ôm chặt. "Cảm ơn bé nhiều lắm."

Love khúc khích cười ngại ngùng trước sự yêu chiều bất ngờ, đôi má khẽ ửng hồng.

"Thôi nào, ăn thôi. Chắc chị đói lắm rồi," Love nói, nhẹ nhàng kéo Milk về phía bàn ăn. Như một quý cô thực thụ, em đảm bảo Milk ngồi vào chỗ trước rồi mới ngồi xuống ghế của mình.

"Chị về đúng lúc luôn đó. Mọi thứ đều mới làm xong hết."

"Chị biết mà, chị là người may mắn nhất," Milk cười tươi đến mức đôi mắt cong thành hai vầng trăng khuyết. Chị vươn tay nắm lấy tay Love, siết nhẹ. "Cảm ơn bé á," chị khẽ mấp máy môi.

Milk háo hức gắp một miếng gà xào lá quế, vừa cắn một miếng liền tròn mắt ngạc nhiên. Love nhìn phản ứng của chị, nụ cười càng lúc càng rộng.

"Sao nào?" Love nghiêng người hỏi.

Milk nuốt xuống rồi phấn khích tuyên bố, "Một từ thôi—Aroi makkk!"

Love khoanh tay lại, gương mặt tràn đầy kiêu hãnh. "Hmph, đương nhiên rồi! Vì nó được làm bởi Khun Pattranite, với cả tấm lòng mà~"

Milk bật cười, đưa tay nhéo nhẹ cằm Love. "Nhiều tình cảm dành cho chị quá ha?" chị trêu chọc.

Họ chậm rãi tận hưởng bữa ăn đơn giản nhưng đầy ấm áp. Vừa ăn, Milk vừa kể về dự án solo của mình ở Hàn Quốc, thuật lại từng khoảnh khắc một cách hào hứng. Love chăm chú lắng nghe, dù rằng em đã biết phần nào—Milk vẫn luôn cập nhật tin tức cho em từng chút một trong suốt chuyến đi.

Khi Milk kể xong, Love nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. "Em tự hào về chị lắm, Pansa."

Milk cảm thấy tim mình tan chảy trước sự chân thành trong giọng nói của Love. "Chị sẽ không thể làm được nếu không có bé, Nong Love."

Love khúc khích cười, lắc đầu. "Đương nhiên rồi. Nhưng mà nói thật nha—chị xinh đẹp với cuốn hút quá trời, bảo sao nhà tài trợ không chọn chị cho được."

Milk chỉ mỉm cười. Chị không thể phủ nhận lời Love nói. Họ thực sự đã đi một chặng đường dài kể từ khi ra mắt. Ngành công nghiệp này đã thử thách họ bằng vô vàn khó khăn—từ vấn đề nội bộ đến sự cạnh tranh khốc liệt với các nghệ sĩ khác—nhưng qua tất cả, họ vẫn kiên cường. Sống đúng với bản thân, làm việc không ngừng nghỉ, và xây dựng mối liên kết chân thành với người hâm mộ đã giúp họ được công nhận bởi cả thương hiệu lẫn khán giả.

Đột nhiên, Milk hít một hơi đầy kịch tính. "Ối trời ơi! Suýt quên mất, chị có cái này cho bé nè!"

Chị bật dậy, nhanh chóng chạy đến chiếc vali cabin, vội vàng kéo khóa ra và lục lọi bên trong.

Love nhìn Milk với nụ cười thích thú. Mỗi lần đi xa mà không có em, Milk lúc nào cũng mang về quà lưu niệm—dù chỉ là một móc khóa, một bé thú bông hay một món quà đặc biệt gắn với kỷ niệm của họ. Lúc nào cũng có một thứ gì đó từ Milk.

"Aha! Tìm thấy rồi." Milk đưa cho Love một túi giấy. Love lập tức thò tay vào xem thử.

"Đây là bánh salted bun mà chị ăn ở Seoul. Nó ngon đến mức chị phải quay lại tiệm trước giờ bay để mua cho bé. Chị còn hỏi kỹ người ta để chắc chắn là mang về Thái được nữa đó!"

