
9
Đôi mắt đầy tức giận khi nhìn Milk bước vào nhà với gương mặt mệt mỏi. Milk cúi đầu, né tránh ánh mắt sắc lạnh của Jorm, biết rằng mình đã sai. Suốt cả buổi trời, Milk biến mất không một lời giải thích, trong khi sáng mai là chuyến bay để cả hai trở về nước.
"Em đã ở đâu cả buổi trời vậy?" Jorm gằn giọng, cắt ngang sự im lặng. "Chúng ta phải bay về sáng mai mà em còn biến mất không liên lạc được. Em có biết chị lo lắng thế nào không?"
Milk bối rối, cô nắm chặt tay, cố giấu sự bất an đang gặm nhấm trong tâm trí và sự thật một nghi lễ Minh Hôn cô đã giấu tất cả mọi người.
"Em... em chỉ đi dạo thôi, không có gì đâu chị," Milk lấp liếm, nhưng Jorm không tin. "Dạo cả buổi trời? Điện thoại em đâu?"
"Đi dạo? Cả buổi trời? Vậy còn điện thoại em đâu? Tại sao không một tin nhắn, không một cuộc gọi nào?"
Jorm bước đến gần, đôi mắt không rời khỏi Milk. Sự im lặng của Milk chỉ càng làm cơn giận trong Jorm bùng lên, như một ngọn lửa không thể kiểm soát. Milk không dám thở mạnh, trong đầu cô hình ảnh của nghi lễ Minh Hôn cứ quay cuồng. Milk thấy bản thân như bị kẹt giữa hai thế giới.
"Điện thoại em... mất sóng," cô lại nói dối, lời nói nhỏ dần như bị nuốt chửng bởi nỗi sợ hãi. Jorm càng siết chặt nắm tay, đôi mắt không rời Milk, như muốn bóc trần mọi bí mật ẩn giấu.
"Em nghĩ chị sẽ tin sao?" Jorm cắt ngang, giọng nói lạnh lùng như băng. "Có điều gì đó không đúng, Milk. Em đang giấu chị điều gì vậy?"
Milk lướt qua Jorm, ánh mắt Jorm như đâm vào cô, đầy chất vấn và lo lắng. Cô cảm thấy không còn sức lực để đối diện, và những lời trách móc cứ như tiếng vang không dứt bên tai. Ánh sáng trong phòng chói lóa làm cô thêm mệt mỏi, và mọi câu hỏi, mọi bí mật đè nặng trong lòng, cô chỉ muốn trốn chạy khỏi chúng.
"Chị, em mệt quá," Milk lầm bầm, không muốn nhìn thẳng vào Jorm nữa. Cô cần một khoảng trống để hít thở, để quên đi những căng thẳng và sự dồn nén đang gặm nhấm tâm trí. Cô nhanh chóng bước vào phòng, đóng cửa lại phía sau, tạo ra một bức tường vô hình giữa mình và thế giới bên ngoài.
Khi cánh cửa khép lại, Milk cảm thấy như mọi thứ ngoài kia bỗng nhiên lặng im. Trong bóng tối của căn phòng, cô thả mình xuống giường, ánh đèn lập lòe từ ngoài cửa sổ chiếu những bóng đổ kỳ quái lên tường. Cô nhắm mắt lại, cố gắng bỏ qua tất cả những gì đã xảy ra trong ngày.
Cô kéo chăn lên ngang cằm, hy vọng rằng giấc ngủ sẽ đưa cô đến một nơi xa xôi, nơi không có những bí mật, không có những cơn giận dữ của Jorm hay sự lo lắng trong lòng. Nhưng dù có nhắm chặt mắt, cô vẫn cảm thấy tim mình đập nhanh, và những ký ức về buổi lễ cứ quay cuồng, như những cơn sóng không ngừng trào dâng.
"Chỉ một giấc ngủ thôi," cô thầm thì, "Chỉ cần một giấc ngủ để quên hết mọi thứ."
——
Sáng hôm sau, ánh sáng mặt trời xuyên qua rèm cửa, đánh thức Milk khỏi giấc ngủ sâu. Cô dụi mắt, cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng nhưng thực tại lại không dễ chịu hơn. Khi bước ra khỏi phòng, hình ảnh của Jorm bận rộn sắp xếp hành lý lập tức hiện ra trước mắt.
"Em dậy rồi à?" Jorm ngẩng lên, ánh mắt cô vừa lo lắng vừa có phần trách móc. "Chúng ta phải nhanh chóng đến sân bay. Chuyến bay về Thái Lan sắp khởi hành rồi đấy."
Milk gật đầu, nhưng trong lòng lại nặng trĩu. Cô nhìn xung quanh, thấy vali của mình được sắp xếp ngay ngắn, những bộ quần áo, giày dép và phụ kiện đều được Jorm gói ghém cẩn thận. Có chút lòng tự hào vì sự chuyên nghiệp của chị.
"Chị đã sắp xếp xong mọi thứ, em chỉ cần chuẩn bị tâm lý cho những lịch trình công việc đang chờ đón sắp tới." Jorm tiếp tục, giọng điệu dứt khoát, nhưng Milk cảm nhận được sự căng thẳng trong lời nói ấy. "Buổi họp báo ngay khi về đến sẽ rất quan trọng, và còn nhiều dự án khác nữa."
"Vâng," Milk đáp lại, nhưng trong lòng cô như có một tảng đá nặng trĩu.
Khi họ bước ra khỏi khách sạn, không khí bên ngoài thật sôi động. Tiếng cười nói, tiếng xe cộ tấp nập và những ánh đèn rực rỡ tạo nên một khung cảnh náo nhiệt. Nhưng với Milk, mọi thứ đều trở nên mờ nhạt. Cô như lạc giữa dòng người, tâm trí chỉ hướng về những ký ức rối bời mà cô đang cố gắng gác lại.
Trên đường đến sân bay, Jorm không ngừng nói về các dự án sắp tới, sự háo hức và nhiệt huyết trong lời nói của cô làm cho không khí trở nên tươi sáng hơn. Khi đến sân bay, Jorm dẫn Milk qua khu check-in. Mọi ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía họ, sự chú ý từ những fan hâm mộ và giới truyền thông càng khiến Milk cảm thấy ngột ngạt. Jorm nhận ra sự bồn chồn của Milk nhưng vẫn tiếp tục điều hành mọi thứ một cách bình tĩnh, tự tin.
"Milk, hãy cười lên! Đây là cơ hội của em để toả sáng." Jorm nhắc nhở, cố gắng truyền tải sự lạc quan cho Milk. Cô mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chẳng có chút sức sống nào.
Khi máy bay chuẩn bị cất cánh, Milk ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Những đám mây trôi lững lờ và bầu trời xanh rộng lớn khiến cô cảm thấy như mình đang ở giữa hai thế giới. Một phần của cô khao khát trở về, nhưng phần còn lại lại lo sợ về những bí mật và trách nhiệm đang chờ đón.
——————
Khi máy bay cuối cùng cũng hạ cánh, bầu không khí trong khoang trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Milk cảm thấy hồi hộp như sắp sửa bước vào một sân khấu lớn. Những tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng gương mặt tràn đầy hy vọng của cô, mang lại cảm giác như những ánh sáng sân khấu đang chiếu về phía mình.
Khi cánh cửa máy bay mở ra, luồng không khí trong lành từ quê nhà ùa vào, mang theo hương thơm của đất đai và sự sống. Milk hít một hơi thật sâu, cảm giác hồi hộp lẫn phấn khích trào dâng. Khi bước ra khỏi khoang máy bay, cô ngay lập tức bị cuốn vào đám đông fan hâm mộ đang chờ đợi. Họ đứng dọc lối đi, cầm những biểu ngữ lớn với hình ảnh của cô và các câu slogan như "Chúng tôi yêu Milk!" và "Hãy về nhà an toàn!"
"Milk! Milk! Milk!" Tiếng hô vang vọng khắp sân bay, như một bài ca chào đón đầy nhiệt huyết. Đám đông trở nên sống động, những ánh mắt chờ mong và những nụ cười rạng rỡ hướng về phía cô. Cảm giác như mình là trung tâm của vũ trụ, Milk không thể ngăn nổi nụ cười tràn đầy niềm vui trên gương mặt mình.
"Em yêu các bạn! Cảm ơn mọi người đã đến đây!" Milk hét lên, âm thanh của cô hòa quyện với tiếng hô to của đám đông. Cô vẫy tay, cảm nhận được sự kết nối kỳ diệu giữa mình và những người hâm mộ. Mỗi nụ cười và ánh mắt thân thiện như một lời nhắc nhở rằng cô không hề đơn độc trên con đường nghệ thuật này.
Jorm đứng bên cạnh, ánh mắt rạng rỡ. "Họ đều yêu quý em!" chị nói, và Milk có thể cảm nhận được sự tự hào trong giọng nói của chị. Cô quay sang nhìn Jorm, cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng.
"Chị, cảm ơn chị đã luôn ở bên em," Milk nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành. Jorm mỉm cười, rồi nhanh chóng dẫn Milk đi qua đám đông. Họ đã lên kế hoạch cho mọi thứ, nhưng giờ đây, với sự phấn khích của fan hâm mộ, mọi thứ như một buổi tiệc lớn đang diễn ra.
Khi họ tiến vào khu vực nhập cảnh, đám đông càng trở nên náo nhiệt hơn. Những ánh đèn flash từ máy ảnh của các phóng viên và fan hâm mộ như những vì sao lấp lánh, chiếu sáng khuôn mặt Milk.
Khi họ bước ra khỏi khu vực nhập cảnh, không khí trở nên hỗn loạn nhưng tràn đầy năng lượng. Các phóng viên tranh nhau ghi hình, những fan hâm mộ gọi tên cô, những bức ảnh được chụp liên tục tạo nên một khung cảnh sống động mà cô chưa bao giờ tưởng tượng nổi. "Hãy nhớ giữ gìn hình ảnh, em nhé," Jorm nhắc nhở, nhưng Milk không thể ngừng cười.
Khi đám đông dần lùi lại để tạo khoảng trống cho họ, Milk
"Milk! Hãy cho chúng tôi một chút thời gian!" Một phóng viên từ một tạp chí nổi tiếng hét lên, nhưng Milk chỉ mỉm cười và gật đầu, một cô gái trẻ đầy ước mơ, đang từng bước biến giấc mơ thành hiện thực.
———
Milk cùng Jorm nhanh chóng bước vào chiếc xe đang đợi sẵn. Ánh nắng chiều len lỏi qua cửa kính, chiếu nhẹ lên gương mặt của Milk. Cô thoáng suy tư, nghĩ về con đường đã qua và những mục tiêu phía trước. Jorm ngồi cạnh, kiểm tra lịch trình công việc dày đặc. Họ đang trên đường đến trụ sở GMMTV, nơi mà Milk sẽ tiếp tục chuẩn bị cho các dự án sắp tới.
"Ngày mai em có buổi chụp hình nữa đấy," Jorm nhắc nhở, giọng đầy trách nhiệm nhưng cũng không giấu được sự lo lắng. Cô đã luôn sát cánh bên Milk từ những ngày đầu, chứng kiến từng bước trưởng thành của Milk.
Milk khẽ gật đầu, mắt vẫn dõi nhìn qua cửa sổ, nơi thành phố Bangkok dần lên đèn, hối hả.
Milk bước vào trụ sở GMMTV, ánh đèn neon xanh phản chiếu trên sàn đá bóng loáng, làm không khí thêm phần hào nhoáng và chuyên nghiệp. Hành lang rộng lớn vang lên tiếng giày cao gót của những nhân viên hối hả qua lại, tất cả đều bận rộn với công việc của mình. Milk giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài, nhưng bên trong lòng cô vẫn không khỏi cảm thấy chút hồi hộp. Đây là trung tâm của ngành giải trí, nơi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào những tài năng triển vọng.
"Lên thẳng phòng họp nhé, em có buổi gặp với đạo diễn về dự án mới," Jorm nhắc, không quên kiểm tra lại lịch trình trong điện thoại. Cô đã sắp xếp mọi thứ để chắc chắn rằng Milk sẽ có cơ hội tốt nhất, nhưng cô cũng biết rằng, trong thế giới này, không có gì đảm bảo.
Milk gật đầu, đôi mắt ánh lên tia sắc bén. Cô biết, nếu không tự mình tỏa sáng, thì chẳng ai có thể giúp cô duy trì vị trí trong ngành công nghiệp này. Khi cả hai bước vào thang máy, không khí bên trong dường như trở nên chật chội hơn. Mỗi lần gặp đạo diễn lớn là một lần Milk cảm thấy áp lực. Cô đã từng ở những nơi xa xôi, với cánh đồng và những giấc mơ nhỏ nhoi, nhưng giờ đây, cô đứng trước ngưỡng cửa của danh tiếng, nơi mà chỉ một bước sai lầm cũng có thể đưa cô trở lại vạch xuất phát.
Thang máy mở ra, trước mặt là cửa kính dẫn vào phòng họp, nơi đạo diễn và các nhà sản xuất đã sẵn sàng đợi. Milk hít một hơi sâu, cảm nhận lòng bàn tay hơi lạnh. Jorm khẽ vỗ vai em gái, ánh mắt động viên. "Chị tin em, Milk. Hãy là chính mình và cho họ thấy tài năng của em."
Milk gật đầu, đôi môi khẽ cong lên một nụ cười tự tin. Cô đẩy cửa bước vào, ánh sáng từ phòng họp tràn ngập không gian. Giây phút này, cô biết, là một bước ngoặt lớn trong sự nghiệp của mình. Phía bên kia bàn, đạo diễn ngẩng đầu lên, nhìn Milk chằm chằm như đang đánh giá. Thời gian như chậm lại, mọi thứ xung quanh mờ dần đi, chỉ còn lại Milk và quyết tâm rực lửa trong lòng.
"Xin chào, tôi là Milk," cô cất lời, giọng nói rõ ràng và vững vàng, sẵn sàng đối mặt với thử thách.
Milk đứng trong phòng họp rộng lớn, không gian thoang thoảng mùi gỗ và giấy tờ, mỗi chi tiết đều tinh tế, chuyên nghiệp. Đạo diễn ngồi phía đối diện, mắt nhìn cô không chớp, như đang tìm kiếm điều gì đó sâu trong cô gái trẻ này. Không một lời thừa thãi, không một ánh mắt dao động. Milk hiểu rằng chỉ có sự tự tin tuyệt đối mới có thể chinh phục những con người ở đây.
"Chúng ta sẽ đi thẳng vào vấn đề," đạo diễn cuối cùng cất lời, giọng trầm và sắc bén. "Tôi đã nghe nhiều về em, nhưng những gì trên màn ảnh và qua lời kể không bao giờ đủ. Điều tôi muốn thấy, là bản lĩnh thực sự của một ca sĩ kiêm diễn viên như em."
Milk nén một hơi thở, trong lòng tự nhắc nhở bản thân: đây không chỉ là một buổi thử vai, mà là cơ hội để khẳng định cô có thể sánh vai với những tên tuổi lớn. Ánh mắt của Jorm từ góc phòng vẫn dõi theo Milk, nhưng không hề can thiệp. Đây là khoảnh khắc mà Milk phải tự bước lên sân khấu của chính mình.
"Em đã chuẩn bị một đoạn độc thoại từ kịch bản," Milk nói, đứng thẳng, không một giây nào ngần ngại. Đôi mắt cô ánh lên niềm đam mê cháy bỏng, không chỉ để làm hài lòng người khác, mà là để chứng minh với chính mình rằng cô xứng đáng có mặt ở đây. Khi Milk bắt đầu diễn, cả phòng dường như chìm vào yên lặng.
Lời thoại tuôn ra, mỗi câu chữ như sống dậy qua biểu cảm và ánh mắt của Milk. Cô không chỉ đọc lời kịch, mà sống trong từng khoảnh khắc của nhân vật. Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng, như một sợi dây đang rung lên bởi sự cuốn hút mà Milk tạo ra. Những lời thoại cuối cùng vang lên, khiến cả không gian im bặt, không ai dám phá vỡ khoảnh khắc này.
Khi Milk dừng lại, cô thấy đạo diễn khẽ gật đầu, đôi mắt ông ấy bỗng trở nên sáng lên một cách khác lạ, như tìm thấy điều mà mình đang kiếm tìm bấy lâu. Ông nghiêng người về phía trước, đôi tay đan lại trên bàn, rồi cười nhẹ.
"Không tệ. Rất không tệ."
Một lời khen đơn giản, nhưng đối với Milk, nó giống như tiếng chuông báo hiệu cô đã vượt qua được bức tường đầu tiên. Cô đã nắm được một phần nhỏ cơ hội, và từ đây, con đường trước mắt sẽ không còn là những bước đi chập chững, mà là cuộc đua thực sự trong thế giới giải trí.
Sau khi buổi họp kết thúc, Milk cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng đầy phấn khích. Những lời khen ngắn gọn từ đạo diễn vẫn vang vọng trong đầu cô, như một sự khẳng định rằng mình đang đi đúng hướng. Dẫu vậy, áp lực của buổi thử vai cũng khiến cô cần một chút thời gian riêng để ổn định lại cảm xúc. Milk lịch sự cúi đầu chào mọi người trong phòng họp, rồi xin phép Jorm rời đi một lát.
Milk nhanh chóng rảo bước về phía phòng vệ sinh, nơi ánh đèn trắng chiếu rọi những bức tường gạch men sáng bóng. Cô đẩy cánh cửa WC, không gian bên trong lạnh lẽo và yên tĩnh, đối lập hoàn toàn với bầu không khí náo nhiệt ngoài kia. Milk tựa người vào bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương. Ánh đèn phản chiếu gương mặt của cô.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, để bản thân lắng xuống sau khoảnh khắc căng thẳng vừa rồi. Đôi tay Milk run nhẹ. Buổi thử vai vừa rồi không hoàn hảo, nhưng cô đã dồn toàn bộ tâm huyết của mình vào đó.
Khi Milk đang nhìn mình trong gương, một cảm giác lạ lùng bỗng chạy dọc sống lưng. Trong thoáng chốc, mọi thứ dường như chậm lại. Ánh đèn vẫn sáng, nhưng có điều gì đó bất thường. Bên cạnh hình ảnh phản chiếu của cô, một bóng người dần hiện ra mờ mờ, như thể từ trong màn sương mỏng. Milk đông cứng lại, không tin vào mắt mình.
Milk đứng sững lại, tim đập loạn nhịp, nhưng đôi mắt cô không thể rời khỏi hình ảnh trong gương. Cô gái xuất hiện không phải là một hình ảnh ma quái ghê rợn như Milk tưởng tượng, mà thực ra rất xinh đẹp, một nét đẹp kỳ lạ và quyến rũ. Làn da cô gái trắng nhợt nhưng lại có một vẻ thanh thoát như pha lê. Tóc vàng nhánh, óng mượt buông xuống vai, tạo nên sự tương phản với đôi môi đỏ thắm khẽ mím lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro