Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

one night, two hearts (H) (End).


Đã mười tháng kể từ khi họ bắt đầu mối quan hệ "bạn bè kèm lợi ích", và giờ đây cả hai đã trở nên vô cùng thoải mái khi ở bên nhau.

Tháng đầu tiên, họ sẽ quan hệ ít nhất ba lần mỗi tuần, nhưng theo thời gian, con số đó giảm xuống chỉ còn một hoặc hai lần. Tuy nhiên, họ vẫn gặp nhau gần như mỗi ngày, và đôi khi, khi gặp nhau, họ thậm chí không quan hệ tình dục. Họ chỉ đơn giản là—ngồi trò chuyện, xem phim, và thư giãn cùng nhau.

Họ đã trở thành những người bạn rất thân thiết.

"Thật tuyệt vời," Love thở dài, ngả lưng xuống giường, kiệt sức.

"Đúng không?" Milk nhếch mép tự mãn, rõ ràng tự hào về bản thân, khiến Love đảo mắt đầy trêu chọc.

Đã bảy tháng kể từ khi Namtan bất ngờ xuất hiện tại sự kiện của công ty Love, và trong khoảng thời gian đó, Love chỉ nghe tin về Namtan vài lần. Mỗi lần, Namtan đều liên lạc để xin lỗi về việc đã làm Love bẽ mặt tối hôm đó, thậm chí còn hỏi han về Film.

Film đã cố gắng liên lạc nhiều lần, và cuối cùng Love cũng chấp nhận, hiểu rằng nàng không thể chỉ đơn giản chấm dứt tình bạn với Film. Nếu Love thành thật mà nói, nàng còn có thể ủng hộ nếu Film và Namtan quyết định hàn gắn với nhau.

Khi mọi rắc rối lắng xuống, Love hầu như không nghĩ đến họ nữa. Nàng đã tìm thấy sự bình yên và dễ dàng vượt qua tất cả.

"Cho em năm phút và một ly nước, rồi sẽ đến lượt em trả thù. Chị nghĩ sao nếu em trói chị lại?" Love lẩm bẩm, một nụ cười ranh mãnh hiện trên khuôn mặt.

"Làm điều tệ nhất mà em có thể, Love," Milk đáp lại với một nụ cười kiêu ngạo, ánh mắt hướng lên trần nhà, rõ ràng không nao núng và sẵn sàng cho bất cứ điều gì sắp tới.

Love quay ánh nhìn về phía Milk, đôi mắt dõi theo đường nét trên xương hàm của cô, trong khi cắn nhẹ vào khóe môi dưới, chìm đắm trong dòng suy nghĩ.

Có lẽ đây là lý do nàng không còn nghĩ về bạn gái cũ nữa—bởi vì, thực sự, nàng đã bước tiếp.

Love đang rung động vì Milk. Những gì bắt đầu như một cách để quên đi quá khứ, giờ đây đã trở thành điều nàng mong chờ nhất trong tuần, thứ mà nàng chờ đợi hơn bất cứ điều gì.

Milk không chỉ chiếm lấy tâm trí Love; cô khiến Love cảm thấy như sống lại, theo một cách mà Love chưa bao giờ ngờ tới. Từng tiếng cười, từng khoảnh khắc chia sẻ, Milk khiến Love cảm thấy được thấu hiểu, được nhìn nhận, và—quan trọng nhất—đặc biệt. Đó là một cảm giác mà Love không hề nhận ra mình đã bỏ lỡ, và giờ nàng không thể tưởng tượng cuộc sống thiếu đi điều đó.

Nói cách khác, Love hoàn toàn "đổ gục", say đắm Milk đến mức không thể thoát ra. Đây không còn là một cơn cảm nắng nữa—mà là tất cả, chiếm trọn mọi suy nghĩ và cảm xúc của nàng.

Sau khi Love "trả thù" xứng đáng, cả hai cùng tắm với nhau.

"Tối nay chị có thể ngủ lại đây được không?" Milk hỏi, với tay lấy máy sấy tóc một cách thoải mái. Love mỉm cười, không chút do dự. "Tất nhiên rồi, Milk."

Đã ba tháng kể từ khi họ phá vỡ quy tắc duy nhất mà cả hai đã đặt ra: không bao giờ ngủ lại qua đêm. Nhưng giờ đây, gần như mỗi lần họ bên nhau, họ đều ở lại qua đêm. Thậm chí những đêm không làm gì cả, họ vẫn thức đến tận khuya chỉ để trò chuyện.

Love đã bắt đầu yêu thích thói quen này, đặc biệt là việc Milk luôn hỏi trước. Ngay cả khi ở nhà Milk, cô cũng luôn chủ động nói, "Em có thể ở lại nếu muốn."

Đêm đó, khi cả hai nằm cuộn mình dưới chăn của Love, Love háo hức chờ đợi Milk chìm vào giấc ngủ. Nếu bạn thắc mắc, thì không, họ không ôm nhau ngủ—nhưng mỗi khi Milk ngủ, cô luôn tìm cách dựa sát vào Love, và Love tận hưởng khoảnh khắc ấy, cảm thấy một sự bình yên tràn ngập trước khi cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

____

"Đêm qua với Milk thế nào?" Prim hỏi đầy ẩn ý. Đó là ngày hôm sau, và Love đang tham gia buổi đi chơi hàng tháng với bạn bè của mình: View, Tu và Prim.

"Tốt," Love trả lời đơn giản, dù khuôn mặt sáng bừng lên khi nói. Nàng từ chối kể rằng nàng thực ra đã mời Milk đi cùng nhưng Milk không thể tham gia vì đã có lịch trình khác vào cùng thời điểm.

Nàng biết chắc bạn bè sẽ trêu chọc mình, đặc biệt là Prim.

"Cậu định bao giờ nói với cô ấy?" View bất ngờ chen ngang, đưa ra câu hỏi trực diện. Love khựng lại, đầu óc cố tìm cách đánh lạc hướng, và không suy nghĩ, cô nhét một miếng bánh quế lớn vào miệng.

"Nói gì cơ?" Love giả vờ không hiểu, cố tỏ vẻ ngây thơ trong khi tránh ánh mắt của bạn bè. Nhưng Tu, Prim và View trao nhau ánh nhìn đầy ý tứ—một ánh nhìn như thể tất cả họ đã chờ giây phút này từ lâu.

"Rằng cậu có tình cảm với cô ấy," Tu nói, giọng bình tĩnh nhưng đầy quả quyết.

Love suýt nghẹn vì miếng bánh quế. Ánh mắt nsngf lập tức lảng tránh, khuôn mặt đỏ bừng lên. "Cái gì? Mình đâu có tình cảm gì với Milk," nàng lắp bắp, giọng nói nhanh đến mức mất tự nhiên.

"Ôi trời, làm ơn đi," Prim cười trêu, nghiêng người về phía trước với nụ cười tinh quái. "Vậy tại sao mỗi lần nhắc đến tên cô ấy, mặt cậu lại sáng rực lên thế này?"

Love mở miệng định trả lời, nhưng chẳng nói được lời nào. Nàng cảm thấy tim mình đập loạn xạ, còn dạ dày thì quặn lại, nhưng nàng không thể phản bác sự thật trong lời nói của họ. Thay vào đó, nàng lại nhét một miếng bánh quế lớn khác vào miệng, hy vọng chặn đứng cuộc trò chuyện.

"Cậu biết là thích cô ấy cũng không sao mà, đúng không?" Tu nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói đầy cảm thông. "Cậu đang độc thân, cô ấy cũng vậy. Hai người có thể thành đôi mà." Love thở dài, ánh mắt dán chặt vào đĩa thức ăn. "Mình biết, nhưng... mọi thứ phức tạp hơn thế," nàng thì thầm, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

"Phức tạp thế nào?" Cả nhóm đồng thanh hỏi, tò mò nghiêng người lại gần. Love im lặng một lúc lâu, tâm trí quay cuồng, rồi cuối cùng lẩm bẩm, "Chỉ là... vậy thôi."

View, người đã quan sát nàng rất kỹ, bất chợt thốt lên, "Mình nghĩ cậu chỉ đang sợ thôi." Lời nói treo lơ lửng trong không khí, thu hút sự chú ý của tất cả. Love khựng lại, đôi mắt nheo lại đầy phòng thủ. "Sợ gì chứ?" nàng hỏi, giọng điệu phòng bị.

View nhìn nàng với ánh mắt xen lẫn giữa lo lắng và thấu hiểu. "Cậu sợ bị tổn thương lần nữa. Sợ rằng có thể cô ấy không cảm thấy giống như cậu," View nhấn mạnh, lời nói như một thách thức dịu dàng.

Sự im lặng nặng nề bao trùm cả nhóm, và lần đầu tiên, Love không thể phủ nhận sự thật trong lời nói của View. Nàng đang sợ hãi. Sợ mở lòng với ai đó lần nữa—đặc biệt là khi Milk khiến nàng cảm thấy quá nhiều

"Nhưng rõ ràng là Milk cũng thích cậu mà!" Prim khăng khăng, ánh mắt tràn đầy sự tự tin. Love lắc đầu nhanh chóng, phủ nhận ngay cả trước khi kịp suy nghĩ. "Không, cô ấy không thích," Love nói, giọng sắc lạnh nhưng đầy hoài nghi.

"Cậu không thực sự tin điều đó, đúng không? Ai cũng nhìn ra mà," Tu xen vào, giọng nói chắc nịch nhưng chất chứa sự thật khiến Love thấy dạ dày mình xoắn lại. Nhỏ không chịu nhượng bộ. "Ngay lần đầu mình gặp Milk, cô ấy nhìn cậu như thể cậu là người duy nhất trong phòng. Cô ấy không thể rời mắt khỏi cậu."

Love ngồi không yên trên ghế, cố gắng phớt lờ cảm giác nóng bừng đang lan khắp má mình. Lời của Tu đánh trúng tâm can, khiến tim nàng đập nhanh trong sự pha trộn giữa không tin và khao khát. Ký ức về đêm hôm đó chợt hiện về, nhưng nàng không thể buộc mình thừa nhận điều gì quá rõ ràng đến đau đớn.

Prim, luôn là tiếng nói lý trí, thêm vào bằng nụ cười hiểu biết. "Và đừng quên hai người hầu như ở bên nhau mỗi đêm. Hai người gần như không thể tách rời, và chẳng ai trong hai người hẹn hò với ai khác. Hai người giống như đang trong một mối quan hệ rồi, chỉ thiếu mỗi danh phận chính thức thôi," nhỏ chỉ ra, lời nói nặng trĩu sự thật.

Love cạn lời. Làm sao nàng có thể phản bác điều đó? Những suy nghĩ trong đầu rối tung, cảm xúc chồng chất, nhưng sâu thẳm, nàng biết họ đúng. Nhưng nàng vẫn im lặng, không thể trả lời bằng bất kỳ cách nào có ý nghĩa.

View, người đã theo dõi Love chặt chẽ, nhẹ nhàng hơn trong lời nói của mình. "Nghe này, Love," nhỏ nói, giọng đầy chân thành. "Điều tụi mình muốn nói là... rõ ràng Milk khiến cậu hạnh phúc. Đừng lãng phí điều đó, được chứ? Đừng để nỗi sợ giữ cậu lại khỏi một điều có thể rất tốt đẹp."

Bạn bè của nàng nói đúng. Love không thể phủ nhận nữa—Milk khiến nàng hạnh phúc theo một cách không ai khác làm được. Mỗi khoảnh khắc ở bên nhau đều là phần yêu thích nhất trong ngày của nàng. Sự vui vẻ giản đơn trong khoảng thời gian bên nhau, những tiếng cười, những cuộc trò chuyện tự nhiên, mang lại cảm giác thoải mái mà nàng không thể diễn tả.

Và mỗi khi họ xa nhau, một cảm giác trống trải len lỏi trong lồng ngực nàng, khao khát được ở bên cô lần nữa. Nếu đó không phải là tình yêu, thì Love chẳng còn biết tình yêu là gì nữa.

Nhưng vẫn có nỗi sợ dai dẳng giữ nàng lại. Nếu nàng nói với Milk cảm xúc của mình, và Milk không cảm thấy như vậy thì sao? Ý nghĩ bị từ chối bóp nghẹt trái tim nàng, và rủi ro mất Milk hoàn toàn khiến nàng không thể chịu đựng nổi.

Có lẽ, chỉ có lẽ, việc giữ mọi thứ trong vùng xám này—mối quan hệ "bạn bè kèm lợi ích" nơi mọi thứ vẫn an toàn—là lựa chọn tốt hơn, ngay cả khi đó không phải điều nàng thực sự muốn.

Sự mâu thuẫn nặng nề đè lên trái tim nàng, sự giằng co giữa khao khát và sợ hãi liên tục chiến đấu trong nàng. Mọi thứ phức tạp hơn rất nhiều so với những gì nàng từng tưởng tượng.

____

Tối hôm đó, Love mời Milk đến nhà mình, vẫn còn băn khoăn liệu có nên thổ lộ tình cảm hay không, nhưng nàng thực sự rất háo hức được ở bên Milk. Quyết định này khiến nàng cảm thấy nặng nề, nhưng có một điều nàng chắc chắn – nàng muốn ở bên Milk, dù chưa thể nói ra thành lời.

Khi Milk đến, Love không thể ngăn mình mỉm cười. Nụ cười ấy không phải là một nụ cười bình thường, mà là nụ cười phản chiếu chính cảm xúc của nàng: ấm áp và rạng rỡ, khiến tim Love lỡ nhịp. Nàng cảm thấy một sự rung động trong dạ, sự pha trộn giữa háo hức và hồi hộp mà nàng không thể xua đi.

"Chào Love," Milk lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy tươi sáng khi bước vào. Không chút do dự, Milk tiến lại gần và đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Love.

Dù chỉ thoáng qua, nụ hôn đó vẫn truyền một làn sóng ấm áp khắp cơ thể Love, khiến nàng sững sờ trong giây lát. Sự ân cần tự nhiên ấy làm tim nàng đập nhanh hơn, nhất là sau cuộc trò chuyện với bạn bè trước đó. Đột nhiên, nàng cảm nhận rõ rệt khoảng cách giữa hai người, sức nặng của những cảm xúc trong cô và những điều chưa được nói ra.

"Cứ tự nhiên nhé. Bữa tối sẽ xong trong vài phút nữa," Love cố gắng nói, giọng hơi gấp gáp khi nàng quay vào bếp, cố gắng tập trung hoàn thành món ăn mình đang nấu – một nỗ lực nhỏ để đánh lạc hướng khỏi những cảm xúc đang xoáy lên bên trong.

Sau đó, Love rót hai ly rượu vang, chất lỏng đỏ thẫm lấp lánh dưới ánh sáng khi nàng đưa một ly cho Milk. Họ ngồi xuống ghế sofa, ngồi gần đến mức hai đôi chân gần như chạm vào nhau. Tựa người vào lớp đệm, cả hai để sự yên bình của buổi tối bao trùm lấy mình.

"Sáng nay em đi ăn sáng với bạn bè thế nào rồi?" Milk hỏi, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch khi nhớ đến việc Love nhắc về buổi gặp gỡ trước đó.

"Vui lắm, nhưng cũng khá mệt," Love đáp, giọng nhỏ dần khi nàng quay ánh nhìn sang hướng khác, một chút ngượng ngùng thoáng qua.

Milk nghiêng đầu, như cảm nhận được điều gì đó đằng sau lời nói của Love, nhưng Love nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện. "Còn chị thì sao? Hôm nay của chị thế nào?" nàng hỏi, cố gắng giữ giọng bình thường nhưng sự tò mò trong mắt không giấu được.

Milk thở dài, đưa tay vuốt qua mái tóc. "Hỗn loạn lắm. Chị phải bất ngờ nhảy vào quản lý một buổi chụp hình, và mọi thứ rối tung lên hết," cô than thở, lắc đầu khi nhớ lại khung cảnh bận rộn.

Love gật đầu đồng cảm. "Làm người lớn thật khó," nàng thở dài, người trượt sâu hơn vào ghế sofa. "Đôi khi em chỉ ước có thể nghỉ một tuần làm gì cả... chỉ để ngủ." Những lời nói thật thà hơn nàng dự định, sự mệt mỏi hiện rõ trong giọng nói.

Milk lập tức chú ý đến câu nói đó. Vẻ mặt cô thay đổi, trở nên trầm ngâm nhưng pha chút tinh quái. Cô đặt ly rượu xuống bàn một cách chậm rãi và đầy chủ ý, khiến Love cũng vô thức làm theo. Milk hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt lấp lánh nét nghịch ngợm khiến Love cảm thấy một luồng hồi hộp xen lẫn tò mò.

"Có chuyện gì vậy?" Love hỏi, đầu nghiêng sang một bên theo cách đáng yêu và đầy tò mò mỗi khi nàng bị bất ngờ.

Milk, tuy nhiên, không mất một giây nào. "Đi thôi," cô nói ngay, giọng đầy phấn khích. Love chớp mắt, bối rối. "Đi đâu? Chị đang nói gì vậy?"

Milk nghiêng người về phía trước với một nụ cười tinh nghịch, đôi mắt sáng lấp lánh sự hứng khởi. "Hãy dành một tuần nghỉ ngơi," cô nói, nụ cười của cô mở rộng thêm một chút đầy táo bạo. "Chúng ta có thể đi đâu đó – một nơi mới, một nơi thú vị. Chỉ cần trốn đi một thời gian."

Love nhìn cô trong vài giây, cố gắng tiêu hóa những gì Milk đang đề nghị. "Chị nghiêm túc chứ?" nàng hỏi, nửa cười, gần như không chắc Milk có đùa hay không.

Nụ cười của Milk vẫn không thay đổi, đầy sự kiên định. "Chị nghiêm túc đấy," cô nói chắc nịch. "Em nói rằng em cần nghỉ ngơi, và thực sự, chị cũng vậy. Công việc điên cuồng quá rồi, cả hai chúng ta đều cần thời gian để nạp lại năng lượng. Công ty của em chắc sẽ ổn nếu thiếu em một tuần, đúng không?"

Cô hơi ngả lưng lại, giọng nói trở nên thuyết phục hơn. "Chúng ta có thể đi nước ngoài, trải nghiệm điều gì đó hoàn toàn mới – đồ ăn mới, những cuộc phiêu lưu mới. Chị nghe nói Hàn Quốc rất thú vị đấy."

"Vậy, em thấy sao? Đi với chị nhé?" Milk hỏi, đôi mắt sáng lên đầy phấn khích khi cô nghiêng người gần hơn. "Làm ơn, sẽ rất ý nghĩa với chị nếu em đi cùng. Chị thề, mọi thứ sẽ vui hơn khi có em bên cạnh." Giọng cô tràn đầy sự mong đợi chân thành, những lời nói như đang nài nỉ, cố gắng truyền tải tầm quan trọng của việc có Love đồng hành.

"Milk, em rất muốn đi!" Love reo lên, đôi mắt rạng rỡ vì phấn khích. Không cần suy nghĩ thêm, nàng đặt ly rượu xuống với một động tác nhanh chóng rồi lao đến ôm lấy Milk, đẩy cả hai ngã xuống ghế sofa.

Trong khoảnh khắc tự phát ấy, cả hai đều bị cuốn vào một nụ hôn, như thể đó là điều tự nhiên nhất, không thể tránh khỏi. Đôi môi họ chạm vào nhau trong sự hứng khởi, chia sẻ một khoảnh khắc kết nối thuần khiết và không cần lời.

____

"Hẳn là cô ấy có tình cảm với cậu rồi," Tu trêu, cười khúc khích khi nhỏ, Love, View và Prim cùng dạo bước trong trung tâm thương mại vào ngày hôm sau.

Love quyết định mua một vài bộ trang phục mới cho chuyến đi mà nàng và Milk sắp sửa thực hiện. Lời mời bất ngờ của Milk cho một chuyến du lịch kéo dài một tuần đã khiến nàng không kịp trở tay, và Love muốn chuẩn bị sẵn sàng cho mọi cuộc phiêu lưu sắp tới. Tất nhiên, nàng đã nhờ các bạn mình đi cùng để góp ý, và tất cả đều rất hào hứng.

"Điều đó vẫn chưa được xác nhận mà," Love phản đối, cố gắng lý lẽ với họ, dù giọng nói của nàng thiếu hẳn sự chắc chắn.

"Cậu à, cô ấy đang đưa cậu đi Hàn Quốc du lịch đấy," Prim nói, nhướng mày cùng một nụ cười tinh quái. "Nếu điều đó không thể hiện rằng cô ấy thích cậu, thì tớ chẳng biết còn điều gì khác có thể làm được." Nhỏ bật cười, rõ ràng rất thích thú khi trêu chọc.

Love lắc đầu, từ chối chấp nhận hoàn toàn. "Không phải như vậy... Chỉ là quyết định bộc phát sau một cuộc trò chuyện thôi, không có gì hơn cả."

"Nhưng cô ấy mời cậu đi cùng thay vì đi một mình," View xen vào, giọng vừa nghiêm túc vừa đùa cợt. "Tớ không hiểu tại sao cậu cứ cố cãi lại bọn tớ. Mọi dấu hiệu đều rõ ràng rồi mà."

Prim cười khẩy, nhặt một chiếc váy từ giá treo gần đó và ném về phía Love. "Đúng vậy. Đừng quên rằng cô ấy mời cậu, không chỉ là một người đồng hành, mà là một người đặc biệt."

Love thở dài, đưa tay lướt qua những bộ quần áo trên giá khi cố gắng tập trung vào việc mua sắm. "Tớ không phủ nhận đây là một hành động lớn. Nhưng tớ không muốn tự ảo tưởng, được chưa? Những gì giữa tớ và Milk đang rất tốt – tớ không muốn phá hỏng nó bằng cách nghĩ nó là điều gì đó mà có thể không phải."

Cả ba người bạn nhìn nhau, như thể có một sự thấu hiểu ngầm, trước khi tất cả cùng đồng loạt đảo mắt đầy kịch tính. "Được rồi, tùy cậu thôi, Love," Prim lầm bầm, lắc đầu trong khi ném thêm một bộ đồ khác về phía nàng. "Nhưng sâu thẳm bên trong, cậu biết là bọn tớ nói đúng."

View nhún vai với một nụ cười hiểu ý. "Bọn tớ chỉ muốn nói rằng, chẳng ai bay cùng người khác đến một đất nước xa xôi mà không có lý do cả."

"Đúng vậy, nếu là ai khác, chắc bọn tớ đã gọi đó là buổi hẹn hò rồi," Tu bổ sung, cười toe toét.

Love đỏ mặt, một nụ cười nhẹ kéo trên môi dù nàng cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh. "Các cậu thật là quá đáng," nàng lẩm bẩm, nhưng không thể nhịn được tiếng cười trước màn trêu chọc không ngừng của họ. "Chỉ cần để tớ tận hưởng chuyến đi này mà không thêm bất kỳ kịch tính nào được không?"

"Được rồi, được rồi," Prim nói, vẫn cười tươi khi đưa thêm một bộ đồ khác cho Love. "Nhưng khi mọi chuyện diễn ra đúng như bọn tớ nói, đừng nói là bọn tớ không cảnh báo cậu trước nhé."

____

Khi vừa đặt chân đến Hàn Quốc, Love không có nhiều thời gian để suy nghĩ về cảm xúc của mình hay những lời trêu chọc từ đám bạn. Một chiếc SUV màu đen đang chờ sẵn để đưa họ về khách sạn.

Trải nghiệm này thật sự như mơ, đặc biệt là việc đi du lịch bất ngờ chỉ có riêng Milk và nàng. Những lời của bạn bè vẫn văng vẳng trong đầu Love như một giai điệu ám ảnh.

Khi đến khách sạn, Love cố gắng gạt bỏ sự hồi hộp còn đọng lại. Ý nghĩ về việc ở gần Milk như thế này, mà không có ai khác bên cạnh, cảm giác gần gũi đến mức khiến nàng thấy ngượng ngùng. Nhưng Milk, với bản tính tự nhiên vô tư, dường như không mảy may bận tâm.

Cả hai rời khách sạn, bước ra những con phố sôi động của thành phố, nơi năng lượng của Hàn Quốc bao trùm mọi nơi. Tiếng xe cộ, tiếng nói chuyện rôm rả của mọi người, và những bảng hiệu đầy màu sắc từ các cửa hàng tạo nên một khung cảnh sống động.

Milk, vẫn là người ưa khám phá, đã thuê một chiếc xe để thuận tiện di chuyển. Chìa khóa leng keng trên tay khi cô ngồi vào ghế lái, sự hào hứng tỏa ra từ dáng vẻ thoải mái của cô. Love ngồi vào ghế bên cạnh, mùi nội thất xe pha trộn với luồng không khí mát mẻ từ cửa sổ mở khiến nàng cảm thấy thoải mái.

Milk khởi động xe, quay sang Love với một nụ cười tươi rói. "Sẵn sàng cho chuyến phiêu lưu chưa?" Love chỉ biết gật đầu, cảm giác háo hức dâng lên trong ngực, xen lẫn chút lo lắng nhẹ.

Trong suốt chuyến đi, Love không thể ngăn được sự thôi thúc muốn nắm lấy tay Milk. Ngón tay nàng như muốn vươn ra để lấp đầy khoảng cách giữa họ. Nhưng nàng kìm lại, tự nhắc mình gạt bỏ ý nghĩ đó.

Sau bữa trưa ngon lành, cả hai tiếp tục khám phá thành phố, háo hức trải nghiệm mọi thứ nơi đây.

"Chị phải thử cái này," Love nói, cười tinh nghịch khi đưa cho Milk một muỗng kem vị bạc hà sô cô la của mình. Milk nhìn muỗng kem với ánh mắt nghi ngại, mũi cô hơi nhăn lại, và lắc đầu. "À, không cần đâu."

Love nhướng mày, không bỏ qua chút biểu cảm chán chường thoáng qua trên gương mặt Milk. Rõ ràng cô đang cố gắng không làm Love buồn, nhưng Love nhận ra ngay. "Chỉ một miếng thôi," nàng trêu, giọng nhẹ nhàng và tinh nghịch.

Milk chần chừ, nhìn muỗng kem như thể đó là một thứ gì đó xa lạ. "Chị thật sự ổn mà, Love. Kem của em sắp chảy rồi kìa."

Đôi mắt Love lấp lánh vẻ ranh mãnh. "Nó chảy là tại chị không ăn! Đừng để lãng phí mà."

Milk thở dài, cố phớt lờ sự phấn khích như muốn lan truyền từ Love. Nhưng Love không chịu bỏ cuộc. Nàng dí muỗng kem lại gần miệng Milk hơn, giọng nói càng thêm thuyết phục.

Với một cái đảo mắt đầy kịch tính, Milk đành chịu thua. "Được rồi, chỉ một miếng thôi nhé?"

Thế nhưng thay vì cầm muỗng, Milk lại nhìn thấy một giọt kem bắt đầu chảy từ viền muỗng, trượt xuống cạnh chiếc ốc quế.

Love, vì quá tập trung vào việc bắt Milk thử kem, không nhận ra điều đó cho đến khi Milk bất ngờ nghiêng người tới, bắt lấy giọt kem đó bằng đầu lưỡi trước khi nó kịp rơi.

Love đông cứng, tim nàng lỡ một nhịp vì hành động đầy thân mật ngoài mong đợi ấy. Nàng nhìn Milk, ngỡ ngàng. Nàng chưa từng nghĩ Milk lại nhượng bộ dễ dàng đến thế, chưa nói đến việc trực tiếp nếm kem từ tay nàng. Một cảm giác nóng ran len lỏi dọc cổ Love khi nàng nhận ra khoảng cách giữa họ giờ đã gần đến mức nào.

Milk, trong khi đó, nở một nụ cười trêu chọc, rõ ràng là thích thú khi thấy Love bối rối. "Rồi, giờ hài lòng chưa?" cô hỏi, giọng pha chút mỉa mai vui vẻ.

Love gần như không kịp đáp lại, vẫn bị bất ngờ bởi sự gần gũi bất chợt và cảm giác nóng bừng trên má. "Em-ừ, chắc vậy," nàng lắp bắp, ngượng ngùng nhưng cũng không thể che giấu được sự phấn khích lạ lùng đang dâng lên trong lòng.

____

Sau khoảnh khắc ăn kem, không khí giữa hai người dường như đã có chút thay đổi khi họ quay lại xe. Những lời trêu chọc vui vẻ trước đó đã lặng xuống, nhường chỗ cho một sự im lặng thoải mái, nhưng không phải sự im lặng quen thuộc như trước. Có gì đó khác lạ, một điều chưa được nói ra lơ lửng giữa họ.

Chiếc xe vang lên một bài hát K-pop, thứ mà Milk dường như đang rất chú tâm. Love ngồi ở ghế phụ, ánh mắt lén liếc về phía Milk. Khoảnh khắc trước đó vẫn ám ảnh trong tâm trí nàng, và mọi chuyện càng khó khăn hơn khi bàn tay của Milk vô thức lướt nhẹ lên xuống trên đùi nàng.

Love cắn chặt môi dưới, cố gắng tập trung vào con đường phía trước như Milk, nhưng nàng thề rằng bàn tay của Milk đang dần dịch lên gần hơn và gần hơn giữa hai chân nàng. Love không thể không cảm thấy một sự rạo rực dâng lên trong lòng.

Chết tiệt!

"Dừng xe," Love lẩm bẩm, giọng nàng nhỏ đến mức gần như thì thầm, nhưng vẫn đủ kiên quyết để khiến Milk phải liếc mắt về phía nàng trong thoáng chốc.

"Hả?" Milk hỏi, mắt vẫn chủ yếu nhìn vào con đường, tay vẫn giữ chặt vô lăng.

"Dừng xe, Milk," Love lặp lại, lần này giọng nàng nghiêm nghị hơn. Sự thay đổi trong giọng nói của nàng đủ khiến Milk làm theo mà không thắc mắc.

"Đ-được thôi," Milk lắp bắp, tay đưa lên điều chỉnh gương chiếu hậu khi cô giảm tốc độ và đỗ xe bên vệ đường.

Khi xe dừng hẳn, đôi mày của Milk nhíu lại đầy lo lắng, ánh mắt hướng về phía Love. "Có chuyện gì sao?" cô hỏi, giọng nhẹ nhàng và đầy sự quan tâm. Milk nhìn Love chăm chú, nhận thấy người bạn của mình dường như đang bối rối, ánh mắt nàng không ngừng lướt quanh như đang tìm kiếm điều gì đó mà chính nàng cũng không chắc chắn.

Love không trả lời ngay lập tức. Thay vào đó, nàng tiếp tục nhìn quanh, như thể đang cố gắng tìm kiếm thứ mà mình không thể đặt tên. Không khí giữa họ dày đặc sự chờ đợi, căng thẳng từ cuộc đối thoại chưa kết thúc trước đó vẫn còn đọng lại.

"Love?" Milk gọi lần nữa, giọng cô giờ đã trở nên thiếu chắc chắn hơn. Theo bản năng, Milk vươn tay chạm vào cổ tay của Love, nhưng ngay khi những ngón tay cô vừa chạm tới, Love bất ngờ quay người về phía cô.

Không nói một lời, Love cúi xuống và hôn Milk, môi nàng áp vào môi Milk với một sự khẩn thiết lặng lẽ. Cú sốc của khoảnh khắc đó vẫn còn, và trong một nhịp tim, thời gian dường như ngừng lại.

Love di chuyển đôi môi của mình trên cổ cô, lướt môi lên xuống cổ Milk trước khi mút điểm mạch của cô. "Mmngh," Milk rên rỉ, ngửa đầu ra sau.

"Đây là lỗi của chị," Love nói khi nàng lướt môi lên tai cô. Love nắm lấy đùi còn lại của Milk và kéo cô lại cho đến khi Milk được đặt vào lòng mình, ngồi lên eo nàng.

Love cởi cúc tay áo dài của Milk trước khi nàng nắm lấy eo cô và kéo cô lại gần hơn một cách không thể tin được, đôi môi nàng ngay lập tức hạ xuống ngực cô. Nàng đặt những nụ hôn dịu dàng khắp ngực cô.

May mắn thay trời đã tối, và đường phố đang tối dần, tạo ra một số chỗ ẩn núp. Chiếc xe có cửa sổ màu, vừa đủ để che khuất mọi góc nhìn từ bên ngoài. Không phải là Love bận tâm nếu có ai nhìn thấy họ.

Milk ngân nga khi cô luồn ngón tay vào tóc Love và ngửa đầu ra sau. Cô cắn môi dưới khi bắt đầu lắc hông mình vào Love.

Love cắn vào vai cô và siết chặt hông cô, đẩy cô di chuyển. "Love," Milk thì thầm trong tuyệt vọng.

Love, vẫn đang ở trên vai Milk, nhìn chằm chằm vào mắt cô một cách đầy thèm muốn trước khi luồn ngón tay vào quần cargo của cô và kéo chúng xuống đủ để nhét tay vào bên trong.

Nàng gần như có thể nghe thấy hơi thở dồn dập của cô gái cao hơn khi đầu ngón tay nàng chạm vào điểm nhạy cảm của Milk. Love xoa bóp lõi của cô theo vòng tròn, Milk lắc hông theo nhịp điệu, và sau một lúc, nàng trượt hai ngón tay vào lối vào của cô.

"Mẹ kiếp, Love," Milk thở ra khi Love tiếp tục ra vào ngón tay nàng vài lần trước khi nàng thêm lần thứ ba, khiến Milk rên rỉ.

Bằng tay còn lại, Love nắm chặt eo cô và cố gắng đẩy Milk qua lại. Milk hiểu ý và cô nắm chặt bảng điều khiển xe trước khi bắt đầu di chuyển hông qua lại để đáp trả cú thúc của Love.

Milk cưỡi trên ngón tay của Love, chuyển động của cô dần trở nên nhanh hơn và vụng về hơn. Và khi Love ấn ngón tay cái vào âm vật của cô, không lâu sau đó hông cô cứng lại khi cô xuất tinh.

"Love!" Milk thốt lên, giọng nghẹn lại khi Love tiếp tục chuyển động những ngón tay bên trong cô, giúp Milk đạt đến điểm cuối cùng một cách trọn vẹn.

Khi Milk dần bình tĩnh lại, cô vẫn ngồi trên đùi Love, cơ thể mềm nhũn dựa vào Love với hơi thở nặng nhọc. Milk nhẹ nhàng tựa trán mình lên vai Love, tìm kiếm sự an ủi trong vòng tay của nàng.

"Wow, chuyện vừa rồi thật..." Milk thở hắt ra, không thể hoàn thành câu nói của mình.

"Là lỗi của chị vì quá khó cưỡng lại mà," Love đáp lại với ánh mắt đầy ẩn ý.

Milk cúi xuống nhìn nàng với một nụ cười nửa miệng. Cô nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi Love trước khi với tay xuống ghế xe, đẩy phần tựa đầu ghế xuống, khiến Love nằm gọn bên dưới cô.

"Đến lượt chị," Milk cười tinh quái, đặt tay lên đầu gối Love và nhẹ nhàng tách hai chân nàng ra.

____

Sáng hôm sau, cả hai bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại trong khách sạn. Milk giật mình ngẩng đầu khỏi ngực Love và với tay qua cô để nhấc máy.

"Alo?" Milk lẩm bẩm.

"Chào buổi sáng, cô Vosbein. Đây là cuộc gọi báo thức lúc 7 giờ mà cô đã yêu cầu," người gọi nói.

"Cảm ơn," Milk khàn giọng đáp lại trước khi gác máy.

Cô nhìn xuống Love, người vẫn đang nhắm nghiền mắt, và mỉm cười dịu dàng trước khi bắt đầu đặt những nụ hôn nhẹ nhàng khắp mặt nàng. Love khẽ rên rỉ khi đôi mắt nàng mở ra lờ mờ, và Milk lập tức áp môi mình vào môi nàng.

"Sao chị lại đánh thức mình? Mình tưởng hôm nay chúng ta sẽ ngủ nướng sau những hoạt động tối qua cơ mà?" Love lẩm bẩm, giọng vẫn còn ngái ngủ.

"Chúng ta có thể ngủ tiếp nếu em muốn, nhưng mình có một bất ngờ dành cho em," Milk thì thầm, cố gắng không nhìn vào cơ thể vẫn chưa mặc gì của Love.

Sự tò mò của Love trỗi dậy khi nàng dụi mắt và ngồi dậy, nhận thấy Milk đang ngồi bên cạnh mình trên giường, tay giấu thứ gì đó sau lưng.

"Là gì vậy?" Love hỏi, giọng vẫn còn chút ngái ngủ. Milk cười rạng rỡ, rút ra hai tấm vé và đưa cho Love.

"Everland?" Love đọc to, vẻ mặt đầy bối rối.

"Đúng rồi! Công viên giải trí lớn nhất ở Hàn Quốc!" Milk phấn khích đáp. "Đừng lo, không có mấy trò trẻ con đâu—chỉ cần đi với chị thôi!" Milk nhìn Love với đôi mắt lấp lánh, tràn đầy sự hào hứng.

"Tất nhiên, em sẽ đi với chị," Love trả lời, một nụ cười dần hiện trên môi khi nàng nhận lấy một tấm vé từ tay Milk. Milk không thể kìm nén được sự phấn khích, cô gần như nhảy bật ra khỏi giường như một đứa trẻ. Tất cả những gì Love nghĩ được lúc này là nàng hoàn toàn, say đắm và không thể cưỡng lại Milk.

____

Ánh nắng mặt trời chiếu rực rỡ khi Love và Milk dạo bước qua công viên giải trí Everland sôi động ở Hàn Quốc. Không khí tràn ngập tiếng cười, âm nhạc, và mùi thơm ngọt ngào của những món ăn vặt. Milk, với năng lượng tràn đầy, kéo Love từ trò chơi này sang trò chơi khác. Họ đã cùng nhau trải nghiệm những chiếc tàu lượn siêu tốc chóng mặt, cười vang trên chiếc tách trà xoay vòng, và thậm chí bị ướt sũng trong một trò chơi nước, quần áo ướt sũng nhưng tinh thần thì vẫn vô cùng phấn chấn.

Họ sau đó đi đến khu vực sở thú của công viên, nơi họ ngắm nhìn những con hổ uy nghi đang đi vòng quanh trong chuồng của chúng và cười khúc khích trước những hành động nghịch ngợm của những con khỉ đu mình trên cây. Cả hai không vội vã, tận hưởng từng khoảnh khắc với các loài động vật và sự hiện diện của nhau, vừa đùa giỡn vừa chỉ tay về những con vật thu hút sự chú ý.

Khi họ bước qua một khu vườn đầy màu sắc gần lối vào, Milk đột ngột dừng lại, một nụ cười tinh quái nở trên khuôn mặt. "Này, chụp một bức ảnh để ghi nhớ ngày hôm nay nhé!"

Love cười khúc khích. "Được thôi, sao lại không chứ."

Milk nhanh chóng quét mắt quanh khu vực và nhìn thấy một gia đình gần đó. Cô tiến lại gần họ và lịch sự hỏi, "Xin lỗi, bạn có thể giúp chúng tôi chụp một bức ảnh không?"

Người phụ nữ gật đầu mỉm cười và đồng ý. Khi bà sắp xếp họ để chụp ảnh, bà nhìn giữa Love và Milk với một nụ cười hiểu biết. "Hai bạn thật là một cặp đôi dễ thương! Các bạn hẹn hò lâu chưa?"

Milk hơi bất ngờ. Cô mở miệng định trả lời, chuẩn bị nói rằng họ không chính thức hẹn hò, chỉ đang dành thời gian cùng nhau. Nhưng trước khi cô kịp nói gì, Love đã trả lời trôi chảy, "Chúng tôi đã gặp nhau được 10 tháng rồi."

Milk đứng sững lại, mắt mở to ngạc nhiên. Mười tháng? cô tự hỏi, cố gắng hiểu ra điều này. Cô không nhận ra thời gian trôi qua nhanh như vậy.

Người phụ nữ mỉm cười ấm áp và chụp vài bức ảnh của họ, ghi lại những nụ cười thoải mái và năng lượng vui tươi của cả hai. Sau đó, Milk cười gượng, không biết nói gì tiếp theo.

"Cảm ơn rất nhiều!" Milk nói, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô liếc nhìn bức ảnh một lúc rồi thêm vào, "Chị sẽ không đăng lên mạng đâu. Chỉ... để giữ làm kỷ niệm."

Love nâng một lông mày nhưng không hỏi thêm gì. "Ừ, không sao đâu." Love gần như muốn nói rằng Milk có thể đăng ảnh nếu muốn, nhưng nàng ngừng lại. Nàng phải tự nhắc nhở rằng họ không phải là một cặp đôi, dù hôm nay họ hành xử như một cặp đôi với việc nắm tay liên tục.

Nàng lại nghe thấy tiếng của bạn bè mình.

Ai nhìn cũng thấy

Nếu điều đó không hét lên 'Em thích chị,' thì mình không biết thế nào nữa

Tất cả những dấu hiệu đều ở ngay đó.

Người phụ nữ gật đầu và chúc họ một ngày vui vẻ, để lại cả hai đứng đó, cảm nhận trọng lượng của những lời vừa được trao đổi.

Khi họ tiếp tục đi bộ, Milk liếc nhìn Love, cố gắng hiểu ra khoảnh khắc này. Cô không biết phải phản ứng thế nào, và sự im lặng giữa họ dường như lại mang một cảm giác thật thoải mái.

Đó không phải là một lời tuyên bố chính thức về mối quan hệ của họ, nhưng trong khoảnh khắc ấy, với bức ảnh và lời bình luận bất ngờ, có cảm giác như một điều gì đó sâu sắc hơn đang âm thầm khuấy động dưới bề mặt.

____

Ánh nắng ban mai len lỏi qua tấm rèm, nhẹ nhàng đánh thức Love khỏi giấc ngủ. Nàng vươn vai, cảm nhận sự ấm áp dịu dàng của chiếc chăn đang bao quanh mình, rồi quay sang nhìn Milk vẫn cuộn tròn bên cạnh, say giấc nồng. Trong khoảnh khắc ấy, Love chỉ ngắm nhìn Milk với vẻ mặt bình yên—mái tóc hơi rối nhưng dễ thương, đôi môi khẽ mỉm cười như đang mơ những điều ngọt ngào.

Đó là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ. Love đã tận hưởng trọn vẹn từng giây phút bên Milk và yêu cái cảm giác được sống trong thế giới nhỏ của riêng họ. Thú thật, nàng chẳng ngại gì nếu có thể kéo dài khoảng thời gian này thêm một chút.

Nàng không biết Milk đã lên kế hoạch gì cho ngày cuối này, và chắc chắn Love chưa chuẩn bị tinh thần cho những điều đang chờ đợi.

Love chống một tay xuống giường, khẽ lay Milk. "Này, Milk. Hôm nay tụi mình định làm gì thế?" Milk cựa mình, đôi mắt từ từ hé mở, nở một nụ cười tinh nghịch khi cô duỗi người. "Em còn phải hỏi à?" cô trêu. "Chị lúc nào chẳng có kế hoạch."

Love nhướn mày, bật cười nhẹ. "Em biết chị, Milk, nhưng em đâu biết mấy kế hoạch bất ngờ của chị. Chị luôn ngẫu hứng mà."

Milk nhếch môi cười, ánh mắt lấp lánh vẻ ranh mãnh. "Được thôi. Chị định rủ em đi leo núi hôm nay. Có một điểm gần đây cực đẹp để ngắm bình minh." Cô nhìn Love đầy ẩn ý. "Em thấy sao?"

Love ngập ngừng, nét mặt lưỡng lự. "Leo núi? Em không biết nữa... Sáng sớm thế này, em không chắc mình có hứng."

Milk, nhận thấy cơ hội, liền thở dài thật to rồi mở to đôi mắt, nhìn Love với ánh mắt khẩn cầu. "Làm ơn mà, Love? Chỉ lần này thôi nhé?" Ánh mắt cún con ấy thật khó cưỡng, như chứa đựng biết bao hy vọng.

Love thở dài, cố tỏ ra cứng rắn, nhưng cô biết mình đang dần đầu hàng. "Chị sẽ không dừng lại cho đến khi em đồng ý, đúng không?" nàng hỏi, dù đã biết câu trả lời. Nụ cười của Milk càng rạng rỡ hơn. "Không đời nào," cô đáp, nhảy cẫng lên phấn khích.

Với một tiếng than nhẹ, Love cuối cùng cũng gật đầu. "Được rồi, được rồi. Em sẽ đi."

Khuôn mặt Milk sáng bừng lên vì phấn khích. Cô bật dậy khỏi giường, gần như nhảy chân sáo đi chuẩn bị. Love nhìn Milk đầy trìu mến, nhưng vẫn không quên lắc đầu nhẹ. Nàng đứng dậy theo Milk, khoác chiếc áo hoodie thoải mái và đôi giày thể thao, chuẩn bị tinh thần cho chuyến đi leo núi.

Dù công viên quốc gia Bukhansan được coi là nơi phù hợp với người mới bắt đầu, Love không ngờ rằng chuyến leo núi này lại có phần thách thức hơn.

Con đường dẫn lên đỉnh núi uốn lượn qua những tán cây rậm rạp, không khí mát lạnh và trong lành, kèm theo tiếng chim hót xa xa. Ban đầu, Love chật vật theo kịp, đôi chân vẫn chưa thực sự tỉnh táo, và con dốc khiến cơ thể nàng nhức mỏi.

Milk, ngược lại, như cá gặp nước. Bước chân cô nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, trông như sinh ra để dành cho con đường mòn này. Love không kìm được nụ cười khi nhìn Milk tràn đầy năng lượng, đôi lúc còn quay lại để kiểm tra nàng.

"Em ổn chứ?" Milk quay đầu gọi với lại, giọng nửa trêu chọc nửa lo lắng. Love lau mồ hôi trên trán, thở gấp. "Em ổn... chỉ là cần nghỉ một chút thôi."

Milk chậm lại để đi cùng Love, nhoẻn miệng cười tươi. "Em biết đấy, vẫn chưa muộn để quay lại đâu. Nhưng chị hứa khi tới đỉnh sẽ rất đáng mà."

Love thở dài một cách hài hước nhưng vẫn tiếp tục bước. "Em không thể để chị thắng lần này, phải không? Với lại, em chắc trên đỉnh sẽ có gì đó thật đẹp, đúng chứ?"

Milk gật đầu đầy hứng khởi. "Chắc chắn rồi. Tin chị đi, Love. Em sẽ không hối hận đâu."

Hai người tiếp tục leo lên, con đường ngày càng dốc hơn, và những tán cây bắt đầu thưa dần. Không khí trở nên mát mẻ hơn, và họ có thể nhìn thấy những đường nét mờ nhạt của đỉnh núi ở phía xa. Đôi chân của Love bắt đầu phản đối, nhưng nàng vẫn cố gắng bước tiếp, quyết tâm theo kịp Milk.

Milk thỉnh thoảng dừng lại để chỉ cho Love những điều thú vị dọc đường—một hình dáng đá kỳ lạ, một bông hoa nở sớm, hay cách ánh sáng nhảy múa qua những tán cây. Love ngưỡng mộ cách Milk hòa mình vào thiên nhiên, cách cô tìm thấy vẻ đẹp trong những điều đơn giản nhất.

Cuối cùng, sau những giờ leo núi tưởng chừng như bất tận, họ cũng đến được đỉnh núi. Mặt trời bắt đầu ló dạng ở đường chân trời, tỏa ánh sáng vàng nhạt dịu dàng lên cảnh quan. Bầu trời được nhuộm những sắc màu hồng, cam và tím, với những đám mây như được vẽ bằng những tia sáng mềm mại.

Love, cảm nhận niềm vui từ thành quả sau cuộc leo núi, hít một hơi thật sâu, ngắm nhìn khung cảnh trước mắt. Cảnh tượng thực sự làm người ta nghẹt thở, và trong giây phút ấy, nàng chìm đắm trong vẻ đẹp bao la ấy. Không khí buổi sớm trong lành như làm mới cả tâm hồn, và sự yên tĩnh thanh bình trên đỉnh núi là sự thay đổi tuyệt vời so với những ồn ào thường ngày.

"Thật tuyệt vời," Love thì thầm, đôi mắt mở to khi ngắm nhìn thế giới phía dưới. "Em không nghĩ mình sẽ thích điều này, nhưng... đúng là không thể tin được."

Milk, đứng bên cạnh, cũng đang nhìn ra xa, nhưng ánh mắt cô thỉnh thoảng lại quay về phía Love, ngắm nhìn nàng với đôi mắt dịu dàng đầy ngưỡng mộ. "Ừ, đẹp thật," cô nhẹ giọng đồng tình. Nhưng rồi, như đang nói với chính mình, Milk khẽ thêm, "Nhưng em còn đẹp hơn."

Love quay sang nhìn Milk, ngạc nhiên trước lời nói ấy. Milk mỉm cười, nụ cười dịu dàng, và trong ánh mắt cô có điều gì đó khiến tim Love lỡ nhịp.

"Milk," Love bắt đầu, nhưng Milk đã nhanh chóng quay đi, khuôn mặt cô hơi ửng đỏ.

"Chúng ta cứ tận hưởng cảnh đẹp đi, được không?" Milk nói vội, giọng hơi ngượng. Cô hắng giọng, bước một bước xa Love và lại hướng ánh nhìn về phía chân trời.

Câu nói của bạn bè lại vang lên trong đầu Love.

Ai cũng có thể nhìn thấy mà.

Love mỉm cười với chính mình, cảm nhận một sự ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. Cảnh đẹp thực sự ngoạn mục, nhưng điều khiến khoảnh khắc này trở nên đặc biệt hơn chính là việc được ở đây, ngay lúc này, cùng với Milk bên cạnh.

____

Sau buổi leo núi, Love và Milk trở về khách sạn, cơ thể mệt mỏi nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn. Họ ngã người xuống chiếc giường êm ái, vẫn mỉm cười vì những trải nghiệm trong ngày. Hương vị của không khí trong lành còn phảng phất trên quần áo, và những ký ức về ngọn núi vẫn in đậm, mang đến cho Love cảm giác ấm áp lạ thường.

"Đúng là... đáng mà," Love nói, duỗi chân trên giường. Nàng liếc nhìn Milk, người đã nằm dài ra từ lúc nào, đang lướt điện thoại với vẻ mặt mãn nguyện.

"Chị đã nói mà," Milk nói, vẫn cười rạng rỡ. "Chị biết em sẽ thích."

Cả hai bật cười, tiếng cười hơi mệt mỏi sau một ngày dài hoạt động. "Được rồi, thế đủ rồi," Milk ngồi dậy, tuyên bố. "Đi ăn trưa thôi. Chị đói sắp chết đây."

Họ quyết định ăn một bữa trưa Hàn Quốc đơn giản tại nhà hàng trong khách sạn. Trên bàn bày đủ món truyền thống: những tô canh kimchi bốc khói, gà rán giòn tan, và thịt bò bulgogi được nêm nếm hoàn hảo. Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện thoải mái về chuyến leo núi và những điều thú vị mà họ đã nhìn thấy trong buổi sáng.

"Em biết không," Milk nói trong lúc nhai một miếng thịt, "chuyến đi này vui hơn chị nghĩ nhiều. Ý chị là, chỉ trong vài ngày mà tụi mình đã làm được bao nhiêu thứ."

Love gật đầu, thưởng thức một miếng bánh xèo giòn rụm. "Ừ, em cũng không nghĩ sẽ vui thế này đâu. Ban đầu em chỉ nghĩ đây sẽ là một chuyến đi bình thường thôi. Nhưng mọi thứ thật tuyệt vời. Chuyến leo núi, Everland... tất cả."

Milk nhìn Love, nụ cười dịu dàng và đầy cảm kích. "Chị rất vui vì em cảm thấy như vậy. Chị biết tớ hơi bốc đồng khi rủ em đi cùng, nhưng thật lòng chị rất vui khi em đồng ý."

Love mỉm cười đáp lại, cảm giác tim nàng khẽ rung động. "Thật ra em rất vui vì chị đã mời em. Tuần này thật sự tuyệt vời."

Sau bữa trưa, họ quyết định nghỉ ngơi một chút và xem vài bộ phim. Cả hai cuộn mình trên chiếc ghế sofa trong phòng, chân vướng vào chăn, cùng cười đùa với một bộ phim hài lãng mạn ngớ ngẩn. Sự thoải mái và thân thuộc trong sự hiện diện của nhau bao bọc họ như một chiếc chăn ấm áp.

Nhưng rồi Milk bất ngờ ngồi bật dậy, liếc nhìn đồng hồ. "Này, chị có ý này. Đi thay đồ đi. Tối nay chị sẽ dẫn em đi ăn tối."

Love nhướn mày, nhìn cô. "Ăn tối? Em nên mặc gì đây?" Milk vẫy tay một cách hờ hững. "Ôi, em mặc gì cũng được. Cái gì cũng đẹp hết."

Love tròn mắt đầy nghi hoặc. "Cái gì cũng được á?" Milk gật đầu chắc nịch. "Ừ, em có mặc túi rác đi nữa thì cũng vẫn đẹp."

Love bật cười, cảm thấy trái tim mình ấm áp trước sự hài hước của Milk. "Thông thường, ai mặc túi rác thì chắc là đã chết rồi. Nhưng em hiểu ý chị. Em sẽ cố gắng không làm chị thất vọng."

Milk nhếch môi cười tinh nghịch. "Em thì không bao giờ làm chị thất vọng được."

____

Sau đó, họ đến một nhà hàng Hàn Quốc ấm cúng và cao cấp, mang phong cách hiện đại và đầy sự gần gũi. Không gian ngập tràn hương thơm của các món thịt nướng, rau củ tươi, hải sản và nước dùng đậm đà. Tiếng trò chuyện nhẹ nhàng của những thực khách khác hòa cùng âm thanh leng keng của dao nĩa, tạo nên bầu không khí thư thái hoàn hảo cho bữa tối.

Họ được sắp chỗ ở một chiếc bàn nhỏ được thắp sáng bởi ánh nến, ánh sáng ấm áp tôn lên gương mặt của cả hai. Milk nhìn Love qua bàn với một nụ cười lặng lẽ, ngắm nhìn cách Love trông trong bộ trang phục đơn giản mà nàng đã chọn. Dù cảm thấy hơi đơn điệu, nụ cười trấn an của Milk khiến Love thấy nhẹ nhõm hơn.

Khi cả hai thưởng thức bữa ăn, tận hưởng từng hương vị, Milk tựa lưng vào ghế và nhìn Love. "Thật sự, cảm ơn em đã đi cùng chị trong chuyến đi này. Nó có ý nghĩa rất lớn với chị," Milk nói, rồi nhẹ nhàng vươn tay ra, đan những ngón tay của mình vào tay Love.

Love ngẩng lên từ bát súp, chạm ánh mắt với Milk. Tim nàng chợt lỡ một nhịp. "Ừm... cảm ơn chị vì đã mời em," nàng đáp, giọng nói đầy dịu dàng. "Em đã có khoảng thời gian thật tuyệt vời. Thú thật, em không nghĩ mình sẽ thích chuyến đi này đến vậy, nhưng... mọi thứ thật sự rất tuyệt."

Câu chuyện giữa họ diễn ra một cách tự nhiên, cả hai chia sẻ những câu chuyện nhỏ, cười đùa về những khoảnh khắc ngốc nghếch trong chuyến đi, và tận hưởng niềm vui giản đơn khi có nhau bên cạnh.

Khi buổi tối dần trôi qua, Love không thể không nhận ra cảm giác thoải mái mà mình đang có—như thể cả hai đã làm điều này suốt nhiều năm. Những tiếng cười không gượng ép, những khoảnh khắc tĩnh lặng đầy kết nối, và sự thấu hiểu không lời khiến mọi thứ dường như... đúng đắn.

Nàng nhớ lại những khoảnh khắc mà cả hai đã chia sẻ trong suốt tuần qua—những chuyến xe dài, những cuộc phiêu lưu ở Everland, sự đồng điệu yên bình khi leo núi, và đặc biệt là cách Milk nhìn nàng lúc ngắm mặt trời mọc.

"Người ta có mắt là nhìn ra liền," giọng nói của bạn cô lại vang lên trong tâm trí.

Tim Love đập rộn ràng khi nàng nhìn Milk qua bàn, lúc này đang nghiêng người về phía trước, cười rạng rỡ vì điều gì đó Love vừa nói. Nụ cười ấy thật chân thành, thật ấm áp, và trong khoảnh khắc đó, mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng.

Tất cả những dấu hiệu đều ở ngay trước mắt.

Không khí giữa họ như ngập tràn sự kỳ vọng, như thể đang chờ đợi một điều gì đó xảy ra. Và lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, Love cảm thấy một sự chắc chắn—đây chính là lúc.

Đây không còn giống như chỉ là bạn thân với một chút lợi ích nữa. Và nếu nàng thành thật với chính mình, thì thực ra cảm giác ấy đã không còn đúng từ lâu rồi.

Nàng biết mình phải làm gì. nàng phải thổ lộ. Không phải ngày mai, không phải tuần sau, mà chính là tối nay. Nàng sẽ nói với Milk về cảm xúc của mình trước khi đêm nay kết thúc. Đã đến lúc.

____

Sau một bữa tối tuyệt vời, khi bầu trời dần chuyển sang sắc cam và hồng, Milk quay sang Love với nụ cười dịu dàng, đầy mời gọi. "Này, em có muốn đi dạo trên bãi biển không?" cô hỏi, đôi mắt lấp lánh trong ánh sáng nhạt dần.

Love, vốn đã cảm nhận được sự ấm áp của buổi tối và sự yên bình trong không gian giữa họ, gật đầu. "Ừ, nghe hay đó."

Họ thanh toán hóa đơn, và khi bước ra khỏi nhà hàng, tay họ một lần nữa tự nhiên tìm đến nhau, các ngón tay nhẹ nhàng đan vào nhau. Mọi thứ diễn ra tự nhiên, như thể đây là điều bình thường nhất trên thế giới.

Sự yên tĩnh thoải mái giữa họ khiến mọi thứ trở nên đúng đắn. Họ đi đến bãi biển gần đó, tiếng sóng vỗ nhịp nhàng vào bờ càng lớn dần theo từng bước chân.

Love liếc nhìn Milk, một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi khi nàng ngắm nhìn ánh hoàng hôn phủ lên Milk sắc màu ấm áp, làm cô rực sáng. Ánh sáng dường như tôn lên từng đường nét của Milk, khiến tim Love như lỡ nhịp.

Khoảnh khắc đó, Love không thể không nghĩ về vẻ đẹp của Milk—từ bên trong lẫn bên ngoài—và nàng nhận ra mình bị cuốn hút hoàn toàn bởi người con gái này.

Khi họ đi cạnh nhau, tâm trí Love chợt nhớ về lần đầu tiên họ gặp nhau. Cô gái từng làm bartender tại một quán bar cách đây 10 tháng, người mà nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ trở nên quan trọng đến vậy trong cuộc đời mình, giờ đây đã hoàn toàn thay đổi thế giới của nàng.

Nàng chưa từng tưởng tượng rằng người con gái bên cạnh mình, với nụ cười vô tư lự và năng lượng dồi dào, lại có thể khiến trái tim nàng thay đổi theo những cách mà nàng không bao giờ nghĩ tới.

Những suy nghĩ của Love dịu lại khi nàng hồi tưởng về cuộc sống của mình trước khi gặp Milk. Nếu không có Milk, Love không chắc mình có thể vượt qua nỗi đau từ cuộc chia tay với Namtan hay tìm được sự bình yên với Film.

Milk đã giúp nàng chữa lành, giúp nàng tìm lại niềm vui và hạnh phúc khi nàng nghĩ điều đó là không thể. Sự hỗ trợ, tiếng cười, sự quan tâm nhẹ nhàng mà Milk dành cho nàng đã khiến nàng hạnh phúc hơn những gì nàng từng tưởng tượng.

"Những gì bọn tớ muốn nói là... rõ ràng Milk khiến cậu hạnh phúc. Đừng lãng phí điều đó, được không? Đừng để nỗi sợ cản trở cậu khỏi một điều có thể rất tuyệt vời."

Love không thể lãng phí thêm bất kỳ giây phút nào nữa, phải không?

"Này, Milk, chúng ta dừng lại một chút được không?" Giọng của Love phá vỡ sự yên tĩnh giữa họ khi nàng nhẹ nhàng kéo tay Milk, ra hiệu cho họ dừng lại.

Milk lập tức chậm bước, đôi mày nhíu lại đầy lo lắng. "Được thôi. Mọi thứ ổn chứ?" cô hỏi, ánh mắt đầy quan tâm.

"Ừ, chỉ là... em có điều cần nói," Love thì thầm, cảm nhận sự lo lắng nhẹ nhàng trong ánh mắt Milk, điều khiến những lời Love định nói trở nên dễ dàng hơn.

"Milk," Love bắt đầu, giọng nàng hơi run nhưng dần ổn định khi nàng tiếp tục. "Những tháng vừa qua với cùng với chị thật sự rất tuyệt vời. Em cứ nghĩ về đêm chúng ta gặp nhau ở quán bar, về việc chúng ta tình cờ ở cùng một nơi vào cùng một thời điểm... và thật lòng em không biết cuộc sống của mình sẽ thế nào nếu không có chị trong đó."

Nàng hít một hơi thật sâu, trái tim đập thình thịch khi nói ra sự thật mà nàng đã giấu kín suốt bấy lâu. "Chị đã thay đổi cuộc đời em theo những cách mà em chưa từng nghĩ là có thể. Milk, chị có một tâm hồn thật đẹp. Chị đã làm em say mê theo cách mà chưa ai từng làm được. Và... em không thể tiếp tục giả vờ như điều này không có ý nghĩa gì đặc biệt với em."

Đôi mắt Milk chưa từng rời khỏi nàng, và Love có thể thấy sự chân thành trong đó, điều này càng khiến nàng cảm thấy dễ tổn thương hơn. Nàng nuốt khan trước khi tiếp tục, mỗi từ như nặng hơn từng chút một.

"Điều em muốn nói là... Milk, em có tình cảm với chị. Em đã có cảm giác này từ lâu rồi. Và em biết những gì chúng ta có ngay bây giờ—sự kết nối này, điều đặc biệt giữa chúng ta—nó rất đặc biệt và rất hợp. Nhưng... em không muốn chỉ là bạn trên danh nghĩa nữa."

Những lời nói ấy treo lơ lửng trong không khí, và tim Love đập nhanh đến mức cô nghĩ rằng nó sắp vỡ tung. Nàng cảm thấy như mình đã phơi bày tất cả, nói ra những điều mà nàng chưa bao giờ dám thổ lộ.

Milk nhìn nàng, ánh mắt dịu lại, và trái tim Love như ngừng đập một nhịp. Milk đưa tay ra, nắm lấy tay kia của Love, và cử chỉ ấy khiến đầu gối của Love như muốn khuỵu xuống.

"Love," Milk bắt đầu, giọng cô trầm và ấm áp. "Đó cũng chính là cảm giác của chị dành cho em."

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Love không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Nàng nghẹn thở, gần như không nói nên lời. "Thật sao?" nàng thì thầm, giọng nàng nhỏ đến mức gần như không nghe được, sự ngạc nhiên hiện rõ trong giọng nói.

Milk khẽ gật đầu, nụ cười vừa trấn an vừa dịu dàng. "Thật đấy. Chị cũng đã có cảm giác với em từ lâu rồi. Em nghĩ tại sao chị lại rủ em đi chuyến này cùng chị?"

"Vậy tại sao chị không nói gì trước đây?" Love hỏi, giọng nàng đầy tò mò.

Milk nhún vai nhẹ nhàng. "Chị không muốn vội vàng. Em vừa thoát ra khỏi một mối quan hệ, và chị muốn cho em thời gian để sẵn sàng. Nhưng tận sâu trong lòng, chị biết rằng giữa chúng ta đã thay đổi từ lâu rồi. Sợi dây gắn kết giữa chúng ta quá mạnh để có thể lờ đi."

Ai nhìn vào cũng có thể thấy được điều đó.

"Mối quan hệ bạn bè có lợi ích của chúng ta thật sự rất tuyệt," Milk nói với một nụ cười nhẹ, tiến gần hơn một chút về phía Love. "Nhưng chị nghĩ đã đến lúc chúng ta nâng cấp điều này lên một mức mới."

Love nhướng mày, tò mò. "Và mức đó sẽ là gì?" nàng hỏi, cũng nghiêng người lại gần thêm một chút.

Milk tiến thêm một bước nhỏ, giọng cô trầm và chân thành. "Ý chị là những buổi hẹn hò lãng mạn, gọi nhau bằng những biệt danh đáng yêu, cùng nhau trải qua các ngày lễ, gặp gỡ gia đình của nhau... và tất cả những điều tuyệt vời đi kèm khi chúng ta trở thành một cặp đôi thực sự."

Tim Love như ngừng đập khi nghĩ về điều đó, một nụ cười ấm áp lan tỏa trên khuôn mặt nàng. Nàng thu hẹp khoảng cách giữa hai người, đứng gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của Milk. "Nghe thật... hoàn hảo," nàng thì thầm, giọng nói tràn đầy hy vọng và háo hức.

Không cần thêm bất kỳ lời nào, họ vòng tay qua nhau, kéo đối phương vào một nụ hôn nồng nàn nhất mà họ từng chia sẻ—một cái ôm đánh dấu sự khởi đầu của điều gì đó mới mẻ, điều gì đó thực sự. Sự bất định trong quá khứ tan biến, và trong khoảnh khắc ấy, họ không còn là bạn bè hay bất kỳ mối quan hệ nào lưng chừng. Họ chính thức là một cặp đôi, sẵn sàng cùng nhau đón nhận tương lai.

____

Khi họ trở về khách sạn, họ đã có một cuộc ân ái nồng nàn nhất từ ​​trước đến nay.

Không mảnh vải che thân, Milk vuốt ve má Love khi cô nhìn xuống nàng với sự ngưỡng mộ. Cô trao cho nàng một nụ hôn rất nhẹ nhàng. Chậm rãi, tay họ di chuyển trên cơ thể nhau.

Milk nhẹ nhàng hôn lên làn da của Love, lướt môi xuống cổ nàng. Cô di chuyển tay lên xuống bên hông Love trong khi mút mạch đập của nàng và mỉm cười vào làn da của nàng khi Love thở dài nhẹ nhõm.

Chân họ quấn lại với nhau và cô nhanh chóng đưa nơi ẩm ướt của mình ma sát nơi ấy của Love.

Milk lướt môi mình lên môi Love và luồn lưỡi vào miệng nàng khi họ bắt đầu cọ xát vào nhau.

Họ nâng đỡ lẫn nhau, theo sự dẫn dắt của nhau và hòa hợp nhịp điệu một cách hoàn hảo khi đôi môi của họ không bao giờ tách ra. Milk tách ra khi cần thở và họ tiếp tục nhìn chằm chằm vào nhau mà không bao giờ rời mắt nhau khi mà cả hai sắp chạm đỉnh .

"Milk," Love rên rỉ, đan những ngón tay của cô vào Milk. "Love, chị sắp ra rồi," Milk thở ra khi cô tựa trán mình vào Love.

"E-em cũng vậy," Love lẩm bẩm, thở hổn hển. "Đến với chị, cưng ơi," Milk chỉ dẫn nhưng lời nói của cô đầy âu yếm.

Họ ôm nhau thật chặt khi họ khoái cảm đến. Milk cắn vào cổ Love, rên rỉ khi cực khoái của cô chuẩn bị bùng nổ khắp cơ thể.

Những chuyển động của họ trở nên hơi vụng về và hơi thở trở nên gấp gáp cho đến khi cuối cùng họ hòa vào nhau và cùng rên rỉ.

"Chết tiệt, Love," Milk rên rỉ khi cực khoái lan tỏa khắp cơ thể họ và họ tiếp tục cưỡi sóng để kết liễu nhau hoàn toàn.

"Chết tiệt, em yêu chị, Milk," Những lời nói ấy tuôn ra khỏi miệng Love mà nàng không hề hay biết.

Milk ngẩng đầu lên khỏi cổ và nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Love khi nàng cuối cùng cũng nhận ra những gì mình vừa nói.

Milk hơi lùi lại, nụ cười của cô dịu lại khi cô nhẹ nhàng nâng má Love bằng bàn tay còn lại, ngón tay cái của cô vuốt ve đường cong xương gò má của nàng với tình cảm dịu dàng. Cô nhìn Love bằng đôi mắt đầy ngưỡng mộ, như thể cô đang nhìn thấy cô lần đầu tiên.

"Chị cũng yêu em," Milk thú nhận, giọng nói tràn đầy sự chân thành.

Trái tim của Love nở rộ, và tất cả những gì nàng có thể làm là mỉm cười đáp lại, một luồng hơi ấm lan tỏa khắp lồng ngực. Thế giới xung quanh họ dường như biến mất vào khoảnh khắc đó.

Không nói thêm lời nào, Milk cúi xuống, môi cô chạm vào môi Love trong một nụ hôn chậm rãi, kéo dài, nụ hôn nói lên mọi thứ họ đã chia sẻ và mọi thứ sắp đến.

____

Ánh sáng ban mai dịu dàng len lỏi qua rèm cửa, nhuộm một sắc vàng ấm áp lên chiếc giường nơi Love và Milk đang ôm nhau. Love là người tỉnh giấc trước, đầu nàng gối lên ngực Milk, những ngón tay khẽ lướt dọc theo bàn tay của người thương.

"Đừng bắt em dậy sớm thế," Love thì thầm, giọng còn ngái ngủ. Nàng rúc vào gần hơn, siết chặt vòng tay quanh Milk.

Milk mỉm cười, đôi tay lười biếng luồn qua mái tóc của Love. "Chị cũng chẳng muốn dậy đâu, nhưng chúng ta đều biết tuần lễ ở Hàn Quốc đã kết thúc rồi."

Love thở dài, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Milk. "Em biết... nhưng cứ như mình vừa mới đến đây thôi. Em ước gì có thể ở mãi khoảnh khắc này." Milk gật đầu, một nụ cười ngọt ngào xen lẫn chút tiếc nuối hiện lên trên môi. "Chị cũng vậy. Mọi thứ thật hoàn hảo."

Một khoảng lặng kéo dài giữa họ, chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ, như thể chẳng ai muốn phá vỡ phép màu của giây phút ấy.

"Tối qua," Love mở lời, giọng nàng nhỏ dần, "em đã nói điều đó. Em lỡ buột miệng trong lúc... nhưng em muốn chị biết rằng... em thật sự nghiêm túc." Nàng ngước nhìn Milk, đôi mắt chứa đầy sự chân thành. "Em yêu chị."

Nụ cười của Milk dần trở nên dịu dàng hơn, ánh mắt cô như tỏa ra một hơi ấm ngọt ngào. Milk đưa tay lên, vuốt ve má Love, ngón tay cái khẽ lướt qua đường nét xương hàm của nàng. "Chị biết mà," Milk đáp, giọng nói đầy yêu thương. "Và chị cũng thật lòng." Milk cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Love. "Chị yêu em, Love."

Họ ôm lấy nhau thật chặt, chẳng cần thêm lời nào, chỉ lắng nghe nhịp tim và hơi thở của đối phương. Trong sự tĩnh lặng ấy, tình yêu hiện hữu rõ ràng hơn bất cứ ngôn từ nào có thể diễn tả.

____

Căn phòng ngập tràn tiếng sột soạt nhẹ nhàng của những chiếc vali khi Love và Milk thu dọn đồ đạc. Sự háo hức về kỳ nghỉ đã phai nhạt, nhường chỗ cho nhận thức rằng họ phải quay lại với cuộc sống bận rộn. Milk gấp quần áo một cách tỉ mỉ, tâm trí của cô đã trở lại với thực tại, trong khi Love thì vứt vài món đồ vào trong túi một cách vô thức, suy nghĩ của nàng vẫn còn luyến tiếc những ký ức mà họ đã tạo ra cùng nhau.

"Chắc chúng ta phải đi rồi," Love nói nhỏ, kéo khóa vali với một tiếng thở dài. Nàng liếc nhìn quanh căn phòng, cảm nhận không gian ấm cúng, đã cảm thấy nỗi nhớ nhung len lỏi.

Milk đóng vali lại với một tiếng "click" và quay lại nhìn cô. "Ừ, nhưng chúng ta sẽ luôn có những kỷ niệm này. Và lúc nào cũng có thể quay lại." Love mỉm cười với cô, cảm nhận sự an ủi trong lời nói của cô. "Em hy vọng chúng ta sẽ quay lại."

Khi mọi thứ đã được sắp xếp gọn gàng, họ hướng về sân bay, mỗi bước đi nặng trĩu hơn bước trước khi lên máy bay. Họ tìm được chỗ ngồi bên cạnh nhau, cửa sổ mở ra một góc nhìn về thành phố rộng lớn bên dưới.

Khi họ đã ổn định chỗ ngồi, Love nhìn thoáng qua điện thoại của Milk, đang nằm trên ghế cạnh cô. Nàng không thể không để ý đến hình nền, bức ảnh của họ cùng nhau ở Everland, nụ cười rộng và thoải mái dưới bầu trời đầy màu sắc.

"Đó là một bức ảnh tuyệt vời," Love nhận xét, mỉm cười nhìn hình ảnh khoảnh khắc hạnh phúc của họ. Milk cười khúc khích, liếc nhìn màn hình. "Đúng vậy. Chị thích nó."

Love cười tinh nghịch. "Này, khi chúng ta hạ cánh, chụp một bức ảnh nữa nhé. Chị nghĩ sao?" Milk nâng một chân mày, thắc mắc. "Một bức ảnh nữa? Tại sao?"

"Thì," Love bắt đầu, giọng cô đầy nghịch ngợm, "bức ảnh này không chỉ đơn giản là kỷ niệm. Chị có thể đăng nó lên. Cho mọi người thấy chúng ta hạnh phúc như thế nào. Có lẽ nói với những người theo dõi của chị rằng em là bạn gái của chị bây giờ."

Ánh mắt của Milk trở nên dịu dàng, một chút ửng hồng trên má khi cô suy nghĩ về lời gợi ý của Love. "Em muốn mình đăng nó sao?" Love gật đầu, nụ cười trên môi càng rộng hơn. "Ừ. Để mọi người biết chị quan trọng với em như thế nào. Và em cũng quan trọng với chị như thế nào."

"Thật ra, em cũng muốn chị đăng bức ảnh của chúng ta ở Everland, nhưng em ngại không dám nói," Love thêm vào, quay đi và nàng chắc chắn rằng má mình đang đỏ lên.

Một tiếng cười nhẹ thoát ra từ Milk khi cô đón nhận ý tưởng này. "Được rồi," cô nói, giọng điệu chân thành, nụ cười ấm áp. "Chị sẽ làm." Cô mở điện thoại, tìm bức ảnh gần đây họ chụp cùng nhau và thêm chú thích: "Love Pattranite chính thức là của tôi."

Trái tim Love trào dâng với lời tuyên bố đơn giản nhưng sâu sắc đó. "Cảm giác này là thật," nàng nói, giọng đầy vẻ ngạc nhiên. Milk mỉm cười, ngón tay lơ lửng trên màn hình. "Đúng vậy. Thật và hoàn hảo."

Khi máy bay bắt đầu cất cánh, cả hai ngồi cạnh nhau, không chỉ là hai người trên một chuyến bay, mà là hai bạn gái sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì phía trước, biết rằng dù cuộc sống đưa họ đến đâu, họ sẽ luôn có nhau.

____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #milklove