Mắt Love sáng rỡ vì phấn khích. Với một người mê ăn uống như em, làm sao có thể cưỡng lại món ngon—nhất là khi nó được Milk đích thân chọn.

"Phii Miwwwww!" Love vui sướng ré lên. "Cảm ơn chị! Em biết món uống hoàn hảo để ăn kèm với nó rồi."

Milk nhếch môi cười đầy ẩn ý. "Matcha latte?"

Love ngước lên, cười rạng rỡ. "Đúng rồi! Còn của chị thì tất nhiên là với sữa yến mạch."

____

"Nong Love, bé lấy giúp chị khăn tắm với đồ ngủ được không? Chị quên mang vào rồi." Giọng của Milk vang lên từ phòng tắm.

Không chút do dự, Love chạy vào phòng ngủ để lấy đồ—nhưng không phải từ ngăn kéo dành cho khách, mà từ tủ quần áo của mình. Khi nào thì họ bắt đầu dùng chung tủ đồ nhỉ? Love cũng không nhớ rõ nữa. Thật ra, em chẳng thể xác định chính xác từ khi nào cuộc sống của họ hòa vào nhau một cách tự nhiên đến vậy, khi đồ đạc của Milk dần trở thành một phần trong không gian của em. Nó cứ thế mà xảy ra. Và kỳ lạ thay, nó lại cảm thấy rất đúng.

Hồi quay 23.5, Milk thỉnh thoảng ghé qua nhà Love để cùng nhau luyện kịch bản. Dần dần, những buổi qua chơi trở nên thường xuyên hơn—đặc biệt là trong các chuyến fan meeting—để họ có thể tập luyện cho những màn trình diễn chung. Rồi chẳng biết từ bao giờ, việc Milk đến nhà mà không báo trước đã trở thành điều hiển nhiên, nhất là từ khi Love cho chị mật mã khóa cửa.

Milk, với sự chu đáo vốn có, thỉnh thoảng còn mua sẵn món ăn vặt yêu thích của Love bỏ vào tủ bếp, hoặc để lại những món tráng miệng mà em thích trên bàn ăn—mà chẳng hề nói trước. Tất cả diễn ra một cách tự nhiên đến mức Love chưa bao giờ cảm thấy đó là sự xâm phạm không gian riêng tư. Ngược lại, nó khiến nơi này càng giống một mái ấm hơn.

Rồi Milk ở lại thường xuyên đến mức để sẵn quần áo trong tủ của Love. Love thậm chí còn dọn hẳn một ngăn riêng cho chị. Mỗi lần giặt đồ, nhìn thấy quần áo của Milk lẫn vào với mình, em lại vô thức mỉm cười. Em luôn gấp chúng cẩn thận và đặt vào đúng chỗ.

Love chưa từng phân tích quá sâu về mối quan hệ này—em chỉ thuận theo cảm xúc. Lịch trình của họ lúc nào cũng dày đặc với đủ loại sự kiện: hợp đồng quảng cáo, chụp ảnh, fan meeting, endorsement... Chưa kể, em còn phải lo điều hành thương hiệu TwentyWendy của mình.

Mọi thứ bắt đầu thay đổi khi họ lên kế hoạch cho chuyến đi Hàn Quốc. Ban đầu, nhóm bốn người cùng đi, nhưng phút cuối, hai người kia không thể tham gia. Chỉ còn lại Milk và Love. Thay vì hủy bỏ, họ quyết định vẫn đi, vì cả hai đều cần một kỳ nghỉ trước khi kết thúc năm.

Trong chuyến đi đó, Love nhận ra một khía cạnh khác của Milk mà em chưa từng thấy. Họ đã từng ra nước ngoài cùng nhau vô số lần vì công việc, nhưng khi đó, luôn có người đi cùng—P'Johm, chuyên viên trang điểm, stylist. Lần này, chỉ có hai người họ, không có lịch trình cố định, không có công việc ràng buộc. Milk vẫn như mọi khi—kiên nhẫn, chu đáo, và lúc nào cũng mang lại tiếng cười.

Để tiết kiệm chi phí, họ ở chung một phòng, nhưng không hề có chút ngại ngùng nào giữa hai người. Cuộc trò chuyện cứ thế trôi chảy, và mỗi ngày đều tràn ngập những trận cười. Lịch trình của họ chủ yếu xoay quanh một sở thích chung—tìm kiếm đồ ăn ngon. Dù có chút khác biệt trong khẩu vị, nhưng họ luôn tìm được điểm chung để cùng tận hưởng.

Dù nhỏ tuổi hơn, Love lại là người chủ động dẫn dắt—có lẽ vì em là con cả trong gia đình. Milk, người luôn dễ tính mỗi khi ở bên Love, vui vẻ đi theo bất cứ địa điểm nào em chọn. Theo một cách nào đó, Love đã trở thành hướng dẫn viên riêng của chị.

Và rồi, còn có cả sự vụng về đáng yêu của Milk—dường như lúc nào cũng có chuyện xảy ra với chị. Hết vấp chân vào đâu đó, đi nhầm vào cửa hàng không phải chỗ cần đến, hay vô tình rơi vào những tình huống ngẫu nhiên khó đỡ... Mỗi ngày bên Milk đều có một lý do mới để Love bật cười.

Nhưng đằng sau sự ngốc nghếch đáng yêu ấy, Milk lại vô cùng đáng tin cậy. Mỗi khi có sự cố xảy ra—dù là đi nhầm đường, xuống sai trạm tàu, hay đến cửa hàng rồi mới phát hiện nó đã đóng cửa—chị chưa bao giờ phàn nàn hay đổ lỗi. Thay vào đó, Milk chỉ đơn giản nhún vai, cười, rồi đưa ra một kế hoạch khác. Chính sự lạc quan ấy khiến Love cảm thấy an tâm. Cứ như thể, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, chỉ cần có Milk bên cạnh, mọi thứ rồi cũng sẽ ổn thôi.

Sau chuyến đi đó, Love nhận ra Milk quan trọng với em đến nhường nào. Milk không chỉ là đồng nghiệp, cũng không đơn thuần là một người chị gái—chị là một điều gì đó còn hơn thế. Nhưng "hơn thế" là gì, Love vẫn chưa dám chắc. Em chỉ biết rằng mình trân trọng từng khoảnh khắc ở bên Milk.

Em cũng không biết Milk có cảm thấy giống mình hay không. Milk luôn là người hòa đồng với tất cả mọi người—tính cách ngốc nghếch đáng yêu ấy khiến ai cũng bị thu hút. So với Love, chị hướng ngoại hơn rất nhiều, dễ dàng làm quen và thân thiết với mọi người từ nhân viên đến đồng nghiệp. Một người như Milk, dường như có thể hòa nhập ở bất cứ đâu.

Còn Love thì sao? Em có phải là người đặc biệt giữa rất nhiều người yêu quý Milk không?

Love không biết câu trả lời. Nhưng có lẽ, em cũng không cần vội tìm kiếm nó. Vì chỉ cần Milk vẫn ở bên em, như cách chị vẫn luôn làm, thì đó đã là điều hạnh phúc nhất rồi.

Thế nên, Love do dự. Em không chắc mình có một vị trí đặc biệt trong tim Milk hay chỉ là một người bạn nữa trong vòng tròn quan hệ ngày càng rộng của chị.

Và giờ đây, họ lại ở trong khoảnh khắc quen thuộc—Milk ở lại căn hộ của Love sau khi trở về từ lịch trình cá nhân tại Hàn Quốc. Những tuần sắp tới sẽ vô cùng bận rộn với hàng loạt cam kết công việc, dự án cá nhân và lịch quay cho bộ phim Whale Store XOXO. Milk nói rằng chị muốn luyện tập kịch bản cùng Love trước khi quay, nhưng đối với Love, chỉ cần Milk ở đây đã là đủ. Milk còn để Sugus ở nhà Love suốt ba ngày qua, khiến căn hộ càng thêm giống một không gian chung của cả hai.

Sau bữa tối và một buổi tắm nước ấm, Milk ngồi trong phòng ngủ của Love, sấy tóc, trong khi Love thay phiên vào phòng tắm. Chuyển động khắp căn hộ một cách tự nhiên, Milk nhặt lấy một món đồ chơi của mèo, vô thức đùa nghịch với Jaguar trong lúc chuyển kênh TV.

Vài phút sau, Love bước ra, khăn tắm quấn lấy mái tóc ướt.

"Sugus có ngoan không?" Milk hỏi, vẫn vẫy cần câu trêu Jaguar. Ánh mắt chị liếc về phía Sugus, cô mèo đang cuộn tròn ở góc phòng, lười biếng liếm lông. "Có gây rắc rối gì cho mẹ Love không?"

Love bật cười, nhìn sang lũ mèo. "Jaguar và Sugus hợp nhau lắm. Ít ra cũng không bắt nạt Lion với Panther."

"Vậy là Lion với Panther may mắn rồi." Milk cười khúc khích. Chị biết Sugus có máu nghịch ngợm—giống hệt chủ nó. May mắn thay, nàng ta có gương mặt dễ thương để bù lại mấy trò phá phách của mình.

Love bước vào phòng ngủ, và như một điều hiển nhiên, Milk cũng theo sau, tiện tay tắt TV. Chị leo lên giường một cách tự nhiên, như thể đó là giường của mình, trong khi Love vẫn tiếp tục lau khô tóc. Không cần lời nói, chỉ có sự thấu hiểu lặng lẽ, một sự quen thuộc không cần diễn giải.

Khi Milk đã ổn định trên giường, Jaguar nhẹ nhàng nhảy lên, cuộn tròn bên cạnh, kêu gừ gừ đầy mãn nguyện. Không suy nghĩ, Milk đưa tay vuốt nhẹ bộ lông mềm mượt của cậu mèo, tiếng gừ hòa vào âm thanh đều đặn của máy sấy tóc. Một khoảnh khắc giản dị—không lời nói, không cử chỉ lớn lao—chỉ có hơi ấm của một chú mèo và cảm giác bình yên khi ở trong không gian của Love, nơi ngày càng giống một mái nhà hơn.

Nhìn thấy cảnh đó, Love dừng máy sấy, sự im lặng bất chợt khiến tiếng purr của Jaguar càng rõ hơn. Em tựa nhẹ vào bàn trang điểm, khóe môi cong lên thành một nụ cười dịu dàng.

"Jaguar thích nằm cạnh chị lắm." Giọng Love nhỏ nhẹ, như sợ phá vỡ giây phút yên bình.

Milk bật cười, đưa tay gãi nhẹ cằm Jaguar. "Tất nhiên rồi, chị là mẹ Milk của nó mà." Chị đáp, giọng vừa trêu chọc vừa ấm áp.

Nụ cười trên môi Love càng sâu hơn, trái tim em khẽ rung động khi nghe cách Milk thốt ra câu đó một cách tự nhiên—như thể Jaguar không còn là mèo của riêng em nữa, mà là của cả hai.

"Chị có muốn đắp mặt nạ không?" Love đột nhiên hỏi.

"Oh, có chứ. Chị cần một cái." Milk lẩm bẩm.

Love đặt máy sấy xuống, xé một gói mặt nạ. "Cái này là loại chị mua ở Nhật tặng em."

"Cảm ơn, Nong Love." Milk nhẹ nhàng nhận lấy, cẩn thận đắp lên mặt trước khi kéo chăn lên vai.

"Ba ngày vừa qua giống như cả tuần dồn lại vậy..." Milk thì thầm, giọng nhuốm màu mệt mỏi. Chị vùi sâu vào gối, cơ thể cuối cùng cũng chịu thả lỏng sau những ngày dài di chuyển, làm việc không ngừng nghỉ. Áp lực từ công việc, lịch trình dày đặc đè nặng lên chị, nhưng ở đây, trong sự ấm áp của căn hộ này, chị có thể buông bỏ tất cả.

Love lặng lẽ mỉm cười. Ít nhất, hôm nay, Milk có thể nghỉ ngơi thật sự.

Chỉ vài phút sau, dù máy sấy tóc vẫn đang hoạt động, Milk đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều hòa cùng những tiếng ngáy nhỏ. Chị thực sự quá mệt rồi.

Sau khi sấy tóc xong, Love nhìn đồng hồ—đã gần 11 giờ đêm. Em quay sang, thấy Milk ngủ say, miếng mặt nạ hơi lệch một chút.

Love vươn tay, nhẹ nhàng tháo nó ra giúp chị.

Cẩn thận, em bế Jaguar lên, đặt cậu mèo xuống chiếc giường nhỏ bên cạnh. Jaguar lười biếng duỗi người một cái rồi cuộn tròn ngủ tiếp.

Sau đó, Love nhẹ nhàng trượt vào chăn, cố gắng không đánh thức Milk.

Em nghiêng đầu, nhìn chị ngủ yên bình, từng nhịp thở đều đặn phập phồng theo lồng ngực. Một nụ cười dịu dàng hiện lên nơi khóe môi em.

"Ngủ ngon, Khun Pansa." Em thì thầm thật khẽ, trước khi nhắm mắt, để giấc ngủ cuốn em đi theo.

___

Milk khẽ cựa mình và mở mắt. Chị liếc nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường—7 giờ sáng. Vẫn còn quá sớm cho một ngày không có lịch trình, nhất là đối với Love.

Quay đầu sang bên cạnh, chị thấy Love vẫn còn chìm trong giấc ngủ, gương mặt dịu dàng đón lấy những tia nắng sớm len qua khung cửa sổ. Ánh vàng ấm áp càng tôn lên vẻ đẹp của em—tựa như một thiên thần. Nhưng có một nếp nhăn nhỏ trên trán Love. Rất mờ nhạt, nhưng Milk vẫn thấy. Với Love, những điều nhỏ nhặt như thế, Milk luôn nhận ra.

"Có phải đang mơ xấu không?" Milk thì thầm.

Chị vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Love. "Chị ở đây mà, Love," chị khẽ nói. Tay còn lại vẫn nằm dưới chăn, lần tìm những ngón tay của Love rồi đan chặt vào nhau.

Gần như theo bản năng, hàng mày khẽ cau lại của Love dần giãn ra, những căng thẳng trong giấc mơ tan biến. Milk mỉm cười hài lòng trong sự yên lặng của buổi sớm.

Giá như chị có thể thức dậy với khung cảnh này mỗi ngày.

Milk không biết họ là gì—hay có thể dùng nhãn nào để định nghĩa mối quan hệ này. Giữa họ luôn tồn tại một khoảng không mong manh giữa tình bạn và một điều gì đó hơn thế, một sự gắn kết lặng thầm mà cả hai chưa bao giờ đặt tên. Nhân viên trong công ty thường trêu họ là một cặp thật sự, và mỗi lần như vậy, cả hai chỉ biết đỏ mặt, cười trừ, rồi lén trao nhau ánh nhìn lướt qua—mang theo những điều không nói thành lời.

Họ chưa bao giờ ngồi xuống để nói rõ ràng. Chưa từng định nghĩa những cuộc gọi khuya, những bộ quần áo của Milk dần có một góc riêng trong tủ đồ của Love, hay sự tự nhiên đến lạ trong cách họ hoà vào cuộc sống của nhau. Nhưng có cần thiết không?

Vì Milk biết một điều—chị yêu thích những gì họ đang có. Sự tin tưởng tuyệt đối, cách họ vô thức tìm đến nhau khi cần, những chi tiết nhỏ Love luôn nhớ về mình, và cảm giác bình yên trong những khoảnh khắc giản dị nhất. Cùng nhau chuẩn bị bữa sáng, chăm sóc lũ mèo, hoặc chỉ đơn giản là ở cạnh nhau—tất cả đều tự nhiên, đều đúng như vốn dĩ nó phải thế.

Người hâm mộ yêu mến sự gắn kết giữa họ, cách cả hai cứ như những cực đối lập hút nhau một cách hoàn hảo. Nhưng đó không chỉ là một màn diễn trước công chúng. Với Love, mọi thứ luôn tự nhiên như thế—như những mảnh ghép tự động tìm thấy nhau, không cần giải thích, không cần cố gắng.

Và sâu thẳm bên trong, Milk biết rằng đây không chỉ đơn thuần là tình bạn. Chị không cần phải nghe nó thành lời—chị có thể cảm nhận được. Trong cách Love nhìn chị khi nghĩ rằng mình không để ý, trong những lời chúc ngủ ngon thì thầm giữa màn đêm yên tĩnh.

Milk khẽ thở ra, gạt dòng suy nghĩ sang một bên. Chị nhẹ nhàng rời khỏi giường và bắt đầu ngày mới. Sau khi rửa mặt, chị lấy tấm thảm yoga từ phòng khách, trải nó ra sàn với một tiếng bộp nhẹ nhàng.

Nhịp điệu quen thuộc của buổi sáng—kéo giãn, giữ vững, hít thở—lấp đầy không gian yên ắng, giúp chị xua tan mọi suy nghĩ lộn xộn.

Hai mươi phút sau, tiếng sột soạt của chăn thu hút sự chú ý của Milk. Chị ngẩng đầu lên, bắt gặp Love đang đứng ở cửa phòng ngủ, mái tóc hơi rối, đôi mắt còn vương chút ngái ngủ.

"Chị ngủ có ngon không?" Giọng Love khàn nhẹ, âm sắc trầm ấm đặc trưng khi vừa thức dậy.

____

Milk mở vali, cẩn thận sắp xếp từng món quà mình mang về cho Love—mặt nạ dưỡng da từ Hàn Quốc, những món đồ độc quyền từ hợp đồng tài trợ của chị với 3CE, và vài món đồ chơi cho mèo từ Daiso. Chị đặt từng thứ vào đúng chỗ của nó, như thể đã làm điều này từ rất lâu. Bởi vì, theo một cách nào đó, chị thật sự đã làm vậy.

Trong khi đó, Love đang bận rộn trong bếp, chuẩn bị bữa sáng—bánh mì muối ăn kèm matcha. Hương trà matcha mới pha lan tỏa khắp căn phòng, mang theo một sự dễ chịu khó tả.

"Phiii, ăn sáng nào~" Love gọi với giọng đầy yêu thương.

Milk gác lại hành lý, bước đến bàn ăn, ngay lập tức bị thu hút bởi hai ly matcha latte được tạo hình vô cùng tỉ mỉ. Love nhẹ nhàng đặt thêm một chiếc bát nhỏ xuống bàn, bên trong là ba quả trứng luộc đã được bóc vỏ hoàn hảo.

"Và đây là protein của chị," Love cười nhẹ, ánh mắt sáng lên đầy tự hào. Em biết Milk luôn chú trọng đến lượng protein trong mỗi bữa ăn, nên chưa bao giờ quên bổ sung cho chị. Thậm chí, em còn kiên nhẫn học cách luộc trứng đúng chuẩn từ các hướng dẫn trên mạng. Dành nhiều thời gian bên nhau, thói quen và sở thích của cả hai cũng dần ảnh hưởng lẫn nhau. Giờ đây, Love cũng chú ý hơn đến chế độ ăn uống của mình, cố gắng bổ sung thêm protein nạc để giữ gìn sức khỏe và vóc dáng.

Milk mỉm cười, cảm giác ấm áp len lỏi trong lồng ngực, như ánh mặt trời bất chợt xuyên qua những đám mây. "Cảm ơn, nong Love," chị khẽ nói, giọng mềm mại nhưng chứa đựng đầy ý nghĩa. Có một người hiểu mình đến vậy, thậm chí còn chăm sóc những điều nhỏ nhặt nhất—đó là một món quà, và Milk biết, chị không bao giờ được xem nó là điều hiển nhiên.

"Để em chụp hình trước đã," Love nói nhỏ, tay đã nhanh chóng điều chỉnh góc máy. Em cố tình không để trứng luộc vào khung hình, biết rằng fan hâm mộ chắc chắn sẽ chú ý đến từng chi tiết nhỏ. "Yên tâm đi, em sẽ không tiết lộ là của ai đâu," em cười tinh nghịch.

Milk chỉ lặng lẽ nhìn Love, sự yên bình nhẹ nhàng bao trùm lấy chị. Những buổi sáng thế này thật sự là điều tuyệt vời nhất.

Love cắn một miếng bánh mì muối, mắt em ngay lập tức sáng rỡ. "Ngon quá!"

"Đúng không? Chị biết em sẽ thích ngay từ lần đầu chị ăn nó."

Love nhấp một ngụm matcha latte, đôi mắt tròn vo càng mở lớn hơn. "Phiii, nó hợp với bánh mì lắm luôn á. Lần sau đi Hàn Quốc, mình phải mua thêm!"

Milk bật cười khi thấy Love hào hứng thưởng thức món ăn mình mang về. Chị chậm rãi lật từng trang kịch bản trước mặt, vừa đọc vừa nhấm nháp từng miếng trứng luộc hoàn hảo.

Họ vừa nhận được vài tập đầu của kịch bản mới, và Milk đã bị cuốn hút ngay lập tức. Vì đã đọc qua tiểu thuyết gốc, chị rất tò mò muốn biết biên kịch sẽ chuyển thể những phân đoạn thân mật giữa Wan và Maewnam như thế nào. Khi ánh mắt lướt qua một cảnh tình cảm đặc biệt, khóe môi Milk vô thức khẽ nhếch lên, lòng chị dâng lên một cảm giác háo hức khó tả.

"Chị đang đọc đến đoạn đó đúng không?" Love nhấn mạnh, giọng đầy trêu chọc.

Milk bật cười, biết ngay Love đang nhắc đến cảnh nào. "Ừm," chị gật đầu, lật sang trang tiếp theo. "Chỉ mới nghĩ đến thôi mà chị đã đỏ mặt rồi."

Love hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt boba đen láy dán chặt vào Milk. "Khun Wan, nhớ mang theo kẹo cao su hôm đó nhé," em ngừng lại một chút, để câu nói thêm phần hiệu quả. "Em thích vị dâu tây đấy."

Milk lập tức đỏ mặt, đôi tai cũng dần nhuốm sắc hồng. Chị vội ho một tiếng để che giấu sự bối rối, giọng lí nhí: "D-được rồi, Khun Maewnam, chị sẽ ghi nhớ vào danh sách cần làm..."

Thấy Milk đã bối rối đến vậy, Love không trêu thêm nữa. Em chỉ mỉm cười, quay lại với bữa sáng của mình. Ly matcha latte và miếng bánh mì đột nhiên trở nên vô cùng thú vị—hoặc ít nhất là giúp em kiềm chế sự rung động trong lòng khi nhìn thấy Milk đỏ mặt.

Em để sự im lặng nhẹ nhàng bao trùm cả hai, cho Milk chút thời gian để lấy lại bình tĩnh—để xua đi màu hồng vẫn còn vương trên gò má. Một sự nhân nhượng nhỏ, nhưng là điều Love sẵn lòng làm với tất cả sự dịu dàng của mình.

"P' Johm sẽ đến đón chị lúc hai giờ, đúng không?" Love hỏi, liếc nhanh về phía đồng hồ treo tường.

Milk, dù vẫn còn hơi ngượng, khẽ gật đầu. "Ừm... anh ấy sẽ đón chị đi thử đồ."

Love nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt dừng lại trên ly matcha latte. "Vậy lát nữa em đưa chị đi."

Không gian lại trở về với sự im lặng dễ chịu. Milk khẽ xoay góc kịch bản trên bàn, tâm trí nửa tập trung vào buổi thử đồ sắp tới, nửa vẫn đang mắc kẹt trong khoảnh khắc vừa rồi—ánh mắt Love nhìn chị khi nãy, dịu dàng, đầy ý trêu chọc, nhưng còn có một thứ gì đó nữa... Một thứ gì đó mà chị vẫn chưa thể gọi tên.

Love lặng lẽ quan sát Milk, khóe môi khẽ cong lên khi nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cô. Những ánh nhìn trộm của em cứ thế lặp đi lặp lại, như thể em đang khắc ghi từng biểu cảm nhỏ nhặt của Milk vào ký ức.

Thời gian trôi qua chậm rãi, nhưng chẳng ai trong họ vội vàng rời đi. Như thể cả hai đều âm thầm hiểu rằng, buổi sáng yên bình này đáng để lưu lại thêm một chút, đáng để tận hưởng lâu hơn một chút.

Milk thở dài thật khẽ, những ngón tay mơn man bộ lông mềm mại của Sugus—chú mèo nhỏ đang cuộn tròn trên ghế bên cạnh chị. "Lúc nào em cũng khiến chị khó rời đi, em biết không?" Câu nói nhẹ bẫng như gió thoảng, và không rõ là Milk đang nói với chú mèo hay một ai khác.

Love khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng mang theo nét tinh nghịch. "Chị cũng chỉ cách em một tin nhắn thôi mà. Còn Sugus, nó có thể qua chơi với em bất cứ lúc nào."

Sugus khẽ "meo" một tiếng, như thể xác nhận lời của Love.

Milk cười khẽ, cúi xuống nhìn chú mèo trong vòng tay mình. "Chúng ta còn chưa về đến nhà mà em đã lưu luyến rồi sao?" Chị nói, giọng mềm mại như đang dỗ dành.

Sugus dụi đầu vào tay Milk, tiếng gừ gừ nhỏ vang lên như câu trả lời rõ ràng nhất.

____

Love tấp xe vào lề ngay gần chốt bảo vệ chung cư của Milk, động tác chậm rãi như thể muốn kéo dài thêm chút thời gian bên nhau. Không gian trong xe vẫn yên lặng, nhưng cái yên lặng ấy không hề gượng gạo—mà lại mang theo chút chần chừ, như thể cả hai đều chẳng muốn kết thúc khoảnh khắc này quá nhanh.

Milk quay sang nhìn Love, ánh mắt dịu dàng. "Mai gặp lại nhé?"

Love khẽ gật đầu, nở một nụ cười trấn an. "Ừ. Với cả chúc chị quay thuận lợi nữa nhen. Pansa su su ná!" Giọng em đầy ắp sự động viên.

Milk khẽ thở ra, như thể đang thu vào lòng chút ấm áp từ câu nói ấy. "Cảm ơn bé..." Môi em vẽ nên một nụ cười nhẹ. "Tối nay nhớ tận hưởng concert SkyNani nha. Nhớ gửi lời chào của chị đến mọi người nữa."

"Biết rồi." Love cười khẽ. "À, với cả để em đưa mấy món snack Hàn cho tụi nó luôn, đảm bảo ai cũng khoái."

Milk bật cười, ánh mắt lấp lánh ý cười. "Lúc nào bé cũng chu đáo nhất." Vừa nói, chị vừa đưa tay nhéo nhẹ mũi Love, một cử chỉ trêu chọc nhưng cũng đầy thân thuộc.

Love nhăn mũi lại, khiến Milk bất giác cười tươi hơn. Cả hai cứ thế nhìn nhau, không ai nói gì thêm, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, có thứ gì đó vô hình len lỏi giữa họ—nhẹ nhàng nhưng đủ sâu sắc để tim rung lên khe khẽ.

Milk khẽ thở dài, tay cầm lấy tay nắm cửa, nhưng vẫn chần chừ chưa mở. "Thôi, chị vào đây."

Love chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ, nhưng trong đó có gì đó sâu hơn mà Milk không dám nhìn lâu. Em quay ra phía sau, giọng nhẹ bẫng khi vẫy tay chào Sugus đang ngồi trong lồng. "Bye bye, Sugus nhé."

Milk bước xuống xe, tay kéo theo vali và bế Sugus lên. Nhưng trước khi đóng cửa, chị khẽ nghiêng người, giọng hạ xuống thật khẽ. "Lái xe cẩn thận nha."

Love mỉm cười, ánh mắt vẫn dõi theo. "Ừ, em biết rồi."

Milk đóng cửa lại, chậm rãi bước về phía chung cư. Love nhìn theo bóng lưng chị dần khuất sau cánh cửa, mới chậm rãi thả lỏng đôi vai. Rồi, với một nụ cười nhẹ khó đoán, em lái xe hòa vào dòng đường phía trước

____

đẹp đôi quá đi à 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro